Vũ Khí Hình Người
Chương 250: Thôn Vàng Bạc (29): Nữ quỷ uy hiếp.
Edit: Ry
Không có bất cứ phản hồi nào.
Trong bóng tối, ánh mắt đến từ quỷ quái vẫn dán chặt lấy cậu, cẩn thận suy tính: Nên ăn đống thịt tươi ngon này luôn, hay là giữ lại, giống như Nguyên Dục Tuyết nói --- Để cậu đi làm thứ nó muốn.
Nguyên Dục Tuyết bình tĩnh đợi. Tầm mắt đã hoàn toàn bị màu đen bao phủ, dù có mở mắt cũng không có tác dụng gì, bờ mi khép lại, trông có vẻ yếu ớt.
Cậu trao toàn bộ quyền lựa chọn cho quỷ quái ẩn nấp trong tối.
Trong sự lẳng lặng chờ đợi ấy, có gì đó xảy ra.
Xúc cảm ướt át bao bọc cơ thể, mùi dinh dính tràn lan trong không khí cùng với cảm xúc mãnh liệt được rót vào ý thức của Nguyên Dục Tuyết.
Cậu biết đây không phải cảm xúc của mình.
Vì là một người máy, tâm trạng cậu không bao giờ nổi sóng rõ rệt như vậy.
Trải nghiệm kì lạ này khá giống lần đầu cậu được thưởng thức đồ ăn của con người, mới lạ, chưa từng được tiếp xúc.
Thế nên Nguyên Dục Tuyết không kháng cự, dù những cảm xúc ấy đè nén áp lực, cũng khiến cậu tò mò.
Đó là thứ người máy chưa từng có, nên dễ dàng khiến cậu nghiện.
Thật ngột ngạt.
Như thể oán hận và thống khổ ẩn trong nơi yếu ớt nhất của cơ thể bị mổ xẻ ra.
Tạo nên kích thích mãnh liệt khiến trái tim phải quặn lại mới ức chế được đau đớn vô bờ ấy.
Nguyên Dục Tuyết khẽ nhúc nhích, hơi cúi đầu.
Mí mắt khép lại, làn da tái nhợt vì cơn đau. Tay cậu đặt lên lồng ngực, cách da thịt, tưởng như chạm được vào cơ quan đang trướng đau ấy.
Nhưng nét mặt cậu vẫn quá bình thản, thậm chí còn có tâm trạng để nghĩ ---
Đây là cảm xúc của con người ư?
Với cậu thì nó không đến mức là tệ, chỉ hơi lạ thôi.
Đại khái là những cảm xúc sinh ra từ đáy lòng này có sức biểu đạt hơn bất cứ ngôn từ nào.
Nguyên Dục Tuyết lẳng lặng cảm nhận chúng, mà quỷ quái từ đầu vẫn luôn im lặng đột nhiên mở miệng, âm thanh truyền thẳng vào đầu cậu.
"Tôi, vẫn luôn, như vậy."
Tôi vẫn luôn phải chịu đựng những đau khổ này.
Có hận không?
Đương nhiên là hận.
Nỗi đau từng giây từng phút tra tấn nó, đến mức cái chết cũng không phải là kết thúc. Phần ác trong tâm hồn nhanh chóng cắn nuốt nhân tính còn sót lại, ác ý đổ vỡ trong lòng khiến nơi nơi là máu, gần như chiếm lĩnh từng tấc da thịt.
Nhưng lúc này, vật thể sau lưng Nguyên Dục Tuyết dần ngưng tụ thành luồng hơi nước đậm đặc. Thông qua màn hơi, cậu nghe được rất rõ âm thanh như kề sát bên tai ấy.
"... Cứu."
Nó phát ra một âm tiết, như bị thứ gì cản trở, đến cả âm tiết ấy cũng mơ hồ.
Nó là ác quỷ bị chết oan, từ Địa Ngục quay về nhân gian đương nhiên là để báo thù, để mang đi hung thủ giết mình. Nó không hề che giấu, giống như những cảm xúc nó truyền đạt cho cậu, hận thù trong lòng nó không thua kém ai. Nhưng giờ điều nó muốn nói, điều nó muốn Nguyên Dục Tuyết làm, không phải là giết cả nhà ông Lý, hay giết đám dân làng khả nghi kia để báo thù.
Âm sắc mơ hồ khó nghe ấy, tiếng được tiếng không, giống như cổ họng bị dung nham nóng bỏng làm cháy hỏng.
Nguyên Dục Tuyết liên tưởng đến những bát thuốc sôi bị rót vào cổ họng cô.
Cuối cùng chỉ phát ra được những âm điệu khản đặc, mà từ ngữ mấu chốt cũng bị che lấp trong tạp âm.
"Cứu, cứu... (tạp âm)"
Nó cố gắng nói ra, nhưng từ đó lại không thể hợp thành, cuối cùng đành từ bỏ. Có điều vẫn cố chấp nhìn Nguyên Dục Tuyết, nhìn thẳng vào ---
Nó lấy cậu làm mục tiêu, nếu bị lệ quỷ quấn thân, ân oán không kết thúc thì nó mãi mãi không thể biến mất.
Trong bóng tối, một khuôn mặt khủng bố dữ tợn mơ hồ hiện lên.
