Vũ Khí Hình Người
Chương 412: Khu vực an toàn (1): Sắp tới ngày 11/11, đạo cụ được chiết khấu.
Edit: Ry
Xảy ra chuyện gì?
Số 3 cảm giác như linh hồn rời xa cơ thể, dùng góc nhìn lạnh lùng của người ngoài quan sát bản thân ---
Nơi này chỉ còn một cái xác do bản năng cơ thể chi phối, nên y có thể dùng giọng điệu bình tĩnh đến tàn khốc, phẳng lặng kể lại những chuyện đã xảy ra.
"..."
Nghe đến đoạn Nguyên Dục Tuyết muốn hi sinh bản thân để họ có thể rời khỏi phó bản, Ông Chú cũng không kìm lòng được, lặng người không nói nên lời.
Mọi manh mối đều chỉ về kết cục tồi tệ nhất.
Nguyên Dục Tuyết vẫn chưa về.
Cậu ấy...
Rõ ràng sắp được trở lại không gian hệ thống rồi, họ thậm chí còn vừa hoàn thành nhiệm vụ đặc thù chết chóc. Nhưng sự sụy sụp lại ngưng tụ trên khuôn mặt mỗi người, họ trông chẳng có gì vui sướng, còn mải đắm chìm trong đoạn kí ức đau đớn nào, biểu cảm dừng lại ở bi thương.
Nỗi đau như căn bệnh truyền nhiễm, nhanh chóng kéo mỗi người xuống đầm lầy. Rồi đột nhiên, rất nhỏ bé, tiếng lửa cháy lách tách bỗng thu hút sự chú ý của họ.
Bé Năm thẫn thờ nhìn sang... Ánh lửa xanh xanh chiếu sáng khuôn mặt nhợt nhạt của cô, tạo thành một chấm sáng nhỏ trong đôi mắt u buồn.
Nhưng rất sáng.
Vô số ngọn lửa màu lam xông ra từ giếng thang máy đã cháy đen, họ dường như thấy được cả không khí bị đốt cháy vặn vẹo, nhiệt độ cũng phả tới.
Sợ lửa là bản năng của con người, thế nhưng sự mừng rỡ bùng nổ giờ phút này đã lấn áp thứ gọi là bản năng. Bé Năm lảo đảo chạy tới, không nhịn được giơ tay muốn chạm vào nó...
Vì đó là Lam Diễm của Nguyên Dục Tuyết.
Nguyên Dục Tuyết còn sống!
Lam Diễm đáng sợ có thể đốt cháy vô vàn quỷ quái giờ có vẻ thật hiền hòa, nhẹ nhàng tránh tay thiếu nữ.
Cũng may Bé Năm kịp thời nhận ra đốm lửa bé nhỏ này có lực sát thương hoàn toàn khác với bề ngoài của nó... Cô ngoan ngoãn lùi lại, nhưng đôi mắt vẫn sáng rỡ.
Số 3 và Số 1 cũng kinh ngạc ngẩng lên, ánh mắt khóa chặt vào ánh lửa bập bùng. Cảm giác mừng như điên, thậm chí còn hơn thế, như bão táp biển động bao trùm lấy họ, khiến họ luống cuống ---
Từng đốm lửa leo lên vách tường, dần hợp thành mấy con chữ.
"Bình an vô sự".
Mà Bé Năm cũng vô thức đọc theo: "Bình an vô sự."
Đây là tin tức Nguyên Dục Tuyết muốn nói cho họ!
Cũng là tin tức tốt nhất họ nhìn thấy trong ngày hôm nay.
Giới Chu Diễn muốn Nguyên Dục Tuyết ở lại với mình thì tất nhiên Nguyên Dục Tuyết không thể thoát.
Huống hồ thời gian hệ thống để lại cho họ cũng không nhiều, tổng cộng chỉ có 3 phút thôi.
