Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Vũ Khí Hình Người

Chương 480: Phó Bản Ngàn Người (65)



Edit: Ry
Bị Nguyên Dục Tuyết từng bước áp sát, những con oán quỷ không có sức chống trả với cậu cũng bị kích thích ra tiềm lực to lớn.
Không thể trốn thì đánh thôi!
Oán khí lập tức bùng lên, lan tràn, quỷ thể của nó phóng đại gấp nhiều lần, vô số đôi mắt đỏ tươi mọc ra, ác độc nhìn chằm chằm Nguyên Dục Tuyết, ục ục chuyển động.
"Mắt" của nó gần như to bằng cậu, cơ thể khổng lồ của con quỷ tưởng như sắp nuốt chửng thiếu niên nhỏ bé. Nó dần vươn cao, khí đen bàng bạc bao trùm Nguyên Dục Tuyết, tấn công từ mọi phía.
Từ khí đen vươn ra những đôi tay nhỏ khô héo, bị kéo thành sợi như dây thừng, muốn bóp phần cổ yếu ớt nhất trên cơ thể người.
--- Nhưng chưa kịp chạm vào Nguyên Dục Tuyết, ánh bạc đã lóe lên. Thiếu niên đứng im không nhúc nhích, mái tóc đen có vài sợi phất phơ, đao đã rơi xuống.
Những cái "tay" kia bị băm cho không còn vụn, vỡ ra thành thể khí, rồi đao khí rét lạnh tiếp tục xoắn nát bản thể.
Tốc độ cực nhanh, một tiếng hét cũng không kịp kêu.
Thiếu niên nhẹ nhàng đáp xuống.
Cậu hơi nghiêng người, tránh đi khí đen sắp bám vào quần áo.
Bình thản, nhịp thở cũng đều đều.
Không nhìn ra được cậu vừa tiêu diệt một con ác quỷ.
Vẩy đi đống khí bẩn bám trên đao, Nguyên Dục Tuyết bình tĩnh nhìn ra đằng xa.
"... Tiếp theo." Cậu lẩm bẩm.
...
Escape room vẫn là "escape room".
Chỉ là đối tượng "escape" thay đổi.
Ác quỷ bị Nguyên Dục Tuyết dí chạy tứ phía, tiếng kêu khóc thảm thiết vang lên không ngừng.
Trong đó có một con sở hữu bề ngoài tương tự với con người, cũng có trí tuệ cao ngang ngửa, không còn chỗ trốn thì ép chết mấy con quái khác, để chúng nó cản bước Nguyên Dục Tuyết, sau đó vẫn bị cậu dí cho chạy về nơi ban đầu.
Gần phòng giám sát.
Cũng là hành lang bên cạnh cánh "cửa" dẫn tới thế giới loài người.
Quan điểm "chỗ nguy hiểm nhất chính là chỗ an toàn nhất" không có tác dụng với Nguyên Dục Tuyết.
Cậu giải quyết các con quỷ khác rồi nhanh chóng đuổi theo con lệ quỷ kia, như thể ngay từ đầu cậu đã đặt định vị lên người nó vậy.
Lệ quỷ chỉ muốn ngất thôi, diện tích của Quỷ giới cũng chỉ có vậy, không có chỗ nào khác để trốn, thậm chí trước ngày hôm nay nó chưa bao giờ nghĩ mình sẽ có nhu cầu đặc biệt này.
Nguyên Dục Tuyết đi rất khẽ, nó không nghe được tiếng bước chân của cậu, lại có thể cảm nhận được thiếu niên đang chậm rãi tiếp cận ---
Khuôn mặt hao hao nhân loại bắt đầu vặn vẹo.
Giết hắn, giết hắn, giết hắn!
Sát ý thét gào, lệ quỷ chạy hết hành lang, đi tới "phòng giám sát", nhóm người kia vẫn còn ở nguyên đây!
Ham muốn sống sót vượt xa giết chóc.
Đám thanh niên còn chưa kịp có phản ứng, bóng tối đã bao trùm họ.
Con quỷ nhìn chằm chằm cánh cửa mở rộng, đoán được Nguyên Dục Tuyết đã ở bên ngoài, the thé uy hiếp: "Đừng có vào đây! Nếu không tao giết ---"
Âm thanh bỗng im bặt.
Đối với những người kia thì chỉ là chớp mắt một cái bóng tối đã tan đi ---
Một khối thịt màu đỏ nhung nhúc bị cắt xẻ thành mấy mảnh rơi xuống đất, còn Nguyên Dục Tuyết thì đứng ngay trước mặt họ, trường đao rút ra khỏi cơ thể lệ quỷ, máu thịt kì lạ bắn tung tóe.
"... Không có lần thứ hai."

