Vũ Khí Hình Người
Chương 261: Thôn Vàng Bạc (40): Cho nên ở thời khắc cuối cùng của sinh mệnh...
Edit: Ry
Khi Nguyên Dục Tuyết dùng ý thức để giao lưu, giọng cậu luôn thong thả. Thiếu niên nhìn sang, cánh môi đỏ thắm theo thói quen hơi mấp máy, không thấy âm thanh phát ra mới nhớ, chuyển sang dùng tiếng lòng nói chuyện.
Đôi mắt vẫn phản chiếu khuôn mặt Giới Chu Diễn.
--- Trái tim của Thần có vẻ rất dễ bị kích thích. Cõi lòng vừa rồi bao trùm trong ủ dột đã lại bị Nguyên Dục Tuyết dễ dàng làm sống dậy, cảm giác thỏa mãn khó tả lập tức tràn đầy buồng tim. Thậm chí khiến dòng máu không tồn tại kia sôi trào, khắp người, ngay cả đầu ngón tay cũng trướng đầy sự thỏa mãn ấm áp.
Vậy là lúc về cũng có thể ôm Nguyên Dục Tuyết?
Tâm tư nhỏ của Thần được cho phép, hắn khó mà kiềm chế được sự nhảy nhót.
Cảm xúc này khiến Giới Chu Diễn có cảm giác như mình "còn sống".
Và cũng chỉ có ở trước mặt Nguyên Dục Tuyết, Thần mới cảm thấy là mình còn sống.
Nguyên Dục Tuyết thấy Giới Chu Diễn ngây người, đôi mắt đen thẳm nhìn cậu chằm chằm, không trả lời, còn tưởng là mình lại nói gì khiến hắn khó xử.
Di chuyển nhanh như vậy, còn mang theo một người, chắc là rất tốn năng lượng.
Thế là thiếu niên cẩn thận kiểm điểm bản thân, suy bụng ta ra bụng người, tiếp tục nói:
[Không mang theo tôi được cũng không sao, cậu nói cho tôi biết tọa độ của nơi này đi.]
Khúc sông này không nằm trong dữ liệu ghi chép của Nguyên Dục Tuyết, nhưng bây giờ bắt đầu thu thập thông tin thì việc cậu tìm được đường về cũng chỉ là vấn đề thời gian, không tới nỗi là phiền.
Mới nói xong đã bị Giới Chu Diễn bắt lấy tay.
Cường độ nắm khiến Nguyên Dục Tuyết tưởng là hắn định dẫn mình đi tiếp.
"..."
Dòng máu nóng hổi vận chuyển khiến độ ấm của lòng bàn tay nóng tới mức Nguyên Dục Tuyết có cảm giác như bị bỏng. Khi thiếu niên bận chú ý tay của Giới Chu Diễn, hắn lại như sực tỉnh. Thần ý thức được hành động của mình hiện giờ quá đường đột, nhưng lại không nỡ buông ra, thế là cố ý lờ đi hành vi kích động của mình. Thần rủ mắt suy nghĩ, ngón tay lặng lẽ lần mò lên, nắm chặt thêm chút, để lòng bàn tay cảm nhận được sự mềm mại ấy.
Tiếp tục siết chặt tay Nguyên Dục Tuyết, xác định cậu sẽ không cứ như vậy biến mất, hắn mới bình thản giải thích:
[Không phiền.]
[Tôi sẽ chịu trách nhiệm mang cậu về.]
"Tinh thần trách nhiệm" vượt quá mức bình thường của Giới Chu Diễn lại vẫn nằm trong phạm vi hiểu biết của Nguyên Dục Tuyết.
Hắn vẫn luôn là người rất có trách nhiệm. Nguyên Dục Tuyết nghĩ vậy, tiếp tục nhìn bàn tay thon dài kia.
Nhưng mà tới nơi rồi, vẫn phải nắm tay à?
Đại khái là sự nghi hoặc trong mắt cậu quá rõ, thiếu niên còn ngẩng lên nhìn Giới Chu Diễn, làm hắn không thể tiếp tục giả ngu.
Khuôn mặt Thần vẫn lạnh lùng bình tĩnh như thể chẳng có gì xảy ra hết. Bị Nguyên Dục Tuyết nhìn chằm chằm thì hai má dần nổi lên màu lạ, cuối cùng Thần bình thản giải thích:
[Tôi sợ cậu đi lạc, hoặc là có sự cố xảy ra tôi không đưa cậu về được, nên... Phải nắm chặt.]
Có người nào cướp được Nguyên Dục Tuyết ở trước mặt Thần?
Càng miễn bàn tới việc Thần sẽ không bao giờ để Nguyên Dục Tuyết gặp chuyện trước mặt mình.
