Vũ Khí Hình Người
Chương 169: C169: Hàng hành khủng nố 19 nhiệm vụ thu thập ở tinh cầu mới
Edit: Ry
Thế lực khắp nơi đấu đá, cuối cùng cũng định ra danh sách cụ thể cho đội ngũ thám hiểm tinh cầu không người.
Đại khái mỗi bên đều chiếm được 3-4 vị trí, những người này cũng hợp thành đội ngũ thám hiểm có địa vị cao nhất, phụ trách đổ bộ điều tra.
Vốn là những nhiệm vụ như vậy rất nguy hiểm, tất cả nhân viên bị phái đi gần như không ai trở về.
Tuy "vinh quang", nhưng cũng không phải chuyện tốt, người đi gần như là tử sĩ được bồi dưỡng của các phe. Chứ không phải như hiện tại, hầu hết là những người khá có địa vị, chí ít cũng từ tầng 4 trở lên.
Là vì tình huống điều tra lần này khá lạc quan.
Tinh cầu xinh đẹp này rất yên bình, không có dân bản địa nguy hiểm hay liều chết chống cự. Nơi họ chọn để đổ bộ cũng là địa hình đồng bằng, chỉ có vài động vật ăn cỏ cỡ nhỏ ngoan hiền, gần như không có bất cứ hiểm họa nào.
Khí hậu ấm áp, trong mấy trăm năm tới cũng sẽ không chịu bão vũ trụ hay từ trường phóng xạ.
Thám hiểm một tinh cầu hòa bình và màu mỡ như vậy, rồi cướp đoạt tài nguyên và của cải, lại thêm niềm hưng phấn vì hoàn thành nhiệm vụ, đạt được tâm nguyện, có thể một lần nữa đặt chân lên hành tinh thật đã thu hút họ tới.
Gần như tất cả thành viên của đội khảo sát đều cảm nhận được cùng một loại vinh quang vì hoàn thành sứ mệnh.
Hành vi của họ sẽ được ghi vào sử sách, bọn họ đang tự tay sáng tạo lịch sử.
Đương nhiên dù tính nguy hiểm của nhiệm vụ gần như bằng 0, nhưng do thân phận đặc biệt, trước khi đặt chân lên tinh cầu, họ vẫn phải làm đủ chuẩn bị.
Trang phục phòng hộ chặt chẽ hoàn thiện nhất, mang theo cả vũ khí quang năng đã được thu nhỏ.
Để cam đoan sự áp chế tuyệt đối về vũ lực và độ an toàn, thậm chí còn có người đi hỏi Nguyên Dục Tuyết, hi vọng cậu có thể tiến hành cải tạo các loại vũ khí quang năng hạng nặng, chí ít có thể đeo trên người.
Nguyên Dục Tuyết là nhân viên kĩ thuật có thể chữa trị hệ thống, hiển nhiên sẽ am hiểu phương diện này.
Trước kia Nguyên Dục Tuyết chưa từng sửa mấy thứ này, nhưng nghe yêu cầu của họ, cậu cũng căn cứ vào tri thức lý luận gốc, cải tạo những vũ khí quang năng cỡ nhỏ về kích thước có thể mang theo người.
Tuy sát thương bị suy giảm, nhưng với nhóm thành viên ra ngoài chấp hành nhiệm vụ thì cũng đủ. Khiến đám người tầng trên vừa mừng vừa sợ.
Thực tế mấy việc này cũng không khó khăn hay phức tạp gì với Nguyên Dục Tuyết, nhưng rất tốn sức.
Ngay cả khi cậu có khả năng nắm giữ chuẩn xác tới mức đáng sợ với những vũ khí này, cũng phải tốn chút thời gian nghiên cứu. Nguyên Dục Tuyết phải thức chừng 2 đêm mới kịp cải tạo những vũ khí này cho đội ngũ thám hiểm mang theo lên tinh cầu.
Cậu không cần ngủ để bổ sung năng lượng, nên mấy việc này với cậu rất bình thường. Nhưng trong mắt những người khác, lượng công việc của Nguyên Dục Tuyết lớn đến mức không khác gì họ đang bóc lột sức lao động của cậu.
Nhưng vì tất cả đều được lợi, nên mới không ai nói ra.
Trong quá trình này, Giới Chu Diễn vẫn luôn ngang bướng kè kè bên người Nguyên Dục Tuyết, nhìn cậu cải tạo vũ khí.
