Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Vũ Khí Hình Người

Chương 297: Thôn Vàng Bạc (76): Bọn họ đều không lường được gián điệp sẽ mạnh như vậy.



Edit: Ry
Thật ra phó bản cao cấp kiểu này thì dù có là các nhóm nhỏ có quyền tổ đội cũng khó mà vào cùng nhau. Tình cờ thế nào mà hai người này lại bùng nổ nhân phẩm, nhưng muốn giấu làm át chủ bài, cả hai đều ra vẻ như không quen biết nhau, thành công lừa được gián điệp.
Ghế Ngồi hôn mê, hai người lén gặp, ghép thông tin hai phía là biết âm mưu này nhằm vào họ, hay đúng hơn là nhằm vào người chơi.
Đương nhiên hai người sẽ không vì thế mà lục đục, mà thuận nước đẩy thuyền diễn tiết mục không vừa mắt nhau. Thoạt nhìn thì tưởng như họ tự gán hiềm nghi "gián điệp" lên mình, thực tế là đang để gián điệp thật sự thả lỏng cảnh giác, tìm thân phận của hắn.
Âu Phục tặc lưỡi, không nhịn được hỏi: "Vậy là hai người đánh nhau cãi cọ đều là giả vờ?"
Tiểu Cao cười: "Cũng không hẳn, tôi muốn đánh thằng đó lâu rồi."
Phán đoán ban đầu của họ là kẻ nào thích quấy đục nước nhất, châm ngòi mâu thuẫn nhất thì chính là gián điệp. Tiếc là kẻ đó che giấu quá tốt, hoặc có lẽ mục đích của hắn không phải vậy, nên dù nghi ngờ thì cũng không tham dự vào mâu thuẫn giữa Tiểu Cao và A Đao. Tóm lại, ban đầu Tiểu Cao và A Đao nghi ngờ Âu Phục.
Âu Phục: "..."
Chị liếc gã một cái, cay nghiệt bình luận: "Ông thích gây sự còn gì."
Âu Phục gãi mũi, cười rất ngứa đòn: "Vinh hạnh của tôi."
Đúng là tên này hay gây chuyện thật, nhưng có vẻ là do bản tính vốn kiêu ngạo, lại thêm cái mặt gian tà trời sinh... Cuối cùng vẫn được loại bỏ khỏi diện tình nghi.
Tiểu Cao hít một hơi rồi nói tiếp: "Tóm lại, trừ Nguyên Dục Tuyết ra, tất cả đều nằm trong danh sách nghi ngờ của bọn tôi. Hôm đó chúng ta ra ngoài xem lễ đưa ma của con gái ông Lý, tôi có nhiệm vụ giám sát ông và Cửa Sổ xem có gì bất thường. A Đao thì lấy cớ không hợp với tôi để tách ra, thực tế là hắn ở biệt thự để theo dõi."
Âu Phục: "... Từ từ tại sao lại loại trừ Nguyên Dục Tuyết?"
Tiểu Cao rất lạnh lùng bỏ qua câu hỏi của Âu Phục, tiếp tục: "Gián điệp sẽ luôn có lúc lộ sơ hở. Bởi vì cô ta lẫn trong số chúng ta, tất nhiên là phải có 'mục đích', chỉ cần có mục đích, có ham muốn, nhất định sẽ phải làm gì đó để hoàn thành nó."
"Mà rất trùng hợp là A Đao đã nhìn thấy nguyện vọng của cô ta."
Những chuyện này mọi người đều đoán được đôi phần nên không mấy ngạc nhiên, Tiểu Cao mím môi, sau đó nói tiếp: "Cô ta đang 'thờ cúng'. Thờ cúng một thế lực mà bọn tôi chưa biết... Đại khái là Tà Thần."
Phát hiện Tiểu Tề có vấn đề, họ mới loại bỏ hiềm nghi với những người khác.
Do Tiểu Tề rất thân thiết với Nguyên Dục Tuyết, nên ngay hôm đó sau khi trở về, A Đao đã hẹn Nguyên Dục Tuyết vào phòng sách để trao đổi. Nhân cơ hội này tiết lộ cho cậu việc mình và Tiểu Cao là đồng minh, phát hiện Tiểu Tề có vấn đề, không hề giữ lại thông tin.
Tiểu Tề có lẽ chính là gián điệp, cậu hãy đề phòng cô ta.
Chính vào lúc đó Nguyên Dục Tuyết mới biết, nhưng khi đối mặt với Tiểu Tề, thái độ của cậu vẫn vậy, thậm chí khiến A Đao và Tiểu Cao lo lắng không biết Nguyên Dục Tuyết có tin họ không.
Sợ Nguyên Dục Tuyết nghi ngờ A Đao, Tiểu Cao lại tìm cơ hội nói chuyện riêng với cậu.
Thiếu niên ngoan ngoãn gật đầu, gõ lên điện thoại: "Tôi đã biết, cảm ơn."
Nhưng cậu vẫn đối xử với Tiểu Tề như đối xử với đồng đội, không mảy may thay đổi.
Thật ra để mà nói thì Tiểu Tề cũng chưa làm chuyện gì có hại cho lợi ích của người chơi. Cô gái ấy giống như hàng vạn người chơi bình thường đang nỗ lực sống sót trong trò chơi này, có lẽ là thông minh hơn, quả cảm hơn, cẩn thận hơn rất nhiều người khác. Trừ hành vi cúng tế ra thì không khác gì bọn họ. Điều này khiến A Đao cũng dần hoài nghi phán đoán của mình ---
Có lẽ đây là một trò che mắt hiểm ác của phó bản, Tiểu Tề không phải gián điệp, mà là vô tình trúng kế, bị thao túng.
Cũng có thể đây là bom khói Béo tung ra để họ phải chú ý tới nhân tố không hài hòa trong đội, thực tế "gián điệp" lẫn trong số họ không phải để hãm hại họ.

