Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Vũ Khí Hình Người

Chương 483: Phó Bản Ngàn Người (68)



Edit: Ry
Thế là Tần Mông không ôm được chân, tiến hành giằng co mười mấy giây đồng hồ với Giới Chu Diễn, hai bên một bước cũng không nhường.
Nhưng nghe chừng Tần Mông yếu thế hơn, gã cười gằn, ráng đứng dậy. Đầu gối còn run nhưng chung quy vẫn đứng được. Nguyên Dục Tuyết thì không hiểu đấu đá giữa họ, ngơ ngác đứng lại.
Thỏ hết sức quả quyết, biết dựa vào Tần Mông thì không làm nên trò trống gì, đích thân ra trận.
Những người khác chỉ cần nhìn mặt Nguyên Dục Tuyết là nuốt hết lưỡi, cô coi như còn có chút sức đề kháng, chí ít cô nhìn cậu vẫn nói trọn vẹn được một câu. Không giống Tần Mông, ăn một gậy là thụt cả lưỡi. Thỏ dứt khoát đi tới trước mặt Nguyên Dục Tuyết, kéo áo cậu.
Nguyên Dục Tuyết: "...?"
Cô bỗng thấy thoải mái hơn chút, Nguyên Dục Tuyết không hất tay mình ra, tức là vẫn có tình chiến hữu --- Cái áo này còn mềm hơn trước, vết máu trên đó thật chướng mắt.
Hoạt động tâm lý của Thỏ diễn ra không quá chậm, nhưng người ngoài chẳng hiểu cô đang làm gì. Thấy Thỏ kéo áo Nguyên Dục Tuyết xong đờ ra, mấy người kia lại bắt đầu sốt hết cả ruột --- Nói gì đi má!
Thỏ hăng hái đâu!
Ánh mắt nghi hoặc của thiếu niên cuối cùng cũng đánh thức Thỏ. Cô gái giật mình, mấp máy, chậm rãi nhả ra mấy chữ: "Nguyên, Nguyên Dục Tuyết, Tuyết..."
Nguyên Dục Tuyết: "Ừ."
Nội tâm của Thỏ: .
Hay lắm, lưỡi còn không trơn tru bằng cái đám kia.
Cô quá hồi hộp, thầm cắn lưỡi mình để đề cao tinh thần. Rồi Thỏ tự dưng quên mất muốn nói cái gì, mặt nghẹn đỏ bừng, cuối cùng đành thốt lên theo bản năng: "Cậu, cậu không bị thương chứ?"
Nguyên Dục Tuyết chậm rãi nhìn sang hài cốt của con quỷ bị tiêu diệt ban nãy.
Tuy nói là "chết mất xác", nhưng chất dịch đặc dính của nó vẫn tích ra một bãi nhỏ, minh chứng cho sức chiến đấu đáng sợ của Nguyên Dục Tuyết ---
Cậu nhìn nó một lúc rồi mới thong thả quay sang trả lời Thỏ: "Không."
Những người khác: "..."
Tất cả thầm than Thỏ hỏi cái quái gì thế, chưa đủ rõ à, hỏi linh ta linh tinh.
Vài giây này lại giúp Thỏ tỉnh táo trở lại.
Cô gái nắm chặt vạt áo Nguyên Dục Tuyết, không dám nhìn cậu, dán mắt vào phần vải áo: "Tôi biết cậu rất bản lĩnh, nhưng cái này không liên quan gì đến việc tôi lo lắng cho cậu."
"Nguyên Dục Tuyết, khi cậu đi, cái tôi nghĩ không phải là khi nào mới có thể an toàn rời khỏi đây, mà là chừng nào cậu mới có thể bình an trở về ---"
Tần Mông chen miệng vào: "Tôi cũng thế."
Mấy người đằng sau cũng nhao nhao hùa theo "tôi cũng thế".
Thỏ: "..."
Cái lũ bắt chước!!
Thỏ bó tay, một lúc sau chầm chậm nói tiếp: "Cậu bình an vô sự mới là điều quan trọng nhất."
"Tức là, cậu rất rất quan trọng. Tại sao cậu lại có ý nghĩ bản thân nguy hiểm hay là rời xa chúng tôi để chúng tôi không cảm thấy bị uy hiếp vậy... Ý tôi là, nếu cậu muốn tránh xa chúng tôi thì chắc chắn là do bọn tôi đã làm gì đó sai khiến cậu phải lựa chọn như vậy, tại sao lại thành vấn đề của cậu rồi. Chuyện gì cũng phải tìm lỗi ở đối phương trước... Ai như cậu bao giờ."
Thỏ cười khổ.
Những người khác cũng không thấy cách nói này có gì sai, nhao nhao "đúng thế đúng thế", gật lia lịa.
Lần này đến lượt Nguyên Dục Tuyết ngây người.
Trong kí ức ngắn ngủi của cậu, thực tế có rất nhiều trải nghiệm.
Bị chỉ trích, bị sợ hãi, bị chán ghét, bị bài xích, mọi thứ cậu đều đã trải qua. Nhưng đây là lần đầu tiên có người nói với cậu...
Cậu rất quan trọng.
Mọi thứ phải tìm lỗi ở đối phương trước. Cậu không có lỗi.
Nguyên Dục Tuyết luôn có thể điêu luyện xử lý các loại tâm tình tiêu cực ập tới như sóng cả, nhưng khi được đối đãi bằng thiện ý xa lạ, cậu cảm giác như ngâm mình trong làn nước ấm. Nước dâng tới cổ, toàn thân ấm áp, cậu lại chẳng biết làm sao để thoát ra.
Một thoáng thất thần, Nguyên Dục Tuyết nhớ tới những gì con quỷ đã mắng cậu trong kho ướp lạnh ---


