Vũ Động Càn Khôn
Chương 916: Vật áp đáy hòm?
Tiếng ồn ào vang lên thành từng đợt trong Đấu giá trường. Tất cả mọi người đều sững người nhìn tiểu nữ hài với hai bím tóc rất đáng yêu trên chỗ ngồi phía trên kia. Hiển nhiên bọn họ không thể ngờ cái giá kinh hồn đó lại phát ra từ miệng cô bé.
- Muội…
Lâm Động cũng kinh ngạc nhìn Mộ Linh San, hắn cũng không ngờ cô bé lại nhúng tay vào chuyện này.
- Ai bảo hắn ta đáng ghét như vậy!
Mộ Linh San chu môi.
Trên sân khấu, Đường Đông Vũ cũng ngây người vì cái giá của Mộ Linh San đưa ra. Một lúc sau mới chợt tỉnh, nhìn Lâm Động một cái rồi cười, nói:
- Tiểu cô nương, ở đây không thể hét giá bừa bãi đâu!
- Tỷ lo ta không có tiền sao?
Mộ Linh San dẩu môi bất mãn.
Đường Đông Vũ lắc đầu, có chút bất lực nhìn Lâm Động, Lâm Động cũng cười gượng, sau đó gật đầu.
Tuy Mộ Linh San nhỏ tuổi nhưng cũng sẽ không làm chuyện hồ đồ. Hơn nữa tuy cái giá một ngàn vạn kia rất kinh người, nhưng cô bé cũng có bối cảnh không tầm thường.
Đường Đông Vũ thấy Lâm Động gật đầu cũng không tiện nói gì thêm, sau đó khẽ nói:
- Một ngàn vạn lần thứ nhất!
Nghe vậy vẻ mặt thích thú của Tạ Diêm tối sầm lại, hắn trừng mắt nhìn hai người Lâm Động rồi nhàn nhạt cười:
- Một ngàn một trăm vạn!
Lâm Động chau mày, hắn thật sự không chịu buông tha sao?
- Một ngàn năm trăm vạn!
Rõ ràng Mộ Linh San cũng bị Tạ Diêm khiêu khích rồi, đứng hẳn lên khỏi ghế, hai bím tóc rung lên, sau đó hét ra một cái giá khiến mọi người lại phải ồ lên.
Cơ mặt Tạ Diêm co giật, hơn một ngàn vạn không phải con số nhỏ với hắn, vậy mà tiểu nha đầu này lại không hề do dự.
- Một ngàn sáu trăm vạn!
Tạ Diêm hít sâu một hơi.
Sự việc đến nước này, ai cũng nhận ra Tạ Diêm cố tình nhằm vào Lâm Động, chứ một cái xác khô sao có thể đáng cái giá ấy?
Trên chỗ ngồi, đại thế lực các phương cũng kinh ngạc nhìn cảnh tượng đó, sau đó vẻ mặt đều hiện lên vẻ thích thú. Bọn họ cũng muốn xem xem cuộc tranh giành này rốt cuộc sẽ ra sao.
Mộ Linh San giẫm chân lên ghế, xắn tay áo lên, liếc nhìn Tạ Diêm, dáng vẻ vô cùng coi thường, sau đó cô bé đưa ra hai ngón tay, giọng nói trong trẻo nhưng lại chiến người ta chấn động:
- Hai ngàn vạn!
Lại một trận những tiếng kêu kinh ngạc vang lên, không ít người trố mắt nhìn tiểu nữ hài kia, chỉ cảm thấy một thứ bá khí ập tới, tiểu nữ hài này quá hung hãn rồi thì phải?
Hai ngàn vạn Huyền Nguyên Đan? Cô bé coi là một đống hạt đậu chắc?
Thần thái của Tạ Diêm lúc này cũng đông cứng, thậm chí trên trán còn lấm tấm mồ hôi, nhìn vô cùng hoạt kê.
