Vũ Khí Hình Người
Chương 478: Phó Bản Ngàn Người (63)
Edit: Ry
Phá Hồng Mông rời vỏ, lệ quỷ trốn trong màn sương đều bị xoắn nát, hài cốt cũng không còn.
Khí thế này là không thể chống đỡ, trước đó chúng coi thường nhân loại bao nhiêu, giờ đều ý thức được... Nguyên Dục Tuyết không phải món ngon thích là ăn được như chúng tưởng tượng.
Thậm chí cậu còn có thể giết chúng phủ đầu, làm chúng liên tục thất bại, chật vật vô cùng.
--- Nhưng đấy chỉ là bề ngoài.
Quỷ quái ẩn trong sương không biết lùi bước là gì, hung hăng đâm đầu vào Phá Hồng Mông, dường như muốn dùng bản thân làm tế phẩm để mài mòn lưỡi đao sắc bén.
Tất nhiên là chúng trở thành tế phẩm của Phá Hồng Mông, nhưng dù có bao nhiêu khí bẩn quấn trên đao thì Nguyên Dục Tuyết cũng chỉ cần vẩy nhẹ một cái đã dễ dàng loại bỏ, giúp ánh đao khôi phục rét lạnh sáng loáng.
Bọt khí rì rào rơi xuống quanh cậu, không dính nổi lên người thiếu niên, như thể bị một cái lồng vô hình cản lại.
Cũng có thể là vì Nguyên Dục Tuyết ra tay quá nhanh, quá quả quyết, đến mức lũ quỷ chưa kịp chạm vào cậu đã vĩnh viễn mất đi khả năng công kích.
Xét từ điểm này, đao thuật của Nguyên Dục Tuyết không chỉ là cao siêu bình thường, và cậu mạnh hơn hẳn bầy quỷ.
Cậu ra đòn lưu loát, điểm đáp và tư thế xuất đao cực kì tiêu chuẩn, không một kẽ hở, chặt chẽ không thể tìm được điểm công phá, đám quỷ không thể tiếp cận cậu.
Kì lạ là dù đối mặt với một Nguyên Dục Tuyết đáng sợ như vậy, chúng vẫn quyết không lùi bước... Có lẽ vì chúng vốn không biết sợ, không biết mệt.
Nhưng hiệu suất này không khỏi quá thấp.
Phải biết dù có áp dụng chiến thuật "biển quỷ" thì sức chiến đấu của lũ quỷ này vẫn quá thấp so với Nguyên Dục Tuyết.
Đứng trước sức mạnh tuyệt đối, số lượng không còn quan trọng, không thể ảnh hưởng tới kết quả cuộc chiến.
Trừ Tiểu C bị Nguyên Dục Tuyết bảo "nhắm mắt lại" thì rất nhiều người không nén được tò mò đã ti hí một chút, rồi sốc trước cảnh tượng khó lường trước mắt ---
Kinh khủng không?
Vô vàn ma quỷ tập trung lại, có thể thấy vô số "khuôn mặt" vặn vẹo la hét trong gió lốc, mà chúng đều đang nhào về đây tấn công họ. Tất nhiên là kinh khủng.
Nhưng nhiều hơn cả là sự chấn động khó tả với sức mạnh to lớn, là sùng bái từ bản năng.
Mỗi lần Nguyên Dục Tuyết vung đao là một lần nguy hiểm và mỹ cảm khiến người ta rung động ngưng tụ lại.
Thiếu niên mảnh dẻ, cứ giơ tay lên là ống tay áo sẽ trượt xuống, để lộ cổ tay nhỏ bé mà đầy sức mạnh. Cậu trông yếu đuối là vậy, cơ thể tưởng như không thể chống chọi được với bất cứ áp lực nào, thực tế lại có vũ lực cao tới mức hấp dẫn, tới mức làm người mê đắm.
Bọn họ bị cảnh tượng trí mạng này mê hoặc, mãi không thể hoàn hồn. Nó khiến trái tim họ như muốn nổ tung, lại vẫn cố chấp mở mắt thật to, theo dõi từng chi tiết, không nỡ dời dù chỉ một giây.
