Vũ Khí Hình Người
Chương 292: Thôn Vàng Bạc (71): Đồ con gà.
Edit: Ry
Nguyên Dục Tuyết thế mà nghiêm túc suy nghĩ thật.
Hàng mi đen nhánh rủ xuống, rất rõ ràng nhìn sang bên kia ---
"Này." Âu Phục đen mặt: "Sao cậu dám do dự hả? Cậu đang do dự đúng không?"
Nguyên Dục Tuyết: "."
Cậu lắc đầu.
Điểm rơi tầm mắt của Nguyên Dục Tuyết thật ra là ở những con người vừa được cứu ra nhưng khả năng hành động rất chậm kia.
Vừa rồi cậu đã suy xét đề nghị của Tiểu Cao theo bản năng, thiếu niên không phân biệt được trò đùa của con người, trời sinh lí trí nhàm chán. Có điều thứ cậu suy xét không phải là "có nên vứt bỏ Âu Phục không", mà khó khăn lớn nhất của họ hiện giờ chính là mang theo những người này đồng thời đột phá vòng vây. Vì họ chỉ có ba người, có thể cõng ba người cá "mẫu thể" đã là nhiều rồi.
Vấn đề thứ hai cũng rõ ràng, ngoài việc thể lực của người chơi không ngừng bị mài mòn trong khi dân làng luôn sung sức, họ còn vướng chuyện phải bảo vệ những người này.
Dân làng đã không khác gì thú hoang, hình như độ thông minh cũng sụt giảm.
Nhưng chúng không ngu đến mức thiểu năng, sau một hồi điên cuồng tấn công để trả thù cũng nhanh chóng ý thức được như vậy chỉ khiến thế cục giằng co, bèn chuyển sang tấn công những bộ tộc kia. Đám Nguyên Dục Tuyết ngoài phải bảo vệ bản thân còn phải bảo vệ họ, lập tức bị kiềm chế rất nhiều, không thoải mái chiến đấu được.
Những người bị nuôi nhốt tuy rất trì độn, nhưng bản năng nhận biết nguy hiểm vẫn còn. Dù bản thân họ đã bị thôn dân dạy dỗ đến nỗi chỉ biết thuần phục chúng, không bao giờ phản kháng, nhưng dưới sự chỉ đạo lặng thầm của "mẫu thể", họ vẫn ngoan ngoãn lùi về sau cho tới tận mép con sông máu mới chịu dừng, không dám có hành vi cản trở. Những người đó cẩn thận tụ lại một góc như bầy cừu non bị đàn sói tấn công, run lẩy bẩy giữa hiểm nguy.
"Mẫu thể" được đặt ở nơi an toàn, có một nhóm người tự giác tới vây quanh bảo vệ cô.
Ánh mắt cô vẫn luôn dán chặt vào người chơi.
Khi thấy hành vi vô cùng quyết liệt của Tiểu Cao, cô hít sâu một hơi, cánh môi tái nhợt khẽ hé, phun ra một câu gần như bé không nghe được.
"... Cảm ơn."
Những người này, hoàn toàn khác với "con người" cô từng gặp, tuy là người bình thường cô từng gặp đếm trên đầu ngón tay.
Nhưng so với những "du khách" trong kí ức của các tiền bối, cũng khác.
Ngón tay co quắp siết chặt, lòng bàn tay chồng chất vết thương lại có vết cắt mới.
Nhưng cô vẫn cố chấp ngẩng đầu, nghĩ... Lần này, họ không thua.
Vì bảo vệ những con người kia, người chơi dần có vết thương. Không đến mức là nghiêm trọng nhưng ít nhiều cũng khiến hành động của họ chậm hơn.
Trong từng đợt công kích dồn dập như vậy, chỉ cần do dự một chút đều sẽ bị tóm sơ hở, trở thành nhược điểm trí mạng.
Ngoài Nguyên Dục Tuyết không có cảm giác đau, tư thế công kích vẫn tiêu chuẩn, thì hai người kia đều bị thương rất nhiều.
