Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Vũ Khí Hình Người

Chương 287: Thôn Vàng Bạc (66)



Edit: Ry
Đèn lồng giấy leo lắt chiếu sáng mặt Béo, khiến đôi mắt đen sì của ông ta càng thêm trống rỗng quái thai.
Màu đen trong đó ngày càng đậm.
"Không nên ăn nói lung tung." Ông ta nói: "Các người bị bệnh tâm thần rồi, sao lại nhìn cá thành người vậy?"
Thái độ cắn chết không thừa nhận này thật sự quá lạ.
Các người chơi cũng không hiểu tại sao chỉ riêng chuyện này họ cứ cố chấp lừa gạt bản thân như thế, không chịu nhả ra.
Béo lại ra hiệu cho mọi người im lặng.
Các người chơi nghĩ không biết lão béo này lại định giở trò gì?
"Có điều... Các cô cậu coi như do tôi mang vào, chỉ cần trạng thái tinh thần của mọi người ổn định, chịu trả lại những gì đã trộm, nhận lỗi ---" Ông ta thong thả nói, vẻ mặt rất hiền từ: "Thôn dân chúng tôi cũng sẽ tha thứ."
"Những chuyện trước đó đều có thể xí xóa. Những người khác chắc hẳn cũng sẽ nể mặt tôi. Ông Lý, tôi nói vậy có đúng không?"
Vẻ mặt lão Lý rõ ràng cứng lại.
Lão già vẫn giữ vẻ hung tợn độc ác trước đó, hằm hè trợn mắt với người chơi như chỉ muốn cắn xé ăn thịt họ ngay. Lúc này bị Béo hỏi đến, dù rất căm tức không cam lòng, nhưng nuốt một ngụm nước bọt khô khốc, im lặng vài giây vẫn phải đáp.
"Thấy không, chúng tôi đều muốn hòa giải." Béo cười nói.
"Cả nhà chết còn có mỗi mình mà cũng chịu hòa giải à, đúng là bác ái quá. Chúng tôi chịu thôi không học được đâu."
Âu Phục lễ độ đáp, từ ngữ sử dụng lại rất độc địa, như con dao thép cắm thẳng vào người lão Lý.
Tuy là lão già này tự gây nghiệp, nhưng giết con gái xong, tế điển không thuận lợi bị trách móc, lão phải giết vợ giết con trai, giờ lại bị ép "hòa giải" êm thấm, chẳng phải là một chuyện rất nực cười sao?
Quả nhiên Âu Phục trào phúng xong, mắt lão Lý trợn to như sắp rớt ra khỏi hốc, tơ máu hiện ngoằn ngoèo trên con ngươi trông rõ khiếp. Nhưng có vẻ lão rất sợ Béo, nên dù bị sỉ nhục tới như vậy, lão vẫn cố nhịn, im im lùi lại, cúi gằm mặt, che giấu mọi ác độc căm hận.
Béo còn cười khà khà, có lẽ là vì đối tượng khẩu nghiệp của Âu Phục không phải mình.
"Hòa khí sinh tài mà."
"Vả lại..."
Ông ta nhìn những "nhân ngư".
Chính xác hơn là nhìn "mẫu thể" trên lưng Nguyên Dục Tuyết.
Dưới cái nhìn chằm chằm của béo, cơ thể cô gái lại bắt đầu run rẩy, đuôi duỗi thẳng, cứng đờ dán vào lưng Nguyên Dục Tuyết. Móng tay trong suốt cũng im lặng cắm vào vai cậu.
Cô rất sợ.
Không rõ là sợ đám thôn dân nô dịch hành hạ thậm chí là lột da ăn thịt họ, hay là sợ thứ gì khác.
"Bọn chúng có thể cho các cậu cái gì chứ?" Béo hỏi rất chân thành: "Thứ nó cho được, tôi cũng có thể, thậm chí còn cho nhiều hơn, đơn giản và không lo nguy hiểm gì hết?"
