Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Vũ Khí Hình Người

Chương 432: Phó Bản Ngàn Người (17): Gặp quỷ ở nhà hát.



Edit: Ry
Giới Chu Diễn đơn giản đáp: "Anh đi cùng em."
Nguyên Dục Tuyết muốn làm gì cũng không quan trọng.
Do sự cố trong công viên nên hành trình lập ra ban đầu bị trễ một chút.
Nguyên Dục Tuyết chỉ khoanh vùng được khu vực đại khái của nơi ẩn núp, khi tới địa điểm cụ thể thì bị chặn ở ngoài.
--- Điểm dừng chân thứ hai của họ là một nhà hát rất nổi tiếng.
Nhà hát này có bán vé vào cửa, cũng cho thuê sân khấu nên các tiết mục tập ở đây không phải cái gì cao siêu thần bí ít ai biết đến. Ở đây có những vở kịch hot, nhạc kịch, hoặc là được thuê để biểu diễn vũ đạo, đủ loại hình nghệ thuật sân khấu.
Lần này đang có biểu diễn sân khấu kịch mang tính chất thương nghiệp, vé vào cửa không đắt lắm, khu A ngay gần sân khấu cũng chỉ khoảng hơn 1000, các ghế hàng cuối chỉ chừng 2-300 nên bán được rất nhiều vé, không ngờ hôm nay lại xảy ra tai nạn gây ảnh hưởng nặng nề.
Nghe nói là đạo cụ sân khấu được dựng không đúng tiêu chuẩn, khiến vật nặng rơi từ trên cao xuống, đè chết nam chính.
Cảnh tượng lúc đó vô cùng dã man, máu thịt bắn tứ tung, mặt nam diễn viên nát nhừ, hỗn hợp não và máu màu xám đỏ, không ai có thể nhận nhầm đó là hiệu ứng đặc biệt. Lúc ấy thính phòng hét chói tai, có người không hiểu đi tới gần kiểm tra, sau đó bị chấn thương tâm lý.
Không chỉ có nam chính bị thương.
Vật nặng rơi xuống như rút dây động rừng khiến tất cả những đạo cụ khác đều xuất hiện trục trặc, nhao nhao rơi xuống.
Lúc ấy các diễn viên có mặt trên sân khấu vô cùng xui xẻo, bị đống đạo cụ đó đè, thương tích nặng nề, rất nhiều người đã hôn mê.
Cũng may đều được cứu giúp kịp thời, đưa tới bệnh viện.
Chỉ có một vai phụ bị nặng nhất, hình như là chân dập gãy. Nửa người cô bị chôn vùi trong đống đạo cụ, chân không nhúc nhích được. Nhân viên cứu hỏa và cấp cứu đều có mặt ở hiện trường, nhưng vẫn chưa cứu được người ra.
Đây đều là thông tin nóng hổi được người ta bàn tán ngay trước cổng nhà hát, ai nấy đều lộ vẻ lo lắng và tiếc nuối.
"Chuyện nghiêm trọng thế này... Không biết nhà hát có tiếp tục hoạt động nữa không."
Khán giả đã được sơ tán, hiện chưa thể xác minh là thiết bị của nhà hát biến chất, hay là do bên thuê dựng đạo cụ không đúng tiêu chuẩn dẫn tới bi kịch, chỉ biết hiện giờ sân khấu vẫn rất nguy hiểm, bất cứ lúc nào cũng có thể xảy ra sự cố đổ sụp lần hai.
Chuyện này gây ảnh hưởng nặng tới danh dự của nhà hát. Có nguy hiểm tiền ẩn như vậy nên nhà hát đang tạm thời bị phong tỏa, trước cửa có cảnh sát trông coi, người bình thường không được vào.
Nguyên Dục Tuyết và Giới Chu Diễn tất nhiên bị chặn ở ngoài.
Xuyên qua khe hở, Nguyên Dục Tuyết có thể thấy lối vào bên trong, bình tĩnh nói: "... Em muốn vào trong."
Cậu chủ nhỏ không hề cảm thấy yêu cầu mình đưa ra có gì vô lý.
Giới Chu Diễn còn rất phối hợp: "Được."