Hắn không thể ngờ, hành động vốn chỉ để làm nhụt nhuệ khí của Lâm Động giờ lai cuốn hắn vào thế này…
- Thiếu Động chủ…
Bên cạnh Tạ Diêm, lão giả hắc y kia vội lên tiếng. Bọn chúng vẫn phải cạnh tranh thứ cuối cùng kia, tiêu tốn một lượng lớn tài sản vào thứ này không phải sáng suốt.
- Ngươi tăng đi, tăng đi, tăng giá nữa đi!
Khi vẻ mặt Tạ Diêm vô cùng khó coi thì hai tay Mộ Linh San chống nạnh, không ngừng ra vẻ khiêu khích. Cô bé vốn đã đáng yêu, cộng với giọng nói trong trẻo, nhất thời khiến cả Đấu giá trường đều bật cười. Tiếng cười ấy khiến sắc mặt Tạ Diêm càng thêm tối sầm.
- Ngươi!
Nộ hỏa rực cháy trong mắt Tạ Diêm, trước bao nhiêu người như vậy lại bị một tiểu nha đầu khiêu khích, hắn đã có dấu hiệu bùng nổ.
- Thiếu Động chủ, hãy nhẫn nhịn, đừng kích động!
Lão giả hắc y vội giữ hắn lại, không ngừng khuyên bảo.
Cơ thể Tạ Diêm khẽ run lên, nhưng hắn đã kềm nén được, hít sâu một hơi rồi ngồi phịch xuống ghế, không nói gì nữa.
Mộ Linh San thấy Tạ Diêm cúp đuôi rút lui thì vẻ mặt đầy đắc ý, ngoảnh lại nhìn Lâm Động cười hi hi rồi ra dấu chiến thắng. Nguồn truyện: Truyện FULL
Lâm Động dở khóc dở cười:
- Có tiền cũng không nên lãnh phí như vậy a!
Thế nhưng Mộ Linh San không quan tâm, gương mặt vẫn rất dương dương tự đắc.
Đường Đông Vũ nhìn cảnh tượng vừa rồi, cũng không kềm được cười khổ một tiếng, sau đó nói:
- Nếu không ai ra giá cao hơn thì giá của tiểu cô nương đây là cao nhất, vậy cỗ Khôi Lỗi này thuộc về cô bé!
Lần này không còn ai ra giá nữa, thấy kiểu ra giá từng mấy trăm vạn mấy trăm vạn một lúc của Mộ Linh San, đến các đại thế lực cũng phải e dè.
Không còn ai ra giá nữa, vậy là cái xác kia cũng đã được bán. Vật phẩm đấu giá tiếp theo được mang lên, nhưng hiện giờ cũng không nhiều người quan tâm lắm. Rất nhiều ánh mắt đều nhìn về tiểu nữ hài mặc thanh y kia, thậm chí các đại thế lực cũng phải nhìn sang, hiển nhiên đang đoán thân phận của cô bé.
Dù sao thì có thể ra giá hai ngàn vạn Huyền Nguyên Đan không hề do dự không phải ai cũng làm được.
Cuộc đấu giá tiếp tục, nhưng vì có sự can thiệp của Mộ Linh San vừa rồi, những thứ bán ra sau đó tuy giá cũng không tệ, nhưng vẫn không thể đạt đến mức hai ngàn vạn. Điều này khiến không khí có phần trầm lắng.
Đường Đông Vũ cũng bất lực, ai ngờ được tiểu nha đầu đó lại bá đạo đến như vậy. Mà hy vọng duy nhất lúc này của nàng chính là nha đầu đó không phải hét bừa, nếu không lần này Thiên Thương Các có lẽ sẽ khá đau đầu!
Sau khi Địa Tâm Sinh Linh Tương được bán đi, Lâm Động cũng thở phào, khẽ tựa vào ghế quan sát cuộc đấu giá với tâm thái của người ngoài cuộc.
Dưới sự chủ trì của Đường Đông Vũ và việc các vật phẩm ngày một hiếm hơn, không khí cuộc đấu giá cũng dần sôi nổi hơn.