Cậu khi ấy rất bình tĩnh, chưa từng có gợn sóng cảm xúc gì trước những lời đó, chỉ là ghi nhớ chúng trong đầu. Lúc này cũng lơ đãng nói ra.
"... Tôi là quái vật."
Một tiếng rất khẽ, gần như là lẩm bẩm, khẽ tới nỗi như không muốn cho ai nghe.
Nguyên Dục Tuyết thấy đôi mắt trợn tròn của Thỏ mới ý thức được mình đã nói thành tiếng.
Cậu khựng lại, sau đó bình tĩnh bổ sung: "Mọi người không sợ tôi à?"
"Không không." Thỏ giật mình tỉnh lại: "Giờ tôi mới nhớ ra ban nãy mình muốn nói gì ---"
"Nguyên Dục Tuyết, sao cậu lại cho rằng mình là quái vật, sao lại nghĩ rằng bọn tôi sợ cậu chứ?"
Thỏ cảm thấy rất lạ. Cô nỗ lực miêu tả: "Cậu chỉ là mạnh hơn người bình thường một chút xíu thôi... Ừ thì mạnh hơn rất nhiều. Nhưng vậy cũng chỉ chứng tỏ cậu siêu bản lĩnh. Cậu còn cứu được nhiều người như vậy, không hại ai, bọn tôi sùng bái cậu còn không hết. Nếu mà muốn so sánh thì phải so sánh cậu với thần tiên hạ phàm chứ, sao lại là quái vật?"
Đám thanh niên đằng sau gật như mổ thóc: "Đúng đúng."
"Ôm đùi cậu còn không kịp --- Đừng có lườm tao, tao nghĩ thôi mà."
"Dù có là quái vật thì cũng là quái vật lợi hại nhất, tốt bụng nhất!"
"Ông đừng có nói cái từ đó được không? Khen cái kiểu gì đấy?"
Thấy nhóm người chuẩn bị phát triển thành lục đục nội bộ, Nguyên Dục Tuyết ngập ngừng, vẫn không hiểu lắm, quay sang nhìn Tần Mông.
"... Nhưng Tần Mông rất sợ tôi."
Thỏ: "..." Tần Mông, cái thứ thành công không có thất bại có thừa này, tự giải thích đê.
Thỏ tức giận, hóa ra là thằng oắt này gây họa.
Tần Mông ngớ ra, cũng hiểu phản ứng ban nãy của mình đúng là dễ gây hiểu lầm thật... Nhưng mà hiểu lầm kiểu thì oan quá. Gã không ngờ Nguyên Dục Tuyết sẽ suy đoán theo chiều hướng là "gã sợ". Tần Mông mất tự nhiên cúi đầu, để ý thấy thiếu niên vẫn đang nhìn mình thì vội bịt mũi, cầu nguyện niêm mạc mũi có thể kiên trì thêm một chút, mãi sau mới lí nhí như muỗi kêu.
"... Tôi không sợ cậu. Chỉ là, chỉ là..."
Chỉ là thẹn thùng?
Thế lỡ Nguyên Dục Tuyết hỏi tại sao thẹn thùng thì nói thế nào?
Bởi vì thấy sắc nên... Tần Mông cố gắng giữ lí trí, cảm thấy không nên dùng từ thấy sắc mờ gì gì đó, chẳng qua là Nguyên Dục Tuyết có khuôn mặt như vậy, ai nhìn mà không thơ thẩn chứ?
Cuối cùng cắn răng nghẹn ra được một câu: "Đụng vào búi trĩ nên đau, đứng không vững."
Tác giả có lời muốn nói:
Chân thành đánh bại mọi thứ!
Chương trước Chương tiếp
Loading...