Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Vũ Khí Hình Người

Chương 220: Khu Vực An Toàn - Kinh Đô Rực Nắng (4): Một bát kem sữa dừa để đại lão trên bảng xếp hạng làm culi.



Edit: Ry
Cảm giác vui vẻ ấy còn lan tới người nhìn.
Cũng tại giờ không có khách, chủ tiệm rảnh rỗi dứt khoát ngồi xuống bàn đối diện Nguyên Dục Tuyết, nhìn cậu ăn hết mì rồi lại từng chút múc canh uống, còn thấy khá bất ngờ.
Một phần mì lạnh ở tiệm cô luôn cho rất nhiều, trước đó còn lo cậu nhóc này ăn không hết, không ngờ Nguyên Dục Tuyết trông gầy thế mà ăn cũng khỏe. Ăn sạch một bát mì đầy, còn uống cạn nước mì.
Tốc độ ăn của cậu nhanh nhưng tư thế vẫn rất đoan trang, tới khi uống giọt canh cuối cùng, môi cũng chưa từng dính mỡ, còn lịch sự dùng khăn giấy lau nhẹ.
Chủ tiệm đi tới dọn bát đũa, thấy cái bát trống rỗng cũng không khỏi vui lòng.
Đây quả thực là lời khen tuyệt vời nhất với tài nấu nướng của cô.
Thế là lời nói với Nguyên Dục Tuyết cũng dịu dàng hơn nhiều, lơ đãng hỏi thăm: "Ăn xong rồi à? Hương vị thế nào?"
"Dạ." Nguyên Dục Tuyết chầm chậm gật đầu: "Rất ngon. Cảm ơn chị đã chiêu đãi."
Không gì vui hơn khi đầu bếp nhận được một lời khen như vậy.
Chủ tiệm không nói gì thêm, nhưng mặt mày rạng rỡ hơn hẳn, tràn đầy phấn khởi. Cô ngâm nga một điệu hát dân gian ở quê hương mình, lúc bưng khay lên, ánh mắt thoáng nhìn ra ngoài, rơi trên bờ cát trắng bị mặt trời phơi nóng hổi. Cô như thuận miệng nói: "Giờ vẫn còn nắng gắt lắm, cậu ngồi đây một lúc đi rồi lại ra biển, có thể hưởng điều hoà không khí."
Thật ra bên ngoài có nắng gắt hơn nữa cũng không ảnh hưởng tới Nguyên Dục Tuyết.
Nhưng cậu thích không khí trong tiệm.
Hoặc là nói cậu thích mùi sữa dừa đun sôi ngọt ngào, cùng mùi bánh ngọt thơm nức, mọi thứ như có như không vờn quanh quán. Nguyên Dục Tuyết tiếp tục ngồi ở ghế, lưng dường như còn thẳng hơn, nói với chị chủ: "Cảm ơn chị."
Bưng khay đi, trở lại sau quầy bếp, khi đi ra, trên tay chủ tiệm là một bát kem sữa dừa.
Chất kem mượt mà đậm đặc, hai viên kem sữa vừa đánh ra được gắn thêm vài miếng dừa chiên, còn rưới thêm mật ong vàng kim, trang trí kèm với ốc quế nhỏ.
Có điều hòa nên không sợ kem chảy, rất có sức hấp dẫn.
Nguyên Dục Tuyết len lén quan sát ---
Vành tai bên dưới mái tóc đen dường như hơi dựng lên.
Nhưng vì trong túi không còn tiền, cậu chỉ liếc một cái rồi vội vàng quay đi, lại vẫn luôn ngấm ngầm để ý hành động của chủ tiệm.
Chị chủ không nhịn được cười.
Cô cảm thấy cậu thanh niên này khá là giống mèo con cô thường xuyên cho ăn trong trường, trước khi vào trò chơi sinh tồn này.
Mỗi lần mang đồ hộp tới, chỉ cần có tiếng mở hộp là nhóc mèo kia sẽ nhạy bén vểnh tai nhìn sang, lại rất chảnh không chịu giống những chú mèo khác lại gần người ta làm nũng, chỉ nhìn cô. Sốt ruột lắm mới tiến tới, khe khẽ "meo" một tiếng.
Tóm lại là ham muốn cho ăn của cô tự dưng tăng vọt.
Huống hồ cái này cô vốn chuẩn bị cho cậu.
Bát kem vẫn còn bốc hơi lạnh được đặt xuống trước mặt Nguyên Dục Tuyết.
Mùi kem sữa dừa ngọt ngào xộc lên, trước khi cậu mở miệng, cô đã giành trước: "Cái này cũng là tặng cho cậu."
Đôi mắt đen nhánh của Nguyên Dục Tuyết tròn xoe, như mắt mèo con khi bị giật mình.
Nhưng cậu chỉ kinh ngạc một giây, ánh mắt do dự lướt trên bát kem, sau đó cố chấp nói: "Nhưng mà chị đã mời tôi uống nước dừa."