Đặc biệt là khi một món Linh bảo Thuần Nguyên Hạ đẳng xuất hiện, cả Đấu giá trường không ít người trong mắt đều tóe lửa. Thứ bảo bối này bình thường chỉ có những đại thế lực mới có mà thôi.
- Linh bảo Thuần Nguyên cũng xuất hiện?
Lâm Động nhìn lên sân khấu, trong tay Đường Đông Vũ là một cây trường cung màu đỏ sẫm. Bề ngoài cây cung có hình Phượng Hoàng, đôi cánh dang rộng tạo thành thân cung, một luồng năng lượng nóng bỏng lờn vờn trên đó, cảm giác như chỉ cần kéo dây cung là có thể bắn ra những mũi tên lửa khủng bố.
Nghe Đường Đông Vũ giới thiệu, cây trường cung này tên là Thiên Phượng Toái Không Cung, uy lực vô cùng cường hãn, đương nhiên giá cả cũng không tầm thường, ngay cả giá ban đầu cũng đã là một ngàn vạn!
Thứ này rõ ràng chỉ có một số đại thế lục mới có tư cách tranh giành, vì thế khi giá vừa được nêu ra là không ít người lắc đầu thất vọng.
Đương nhiên rất nhiều đại thế lực phải đỏ mắt vì Thiên Phượng Toái Không Cung, sự cạnh tranh giá cả còn ác liệt hơn Mộ Linh San lúc trước. Chỉ trong mấy phút mà giá cả đã được Huyền Không Cốc mua với giá hai ngàn bảy trăm vạn!
Lâm Động nhìn sự tranh đoạt đã có kết quả, trong lòng thầm cảm thán. Hắn cũng khá động lòng với cây cung đó, nhưng hắn biết tạm thời không thể đọ tài lực với những đại thế lực kia được. Tuy bên cạnh có Mộ Linh San, nhưng rõ ràng hắn không thể bảo cô bé tranh giành được nữa.
- Tiếp theo là vật phẩm áp đáy hòm của Đấu giá hội lần này!
Khi sự xao động dần dịu xuống, Đường Đông Vũ mỉm cười nói. Lâm Động nhạy bén nhận thấy những đại thế lực ngồi phía trước kia đã ngồi thẳng lên.
- Hình như tất cả đều đến đây vì thứ đó!
Lâm Động chau mày, xem ra những người này đều đã có chuẩn bị khi đến. Hắn cảm thấy khá tò mò, thứ gì lại khiến bọn họ bận tâm đến như vậy?
- Vật phẩm tiếp theo liên quan đến một động phủ, nghe nói do một cường giả Luân Hồi Cảnh để lại, hiển nhiên mọi người cũng hiểu giá trị của nó!
Đường Đông Vũ vừa dứt lời, không khí lập tức bùng nổ, những tiếng kêu lên kinhh ngạc rộ lên như sóng triều. Rất nhiều người đều đã đứng hẳn dậy, ánh mắt đầu rực cháy.
Đường Đông Vũ cũng không thấy ngạc nhiên, nàng ta nắm tay lại, ngân quang lóe lên, sau đó một ngọn Ngân tháp cao khoảng một trượng xuất hiện.
Khi ngọn Ngân tháp này hiện ra, một luồng năng lượng cổ xưa và vô cùng cuồng bạo lan tỏa, mơ hồ dường như còn có tiếng sấm rền nữa.
Lâm Động cũng lập tức nhìn thấy ngọn Ngân tháp đó, sau đó hắn bỗng cảm nhận thấy Thôn Phệ Tổ Phù trong người mình rung lên. Đồng thời hắn cũng cảm nhận thấy trong ngọn Ngân tháp có một luồng năng lượng đặc biệt giống hệt với Thôn Phệ Tổ Phù!
- Đó là…
Đồng tử Lâm Động co lại, thậm chí miệng cũng khô cả lại, thân thể hơi rung lên.
- Đó là… năng lượng của Lôi Đình Tổ Phù!
Thanh âm của Nham cũng vang lên với sự kinh ngạc khó lòng che giấu.