Dính với Giới Chu Diễn một lúc đã tốn quá nửa thời gian, giờ chạy về thì cũng quá vội vàng, Nguyên Dục Tuyết dứt khoát điều khiển Lam Diễm ở tầng 1, truyền lại thông tin --- Cậu vẫn bình an.
Nếu là Nguyên Dục Tuyết của ngày xưa thì sẽ chẳng bao giờ "săn sóc" như thế. Mà ngay cả hiện tại thì cậu cũng không rõ nguyên nhân khiến mình làm vậy. Có lẽ là vì lời hứa, cũng có lẽ là vì cậu đã mông lung nhận biết, chạm được tới tình cảm của con người.
Nếu như không báo với họ, có lẽ đồng đội của cậu trong phó bản này... Sẽ lo lắng.
Đây là việc các người chơi đều từng khẳng định với Nguyên Dục Tuyết, và cậu cũng đang dần thay đổi nhận thức.
Tảng đá trong lòng biến mất, bên tai cũng vang lên tiếng nhắc nhở của hệ thống.
[Nhiệm vụ kết thúc. 3 giây sau sẽ nhảy chuyển về không gian hệ thống.]
Bóng tối tĩnh lặng nháy mắt bao trùm người chơi, hình ảnh cuối cùng còn sót lại trong tầm mắt họ chính là ánh lửa cháy bỏng.
Còn với Nguyên Dục Tuyết là vòng tay của Giới Chu Diễn.
Giọng hắn thấp thoáng xa dần, dường như hắn dùng dịch chuyển thời không, xuyên qua loại vật chất xa xăm nào đó, truyền tới tai cậu.
"Lần này tôi sẽ không quên." Giới Chu Diễn nói: "Nhanh thôi..."
Những âm thanh sau đó bị cắn nuốt.
"... Ừ."
Nguyên Dục Tuyết đã trả lời, nhưng chính cậu cũng không nghe được âm thanh bé nhỏ đó.
...
Một lần nữa trở lại không gian tĩnh lặng tăm tối, nguồn sáng duy nhất là bảng hệ thống đang mở ra trước mặt.
Bên trên hiện những dòng chữ màu vàng kim... Kết toán của phó bản vừa rồi.
[Kết toán phó bản Khách Sạn Tránh Tai Ương
Nhiệm vụ chính: Lên chức thành nhân viên tiếp đãi lầu 7. (đã hoàn thành)
Nhiệm vụ chi nhánh: Làm tốt công việc của nhân viên phục vụ, nhận được đánh giá 5 sao của khách hàng.
Điểm cơ bản vượt phó bản cấp A+: 700 điểm
Khen thưởng thêm cho nhiệm vụ phụ, tình tiết đặc biệt: 7000 điểm (nhận được điểm cộng từ nhiệm vụ đặc biệt)
Điểm sống sót: 550 điểm
Tổng điểm: 8250 điểm
Xếp hạng cá nhân trong phó bản: Cấp S+
Đang căn cứ vào đánh giá cá nhân và phó bản để tiến hành kết đoán số điểm cuối cùng:
...
Tổng điểm tích lũy cuối cùng: 57750 điểm (x7 điểm tích lũy ban đầu)]
[Kết toán phó bản Khách Sạn Tránh Tai Ương (sau đổi mới)
Nhiệm vụ chính: Nhiệm vụ đặc thù (đã hoàn thành)
Tổng điểm thưởng: 30000 điểm]
Nguyên Dục Tuyết ngẩn ra.
Nhu cầu của cậu với điểm tích lũy đã không còn cao như trước. Phó bản lần này tốn khoảng 19.7% năng lượng, thế nên cậu vẫn rất dư dả, có thể tiết kiệm được rất nhiều điểm.
Mà số điểm nhận được lần này còn cao hơn bất cứ nhiệm vụ nào trước đó.