...
Trong mắt đám thanh niên với kinh nghiệm chiến đấu thưa thớt gần như bằng 0, hay đơn thuần xét từ thế cục hiện giờ, có thể dễ dàng phán rằng Nguyên Dục Tuyết đang chiếm ưu thế.
Mấy ngàn quỷ quái đứng trước mặt cậu đều không chịu nổi một đao. Số lượng khổng lồ chỉ ngang đá mài đao, tất cả bị giết sạch.
Dễ dàng đến mức nhóm thanh niên cảm thấy bọn quỷ này chỉ có vẻ ngoài kinh dị thôi, không có bản lĩnh gì hết ---
Mà giữa màn chém giết hoàn hảo, lặp đi lặp lại tới mức chết lặng này, bọn quỷ cao cấp trốn sau nhóm lâu la đứng mũi chịu sào nhìn Nguyên Dục Tuyết, nở nụ cười quỷ quyệt.
Trải qua một quãng thời gian dài chiến đấu, Nguyên Dục Tuyết vẫn không hề nương tay, như một cái máy xé xác tất cả quỷ xông về phía mình. Nhưng có rất nhiều xác quỷ không bị xé nát triệt để, rải rác rơi quanh phòng.
Chúng tưởng như đã mất sự sống, bé nhỏ như tro bụi chất chân tường không đáng để mắt, nhưng chúng vẫn tồn tại... Lũ quỷ đang cẩn thận chiếm lĩnh mặt đất, liên kết thành một cái lưới.
Ngay trước khi đống hài cốt xuất hiện dị động, Nguyên Dục Tuyết đã chú ý tới.
Cậu hơi nghiêng người, liếc xuống đống xác vụn kia--- Nằm ngoài dự đoán là xác của lũ lâu la như vật phẩm tiêu hao đang ngưng tụ lại với tốc độ nhanh kinh người!
Gần như chỉ trong nháy mắt chúng đã ngưng tụ thành từng con quái vật với hình hài dị dạng.
Nhưng mà quái vật lại không nhằm vào Nguyên Dục Tuyết. Chúng lợi dụng lợi thế phân tán của mình, nhanh hơn tất cả, tấn công nhóm người sau lưng cậu!
Tốc độ vượt quá sức tưởng tượng của con người. Dù là đám thanh niên trẻ trung có khả năng phản ứng cực nhanh, trước đó chạy trốn cũng chưa từng bị tụt hậu, giây phút này cũng không thể trốn.
Thiếu lập tức xoay người, Phá Hồng Mông rời vỏ, lưỡi dao xoắn nát quái vật tạo ra từ hài cốt.
Bọn chúng dễ dàng bị cậu đánh bại cũng là có lí do, chúng không quá lợi hại, nên dù có ngưng tụ thành hình hài đáng sợ nhất, đầy quỷ khí --- Đó cũng chỉ là nguy hiểm hơn đối với con người bình thường. Với Nguyên Dục Tuyết thì còn lâu mới đủ để gọi là khó đối phó.
Phá Hồng Mông vung lên là liên minh của chúng cũng bị đánh cho tan tác.
Đây lại chính là âm mưu của bầy quỷ. Xét về tài trí thì chúng có thông minh đến mấy cũng không thể sánh bằng nhân loại. Nhưng về mặt quỷ quyệt và mưu mô thì bọn quỷ hình thành từ oán khí này chưa chắc đã thua kém chiến lược gia con người.
Công kích nhóm người phía sau chắc chắn không phải mục đích cuối cùng của chúng.
Vì dù bị máu thịt cám dỗ, bị oán giận làm mờ mắt, trở nên nóng nảy mất lí trí thì chúng vẫn bị quy tắc trói buộc.
Những người kia đã hoàn thành thử thách, chí ít trong thời gian cửa mở, chúng không được tự ý cướp đoạt tính mạng của họ, những uy hiếp trước đó cũng chỉ là chiến thuật tâm lý.