Từng đường đao của thiếu niên luôn dữ dội.
Mỗi đao đều chuẩn xác, mỗi lần đều gây sát thương trên diện rộng, mỗi lần đều có thể đâm thẳng vào chỗ trí mạng.
Nếu những con quái vật này chỉ có một mạng, chỉ e chết mấy chục lần cũng không đủ.
Nhưng cơ thể không ngừng hồi sinh khiến hai bên như đang đánh một trận chiến không hao sức.
Mặc dù năng lượng của Nguyên Dục Tuyết còn rất nhiều, nhưng cậu không cần phải lãng phí chúng ở đây.
Huống hồ ngoài cậu ra, hai người còn lại rõ ràng đã có dấu hiệu đuối sức ---
Nguyên Dục Tuyết cụp mắt, Âu Phục cũng chậm rãi nhích lại gần.
Vì bảo vệ tộc người kia nên phạm vi chiến đấu của họ dần thu hẹp, cho tới khi hình thành nửa vòng cung.
Tốc độ giết địch của Nguyên Dục Tuyết rất nhanh, nhưng không thể nhanh bằng cả trăm người hồi sinh chữa trị, chớp mắt cậu lại chém thêm mấy con quái vật. Đầu chúng lăn xuống đất, cặp mắt trợn trừng nhìn Nguyên Dục Tuyết và máu nhỏ xuống từ thân đao. Ngay sau đó dưới cái đầu lại mọc ra một cơ thể hoàn chỉnh, đâu còn giống con người nữa.
Chỉ là chữa trị toàn bộ cơ thể vẫn khó khăn hơn là chỉ mọc lại tay chân nhiều, cũng tốn nhiều thời gian hơn. Nên về sau, Nguyên Dục Tuyết gần như đổi sang kiểu chặt đầu có lực sát thương siêu mạnh này.
Âu Phục thô lỗ đá hết đống đầu dưới đất đi, tranh thủ lúc không có quái vật tấn công, kích hoạt một cái đạo cụ bảo vệ cấp S.
Vật thể vòng tròn màu bạc lập tức bao bọc lấy họ, tạo thành một phạm vi an toàn. Từ bề ngoài thì cái lồng chỉ như những tia sáng mờ, gần như vô hình, nhưng thôn dân nhào lên đều bị nó bài xích đẩy ra.
Có đạo cụ này, các người chơi cuối cùng cũng có thời gian để thở.
Tiểu Cao không e dè ngồi bệt xuống đất nghỉ ngơi, thở hồng hộc, cố gắng ổn định hô hấp sau một hồi chiến đấu kịch liệt, cau mày nhìn ra ngoài.
Chị cũng có đạo cụ phòng ngự, cấp S không nhiều lắm nhưng A thì không thiếu, dùng để bảo vệ họ cũng đủ. Tuy là có thể chống đỡ thêm một lúc nữa, nhưng án binh bất động như vậy sớm muộn cũng bị công phá.
... Huống hồ họ cũng không thể ở đây mãi được.
Tiểu Cao nhíu mày, quay sang thương lượng với hai người kia: "Phải nghĩ cách giải quyết cái đám..."
Chưa nói xong, Âu Phục đã dí khẩu súng trông rất kì lạ kia cho chị.
Gã chỉ vào lão Lý vẫn đang hằm hè và hai tên thôn dân bị mình bắn ban nãy. Không biết là vì nhân duyên của ba người này quá kém hay là do tất cả dân làng đều rơi vào trạng thái kích động điên cuồng nên không rảnh để quan tâm họ, cho tới giờ cả ba vẫn bị thứ Âu Phục bắn ra đóng trên vách hang. Dù có cố sức giãy giụa cũng không thể thoát được, trợn trừng con ngươi đỏ tươi với bên này.
"Tôi có thể cho mấy người mượn vũ khí."
Trên tay Nguyên Dục Tuyết cũng cầm một khẩu súng Âu Phục vừa đưa.