Cái cớ vụng về này đến chính Giới Chu Diễn cũng không tin, nhưng hắn kiên trì giải thích. Ban đầu là chột dạ, sau là... Chột dạ thì chột dạ đi. Có chột dạ tới mấy thì hắn cũng sẽ không nói khác.
Nắm được tay Nguyên Dục Tuyết mới là thiết thực.
Lời nói dối quá dễ để vạch trần, cũng không biết Nguyên Dục Tuyết có tin không.
Đôi mắt đen láy nhìn Giới Chu Diễn như mang theo hơi nóng, mỗi nơi nó chạm đến đều nóng rực.
Sau một hồi im lặng kì lạ, Thần mới nghe được Nguyên Dục Tuyết nhẹ nhàng đáp.
[... Ừ.]
Thiếu niên trả lời.
Dù là cậu thật sự tin, hay chỉ đang thầm bao dung cho cái cớ vụng về của hắn đều được.
Niềm tin của Nguyên Dục Tuyết chỉ dành cho hắn.
Bao dung cũng chỉ cho hắn.
Nguyên Dục Tuyết thỏa hiệp xong mới lại nhận ra tư thế hiện tại của mình rất... Vướng.
Một tay bị Giới Chu Diễn nắm, tay còn lại thì xách cái lưới đánh cá.
Cậu tìm một nơi tương đối vắng vẻ, mở cái lưới ra. Bầy cá bị nhốt trong lưới được thả tự do, nhưng hình như chúng kiệt sức rồi. Dù có muốn chạy trốn khỏi chế tài của ma vương đáng sợ này thì cũng chỉ yếu ớt quẫy đuôi, bơi được khúc nhỏ.
Động tĩnh đó tan rã trong làn nước, nhìn qua thì chúng vẫn ở chỗ cũ, như tắt thở hết rồi.
Nguyên Dục Tuyết cau mày, cúi người kiểm tra trạng thái của mấy con cá.
Sao không cựa quậy vậy?
Tấm lưng cong lên thành đường nét xinh đẹp.
Thiếu niên eo nhỏ dáng thon, xinh đẹp vô cùng, làn da lấp lánh ánh nước như viên ngọc xanh đang tỏa sáng.
Ngón tay cậu nhúng xuống làn nước, muốn thử chạm vào mấy con cá kia. Không biết Giới Chu Diễn lấy đâu ra sức ghen dữ như vậy, rất không đúng lúc lườm chúng một cái.
Mặc dù Thần không làm gì, mấy con cá kia đã hết hồn, như được bơm thêm sức, không mềm nữa, lập tức nhảy lên bắn ra ngoài. Chúng bơi vội như bị thiên địch đuổi theo, tứ tán khắp nơi, nhanh như mũi tên rời cung. Chỉ chốc lát, nguyên một lưới đầy ự cá đã tranh nhau bơi sạch. Làn nước dưới chân Nguyên Dục Tuyết lại càng trong vắt, nhìn được cả đáy, gần như không thấy dấu hiệu tồn tại của những con cá đó.
Giọt nước bắn lên cổ tay Nguyên Dục Tuyết khi chúng bơi đi thuận theo cánh tay trắng nõn trượt xuống, gột rửa cho nước da có gân mạch màu xanh, khiến nó càng thêm xinh đẹp.
Biến động bất ngờ này khiến cậu khựng lại vài giây, rồi mới đứng thẳng người.
Thiếu niên vốn ướt đẫm, nên có ướt thêm cũng không tới mức chật vật.
Giới Chu Diễn không hề thấy chột dạ, như thể đống cá kia bỏ chạy không liên quan đến mình, mong đợi nói với Nguyên Dục Tuyết:
[Cậu thả chúng đi rồi.]
[Chúng sẽ ổn thôi, không sao hết... Tôi sẽ không để chúng bị bắt lại.]
Giới Chu Diễn chậm rãi hứa hẹn, dĩ nhiên không phải vì cái tinh thần trách nhiệm chó chết gì đó chỉ có ở trước mặt Nguyên Dục Tuyết.
Mà là vì Thần cảm thấy hứa hẹn như vậy có lẽ sẽ khiến cậu vui.
[Nên tiếp đó...]
Giới Chu Diễn còn chưa nói xong, Nguyên Dục Tuyết đã như hiểu được, hơi gật đầu.
Ánh mắt rơi trên người hắn cũng như mang theo sự cám dỗ.
Giới Chu Diễn tỉnh táo nghĩ, cơ thể hóa hình này có vẻ không quá hoàn mỹ, thế nên Thần mới có cảm giác váng vất như vậy.
Nguyên Dục Tuyết nói: [Tiếp đó...]