- Muội…
Lâm Động cũng kinh ngạc nhìn Mộ Linh San, hắn cũng không ngờ cô bé lại nhúng tay vào chuyện này.
- Ai bảo hắn ta đáng ghét như vậy!
Mộ Linh San chu môi.
Trên sân khấu, Đường Đông Vũ cũng ngây người vì cái giá của Mộ Linh San đưa ra. Một lúc sau mới chợt tỉnh, nhìn Lâm Động một cái rồi cười, nói:
- Tiểu cô nương, ở đây không thể hét giá bừa bãi đâu!
- Tỷ lo ta không có tiền sao?
Mộ Linh San dẩu môi bất mãn.
Đường Đông Vũ lắc đầu, có chút bất lực nhìn Lâm Động, Lâm Động cũng cười gượng, sau đó gật đầu.
Tuy Mộ Linh San nhỏ tuổi nhưng cũng sẽ không làm chuyện hồ đồ. Hơn nữa tuy cái giá một ngàn vạn kia rất kinh người, nhưng cô bé cũng có bối cảnh không tầm thường.
Đường Đông Vũ thấy Lâm Động gật đầu cũng không tiện nói gì thêm, sau đó khẽ nói:
- Một ngàn vạn lần thứ nhất!
Nghe vậy vẻ mặt thích thú của Tạ Diêm tối sầm lại, hắn trừng mắt nhìn hai người Lâm Động rồi nhàn nhạt cười:
- Một ngàn một trăm vạn!
Lâm Động chau mày, hắn thật sự không chịu buông tha sao?
- Một ngàn năm trăm vạn!
Rõ ràng Mộ Linh San cũng bị Tạ Diêm khiêu khích rồi, đứng hẳn lên khỏi ghế, hai bím tóc rung lên, sau đó hét ra một cái giá khiến mọi người lại phải ồ lên.
Cơ mặt Tạ Diêm co giật, hơn một ngàn vạn không phải con số nhỏ với hắn, vậy mà tiểu nha đầu này lại không hề do dự.
- Một ngàn sáu trăm vạn!
Tạ Diêm hít sâu một hơi.
Sự việc đến nước này, ai cũng nhận ra Tạ Diêm cố tình nhằm vào Lâm Động, chứ một cái xác khô sao có thể đáng cái giá ấy?
Trên chỗ ngồi, đại thế lực các phương cũng kinh ngạc nhìn cảnh tượng đó, sau đó vẻ mặt đều hiện lên vẻ thích thú. Bọn họ cũng muốn xem xem cuộc tranh giành này rốt cuộc sẽ ra sao.
Mộ Linh San giẫm chân lên ghế, xắn tay áo lên, liếc nhìn Tạ Diêm, dáng vẻ vô cùng coi thường, sau đó cô bé đưa ra hai ngón tay, giọng nói trong trẻo nhưng lại chiến người ta chấn động:
- Hai ngàn vạn!
Lại một trận những tiếng kêu kinh ngạc vang lên, không ít người trố mắt nhìn tiểu nữ hài kia, chỉ cảm thấy một thứ bá khí ập tới, tiểu nữ hài này quá hung hãn rồi thì phải?
Hai ngàn vạn Huyền Nguyên Đan? Cô bé coi là một đống hạt đậu chắc?
Thần thái của Tạ Diêm lúc này cũng đông cứng, thậm chí trên trán còn lấm tấm mồ hôi, nhìn vô cùng hoạt kê.
Hắn không thể ngờ, hành động vốn chỉ để làm nhụt nhuệ khí của Lâm Động giờ lai cuốn hắn vào thế này…
- Thiếu Động chủ…
Bên cạnh Tạ Diêm, lão giả hắc y kia vội lên tiếng. Bọn chúng vẫn phải cạnh tranh thứ cuối cùng kia, tiêu tốn một lượng lớn tài sản vào thứ này không phải sáng suốt.
- Ngươi tăng đi, tăng đi, tăng giá nữa đi!
