Vũ Khí Hình Người
Chương 476: Phó Bản Ngàn Người (61)
Edit: Ry
Nguyên Dục Tuyết im lặng, cuối cùng cũng nhận ra mọi người đang hiểu lầm.
Với cậu thì cái này đúng là còn khó giải quyết hơn cả quỷ... Thiếu niên vô thức giơ tay xoa trán.
Hơi đau đầu.
--- Theo lý thuyết thì người máy chiến tranh sẽ không có phản ứng đau đầu.
Có điều lúc này Nguyên Dục Tuyết không nhận ra, cậu xoa trán một hồi rồi nhìn sang mấy thanh niên kia, nỗ lực giải thích.
Do bên Giới Chu Diễn khó để công phá hơn.
"Mọi người ra ngoài trước sẽ an toàn hơn." Cậu nói.
Thiếu niên giương mắt, vô hại thiện lương. Đôi mắt đen xinh đẹp như được phủ một màn sương, khiến ai nấy đều phải mềm lòng, vô thức muốn làm theo những gì cậu yêu cầu --- Nhưng ý chí của Thỏ rất vững, mềm lòng một chớp mắt rồi chống cự được.
Không được mềm lòng!
Không được đổi ý!
Cô quay đi.
Nguyên Dục Tuyết vô tình kích hoạt "kĩ năng" đặc biệt còn hồn nhiên không biết gì, tiếp tục thấm thía nói: "... Nơi này rất nguy hiểm, lát nữa tôi không thể để ý được mọi người."
Cậu rà quét cánh cửa kia rồi, xác nhận nó thật sự nối với thế giới thực.
Thỏ nghe vậy thấy cũng có lý, thế là quay sang bảo đám Tiểu C: "Mọi người ra ngoài trước đi."
Tiểu A, Tiểu B: "..."
Tiểu C đến là bó tay: "Thỏ, mấy bà đừng có vô lý nữa."
Tóm lại là không ai chịu nhấc chân.
Đám quỷ rất là bất mãn. Dù chúng kiêng kị "cái thứ" nguy hiểm kia, run rẩy sợ hãi, nhưng một nhóm nhân loại rõ ràng có thể rời khỏi thế giới của chúng lại cứ nhất định ở lại đây --- Đây là khiêu khích!
Nhất là mùi thịt tươi ngon không ngừng tràn ngập không khí, một sự hấp dẫn trí mạng khiến chúng không ngừng nuốt nước bọt, cơ thể phản hồi tín hiệu đói khát mãnh liệt. Lại chẳng thể ăn thịt lũ người này được, vì họ đều đã vượt qua "thử thách"...
Bản năng khát vọng thịt người khiến khuôn mặt chúng vặn vẹo.
Da thịt xé mở, để lộ phần nội tạng đẫm máu, rồi từng màn sương đỏ bay ra. Con mắt chúng đỏ tươi, tàn ác nhìn con người.
Các người chơi rùng mình.
Quỷ hiển nhiên vẫn là những sinh vật đáng sợ, bản năng thèm khát máu thịt khiến chúng tạm thời quên đi dè chừng với Giới Chu Diễn. Những thân hình núp trong góc tường dần bành trướng, từng khuôn mặt người bị che kín bởi màn sương máu, tập thể rú lên những âm thanh kì quái.
Rắc rắc, rắc rắc.
Như là tiếng xương cốt bị nghiền nát.
"Không muốn đi thì ở lại đây đi." Âm thanh bén nhọn thấm đẫm ý cười man rợ, không phải uy hiếp hay cảnh cáo, mà chúng thật sự muốn vậy ---
Nháy mắt đã khiến đám người tái mặt.
"Hì hì ha ha, để ta ăn hết chúng bay... Chúng ta sẽ hòa làm một thể, cùng một đôi tay, cùng một đôi mắt, cùng một khuôn mặt."
Nó nhìn người chơi chòng chọc, cái lưỡi nóng hầm hập như loài bò sát liếm láp quanh khuôn mặt.
"Ở lại đây đi, ở lại đây đi, ở lại đây đi..."
Chúng vươn cái lưỡi đỏ tươi to bất thường về phía người chơi.
Cái lưỡi rủ xuống bài tiết chất lỏng kì quái, nhìn mà rợn người.
Nguyên Dục Tuyết quay sang liếc chúng một cái.
Cậu vẫn chẳng tỏ vẻ gì, thái độ không khác gì lúc nói chuyện với những người khác, thờ ơ bàng quan.
Đôi mắt đẹp tới ma mị, đen thẳm như vực sâu hun hút.
Rét lạnh.
Mái tóc đen hơi dài khẽ đung đưa như có gió thổi.
Đó là "địch ý" của Nguyên Dục Tuyết.
Ngôn từ man rợ mang lại uy hiếp rõ rệt, sắc mặt mọi người khó coi hơn, có người theo bản năng lùi bước, hiển nhiên ham muốn chạy trốn đã dâng cao... Nhưng trong cơn hoảng loạn, họ quay sang nhìn Nguyên Dục Tuyết, bàn chân đã nhấc lên lại cứng rắn đặt xuống, nặng nề giẫm lên mặt đất.
... Họ dù ít dù nhiều đã từng lựa chọn vứt bỏ bạn bè của mình.
