Vũ Khí Hình Người
Chương 275: Thôn Vàng Bạc (54): "Mồi".
Edit: Ry
Mặc dù họ cũng chẳng ngại đám người đứng sau lưng những chuyện này, nhưng được nhắc nhở, con ngươi Tiểu Cao vẫn rụt lại, do dự.
Nên thẳng thắn đối mặt hay là trốn trước?
Khi Tiểu Cao còn đang lưỡng lự, đã có người lựa chọn thay cô.
Giọng Âu Phục trầm hơn rất nhiều, vang lên ngay bên tai: "... Chưa thể bại lộ được."
Nhưng nơi này quá chật hẹp, thô sơ đến mức nhìn một cái là thấy hết, muốn trốn cũng không có chỗ.
Huống hồ là con đường họ đi vào rõ là "nhân tạo", mặt tường đã hoàn toàn bị phá hủy.
Cả cái vách đá thủng một lỗ to như vậy, còn một đống đá vụn chất bên cạnh, chỉ cần là người không bị mù thì chắc chắn sẽ không bỏ qua những thứ này.
Giờ họ có trở lại chỗ cũ thì cái lỗ chật hẹp kia cũng rất trở ngại di chuyển, đến lúc đó lũ người đứng sau chuyện này dù đuổi theo họ, hay bịt nơi này lại, chuyển chỗ, thì với đám Nguyên Dục Tuyết đều không phải tin tốt.
Trong lúc nguy cấp, Âu Phục nhướng mày với họ, "qua đây".
Nguyên Dục Tuyết và Tiểu Cao phản ứng rất nhanh.
Gã vưa dứt lời đã khởi động đạo cụ che giấu.
Một cái vòng bảo hộ trong suốt bao trùm lấy ba người, che lấp cả cái lỗ to tướng trên vách.
Nhìn từ ngoài sẽ không thấy bất cứ dấu vết nào.
Âu Phục vừa kích hoạt đạo cụ, vách đá ở đối diện họ bắt đầu dịch chuyển, mặt phẳng trông vô cùng hoàn chỉnh đó dịch sang để lộ một cái cổng vào rất kín đáo.
Hai người bước vào.
Không có vách đá cản trở, tiếng bước chân của bọn họ vang lên rõ rệt.
Nguyên Dục Tuyết đứng sau đạo cụ che giấu cũng nghe được rất rõ tiếng cười đùa của họ.
Cái đạo cụ này dùng rất tốt, nhưng dù hoàn mỹ che giấu tung tích của họ, lại có một khuyết điểm rất lớn, đó là nó che cả hai phía. Người tới không thấy người chơi, bọn họ cũng không thấy được người tới, chỉ có thể thông qua âm thanh để phán đoán tình huống.
Những người kia có vẻ rất ghét bỏ hoàn cảnh nơi này, cửa đá vừa mở, tiếng cười đùa đã ngừng, bị mùi thối hun cho lảo đảo một chút, "chậc" một tiếc cực kì chán ghét ---
Phản ứng này cũng bình thường, hiếm ai có thể duy trì tâm trạng tốt đẹp trước cảnh Địa Ngục này.
Ngay sau đó cả ba người nghe thấy, người tới dường như phát hiện gì đó bất thường, rất ngạc nhiên "ơ" một tiếng, sau đó là tiếng bước chân chậm rãi lại gần.
Mặc dù đạo cụ của Âu Phục giấu được người, tạo một loại ảo ảnh thị giác, nhưng thực tế họ vẫn ở đây. Nên chỉ cần những người kia lại gần, chạm vào chỗ này là sẽ phát hiện.
Tình huống rất căng thẳng, Âu Phục đanh mặt, tay gã đã nắm chặt một loại đạo cụ công kích.
Gã gần như từ bỏ chuyện ẩn nấp, định đợi đám người tới gần là giết người diệt khẩu ---
Ngay sau đó, bước chân của mấy người nọ lại như kì tích dừng lại.
"Sự khác thường" mà họ phát hiện có vẻ không liên quan tới chỗ ẩn nấp của đám Nguyên Dục Tuyết, mà là phản ứng của những con người bị nhốt ở đây.
"Sao hôm nay tự giác thế nhỉ? Không cần bọn mình đút đã tự động ăn mồi rồi."
Mồi?
Liên tưởng tới cảnh tượng trước đó, không khó để đoán "mồi" là những quả trứng trong suốt nhân đen ở cái ao kia.
"Chắc là vì 'lớn' rồi đó."
Giọng điệu của người còn lại tràn đầy khinh miệt, thậm chí là bực tức: "Đợi chúng nó lớn hẳn thì sẽ biết tranh nhau ăn mồi, đến lúc đó tao với mày chỉ cần mấy ngày tới thay một lần là được. Không cần phải như bây giờ, ngày đéo nào cũng phải tới đây giục chúng nó ăn. Tao ghét chỗ này vãi, tởm chết đi được."
Nói xong, gã lại hậm hực lèm bèm tiếp:
"Chỗ này thối kinh khủng, tao ngửi một lần cũng phải về nôn suốt ba ngày, tởm vãi đi được. Sao chúng nó có thể ở bẩn lôi thôi như thế nhỉ? Tao với ông Vương đã phải dạy một lần rồi đấy. Mày không biết đâu, trước đó có con còn cứ ỉa ra ngoài cơ. Lúc giẫm phải tao chỉ muốn đánh chết chúng nó thôi. Đánh mấy trận mới ngoan, ít ra giờ biết đi vệ sinh đúng chỗ."
"So đo với chúng nó làm gì, súc vật không nghe lời là bình thường mà."
Người kia khuyên nhủ.
Hoàn cảnh nơi này đúng là quá khiến người ta buồn nôn, phân và nước tiểu chồng chất trong rãnh không có đồ che đậy, lên men thành mùi lại càng kinh tởm.
Nhưng không cần nghĩ cũng biết, những người này bị giam trong nơi chật hẹp, số lượng còn đông, chỉ có một cái khe để giải quyết nhu cầu, hoàn cảnh không xấu mới là lạ.
Mà lũ đầu sỏ nuôi nhốt họ, kể cả không phải đầu sỏ thì cũng là đồng lõa, lại có thể hùng hồn "ngạc nhiên" như vậy, đúng là lạ đời.
Nhóm người chơi cau mày, họ chợt nghe được tiếng gió vun vút, rồi tiếng vang khi đầu roi va vào không khí bạch bạch càng rõ ràng.
Người tới quơ roi như xua đuổi bầy cừu, còn "xùy xùy" sai khiến những con người bị nuôi nhốt kia.
Đương nhiên những cái roi đó ngoài rơi vào không khí sẽ còn đánh lên da thịt, tiếng chúng va chạm với máu thịt con người vang lên chan chát.
Các người chơi thậm chí còn nghe được tiếng cười khinh miệt của gã nọ. Mặc dù hai tên khinh thường và căm ghét khi phải tiếp xúc với những người bị chăn nuôi này, nhưng lại không hề bài xích hành vi ra oai hành hạ họ, thậm chí có thể nói đây là niềm vui thú duy nhất chúng tìm được "trong công việc".
Rất nhiều người đứng dậy, lảo đảo di chuyển, hoặc là bò lết trên mặt đất nghe sàn sạt, lần lượt tiến tới cái ao.
"Mau lên!" Gã ta quát.
Mặc dù không trông cậy lũ này có thể nghe hiểu lời họ nói, nhưng hai tên không ngừng lặp lại: "Dậy ăn mồi! Ăn đi!"