Trong mắt hắn, vì những kẻ kia ra lệnh mới khiến Nguyên Dục Tuyết phải làm việc nhiều như vậy, nên sắc mặt luôn rất u ám.
Lúc giao vũ khí, Giới Chu Diễn cũng bám dính lấy cậu.
Có vẻ như vì mất trí nhớ nên Giới Chu Diễn không thể rời khỏi mình --- Nguyên Dục Tuyết nghĩ vậy.
Cậu không làm theo yêu cầu của đám người kia, bắt Giới Chu Diễn đeo xích, còn luôn mang theo hắn bên người. Nên khi Nguyên Dục Tuyết giảng cho họ phương pháp sử dụng vũ khí sau cải tạo, Giới Chu Diễn sẽ dùng ánh mắt cực kì đáng sợ nhìn họ chằm chằm.
Rất nhiều lần đám người tới lấy vũ khí đều cho rằng mình sẽ bị Giới Chu Diễn tấn công, chí ít không thể toàn vẹn ra khỏi đây.
Nhưng có Nguyên Dục Tuyết ở bên cạnh kiềm chế, cuối cùng họ đều không hề hấn gì, chỉ là hơi chịu áp lực tâm lý một chút, sau đó chật vật, lảo đảo chạy ra khỏi nơi giao dịch.
Thậm chí đi xa rồi vẫn còn chưa hết sợ ánh mắt đó của Giới Chu Diễn.
... Làm cái quái gì vậy chứ.
Họ nghĩ.
Dường như quái vật đã trở thành con chó dữ luôn canh giữ bên cạnh chủ nhân, sẵn sàng vì cậu cắn xé những kẻ dám lấn áp.
Chẳng qua hiện giờ họ thật sự quá bận, tất cả đều tập trung vào việc thăm dò tinh cầu mới, rồi đấu đá nội bộ, cố gắng giành được nhiều lợi ích cho phe mình hơn, để còn chuẩn bị cho lần phân chia giai cấp tiếp theo, nếu không họ đã rảnh tay đi giải quyết con quái vật đáng sợ đó rồi.
Đám người căm hận, nghiến răng mà nghĩ.
Sau khi tất cả vũ khí đều được nâng cấp, đội ngũ khảo sát cuối cùng cũng đạt tới trạng thái hoàn mỹ, rời khỏi phi thuyền khảo sát, đổ bộ vào tinh cầu mới.
Trước đó họ đã dùng dụng cụ để dò xét sơ bộ, xác định tinh cầu có lượng dưỡng khí dư thừa, đồng thời không có bất cứ khí độc và bức xạ nào có hại cho cơ thể. Giờ có tháo đồ phòng hộ ra, thoải mái đi dạo trên hành tinh này cũng sẽ không chịu bất cứ tổn thương nào, thậm chí còn hấp thụ được nhiều dưỡng khí mới mẻ hơn so với bình trữ trong đồ phòng hộ.
Nhưng để tránh có sơ suất, không ai dám làm vậy. Họ bắt đầu thu thập các loại tài nguyên ở đây. Đúng ra nhiệm vụ này có thể giao cho máy móc, nhưng họ muốn đảm bảo tài liệu thu thập về không có sai phạm, vì đây rất có thể là hành tinh mẹ mà sau đó họ sẽ cư trú lâu dài, máy móc cũng không linh hoạt bằng con người.
Bùn đất, không khí, các loại thực vật, còn có những động vật nguyên thủy thuộc về tinh cầu này. Có lẽ là vì đồ ăn quá sung túc, không có thiên địch gì, đám động vật phản ứng rất chậm, bắt lại rất dễ.
Nhóm người mặc trang phục phòng hộ nhanh chóng kết liễu sinh mạng chúng, lấy máu lấy xương cốt, đặt vào rương cất giữ đặc biệt, chuẩn bị mang về tinh hạm.
Để đảm bảo an toàn, họ không thể mang bất cứ sinh vật sống nào lên tinh hạm, chỉ có thể dùng phương pháp thu thập máu thịt và xương này để bảo tồn.
Thu thập xong những vật chất thông thường, họ mới bắt đầu tìm kiếm bảo tàng giàu có nhất của tinh cầu, những mỏ khoáng sản.
Trong đó có một phần lớn là kim loại quý đủ mạnh để làm tiền tệ giao dịch, còn một vài loại đá năng lượng có tính thực dụng cao hơn, nhưng cũng đắt đỏ không kém.