Còn nói: "Cái này không giống đồ tặng cho khách mới."
Đúng là không phải.
Dù sao cô mở tiệm này không phải để làm từ thiện. Chủ tiệm không quen nói dối, nhìn Nguyên Dục Tuyết ngửa đầu nhìn mình, thế mà lại do dự.
Cô cũng xấu hổ không muốn nói ra là do thấy nhóc thích đồ chị làm quá, chị thích được như thế, cảm giác cả người lâng lâng.
--- Lại càng không thể đưa ra lí do mất lịch sự như trông cậu giống mèo con trước đây tôi từng cho ăn.
Thế là mất vài giây, cô mới nói: "Tôi muốn đi ngủ trưa, nên định tìm người giúp đỡ. Cậu giúp tôi trông tiệm nhé, nếu có khách thì lên lầu hai gọi tôi. Kem này coi như thù lao cho cậu, thấy sao?"
Trong khu vực an toàn cũng có vài cửa hàng thuê người chơi, và đương nhiên là tiền lương của họ cao hơn nhiều.
Bát kem trước mặt Nguyên Dục Tuyết cùng lắm là 1 điểm tích lũy, người chơi làm việc 1 buổi trưa chắc chắn không chỉ kiếm 1 điểm tích lũy.
Nhưng tiệm cô thật sự quá vắng, với tình trạng hiện tại đảm bảo cũng không có khách tới, nói là thuê Nguyên Dục Tuyết trông tiệm giùm, thực tế là để cậu nghỉ ngơi trong tiệm, tránh cái nắng lúc độc nhất thôi.
Giao dịch này khá công bằng.
Huống hồ cô tin là Nguyên Dục Tuyết sẽ không từ chối yêu cầu của mình.
Vì dáng vẻ cậu nhìn hai viên kem sữa dừa kia khiến cô cảm thấy, giờ mình mà dám bưng nó đi, không khác gì người xấu xa ăn hiếp động vật nhỏ hết---
"Được." Quả nhiên Nguyên Dục Tuyết đồng ý ngay.
Mắt cậu sáng ngời nhìn bát kem sữa dừa được phủ một ít đường bột*.
*Hay còn gọi là icing sugar
Khóe môi chủ tiệm thầm cong lên, sau đó mới thong dong đi ra sau quầy, hiếm hoi "ngủ trưa".
Màn che rủ xuống, cản bớt tiếng bước chân.
Nguyên Dục Tuyết cầm lên chiếc muỗng kim loại nhỏ, múc một miếng kem.
Mùi sữa thơm nồng và vị dừa tan ra trong miệng, là hương vị còn nồng và trơn mềm hơn cả nước dừa ban nãy.
Kem nhanh chóng tan ra trong khoang miệng ấm áp, bên trên có ít mật ong nên nó không bị quá ngọt, thậm chí càng bật lên hương nồng.
Dù sao Nguyên Dục Tuyết cũng hảo ngọt, nên hoàn toàn không thấy có gì sai.
Dừa chiên cũng rất giòn, đứt gãy trong miệng, vị đậm đà. Ốc quế lại xốp, hơi nở ra, có vị cháy nhẹ.
Tốc độ ăn của Nguyên Dục Tuyết rất nhanh, trước khi kem tan ra đã kịp đưa nó vào bụng.
Cậu thỏa mãn nheo mắt.


Dọn sạch đồ trên bàn, cậu cứ thế ngồi đó trông tiệm.
Đúng như chủ tiệm dự đoán, giờ này hoàn toàn không có khách. Nguyên Dục Tuyết ngồi lại cũng không khác mấy với nghỉ ngơi.
Cậu xuyên qua ô cửa thấy nước biển xanh lam bên bờ cát, từng làn sóng ập tới, xốc lên chút bọt trắng.
Có lẽ là vì nắng quá độc, người chơi tới đây du lịch đều đã rời khỏi bờ cát, xuống dưới biển nghịch nước lướt sóng.
Cậu đặt tay lên bàn, ngồi ở cửa ra vào, chợt nghe thấy tiếng người từ đằng xa.
Do nội dung nói chuyện có liên quan đến cửa tiệm, Nguyên Dục Tuyết có khả năng bắt giữ tin tức cực mạnh lập tức nghe vào trong tai.
Là hai người đàn ông trung niên đang nói chuyện.
Họ là nhân viên tới giao dừa, nhưng xe đẩy bị hỏng giữa đường, chỉ đành hai người mỗi người khênh một bao, đúng là hơi mệt. Họ đang bàn nhau để một người ở đây trông, một người vào gọi chủ tiệm, để cô ấy tự vận chuyển.
Công việc này thật sự quá tốn thể lực. Cũng tại khu vực an toàn cấm mọi thiên phú và đạo cụ, nên những người chơi hô mưa gọi gió trong phó bản này, ra ngoài vẫn sẽ phải đau đầu về lao động chân tay.