Tư duy của Giới Chu Diễn đã bị sắc đẹp của Nguyên Dục Tuyết mê hoặc, gần như không nghe rõ thiếu niên đang nói gì, chỉ biết tự động gật đầu.
[Giúp tôi chôn mấy chú cá còn lại đi.]
Hắn nhìn xuống, thấy được bờ mi như cánh bướm ấy rung rung, như chực bay mất.
Nguyên Dục Tuyết hơi nhấc tay lên. Mặc dù cá trong lưới đều đã bơi hết, nhưng thật ra vẫn còn vài con... Chính là mấy con đã chết, những con cá bị thôn dân nướng chín hoặc gặm ăn nham nhở.
Có lẽ là lúc đó đã chảy cạn máu, lại được dòng nước rửa sạch cơ thể nên chúng không còn chảy máu nữa. Nhưng dáng vẻ cứng đờ, chết không nhắm mắt của chúng trông rất dữ tợn, khó coi.
Giới Chu Diễn căn bản không nghĩ tới chuyện này, nghe rõ rồi hắn còn ngơ ngác một hồi.
Nhưng vẫn gật đầu.
[Được.]
Vùng nước này rất êm ả, có những mỏm đất nhỏ tạo thành bờ, không có bóng người, là một nơi kín đáo không bị ai quấy rầy.
Giới Chu Diễn tạm thời không thể rời khỏi nước quá lâu, nhưng khu vực bờ sông vẫn nằm trong phạm vi lĩnh vực của hắn. Nên thấy Nguyên Dục Tuyết đào đất, Thần không hề khách khí tiến tới hỗ trợ, thoáng cái đã có thêm mấy cái hố.
Nguyên Dục Tuyết khá là chú trọng nghi thức ở phương diện này.
Thật ra để chôn mấy con cá thì tìm đại chỗ nào có đất rồi lấp chung là được, nhưng cậu rất cẩn thận đào từng chiếc hố... Tổng cộng chín cái, lần lượt chôn từng con xuống, tạo thành từng nắm đất nho nhỏ.
Đây là những ngôi mộ giản dị nhất.
Không có bia, cũng không vật liệu nào để chế tạm, Nguyên Dục Tuyết đành dùng mấy cái cành cây nhỏ cắm lên coi như bia, sau đó lại dùng nhánh cây viết lên mặt đất bên cạnh.
Mỗi "ngôi mộ" có một câu, tổng cộng 9 câu.
Giới Chu Diễn đứng bên cạnh nhìn, bỗng nói:
[Chữ cậu rất đẹp.]
Nguyên Dục Tuyết hơi ngừng tay, nhẹ nhàng đáp:
[Cảm ơn.]
Mặc dù cậu vẫn chưa hiểu tại sao chỉ là một chuyện rất bình thường mà người ta lại khen mình, nhưng đã học được cách chấp nhận lời khen.
Hoàn thành nghi thức mai táng đơn giản, Nguyên Dục Tuyết mới đứng dậy.
Thật ra ở thế giới gốc của cậu, hình thức thổ táng cũng đã bị đào thải từ rất lâu. Cái này là cậu tra tư liệu, xác nhận văn hóa mai táng mà con người thường dùng nhất ở bối cảnh và thời đại này --- Tư tưởng cát bụi về với cát bụi.
Cậu biết.
Những "chú cá" này, thật ra không phải cá.
Nên ở giây phút cuối cùng của sinh mệnh, ít nhất họ cũng nên được đối xử như một con người.
...
Bởi vì "thần" đã bình tĩnh lại, trận lũ như muốn nhấn chìm cả ngôi làng lại dần lắng xuống, nước lại rút về con sông.
Nơi này cách thôn làng vẫn khá xa, chỉ có vài căn nhà bị hư hại nhại, một ít cỏ cây bị nước cuốn bật gốc gãy cành, nằm lộn xộn trên nước bùn. Dù nước sông đã rút, nơi họ đặt chân, trong không khí vẫn còn mùi tanh khiến người ta buồn nôn, mọi thứ thật hỗn loạn.
Có vài người bị nước sông cuốn đi, va đập vào đâu đó, gãy xương hoặc là trật khớp. Có vài kẻ thì uống mấy ngụm nước, ăn đủ trái đắng, nhưng không ảnh hưởng tới tính mạng. Đám thôn dân còn sống dường như không tin nổi mình lại được "bao dung" như vậy, kích động tới mức khóc lóc hôn mặt đất.
Các người chơi thì đang đứng trên bờ, sắc mặt tăm tối, lạnh lùng nhìn họ.
Tác giả có lời muốn nói:
Viêm Khớp Vai, sinh vật vô cảm nhưng có bộ não yêu đương