Nó chỉ có khuôn mặt, cơ thể không trọn vẹn bị gặm ăn tàn nhẫn, chỉ giữ lại được khuôn mặt trắng xanh và con ngươi sắp lồi ra.
Chỉ cần Nguyên Dục Tuyết quay lại là có thể thấy được cái đầu kinh dị đó.
Mà biểu cảm của nó cũng chỉ có thể dùng từ khủng bố để hình dung, đáng sợ dữ tợn vô cùng.
"Hứa đi."
Nó nói.
Hơi nước nồng đậm đè lên cơ thể con người, cảm giác lạnh buốt thấm tới từng đốt sống lưng, như muốn xông vào trong từng kẽ xương.
Một đôi tay dài miên man vươn ra từ trong bóng tối, mềm mại không xương, như dòng nước quấn lên cổ Nguyên Dục Tuyết, dường như chỉ cần dùng chút sức là nháy mắt sau sẽ dễ dàng lấy đầu của nhân loại.
Giọng điệu nó tràn ngập sự không tin tưởng, tựa như oán hận nguyền rủa, không ngừng lặp lại:
"Không thì... Giết mi... Giết..."
Âm thanh của nó đứt quãng truyền tới, giống cái hộp cát sét lâu năm không được sửa bị rối băng, lúc xa lúc gần, loáng thoáng không rõ.
Nhưng oán khí dày đặc và sát ý tỏa ra thì không thiếu chút nào.
Đây hiển nhiên là khế ước quá thiếu công bằng, nếu Nguyên Dục Tuyết không làm được, nó sẽ giết cậu.
Thiếu niên hơi giơ tay.
Cách thời không, cậu dường như chạm được thứ gì lạnh buốt, cảm giác hơi nước ướt át không ngừng truyền tới.
Trong bóng tối, sắc mặt Nguyên Dục Tuyết nhợt nhạt, yếu ớt như sắp gục ngã.
Cậu mở mắt ra, đôi mắt ấy vẫn hờ hững không gợn sóng, một cỗ máy giết chóc vô tình chân chính.
Cậu bình tĩnh đáp như bao lần nhận nhiệm vụ:
"Được".
Một chữ lạnh nhạt lại khiến người ta luôn tin tưởng.
Bởi vì quy tắc hạn chế, dù chỉ một âm tiết cậu cũng không thể phát ra.
Nhưng nó nghe được, bàn tay quỷ đang quấn quanh cổ Nguyên Dục Tuyết cũng chầm chậm buông lỏng, rời khỏi bộ phận yếu ớt của con người.
Cho đến khi hoàn toàn biến mất trong bóng tối.
Hơi nước ẩm ướt trong không khí dường như xa dần, mùi tanh nhạt tới mức khó mà bắt được.
Có thứ gì lặng lẽ rời khỏi cậu.
Nhưng Nguyên Dục Tuyết vẫn cảm nhận được ánh mắt mãnh liệt kia chọc lên lưng mình.
Nó đang do dự ở giây cuối, vì dục vọng giết chóc mãnh liệt vẫn còn đó.
Có điều ngay trước khi Nguyên Dục Tuyết quay lại, nó biến mất.
Hàng mi dày của thiếu niên khẽ rung, cậu thôi không tìm nữa, bóng tối vô biên trước mặt cũng tan biến.
...
Âm thanh nhai nuốt quái dị vọng lên cuối cùng cũng lắng xuống, con sông lại tĩnh lặng như trước.
Mặt nước trong veo được ánh trăng chiếu rọi, nương theo đó còn thấy được cả đáy, rồi vật sống theo bọt nước ùa lên.
Từng con từng con cá trong suốt tụ lại thành bầy, hưởng thụ xong đồ ăn mà dân làng cung phụng, chúng có vẻ hoạt bát hơn trước rất nhiều.
Những cái đuôi cá không ngừng đong đưa trong dòng nước, nhảy lên như từng dải lụa bạc trải dài trên mặt sông.
Sóng nước lấp lánh, êm đềm vô cùng.
Nhưng cơ thể trong suốt của chúng dần trở nên giống với những con cá trong thùng mà người chơi nhìn thấy trước đó. Phần bụng trong suốt bỗng tích tụ màu đỏ tươi như thịt, là đống nội tạng lít nhít chen chúc lại.
Các người chơi thèm khát nhìn.
Trong bọt nước không ngừng bắn lên, tầm mắt của họ cũng chịu ảnh hưởng. Lúc thì thấy những con cá trong suốt với phần bụng đỏ hồng, lát sau đã là những mỹ nhân ngư xinh đẹp thân người đuôi cá kề bên nhau vui vầy. Khi bị những cặp mắt hẹp dài kia nhìn, họ càng bị khơi dậy dục vọng vô hình, chúng dời sông lấp biển vọt tới.
Đương nhiên "dục vọng" này rất thuần túy.
Một lần nữa nhìn thấy bầy cá này, sự nôn nóng trong lòng người chơi bỗng được vuốt dịu, nhưng lại như uống rượu độc giải khát. Cảm giác đói khát dã man chưa từng trải nghiệm khiến dạ dày run rẩy trong đau đớn, mà khi bầy cá ngoi đầu, chúng lại càng thêm cháy bỏng.