Mẫu thể gập người lại thành đường cong như sắp bẻ gãy cơ thể đang run rẩy kịch liệt. Bị nỗi sợ đỉnh điểm chèn ép, kèm với chút phẫn nộ, tiếng cô run rẩy bay ra từ sau tai Nguyên Dục Tuyết.
"Đi, mau." Từng chữ cương quyết nghiến ra từ hàm răng, còn kèm với mùi tanh nhạt.
Âm thanh run rẩy theo cơ thể.
"Đi mau, không thể, ở đây, phải rời khỏi, nguy hiểm..." Suy nghĩ của cô dần trở nên hỗn loạn. Ban đầu câu chữ còn có logic, đến cuối đã nhảy vọt lộn xộn, ai cũng thấy được sự hoảng loạn của cô.
"Xin cậu."
Đến cuối gần như là lời van nài. Hơi thở ẩm ướt lạnh lẽo rơi trên gáy thiếu niên, đồng tử của thiếu nữ dựng thẳng như thú, nhìn Nguyên Dục Tuyết chằm chằm.
Cậu hơi cau mày.
... Béo chỉ nói có một câu đã tạo thành kích thích và thống trị như vậy với cô.
Mất khả năng nói chuyện khiến cậu không thể giao tiếp túc này, phát hiện người trên lưng càng lúc càng căng thẳng và nhịp tim hỗn loạn như sắp bung ra khỏi lồng ngực, bèn vỗ nhẹ mấy cái.
Hai người kia thì cau mày nhìn Béo.
Từ những gì ông ta nói, họ nhận được... Vài thông tin đặc biệt.
Ông ta biết cái gì? Biết bao nhiêu?
Là NPC, nhưng nhận thức của Béo về phó bản có vẻ nằm ngoài dự đoán của tất cả. Ông ta dang tay, mặt mày thư giãn thích ý.
Con mắt luôn nhắm đột nhiên mở ra để lộ con ngươi hoại tử màu trắng.
Ông ta dùng con mắt đó nhìn các người chơi chằm chằm, chầm chậm nói.
"Tôi biết những người xứ khác như các vị luôn có sự tò mò khác hẳn người thường, luôn muốn điều tra sinh hoạt buồn khổ, sống chết tầm thường của những người nghèo trong núi sâu như chúng tôi. Đối với những người khác, đây có thể là một chuyện rất xúc phạm, nhưng tôi có thể nói cho các bạn biết --- Tôi không ngại."
"Chúng chỉ là súc vật được chăn nuôi mà thôi, có lẽ là có vài con thông minh hơn một chút, nói ngon ngọt lừa các vị, dùng vài 'bí mật' rẻ mạt vô nghĩa ai cũng biết để các vị sống chết vì nó. Còn tôi là dân làm ăn, tôi không bao giờ thực hiện loại trao đổi thiếu công bằng này, luôn sẵn sàng nói cho các vị biết những điều các vị muốn."
Dường như cảm thấy mình vừa nói điều gì rất hợp lí và đáng tôn kính, khuôn mặt béo tròn hiện vẻ hài lòng đến ngạo nghễ.
Ông ta nhướng mày, tỉ mỉ đánh giá phản ứng của người chơi.

... Nói thật thì lão béo này trông rất bỉ ổi, nhưng các người chơi không tránh khỏi bị lời của ông ta dẫn dắt.
"Điều tra sinh hoạt", "bí mật ai cũng biết".
Béo rõ ràng biết giao dịch của họ với nhóm người bị chăn nuôi này.
Không, thực tế cũng không thể tính là giao dịch... Nhưng hiển nhiên ông ta biết "những thứ họ muốn".
Thông tin, hay đúng hơn là hoàn thành tiến độ khảo sát thì nhiệm vụ của họ mới xem như kết thúc.
Ngoài "mẫu thể" có kí ức truyền thừa biết rất nhiều tin tức, thì những kẻ biết rõ bí mật của thôn làng này nhất chính là những người dân đã sống ở đây mấy chục thế hệ.
Nhưng sao họ lại đồng ý...
