Vũ Khí Hình Người
Chương 301: Thôn Vàng Bạc (80): Sống hay chết, cô không quan tâm nữa.
Edit: Ry
Chút liên hệ mong manh cuối cùng bị cắt đứt.
Nguyên Dục Tuyết cuộn ngón tay lại, giương mắt, đáy mắt đen thẳm dần loang ra màn sương, che đi cảm xúc của cậu.
Khác với những cái máy bình thường dễ bị ảnh hưởng, vừa rồi Nguyên Dục Tuyết còn mơ hồ cảm nhận được thủ lĩnh người cá ở ngay gần đây, chỉ là bị vật chất nào đó che giấu, cậu vẫn có thể khoanh vùng một khu vực cụ thể.
Nhưng giờ, chút kết nối mỏng manh ấy như là sợi khói tan mất. Điều này khiến Nguyên Dục Tuyết luôn bình thản cũng hơi cau mày.
Phải mau tìm được cô ấy.
Mức độ để tâm của Nguyên Dục Tuyết với chuyện này đã vượt xa phạm vi chức trách khi thi hành nhiệm vụ, nhưng bản thân cậu lại không ý thức được sự thay đổi đó.
Sau lưng, quỷ quái đuổi theo họ ngày một đông. Các người chơi cũng nghe được âm thanh sắc nhọn rõ hơn, nhiệt độ không khí giảm dần như thể quỷ hồn đang chen chúc ngay bên cạnh, khiến cả đám nổi da gà.
Nguyên Dục Tuyết giảm tốc độ.
Âu Phục chú ý tới hành vi của cậu, cũng chạy chậm hơn, nghi hoặc ngoái lại.
--- Muốn đánh luôn giờ à?
Gã dùng ánh mắt hỏi thăm.
Mặc dù cũng không phải là không được, nhưng trước khi gặp Tiểu Tề mà tiêu hao thể lực như vậy thì hơi manh động.
Âu Phục bắt đầu kiểm kê xem trong kho đồ của mình còn đạo cụ gì xài được.
Nguyên Dục Tuyết lẳng lặng nhìn gã, trong lúc những người khác thở dốc, mồ hôi nhỏ giọt, cậu bỗng dùng khẩu hình nói:
"Tôi biết cô ấy ở đâu".
Âu Phục sửng sốt.
Gã vô thức lặp lại những gì Nguyên Dục Tuyết vừa nói, khiến mấy người đang chạy lập tức đứng lại, đồng loạt nhìn về phía Nguyên Dục Tuyết.
Bọn họ lại được chứng kiến "thiên phú" của thiếu niên, hay họ tưởng nó là thiên phú.
Cây đao dài được rèn hoàn hảo bén nhọn, đẹp như một vật trang trí trên tường xuất hiện trong tay Nguyên Dục Tuyết. Cậu nắm chuôi đao đen nhánh, chỉ về một hướng, không phải là bầy quỷ đang dần áp sát mà lệch đi một chút.
Hai tay giữ trên chuôi, mũi đao sắc bén cứ như vậy cắm xuống đất.
Ầm một tiếng, như thể đất trời cũng rung lắc theo.
Trước khi cát đá bắn ra, tất cả mọi người nhìn Nguyên Dục Tuyết, thấy cánh môi đỏ thắm bình tĩnh khép mở.
"Dưới lòng đất".
Đây là đáp án cuối cùng.
Bản đồ không hề sai, đúng là Tiểu Tề vẫn luôn ở cùng một khu vực với họ, chỉ là họ ở trên mặt đất, cô ta ở dưới lòng đất.
Mặt đất vỡ vụn, nứt ra một cái khe rõ to như vực sâu, đen ngòm không thấy đáy, giống đường đi xuống Địa Ngục.
Cùng lúc mặt đất nứt vỡ, một thứ mùi quái dị cũng xộc ra ngoài.
Mùi nhang đèn, còn có mùi giống như xác người cháy, hư thối, cực kì rõ rệt khiến người ta buồn nôn. Chúng đột nhiên bốc lên khiến các người chơi bài xích cực kì.
Thôn Bạc chính là thôn của quỷ, mộ ở khắp mọi nơi, nên mặt đất bị một đao Nguyên Dục Tuyết đánh thủng đương nhiên cũng mộ.
Ban đầu rõ ràng họ phải tránh mấy nấm mồ đó, giờ lại phải xông vào trong, không biết hiểm nguy ra sao, hiển nhiên sẽ do dự. Cả nhóm tập thể nhìn Nguyên Dục Tuyết.
Thiếu niên với hình thể mảnh dẻ, lưng lại luôn vươn thẳng như chứa đầy khí phách. Cậu không hề do dự, nháy mắt sau người đã biến mất.