Chúng phân công cho lâu la công kích nhóm người là để thu hút sự chú ý của Nguyên Dục Tuyết. Sinh vật kì lạ này có chấp niệm với việc bảo vệ đồng đội, nếu không thì đã không chủ động làm "vật hi sinh".
Âm mưu này có hiệu quả tốt hơn chúng tưởng tượng. Nguyên Dục Tuyết không hề do dự quay đi tấn công đám lâu la, bảo vệ đồng đội.
Nhưng oan hồn lệ quỷ nguy hiểm nhất lại nằm ở sau lưng cậu.
Kẻ địch cậu cần đối phó thật ra là chúng.
Nhưng lúc này thiếu niên lại dứt khoát để lộ lưng mình làm bia ngắm.
Đây là sơ sót không bao giờ được phép có trong chiến dấu, là sai lầm trí mạng. Cậu sẽ vì khinh địch mà trả một cái giá đắt - lũ quỷ nghĩ vậy.
Thế cục trận chiến có thể thay đổi trong nháy mắt, ngay khi Nguyên Dục Tuyết lộ sơ hở, tư thế vị trí di chuyển sai lệch...
Dù chỉ một tích tắc ngắn ngủi, bầy quỷ đã nhanh chóng bắt được thời cơ, tập thể nhào lên.
Tầm mắt bỗng chỉ còn màu máu.
Hình ảnh quá khủng bố khiến đám thanh niên cũng nhận ra, con ngươi họ co rút, cổ họng bị bóp chặt không thể phát ra tiếng... Mà có thì cũng không còn kịp rồi.
Khoảnh khắc nguy hiểm đó đến Giới Chu Diễn cũng mất kiểm soát.
Con mắt hắn biến thành màu đen kịt, vẻ mặt khủng bố kịp thời biến về lạnh nhạt trước khi bị người khác phát hiện, nhưng khí thế rét lạnh làm tất cả phải run rẩy đó... Giới Chu Diễn lùi lại một bước, bình tĩnh đứng im.
Trước khi bầy quỷ kịp cảm nhận được uy hiếp đến từ vực thẳm tăm tối, trước hết đã cảm nhận được ---
Sau lưng Nguyên Dục Tuyết đột nhiên bùng lên ánh xanh, bao phủ như màn mưa sao băng.
Tốc độ bay của Lam Diễm khiến nó cũng hình thành "cái đuôi" xinh đẹp giống sao chổi.
Có điều những đốm lửa mỹ lệ đang nhảy nhót ấy không hề vô hại ôn hòa như bề ngoài của chúng, ập vào mặt bầy quỷ đỏ.
Tiếng kêu thảm thiết thê lương khiến tất cả rùng mình. Ánh lửa triệt để bao vây, đốt cháy bầy quỷ, coi chúng như một loại rác rưởi hoặc nhiên liệu, càng lúc càng cháy ngút trời, có xu thế lan tràn thành biển lửa, phần đuôi thậm chí chỉ còn một màu trắng thuần*.
*Fyi thì lửa trắng có nhiệt độ khoảng 1200 độ và lửa trắng xanh là 2000 độ C.
Thế lửa dữ dội như vậy lại không khiến các người chơi thấy "bỏng", thậm chí còn ngẩn ngơ... Nhìn lửa cháy.
Lam Diễm đốt trụi tất cả, những con quỷ không kịp bỏ chạy, đâm đầu vào Lam Diễm cũng bị đốt cho không còn cặn.
Xử lý xong đám quái vật sinh ra từ xác quỷ, Nguyên Dục Tuyết thong thả xoay lại.
Thiếu niên vẫn là điệu bộ hời hợt, Phá Hồng Mông trong tay tí tách nhỏ máu, quần áo sạch sẽ tinh tươm, mười ngón trắng sáng.
Ánh mắt nhìn bầy quỷ như thể đang nói ---
Kế tiếp là mi.
Giữa chúng có gì khác nhau?
Nguyên Dục Tuyết không phân biệt được.
Dù là bầy quỷ lâu la không có não bị dùng làm vật hi sinh, hay là đám quỷ cao cấp mưu mô quỷ quyệt, trong mắt cậu đều không có gì khác.
Đều dễ giải quyết.