Giờ còn muốn làm vậy lần thứ hai ư?
Không ai bỏ đi.
Mặt Tiểu C trắng như giấy. Cô nhìn đám quỷ cách họ không xa, dường như ngửi được cả mùi tanh hôi từ cái miệng đang ngoác rộng của chúng, sởn hết gai ốc, trán cũng đổ mồ hôi. Nhưng cô gái quay đi, không chạy về phía lối ra, mà là một hướng hoàn toàn trái ngược. Thiếu nữ tới bên cạnh Nguyên Dục Tuyết ---
Bàn tay run run kéo góc áo cậu.
"Nguyên Dục Tuyết." Đến cả tiếng cô cũng run tới vậy, cẩn thận xác nhận lại: "Cậu sẽ cùng bọn tôi ra ngoài, đúng không?"
Ánh mắt Nguyên Dục Tuyết rời khỏi lũ quỷ, nhìn Tiểu C.
Sự sắc bén lạnh lẽo trở nên mềm mại hơn, dù cho vẻ mặt cậu không thay đổi quá nhiều, đến cả đường nét ở khóe miệng cũng vẫn vậy, nhưng khí thế thật sự nhẹ nhàng hơn hẳn.
Vấn đề này, đúng ra Nguyên Dục Tuyết không nên nói bây giờ, chính xác hơn là không nên nói trước mặt đám quỷ.
Cậu nhìn Tiểu C, im lặng một giây, sau đó nghiêm túc trả lời.
"Tôi sẽ ra cùng mọi người."
"Ngay bây giờ." Cậu bình tĩnh nói: "Chúng ta cùng ra khỏi đây thôi."
Sau nhiều lần suy tư, cuối cùng cậu cũng hiểu.
Theo phân tích thì cách giải quyết tốt nhất là đưa con người về thế giới thực trước, đảm bảo sự an toàn tuyệt đối cho họ. Nhưng mong muốn của những người này lại kháng cự việc đó, nếu vậy thì cũng không cần phải nghiêm ngặt tuân theo quy định... Người máy chiến tranh gặp phải con người không phối hợp là chuyện thường ngày. Nhưng lần này, Nguyên Dục Tuyết... Không "ghét" sự không phối hợp của họ.
Lạ thật đấy.
Nhưng cũng tốt.
Cậu thử mô phỏng tình huống, xác định dù có tính nguy hiểm nhất định, nhưng cậu vẫn có thể linh hoạt bảo đảm sự an toàn cho tất cả.
Vậy thì trực tiếp một chút cũng không sao.
Câu trả lời của cậu kích thích bầy quỷ!
Chỉ trong nháy mắt, thân hình chúng đã nở to, ánh đèn trở nên lờ mờ, gió độc thổi vù vù. Ngọn đèn trên đầu bị gió thổi đong đưa, va chạm vang lên âm thanh kì lạ, vô số dấu tay dấu chân máu xuất hiện trên mặt tường, như thể chúng đang điên cuồng va đập vào đó.
Cánh cửa dẫn tới hiện thực bị gió thổi không ngừng khép mở, chất lỏng quỷ dị chảy xuống tụ thành một vũng nước kì quái, cảm giác như giẫm lên sẽ bị cắn nuốt ---
Trong không khí, từng con ngươi to tướng được rút ra từ máu thịt của lũ quỷ không ngừng xoay tròn, nhìn Nguyên Dục Tuyết ---
"Mày muốn ra khỏi đây?"
"Mày muốn làm trái với quy tắc?"
"Không thể nào, không thể nào ---"
Tất cả bọn chúng như bị một thể ý thức không chế, ré lên:
"Mày muốn chống lại quy tắc! Vậy chỉ có đường chết!"
Nguyên Dục Tuyết bỗng nói: "Tôi không làm trái với quy tắc."
Cậu ngẩng lên, bình tĩnh nhìn con mắt kì dị được hợp thành bởi vô số máu thịt: "Quy tắc không quy định tôi phải chết, cũng không quy định tôi phải ở lại đây ---"
Nguyên Dục Tuyết nhẹ nhàng lặp lại: "Kẻ thất bại phải trở thành một trong số các người, vĩnh viễn ở bên các người."
Lũ quỷ có vẻ hiểu ra, vui vẻ nói: "Đúng vậy, đúng vậy --- Vậy mày muốn ra khỏi đây, mang chúng tao theo cùng sao?"
"Ha ha... Vậy cũng rất tốt..."
Có con quỷ vươn lưỡi liếm cằm, đầy thèm thuồng ---
Bọn chúng không thể rời khỏi thế giới quỷ, chí ít là không phải lúc này.
Có con quỷ nào lại không muốn tới thế giới loài người, thỏa thuê thưởng thức món ngon ở khắp mọi nơi đây?
Chìm đắm trong ảo tưởng sung sướng, chúng nghe được thiếu niên bình tĩnh nói.
"Cho nên giết hết các người thì hạn chế cũng biến mất mà đúng không?"
Tác giả có lời muốn nói:
Nguyên Dục Tuyết, thằng bé này, tui khóc chết mất. Rõ ràng nhỏ có thể giết hết bọn quỷ, nhưng lại vẫn chịu khó chơi cùng chúng nó. (Edit: chứ không phải bà thích bôi chữ hả? ==")