Vũ Khí Hình Người
Chương 305: Thôn Vàng Bạc (84): Thôn, Tẫn, Âm.
Edit: Ry
Dân làng muốn giết cô.
Tiểu Tề cũng muốn giết cô.
Dùng xương, dùng máu, dùng thịt cô để hiến tế cho Thần, đổi lấy sự săn sóc đến hèn mọn đó.
Nhưng khi có một bàn tay mát lạnh áp lên má cô, eo được người nhẹ nhàng nhấc lên, mái tóc dài ẩm ướt trượt xuống khỏi cái ôm nhẹ nhàng mà lại rất vững vàng của thiếu niên, cảm giác được rời xa mặt đất lạnh lẽo. Tất cả ấm áp giống như là trở lại làn nước vậy.
Không phải là đống nước pha máu kinh tởm trong ao, mà như trở lại lúc chưa chào đời, trở lại con nước ấm áp dù tăm tối nhưng lại khiến người an yên, thật sự phá vỡ mọi ấn tượng tồi tệ của cô về "nước" trong những năm qua.
Vật chất đang không ngừng hút máu cô cũng rời khỏi, khiến cô cảm thấy người mình nhẹ nhõm, dù cho xương cốt vẫn đang đau đớn kịch liệt. Cô khẽ hé mắt...
Nhìn thấy cái cằm thon gọn của thiếu niên, đường nét rất đẹp, và nước da nhạt màu sạch sẽ.
Cô vô thức cười một tiếng.
Tuy là âm thanh thoáng qua ấy khó nghe như là tiếng "rên rỉ" vậy.
Nguyên Dục Tuyết nhận thấy cô đã tỉnh, nhìn xuống nói gì đó.
Cô không nghe được, nhưng cũng không sao, vốn dĩ cậu không phát ra được âm thanh. Thiếu nữ người cá đọc được khẩu hình của Nguyên Dục Tuyết, cậu nói:
"Không sao rồi".
Như đã hứa, cậu tới rồi.
Cô bỗng thấy hóa ra mình cũng không đáng thương đến thế, rất nhiều người muốn giết cô, nhưng sẽ luôn có một lũ ngốc... Muốn cứu cô.
Thôn dân và Tiểu Tề đang bận xung đột, nỗ lực cướp sức mạnh về mình, không ai nhường ai.
Nhưng sau khi bị người chơi quấy nhiễu, họ lơ là sự chú ý với tế phẩm, kết quả phát hiện nó đã bị kẻ xứ khác mang đi. Cục diện hoàn toàn thay đổi.
Dân làng mặc kệ Tiểu Tề, thù mới hận cũ chất lên nhau, chúng trợn những cặp mắt đỏ tươi với Nguyên Dục Tuyết. Dây leo thô to vừa giống mạch máu vừa giống sâu đột nhiên vươn lên từ lòng đất, lao về phía cậu. Đám A Đao cố gắng chặt đứt một ít nhưng vẫn không theo kịp tốc độ sinh trưởng của chúng.
Lũ này giống như được kế thừa khả năng hồi phục vô hạn của thôn dân, mà có khi ngược lại, là thôn dân kế thừa đặc tính đáng sợ đó của chúng mới đúng.
Những cái dây leo màu máu bị chém đứt lập tức phân làm hai, trong lúc chúng di chuyển giãy giụa còn thấy được phần đầu hình thành bộ phận giống như là miệng, há ra để lộ vật chất đỏ lòm bên trong.
Mục tiêu của chúng cực kì rõ ràng, mặc kệ người chơi đang quấy rối, chỉ chăm chăm lao tới chỗ Nguyên Dục Tuyết. Đống dây leo gần như phủ kín tế đàn, không có chỗ cho cậu đặt chân. Thiếu niên nhanh chóng nương theo góc độ tấn công xảo trá của dây leo, nhảy lên giữa không trung, dù đang bế một người thì tốc độ vẫn nhanh như chớp.
Nhưng kiểu gì cậu vẫn sẽ phải mượn lực, không thể bay được. Thế là khi mũi chân một lần nữa chạm vào một nhánh dây leo, sợi dây đó đột nhiên uốn cong thành móc câu, túm cổ chân Nguyên Dục Tuyết.
"..."
Cơ thể bị kéo xuống khiến cậu lảo đảo.
Tình huống rất bất lợi.