Nguyên Dục Tuyết lẩm bẩm nói gì đó, không ai nghe được. Tiếng cậu quá bé, còn họ thì đang sốc trước cảnh rúng động này, cảm giác bên tai có bom nổ ầm ầm, bị ù tai.
Máu chảy xuống khỏi lưỡi đao ---
Vì giải quyết con quỷ này quá vội, lần đầu tiên Nguyên Dục Tuyết không tránh kịp, "ngã ngựa"... Trên người dính vào thứ chất lỏng tanh hôi kia.
Nó giống như là máu của con người, nhưng lại khác hoàn toàn, có tính axit cao. Hậu quả là bộ đồ được may từ vải mềm cao cấp nhất bị thủng mấy lỗ.
Thường thì loại dịch này sẽ ăn mòn qua quần áo, đốt cháy da thịt, nhưng làn da trắng nõn trông hết sức mong manh của thiếu niên lại cứng cáp hơn tưởng tượng nhiều. Dù gì cũng là khung máy được chế tạo từ những vật liệu quý hiếm đặc biệt nhất, tất nhiên sẽ không tổn hại vì vài giọt máu quỷ.
Nhưng nước da trắng muốt lấp ló sau lớp vải hư hại.
Diện tích lỗ thủng không lớn, cũng không phải vị trí nhạy cảm, vì trong tình thế nguy cấp, Nguyên Dục Tuyết vẫn ý thức được phải bảo vệ những bộ phận trí mạng, phần vải bị ăn mòn chủ yếu là cánh tay, bắp chân. Chẳng qua do người mặc là Nguyên Dục Tuyết nên bộ đồ trông như thiết kế thời thượng, phong cách bụi đời áo rách quần rách. Lại thêm da cậu quá trắng, nõn nà không một tì vết, nên là trông cực kì, cực kì nổi bật.
Ánh mắt mọi người vô thức tập trung vào chỗ đó, cảm giác chói hết cả mắt.
... Trắng thật đấy.
Không dời mắt nổi.
Mấy cái này còn đỡ, phiền nhất là khẩu trang cậu đeo cũng bị "cháy" một cái lỗ. Phần vải đen xoăn lại sang hai bên, tạo thành lỗ thủng, có cả vết cháy xém.
Mùi tanh nồng bốc lên khoang mũi.
Nguyên Dục Tuyết cau mày.
Cậu không sợ khả năng ăn mòn kì lạ của chúng, nhưng miệng mũi là bộ phận tương đối nhạy cảm, cậu sợ bị lây nhiễm thứ gì độc hại... Do dự một lúc rồi quyết định tháo khẩu trang.
Sợi tóc mềm phất phơ, khẩu trang đã hỏng bị Nguyên Dục Tuyết cất vào túi.
Thiếu niên ngẩng lên, đôi mắt đen láy hiện ra trước mắt mọi người.
"Đi thôi." Cậu nói.
"..."
Im re.
Kì lạ là không ai trả lời hết.
--- Thiếu niên ngạc nhiên, không hiểu quan sát mấy người này, tiến lên một bước định nói: "..."
Tần Mông đứng đối diện Nguyên Dục Tuyết lập tức cúi đầu bịt cái mũi đang chảy máu.
Tác giả có lời muốn nói:
Khẩu trang: Không sao đâu, khi cần thiết tôi sẽ hi sinh.
Chương trước Chương tiếp
Loading...