Nguyên Dục Tuyết lẳng lặng nhìn ra đằng sau, sau tấm rèm là "cô chủ" đang ngủ trưa.
Cân nhắc đến việc mình hiện đang là nhân viên của tiệm, Nguyên Dục Tuyết tự giác đứng dậy, đi tới chỗ hai nhân viên giao dừa kia.
Hai người đàn ông trung niên bị cái nắng chói chang phơi cho mồ hôi mồ kê nhễ nhại, nước da cũng ngăm đen. Thân hình họ không tính là cường tráng nên khiêng dừa cả đường cũng mệt chết, còn nghẹn cục tức vì hôm nay xui xẻo, sắc mặt không thể nói là đẹp. Khi một thanh niên có dáng vẻ hoàn toàn khác biệt với người chơi ở đây đi tới, họ đơ ra mất một lúc.
Nguyên Dục Tuyết nhìn xuống bao tải dừa họ ôm trong tay, có cái còn bị kéo lê trên mặt đất, bèn giơ tay nhận lấy ---
Đối phương ngơ ngác, chưa kịp hiểu Nguyên Dục Tuyết tới để làm gì, cậu đã đặt tay lên miệng bao tải.
Ngón tay trắng nõn mảnh dẻ tương phản mạnh mẽ với sợi vải thô sơ.
Hai người lại không buông tay, Nguyên Dục Tuyết giương mắt. Con ngươi màu đen dưới ánh nắng sáng lên rất đẹp, như đá quý đắt tiền: "Cháu là nhân viên của tiệm mì lạnh kia. Xe đẩy của các chú bị hỏng nên cần người tới vận chuyển dừa đúng không?"
"Để cháu làm cho." Cậu nói.
Hai người kia sững sờ, không kịp phản ứng: "Nhưng bọn chú còn chưa báo, sao cháu biết..."
Nguyên Dục Tuyết đáp: "Cháu ngồi kia nghe thấy."
Thế là khiến hai người kia hơi xấu hổ, bọn họ nói to vậy à? Cách xa như vậy cũng nghe được...
Thấy Nguyên Dục Tuyết có một mình mà định vác hai bao tải, người đàn ông trung niên còn nghĩ chết rồi cậu này không biết trong túi có bao nhiêu trái dừa, cuống quít định phụ một tay.
Một đống dừa cộng lại không hề nhẹ, ông sợ làm gãy cổ tay thiếu niên này mất.
Mà họ thấy Nguyên Dục Tuyết chẳng mấy cường tráng. Tay chân khẳng khiu, cũng ngại vứt hết việc cho người ta làm, không dám đi ngay.
Họ bèn đề nghị: "Cháu phụ bọn chú một tay là được, chúng ta khiêng cái bao này qua trước..."
"Không cần đâu." Trong lúc họ nói, không biết Nguyên Dục Tuyết làm kiểu gì mà đã cầm lấy bao tải, thậm chí mỗi tay một bao nhấc lên. Cổ tay trông mảnh mai như thế lại không hề bị trọng lượng nặng nề đè gãy, thậm chí còn có vẻ rất nhẹ nhàng.
Cậu dùng sức mà tay cũng không hề nổi gân, trông thật dễ dàng. Cổ tay áo trượt xuống, để lộ phần tay trắng như tuyết, dưới ánh nắng càng thêm trắng sáng, thấy được cả mạch máu.
Như thể dừa trong đó biến mất rồi, cậu chỉ đang xách hai cái bao không, nhẹ nhàng nhấc lên, đi về phía cửa tiệm.
Hình ảnh tương phản quá lớn với dáng người gầy gò của thiếu niên.
Hai người kia chưa kịp phản ứng, lảo đảo đi theo người ta. Nguyên Dục Tuyết rất lịch sự nói với họ: "Cảm ơn các chú đã mang tới đây, không cần giúp đâu ạ."
Ngần ấy trọng lượng với người máy chiến đấu có là gì.
Hai người đàn ông trung niên vác dừa tới hoa mắt chóng mặt, mồ hôi đầm đìa, trầy trật như làm công trường, thấy Nguyên Dục Tuyết nhẹ nhàng nhấc hai cái túi lên, mắt trố ra sắp rớt cả tròng.
Thật sự không thể kết nối sức mạnh quái dị đó với hình tượng của Nguyên Dục Tuyết.
Cho đến khi cậu đi xa, họ vẫn đứng dưới cái nắng khốc liệt, bắt đầu hoài nghi mình bị cảm nắng nên sinh ra ảo giác...
Tác giả có lời muốn nói:
Chủ tiệm mì lạnh về sau: Hình như tui chỉ mất một ly kem là có thể khiến đại lão đầu bảng xếp hạng trông tiệm cộng với vận chuyển dừa cho mình (châm thuốc.jpg)
Chương trước Chương tiếp
Loading...