Tiểu Cao đã tái mặt, con ngươi Âu Phục giãn to, không kiềm chế được quát: " --- Nguyên Dục Tuyết!"
Vô dụng.
Cậu vẫn không kịp di chuyển ra khỏi phạm vi của tế đàn, bị bắt lại.
Khi có một sợi bắt được thiếu niên, những sợi khác nhanh chóng vươn dài, vờn quanh mắt cá chân cậu. Chúng há những cái miệng sắc bén gặm ăn cổ chân Nguyên Dục Tuyết, liều mạng hấp thụ máu thịt, tham lam vô cùng.
Thêm nữa là hương vị của loại thịt này còn ngon quá sức tưởng tượng, khiến bầy dây leo ban đầu chỉ muốn lấy lại tế phẩm của mình, giờ như kền kền ùa lên muốn phân chia xé xác Nguyên Dục Tuyết.
Thiếu niên không biết đau.
Nhưng cậu cảm giác được năng lượng... Hay đúng hơn là máu, đang không ngừng xói mòn.
Thị lực xuất sắc của các người chơi cũng giúp họ nhìn thấy nước da tái nhợt của cậu bên dưới ống quần bị cắn rách, cùng với dòng máu đỏ thẫm đang chảy ra bị bầy dây leo nhanh chóng hút cạn. Có người không khỏi hít vào một hơi, Âu Phục giơ vũ khí bắn tầm xa lên nhưng rồi lại buông xuống.
... Phải vào gần hơn nữa.
Quá xa. Gã sợ bắn nổ đống dây leo kia thì cũng sẽ khiến chân Nguyên Dục Tuyết tan tành.
Tiểu Cao và A Đao đã im lặng tiến lên, nhiều năm phối hợp giúp họ phát huy được thực lực một cộng một lớn hơn hai. Nhưng dù thế công của cả hai dữ dội như vậy, dây leo vẫn không ngừng tái sinh cản trở họ, không bị tiêu diệt sạch sẽ như trong dự đoán, tiếp tục trì hoãn bước tiến của cả nhóm.
... Chết tiệt, chết tiệt, chết tiệt!
Dù có sử dụng thiên phú thì đối đầu với đống cỏ dại còn nhanh hơn cả quái vật này cũng không làm ăn được gì.
Ai nấy đều căng thẳng, khiến người có vẻ thảnh thơi nhất lại thành Nguyên Dục Tuyết.
Cậu nhìn xuống sợi dây leo đang quấn quanh chân mình, không hề có vẻ lo sợ khi sắp bị kéo xuống ăn tới thịt nát xương tan, bình tĩnh tính giá trị năng lượng tiêu tốn khi dùng đao và điểm rơi kế tiếp sau khi thoát thân. Xét thấy khả năng không bị đám quái vật này dây dưa rất thấp, Nguyên Dục Tuyết còn tính cả những bộ phận mình sẽ bị thương. Chỉ cần không phải vết thương trí mạng thì đều nằm trong phạm vi chấp nhận được.
Cậu là cỗ máy tính toán tinh vi nhất.
Trong tiếng gió ù ù, bởi vì phải rút một tay ra dùng đao, Nguyên Dục Tuyết bèn cúi đầu nhắc nhở thủ lĩnh người cá.
"Bám chắc".
Vì tiếp theo sẽ rất xóc.
Vô số dây leo tràn lên muốn cắn nuốt sinh mệnh cậu, nhưng chỉ chớp mắt sau, khi Nguyên Dục Tuyết rút Phá Hồng Mông ra, cậu lại thấy bầy dây leo hình như đang "đấu đá nội bộ". Một sợi trong đó hung hăng cắn về những sợi bên cạnh, trong lúc chúng lục đục, chân Nguyên Dục Tuyết được thả.
Trong lúc làm nhiệm vụ, cậu chưa bao giờ có thứ gọi là "tính tình".
Kiểu như là người khác gặp phải tình huống này, đằng nào cũng rút đao ra rồi, đương nhiên phải chém hết lũ quái vật khiến mình chịu khổ này cho bõ. Nhưng thiếu niên lại không có thứ gọi là lòng trả thù, hoàn thành nhiệm vụ mới là ưu tiên hàng đầu. Nên khi dây leo buông ra, Nguyên Dục Tuyết lập tức cất Phá Hồng Mông, mượn chút lực rời khỏi khu vực nguy hiểm rồi mới ngoái lại.