Gã có không ít vũ khí loại này, nên có thể cho mượn vài ba khẩu, một khẩu cho Nguyên Dục Tuyết, một khẩu cho Tiểu Cao.
"Nhắm bắn vào tay chân họ là được. Sức giật hơi mạnh nên nhớ chú ý bắn cho chuẩn." Âu Phục lười biếng nói, giơ tay làm mẫu, lại đóng một con quái vật lên tường.
"Nhắc nhở thân thiện nhé, 'tử đạn' hóa hình từ năng lượng của người chơi, nên bắn mệt hơn dùng súng bình thường đấy." Cũng chính vì lí do này mà về sau gã phải dùng lẫn lộn súng với các loại vũ khí khác.
Đại khái là do biết bây giờ không thể tấn công người chơi, dân làng đang điên cuồng cũng bình tĩnh lại. Béo nhăn nhó nhìn những kẻ bị đóng đinh trên tường, dường như đoán được ý định của Âu Phục.
Mặc dù vẫn phải tức giận chửi mắng vài câu, nhưng ông ta bắt đầu lệnh cho những người khác đi cứu họ xuống.
Chẳng qua khi chúng đến gần, Âu Phục lại làm mẫu thêm vài phát, nhanh đến mức không kịp nhìn, ghim thêm mấy tên lên vách đá. Lần này cả bầy trở nên cảnh giác, không tiếp tục áp sát nơi đó làm bia ngắm cho gã nữa.
Khi đám này có cảnh giác, dốc sức tránh né thì độ khó cũng lên cao hơn. Âu Phục không thể bách phát bách trúng như trước nữa, nhưng độ chính xác vẫn ở cái tầm phi nhân loại.
Tiểu Cao cũng thử bắn mấy phát, sức giật công nhận là lớn, mấy phát bắn này gần như khiến tay chị tê rần, không quen lắm. Chị bắn liên tục mấy phát mới hơi tìm được cảm giác, bắn trúng một người, đóng hắn lên tường.
Có lẽ là vì mới sử dụng vũ khí này lần đầu nên chưa thấy mệt.
Âu Phục còn rất ngạc nhiên nhìn Tiểu Cao.
"Có tài đấy."
"Tuy là chưa bao giờ dùng thứ này, nhưng tôi cũng có kinh nghiệm bắn súng." Tiểu Cao bình tĩnh nói.
Thế là chỉ còn Nguyên Dục Tuyết nãy giờ không bắn phát nào. Âu Phục quay sang nhìn mới để ý thiếu niên có vẻ lạ lẫm với thứ vũ khí này. Giống đứa trẻ được cho đồ chơi mới, cẩn thận loay hoay trong tay, quan sát kiểu dáng của nó. Động tác này hơi nguy hiểm, lỡ mà cướp cò thì thủng đầu như chơi.
Âu Phục khựng lại, "chậc" một tiếng đi tới, điều chỉnh tư thế cầm cho cậu.
"Chưa dùng súng bao giờ à?"
Gã khá bất ngờ, đại khái là thiên phú chiến đấu của Nguyên Dục Tuyết đã để lại ấn tượng rất sâu sắc.
Nguyên Dục Tuyết có vẻ do dự như đang tự hỏi, sau đó gật đầu.
Cậu chưa từng tiếp xúc với kiểu súng này, hoàn toàn khác với mấy loại súng bình thường hay súng năng lượng ánh sáng.
"Không sao." Âu Phục lại không chê, tiến tới nắm tay cậu: "Tôi dạy cậu."
Tiểu Cao lập tức nhìn sang, lườm cái tay Âu Phục đang đặt trên tay Nguyên Dục Tuyết: "Để tôi."
"Để để cái gì?" Gã rất ngứa đòn trào phúng: "Đồ con gà."
________________________________
Dạo này bị nản bộ vũ khí nên tốc độ hơi chậm xíu, có khi sẽ nghỉ tạm 1 thời gian tìm lại cảm hứng huhu