Tinh hạm của bọn họ đã bay mấy trăm năm, dù ban đầu có chuẩn bị sung túc tới mấy thì đống đá năng lượng này cũng là thứ rất cần thiết hiện giờ.
Những người đang thu thập cũng đỏ mắt. Nếu không phải quy định của tinh hạm quá khắc nghiệt, cộng thêm xuất thân của họ đều rất tốt, có lẽ họ đã cố gắng thu gom thêm thật nhiều đá năng lượng mang về.
Công việc thu thập đã xong, nhóm hai người phụ trách tọa độ Y011 lại đang bùng nổ một cuộc tranh cãi.
Để đảm bảo an toàn, đội khảo sát sẽ chia ra làm các nhóm nhỏ, có tính cưỡng chế, ít nhất là 2 người một tổ.
Bình thường là người chung một thế lực sẽ được phân cùng nhau, nhưng do danh sách người tham gia của mỗi thế lực phân chia không đồng đều, cuối cùng vẫn sẽ lẻ ra vài người. Nhóm hai người phụ trách khu vực Y011 lại thuộc hai phe không những có quan hệ không mấy hài hòa, mà còn là tử địch có rất nhiều va chạm.
So với bầu không khí hòa hợp của các nhóm khác, từ lúc lên phi thuyền khảo sát cho tới khi ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, họ không nói với nhau bất cứ câu nào.
Im lặng cả đường tới khu vực làm nhiệm vụ.
Sau đó ở thảm thực vật có hình dạng vô cùng kì dị và một khu rừng cỡ nhỏ có độ ẩm cực cao, bọn họ phát hiện một hang động được bện từ dây leo trộn lẫn với bùn đất.
Cửa vào rất rộng, hoàn toàn đủ cho một người trưởng thành, nhìn qua cũng không sâu mấy. Có ánh sáng xuyên qua kẽ hở chiếu vào, giúp họ thấy được cảnh tượng bên trong. Mặt đất là những vũng nước bùn, trên đầu là dây leo bện vào nhau, một vài viên đá năng lượng không thể căn cứ vào bề ngoài để phán đoán phẩm chất rải rác ngay cửa hang, sáng lấp lánh.
Hang động hơi hướng xuống, hình thành độ cong kì lạ, nên dù có ánh sáng, họ đứng ở lối vào cũng khó có thể thấy toàn bộ cảnh tượng bên trong.
Nhóm hai người có quan hệ hết sức tồi tệ, cuối cùng cũng cất lên câu thoại đầu tiên trong ngày:
"Nơi này có vẻ lạ."
Y nói lạ là vì lúc trên tinh hạm họ đã xem trước bản đồ địa hình khu vực mình sẽ thăm dò. Lúc ấy thông tin phản hồi không cho thấy kiểu hang động ẩm ướt đầy dây leo này.
"Tao nhớ trên bản đồ không có hang động." Y bổ sung.
"Mày nhớ nhầm rồi." Người còn lại đáp rất nhanh, như thể nói thế chỉ là để phản bác y.
Thực tế đúng là gã phản phác theo thói quen, nói thêm: "Tao nhớ là có. Vả lại dù có hay không thì làm sao? Máy móc cũng không chính xác hoàn toàn, không thể đảm bảo không có chỗ sơ suất, nếu cái gì cũng tin vào chúng nó thì tao với mày đã không phải tới đây thu thập tài nguyên."
Giọng điệu của gã thật sự rất ngứa đòn, đến mức người kia mím môi, lộ vẻ khó chịu.
Nhưng y quyết định không cãi lộn với đối phương ở thời điểm này. Thấy gã đẩy ra dây leo, chực đi vào thì vội ngăn cản: "Mày vào đó làm gì?"
"Đừng có quên nhiệm vụ của chúng ta. Phải thu thập tất cả tài nguyên mà mắt nhìn thấy." Gã kia chỉ vào viên đá năng lượng bị chôn một nửa trong vách hang.
"Nhưng ---"
Gã đã rất bất mãn với sự thiếu quả quyết của y, mở miệng ngắt lời: "Nếu mày không muốn thì có thể ở đây chờ tao."
Người kia nhìn vào hang động ẩm ướt đầy nước bùn, có lẽ là cũng tức giận, lạnh giọng bảo: "Tùy mày."