Các người chơi vẫn luôn đặt thôn dân và nhiệm vụ ở vị trí đối đầu, không khỏi cau mày, vô cùng cảnh giác trước những lời ngon ngọt của Béo.
Béo thấy họ đề phòng như vậy, cũng chẳng ngại bị bài xích và hoài nghi.
"Đây không phải lần đầu tiên thôn chúng tôi tiếp đãi du khách giống các vị." Ông ta cảm thán: "Bởi vì có vài người trong số họ cuối cùng sẽ mang tới phiền phức khó giải quyết, nên người dân trong thôn mới không có ấn tượng tốt với người xứ khác."
Béo dừng lại, nói tiếp: "Có điều tôi là người văn minh tiến bộ, huống hồ cũng có vài du khách hướng tới tập tục và tín ngưỡng của thôn chúng tôi nên ở lại, trở thành thôn dân, trở thành những dũng sĩ bảo vệ thôn, cũng là người nhà của chúng tôi..."
Các người chơi nghe mà lạnh sống lưng.
Ở lại đây? Tức là bị đồng hóa thành quái vật?
Họ không khỏi liếc nhìn những "người" đang bám trên vách đá đang đung đưa bản mặt nhợt nhạt quái thai, đột nhiên có cảm giác rất vi diệu.
Xem ra không thoát được thì kết cục sẽ như vậy.
Còn thảm hơn cả chết nữa.
"Cũng có vài du khách không đồng tình với quan điểm của chúng tôi, phá hủy vài tập tục nghi thức trong thôn, thậm chí cũng trộm tế phẩm giống các cô cậu..." Béo nói một lèo chợt quay lại, cau mày nhìn họ, sau đó than thở như vẻ sầu lắm: "Có lẽ các bạn không quen, nhưng đây là cách sinh tồn của thôn tôi, tại sao phải hạch sách lẫn nhau vậy nhỉ? Chúng tôi đều là dân quê bình thường, ngại phiền phức nên thà chịu thiệt một chút cũng muốn đưa các bạn ra ngoài."
Lời ngầm là gặp phải loại du khách ăn tàn phá hại như các người mà thôn dân vẫn sẵn sàng giúp đỡ, để các người mau chóng hoàn thành nhiệm vụ, rời khỏi đây, sau đó ai về nhà nấy, không liên quan gì đến nhau nữa.
Tư tưởng quả thực giác ngộ tới tầm cao mới.
Không có kẻ địch nào là vĩnh viễn, chỉ có lợi ích là vĩnh viễn. Chỉ cần họ có thể tiếp tục lối sống của mình, họ sẵn sàng hi sinh rất nhiều thứ.
Thấy không ai đáp, Béo mới tủm tỉm bổ sung: "Các bạn nghĩ... Những du khách trước đó làm thế nào để thuận lợi rời khỏi thôn?"
Âu Phục và Tiểu Cao sửng sốt.
Du khách... Trước đó?
Người chơi?
Nhóm người chơi trước cũng điều tra tới đây, dùng thông tin thôn dân cung cấp để hoàn thành nhiệm vụ rồi rời khỏi?
"Mẫu thể" được Nguyên Dục Tuyết cõng đã chìm trong im lặng.
Nãy giờ cô không nói gì, chỉ cứng ngắc dùng tay bám vai Nguyên Dục Tuyết. Những ngón tay trắng bệch bấu chặt, trốn sau đầu thiếu niên, lo sợ lộ ra một con mắt lạnh lẽo nhìn thôn dân chằm chằm.
Rõ ràng căm hận, đau khổ tới tột cùng, nhưng dòng máu lưu truyền qua biết bao đời đã hình thành bản năng khắc vào gen, khiến cô chỉ cần nhìn thấy những kẻ đó đã bắt đầu mất kiểm soát, phải thuần phục.
Béo không cho cô nói thì cô không thể mở miệng, chỉ có thể tuyệt vọng núp phía sau.
Nguyên Dục Tuyết cũng nghe được tất cả.
Chương trước Chương tiếp
Loading...