Có lẽ là vì độ khó của phó bản vốn cao, lại còn kích hoạt nhiệm vụ đặc thù có tỉ lệ cực thấp nữa.
Một phó bản đã thu về số điểm tích lũy đáng sợ là 87750 điểm, đủ cho cậu bổ sung mấy lần đống thể năng lượng đặc biệt được bán với giá trên trời trong cửa hàng hệ thống.
Mà từ phó bản trước Nguyên Dục Tuyết vẫn còn 4256 điểm.
Với người chơi bình thường, đây đã là một số điểm, một lượng tài nguyên khổng lồ. Nhưng so với độ khó của phó bản cậu trải qua thì số điểm này quả thực ít tới rớt nước mắt. Một phần là vì Nguyên Dục Tuyết toàn dùng điểm để đổi lấy năng lượng.
Nhưng phó bản lần này giúp cậu tăng vọt số vốn lưu động trong tay.
Nguyên Dục Tuyết không có vẻ mừng rỡ hay kích động, với cậu thì riêng việc "được thưởng" đã là một chuyện lạ đời rồi.
Tuy là sau nhiều lần, cậu cũng dần cảm thấy "được thưởng"... Rất tốt. Nhưng vẫn chưa biết đưa ra yêu cầu với nội dung phần thưởng.
Điểm tích lũy cũng vậy, đủ để bổ sung năng lượng là được.
Thiếu niên nhìn xuống, con ngươi đen nhánh phản chiếu giao diện cửa hàng hệ thống.
Xếp trên cùng tất nhiên vẫn là "thể năng lượng đặc thù" mà cậu thường xuyên mua.
Nguyên Dục Tuyết suy tư, chọn mua 20 phần "thể năng lượng đặc thù". Năng lượng của cậu nhanh chóng được sạc đầy, 0.3% dư thừa tràn ra khỏi người Nguyên Dục Tuyết, biến mất.
Trong không gian tối tăm này, nó giống như sợi lông mềm được làm từ ánh sáng, như tơ như lụa, uyển chuyển uốn lượn, rồi nhạt dần, biến mất, không còn chút dấu vết.
Nguyên Dục Tuyết: "."
Đôi môi đỏ thắm hơi mím lại.
Cậu bỗng nghĩ, cũng không cần phải bổ sung đầy năng lượng làm gì.
... Phí quá.
Tự kiểm điểm bản thân vài giây rồi thiếu niên mới tiếp tục xem đạo cụ đặc biệt được đổi mới.
Đạo cụ tiếp theo cũng... Quả nhiên.
[Mặt nạ thông minh bản nâng cấp plus version ngày lễ]
[Giới thiệu vắn tắt: Mặt nạ thông minh phiên bản nâng cấp plus version ngày lễ, thay đổi hoàn toàn diện mạo, dán sát vào da, hiệu quả cực đỉnh, phòng cháy chống nước phòng trộm không sợ hỏng không sợ mất. Chức năng không đổi, giá cả nâng cấp, ... Có phải giống giới thiệu cũ không? Nói là version ngày lễ chủ yếu là vì sắp tới 11/11 rồi, chúng tôi đang có hoạt động ưu đãi! Khách mới một trăm, khách cũ trăm mười!... Cướp tiền của khách? Ai ăn cướp gì đâu, chúng tôi tin là vị khách trung thành vẫn sẽ ủng hộ thôi!]
Nguyên Dục Tuyết: "...?"
Khách hàng bị ép phải trung thành - Nguyên Dục Tuyết im lặng một hồi, nhìn xuống phần giá ---
220 điểm tích lũy.
Nguyên Dục Tuyết: "."
Đúng là khách cũ trăm mười.
_____________________________
Cho bạn nào quên thì cái mặt nạ này trước đó có 200 điểm thôi, khách cũ nó tính 110% aka tăng 10% giá cũ =)))))))))))))))))) làm ăn mất dạy thiệt chứ =)))))))))))))