Đám vệ sĩ cực kì do dự. Theo lý mà nói thì giờ họ phải đi lên nói chuyện khơi thông cho cậu chủ nhà mình vào, nhưng trong rạp hát rõ ràng còn có nguy hiểm, họ cũng sợ cậu chủ thấy cảnh máu me bị sốc tâm lý, lỡ đổ bệnh thì sao. Thế là bối rối đứng đực tại chỗ, không biết nên quyết định sao, rất là khó xử.
Nhưng cậu cả có vẻ không hề cân nhắc phương diện này, hắn nắm tay Nguyên Dục Tuyết kéo cậu đi về phía trước. Cảnh sát đứng chặn cổng vốn có thái độ rất cứng rắn, không rõ nguyên nhân do đâu, hay là từ đường tắt nào biết thân phận của họ, vẻ mặt y bỗng đờ đẫn, sau đó trở nên hết sức cung kính.
Họ nghiêm chỉnh lùi lại chừa một con đường, còn hơi khom lưng, khuôn mặt ẩn giấu trong bóng tối, miệng nói: "Mời vào."
Thế là cả nhóm người rất tự nhiên đi vào trong nhà hát.
Hiện bên trong vẫn còn rất hỗn loạn, nhân viên chạy tới lui. Cũng có người chú ý tới Nguyên Dục Tuyết và Giới Chu Diễn bước vào, nhưng nhìn nhóm vệ sĩ cao lớn đằng sau họ thì chỉ cho là người có thân phận đặc biệt, không dám thêm chuyện, vội vàng chạy mất.
Đi hết hành lang, Nguyên Dục Tuyết hướng thẳng tới khu vực sân khấu.
Trước đó vệ sĩ đã nghe ngóng, biết sân khấu bây giờ vẫn rất nguy hiểm, có nguy sơ sụp lần hai, trách nhiệm đầy mình tiến tới ngăn Nguyên Dục Tuyết, nhỏ giọng bảo: "Cậu chủ, nơi này thật sự rất nguy hiểm, mời cậu..."
Chưa nói hết đã lặng lẽ nuốt xuống những lời còn lại.
Thái độ của thiếu niên rất bình thản: "Không sao đâu."
Ánh mắt của Giới Chu Diễn lại quá đáng sợ, vệ sĩ chết sững, không biết phải nói gì...
Cơ thể hắn bỗng cứng đờ, còn chưa kịp có phản ứng gì thêm đã thấy Giới Chu Diễn lạnh mặt quay đi, như thể khiêu khích, nắm tay Nguyên Dục Tuyết, dẫn cậu lên sân khấu.
Cầu thang vừa cao vừa dốc, Giới Chu Diễn đứng trên hơi cúi xuống, rất cẩn thận đỡ thiếu niên lên, còn kè kè bên cạnh bảo vệ cậu, vừa cố tình đối đầu với vệ sĩ vừa nuông chiều Nguyên Dục Tuyết.
Vệ sĩ: "..."
Đúng là ngang ngược!
Cái tên đại thiếu gia này đúng là khiêu chiến lớn nhất trong kiếp vệ sĩ của họ!
Sân khấu bây giờ đúng là không thích hợp để gây thêm chuyện, mà có lẽ là vì quá hỗn loạn nên cũng chẳng ai chú ý tới Nguyên Dục Tuyết và Giới Chu Diễn.
Nguyên Dục Tuyết nhanh chóng tiếp cận vị trí xảy ra sự cố.
Các loại vật nặng chồng chất lên nhau, chính giữa sân khấu hỗn loạn như vừa trải qua động đất. Mà cô diễn viên phụ thì đang nằm dưới đống chướng ngại vật này.
Chỉ có nửa người trên của cô ở bên ngoài, nửa người dưới hoàn toàn bị đè trong đống đổ nát. Dù đã cố gắng để giữ bình tĩnh, nhưng có thể thấy những đau đớn lơ đãng hiện lên trên khuôn mặt kia.

Thật sự là... Quá đau.
Lớp trang điểm đậm chuyên dành cho sân khấu đã nhem nhuốc không thành hình, bị mồ hôi của cơn đau cọ rửa, dính nhớp trên mặt.
Các loại mảnh vụn, ốc vít văng ra khi sụp xuống còn bắn lên mặt cô, nói là đầu rơi máu chảy cũng không khoa trương.
Vết thương trên trán nữ diễn viên đã được xử lý qua, cô thậm chí còn có tâm trạng để an ủi người đang xử lý vết thương cho mình: "... Không sao đâu, tôi không đau."