Là người chơi, họ thật sự đã cho nhau lòng tin lớn nhất.
Nhưng Tiểu Tề đã khiến họ thất vọng.
Để Tiểu Tề ở lại với NPC quan trọng là phép thử cuối cùng. Nếu Tiểu Tề không ra tay, họ có thể thẳng thắn với nhau. Nếu cô ta ra tay thì cũng chỉ là cho phỏng đoán của họ thêm một lớp xích, rút ra triệt để cái tai họa ngầm sắp sinh mủ này.
Đoạn đối thoại cuối của Tiểu Cao và A Đao ---
"Tao không yên tâm."
"Khả năng chiến đấu của tôi tốt hơn cô, có thể bảo vệ họ tốt hơn."
Thay vì nói là mỉa mai nhau, đây là đoạn thăm dò kéo đẩy giữa đồng đội. Tiểu Cao sợ một mình A Đao đấu với Tiểu Tề liệu sẽ không toàn mạng. Nhưng A Đao đã khẳng định rằng giữa hai người họ, hắn là người có giá trị vũ lực cao hơn, để hắn giám sát Tiểu Tề, làm lá bài tẩy sẽ là sự lựa chọn tốt nhất.
Chỉ là sức mạnh của Tiểu Tề nằm ngoài dự đoán của họ... Cô ta thắng được cả A Đao.
Đây đại khái là điều Tiểu Cao lẫn A Đao đều không ngờ được.
Họ mất NPC quan trọng, mà A Đao cũng chưa rõ sống chết.
Nghĩ đến đây, Tiểu Cao khó nén được lửa giận trong mắt. Chị cũng không thể tin được đã phản bội như vậy rồi mà cô ả vẫn muốn tiếp tục đi cùng họ, còn gán tội cho A Đao... Cô ta ở lại là còn muốn hại ai nữa?
Sự phẫn nộ của chị bị đẩy lên đến đỉnh điểm, mà trong tiếng thở dài của những người khác, Nguyên Dục Tuyết cúi đầu mở điện thoại.
Họ đã lấy lại công cụ liên lạc. Lúc này trên khuôn mặt thiếu niên có một vầng sáng nhạt từ màn hình di động, khiến khuôn mặt thanh tú trở nên xinh đẹp mềm mại. Cùng lúc đó, điện thoại của những người khác vang lên một tiếng rất nhỏ.
Gần như là phản xạ có điều kiện, cả đám lập tức rút điện thoại ra, màn hình tự động sáng lên.
Kì lạ, ai lại gửi tin nhắn vào lúc này?
Nhưng hiện lên trước mắt họ là một cái bản đồ vẽ rõ ràng tuyến đường. Chấm xanh là vị trí của họ, còn chấm đỏ...
Các người chơi nao nao.
Chương trước Chương tiếp
Loading...