Nguyên Dục Tuyết cứ thế nhảy xuống dưới!
Những người khác hết hồn, không có thời gian để nghĩ, đồng loạt theo cậu nhảy xuống khe hở đen ngòm không thấy đáy kia.
...
Một nơi khác cũng dưới lòng đất, trên bãi đất trống sâu trong một cái hang lại là cảnh tượng hết sức máu me kinh dị.
Những viên đạn vẫn găm sâu cố định thôn dân trên tường.
Để có thể nhanh chóng thoát thân, dân làng tự vặn cổ mình theo một góc độ tưởng như đầu sắp rơi xuốn, hình thành đường cong kinh dị không thể tưởng tượng nổi. Sau đó họ gặm cắn cánh tay của mình.
Cho đến khi cánh tay bị cắn đứt, dần mọc ra tay mới, hồi phục như cũ.
Cánh tay mới mọc không bị đạn găm, có thể tự do hành động.
Đạn ghim trên chân không nhổ ra được, họ dứt khoát gặm ăn cái chân đó luôn, để tứ chi mọc lại. Phương pháp thoát thân dã man này khiến trong hang xuất hiện đủ loại thịt nát, sặc sụa mùi máu tanh.
Họ không chỉ nhẫn tâm với người khác, mà với chính bản thân cũng đủ độc ác.
Dù sao thì những kẻ này cũng bất tử.
Dùng cách thức như vậy thoát thân khiến cả hang động ngập mùi máu, mà sự độc ác hận thù trong mắt những kẻ này cũng đậm đặc tới mức sắp thành hình.
Béo là thủ lĩnh của làng, sát ý độc địa hiện rõ trên mặt ông ta.
Ông ta chưa bao giờ nghĩ rằng lũ cá mình chăn nuôi lại có thể thoát khỏi tay mình ---
Ở tế điển trước đó, bị một kẻ thần bí phá hủy, thả cá đi mất còn chưa tính, giờ cả gốc lẫn lãi trong hang ổ đều bị bưng đi sạch, ông ta đương nhiên không thể nén giận.
Không cần kiểm tra cũng biết lũ người xứ khác đáng chết đó sẽ không để lại dù chỉ một con cá con cho họ.
Không biết chúng đã sắp xếp cho bầy cá kia ở đâu, Béo không đánh hơi được mùi và động tĩnh nào.
Nhưng không sao.
Như vừa nhớ ra điều gì, ông ta nở nụ cười rất khủng bố.
"Chúng nó không thoát được đâu. Lũ ngu đó còn tưởng mình gặp cứu tinh." Béo lạnh lùng trào phúng.
"Chúng mày muốn đi cơ mà? Đã chỉ cho tụi mày con đường rồi mà sao không tin, cứ phải cố chấp ngăn cản vậy?" Ông ta lẩm bẩm, có vẻ rất nhức nhối khó xử, như là người lớn tuổi thấy đám thanh niên lạc lối.
Bọn chúng muốn rời khỏi thôn này thì chỉ có con đường, thỏa mãn dục vọng của Thần.
Thế nên dù có chạy đi đâu, chúng chỉ có một nơi để trở về, và cũng chỉ có thể tới nơi đó.
Tế đàn trong lòng đất, nơi họ tổ chức lễ tế chính thức, đánh thức Thần để ngài chúc phúc cho tất cả.
Mặc kệ một vài thôn dân vẫn chưa kịp mọc lại tay chân, Béo tiến lên, dẫn những người khác đi sâu vào trong lòng đất, dùng một con đường bí ẩn khác.
"Bắt chúng nó lại." Béo lạnh lùng ra lệnh: "Sau đó giết sạch tế Thần."
--- Chỉ có hiến tế thỏa mãn Tà Thần mới có thể rời khỏi nơi này.
Đây là phương pháp mà thôn dân và Tiểu Tề đều không để lộ.
Trong phó bản này, Thần thật sự tồn tại.
Mà chỉ cần là phó bản có "Thần", độ khó luôn ở mức tử vong. Sức mạnh của người chơi không thể chống lại Thần, cách duy nhất là thỏa mãn yêu cầu của Thần, sau đó để Thần cho phép rời đi.
Đây là thứ ý thức phó bản đã tiết lộ cho Tiểu Tề, là cách duy nhất giúp cô rời khỏi chốn Địa Ngục này.
Còn sống hay chết, liệu có thể trở lại không gian hệ thống không, sau đó sẽ đi đâu... Cô không quan tâm.
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu Cao: Thế nếu ban nãy để tui bị dụ vào trong mộ thì có phải sẽ nhanh hơn không?
Nguyên Dục Tuyết: ...
Im lặng.jpg