Mà so ra thì đúng là vết thương trên trán cô không có gì to tát, thứ phiền phức là nửa thân dưới đang bị đè nghiến dưới đống đổ nát ---
Ở trong không gian mát lạnh như vậy mà cứu hộ cũng sốt ruột tới độ đổ đầy mồ hôi, lo lắng bảo: "Không được, bên trong bị thứ gì kẹp lại... Đè chết rồi, không đẩy được máy vào để nhấc lên. Nếu cố lôi mấy thứ này ra thì có thể sẽ tạo thành tổn thương lần hai."
"Nhưng không thể kéo dài thêm nữa, cứ tiếp tục như vậy rất nguy hiểm!"
Nữ diễn viên hiển nhiên đang dần mất tỉnh táo. Đau đớn kịch liệt làm hao mòn sinh mạng và ý chí của cô, cô mơ hồ cảm thấy chân mình... Rất rất đau.
Giống như có thứ gì đó đang không ngừng móc vào vết thương, lôi máu thịt ra.
Cô thậm chí còn nghĩ nửa người dưới đã bị nghiền nát, bị liệt rồi, nhưng cảm giác lôi kéo như có như không này và tiếng thảo luận của người xung quanh để cô biết là không phải là vậy.
Nhân viên cứu hộ và nhân viên y tế bàn phương án tệ nhất: "... Cô ấy đã mất máu quá nhiều, cần phải mau chóng làm sạch vết thương. Cách nhanh nhất để đưa cô ấy ra là... Phải cưa."
Thực tế thì dù không cưa chân, bị đè thời gian dài như vậy, rất khó để cam đoan chân cô ấy không bị hoại tử.
Nữ diễn viên sắp chìm vào hôn mê đột nhiên tỉnh táo lại.
"Tôi không muốn." Khuôn mặt tái nhợt đanh lại, nước mắt chảy xuống hòa lẫn với máu: "Tôi không muốn cưa chân... Tôi còn muốn biểu diễn, tôi không thể không có chân."
Nữ diễn viên dù gặp tai nạn cũng không chảy một giọt nước mắt, lúc này lại như vỡ đê, khóc không thành tiếng, cảm xúc tuyệt vọng nặng nề lan tràn, khiến tất cả cũng thương cảm.
Nhóm nhân viên cứu viện lộ vẻ không đành lòng.
Nhưng dù có thế nào thì... Mạng người phải luôn được ưu tiên hàng đầu.
Tình huống càng thêm hỗn loạn, tiếng thảo luận không ngừng nghỉ, mà Nguyên Dục Tuyết thì đứng ở đằng xa chứng kiến toàn bộ.
Cậu ngồi xổm xuống, điều chỉnh thị giác ở góc sát với mặt sân khấu, nhìn về phía đống đổ nát trí mạng kia.
Chân của nữ diễn viên bị kẹt trong đó.
Đạo cụ chồng lên nhau tạo những khe hở nhỏ tối om, có thứ gì chặn chân cô ấy. Từ bên ngoài dùng đèn pha chiếu vào cũng khó mà thấy được rốt cuộc là thứ gì đang đè lên chân cô gái.
Nhưng Nguyên Dục Tuyết lại thấy rất rõ.
Chức năng rà quét hơi tốn năng lượng nên lúc không cần thiết Nguyên Dục Tuyết sẽ không dùng. Thậm chí lúc này cậu cũng chỉ dùng năng lượng rà quét cố định vị trí bên dưới đống đổ nát kia.
Và cậu nhìn thấy.
Một đôi tay màu đen gầy gò, da bọc xương, chỉ có bốn ngón tay, ẩn trong chướng ngại vật, nắm chặt hai chân nữ diễn viên. Thậm chí nó giống như con rắn, dần quấn lên nửa thân trên của cô.
Nguyên Dục Tuyết đứng dậy, thuận theo đôi tay kia nhìn ra xa.
Đôi tay này thật sự rất dài, nó như dây gai kéo lê trên mặt đất, có mấy nhân viên không nhìn thấy đi ngang qua còn giẫm lên nó.
Nó cứ kéo dài mãi... Xuyên qua tấm màn sân khấu, biến mất đằng sau cánh gà.
Chương trước Chương tiếp
Loading...