Có vô số cách để ngăn cản đám quái vật kia, nhưng sử dụng hình thức này thì chỉ có một người.
"..." Cậu nhìn người đang đứng giữa tế đàn.
Sắc mặt Tiểu Tề có vẻ càng lúc càng tệ, giống người sắp chết. Hành vi vi phạm ý chí của tế đàn này khiến cô bị bài xích và vứt bỏ, thế nên cũng tiêu hao nhiều năng lượng hơn, chỉ có thể đứng đó nỗ lực chống đỡ.
Cô hơi ngẩng lên, nhìn thẳng về phía Nguyên Dục Tuyết, bình tĩnh nói: "Trả cho cậu."
... Trả cái gì?
Nguyên Dục Tuyết không hiểu.
Tiểu Tề lại không cần cậu trả lời, cô vừa đối phó với thôn dân, vừa cố tỏ ra bình thản... Bàn việc với cậu.
Tiểu Tề lên tiếng: "Cậu không thể mang cô ta đi."
"Tôi không biết cô ta hứa hẹn cái gì với các người. Nhưng tôi biết cách để rời khỏi đây, chỉ có một cách thôi ---"
Tiểu Tề bình tĩnh bổ sung, nét mặt đó, gần như không đoán được thiếu nữ đang nghĩ gì: "Hiến tế cô ta."
"Chỉ có như vậy các người mới có thể rời khỏi nơi bị nguyền rủa này... Thôn Tẫn Âm."
Tiểu Tề nói ra một từ có âm điệu hơi lạ, nhưng lúc này chẳng ai chú ý tới sự không hòa hợp đó, chỉ có Nguyên Dục Tuyết bình tĩnh nhìn xuống cô, lộ vẻ suy tư.
Tấm bia đá trước cổng thôn ghi lại sự tồn tại của thôn này, cũng sử dụng văn tự chính thức của thôn ghi chép về lịch sử của "thôn Vàng Bạc".
"Âm" là quỷ, thôn Âm là thôn của quỷ, tồn tại vô số quỷ quái, là nơi nguy hiểm nhất trong hai thôn.
Nhưng thật ra thôn "Vàng" là "Tẫn*", tẫn là đốt tài vật cho người chết, người sống ở thôn này chính là tế phẩm của Thần.
*Tẫn là 赆, đọc là jìn, gần giống với Vàng là jīn 金
Giây phút họ đặt chân vào thôn Tẫn đã bị đánh dấu, khi các người chơi hoàn thành tất cả nhiệm vụ thì sẽ phát hiện mình vĩnh viễn bị nhốt ở nơi này, không thể hoàn thành bước cuối cùng rời khỏi thôn Vàng Bạc. Bởi vì ngay từ ban đầu, họ đã không còn là cá thể "người" độc lập, mà là tài vật được hiến dâng cho lòng đất.
Chỉ có dùng tế phẩm mà "Thần" hài lòng thay thế mình, hiến nó cho "Thần", người chơi mới lại được thấy ánh mặt trời.
Mà với "tế phẩm" đáng thương kia, dù bên thắng là ai, là thôn dân, là người chơi hay là gián điệp, cô vĩnh viễn là đối tượng đã được định sẵn phải hi sinh.
Tiểu Tề nói: "Nguyên Dục Tuyết, tôi sẽ giúp các cậu rời khỏi đây."
"Hợp tác với tôi đi."
Cô không biết mình có thể theo bọn họ ra khỏi đây không, từ những gì ý thức phó bản tiết lộ, cô chắc chắn ở chiến tuyến đối địch với người chơi. Nhưng lần này, cô muốn tự do làm điều mình muốn.
Tiểu Tề mở to mắt nhìn thiếu niên. Khi cô nỗ lực để bản thân trở nên tốt đẹp, khí chất mềm mại mà Tiểu Tề thể hiện thật sự rất dễ khiến người ta mềm lòng, giống như là thiếu nữ xinh đẹp nhà bên, hoặc là đàn chị hiền lành trong trường, dễ dàng có được lòng tin của người khác. Cô ngửa lên, cảnh tượng trước mắt trở nên mơ hồ, lời nói ra cũng khó khăn, nhưng vẫn cố chấp lặp lại: "Lần này, tôi thật sự không lừa cậu."
Nên xin cậu, hãy tin tưởng tôi thêm lần nữa đi.