Khi vẻ mặt Tạ Diêm vô cùng khó coi thì hai tay Mộ Linh San chống nạnh, không ngừng ra vẻ khiêu khích. Cô bé vốn đã đáng yêu, cộng với giọng nói trong trẻo, nhất thời khiến cả Đấu giá trường đều bật cười. Tiếng cười ấy khiến sắc mặt Tạ Diêm càng thêm tối sầm.
- Ngươi!
Nộ hỏa rực cháy trong mắt Tạ Diêm, trước bao nhiêu người như vậy lại bị một tiểu nha đầu khiêu khích, hắn đã có dấu hiệu bùng nổ.
- Thiếu Động chủ, hãy nhẫn nhịn, đừng kích động!
Lão giả hắc y vội giữ hắn lại, không ngừng khuyên bảo.
Cơ thể Tạ Diêm khẽ run lên, nhưng hắn đã kềm nén được, hít sâu một hơi rồi ngồi phịch xuống ghế, không nói gì nữa.
Mộ Linh San thấy Tạ Diêm cúp đuôi rút lui thì vẻ mặt đầy đắc ý, ngoảnh lại nhìn Lâm Động cười hi hi rồi ra dấu chiến thắng. Nguồn truyện: Truyện FULL
Lâm Động dở khóc dở cười:
- Có tiền cũng không nên lãnh phí như vậy a!
Thế nhưng Mộ Linh San không quan tâm, gương mặt vẫn rất dương dương tự đắc.
Đường Đông Vũ nhìn cảnh tượng vừa rồi, cũng không kềm được cười khổ một tiếng, sau đó nói:
- Nếu không ai ra giá cao hơn thì giá của tiểu cô nương đây là cao nhất, vậy cỗ Khôi Lỗi này thuộc về cô bé!
Lần này không còn ai ra giá nữa, thấy kiểu ra giá từng mấy trăm vạn mấy trăm vạn một lúc của Mộ Linh San, đến các đại thế lực cũng phải e dè.
Không còn ai ra giá nữa, vậy là cái xác kia cũng đã được bán. Vật phẩm đấu giá tiếp theo được mang lên, nhưng hiện giờ cũng không nhiều người quan tâm lắm. Rất nhiều ánh mắt đều nhìn về tiểu nữ hài mặc thanh y kia, thậm chí các đại thế lực cũng phải nhìn sang, hiển nhiên đang đoán thân phận của cô bé.
Dù sao thì có thể ra giá hai ngàn vạn Huyền Nguyên Đan không hề do dự không phải ai cũng làm được.
Cuộc đấu giá tiếp tục, nhưng vì có sự can thiệp của Mộ Linh San vừa rồi, những thứ bán ra sau đó tuy giá cũng không tệ, nhưng vẫn không thể đạt đến mức hai ngàn vạn. Điều này khiến không khí có phần trầm lắng.
Đường Đông Vũ cũng bất lực, ai ngờ được tiểu nha đầu đó lại bá đạo đến như vậy. Mà hy vọng duy nhất lúc này của nàng chính là nha đầu đó không phải hét bừa, nếu không lần này Thiên Thương Các có lẽ sẽ khá đau đầu!
Sau khi Địa Tâm Sinh Linh Tương được bán đi, Lâm Động cũng thở phào, khẽ tựa vào ghế quan sát cuộc đấu giá với tâm thái của người ngoài cuộc.
Dưới sự chủ trì của Đường Đông Vũ và việc các vật phẩm ngày một hiếm hơn, không khí cuộc đấu giá cũng dần sôi nổi hơn.
Đặc biệt là khi một món Linh bảo Thuần Nguyên Hạ đẳng xuất hiện, cả Đấu giá trường không ít người trong mắt đều tóe lửa. Thứ bảo bối này bình thường chỉ có những đại thế lực mới có mà thôi.
- Linh bảo Thuần Nguyên cũng xuất hiện?
Lâm Động nhìn lên sân khấu, trong tay Đường Đông Vũ là một cây trường cung màu đỏ sẫm. Bề ngoài cây cung có hình Phượng Hoàng, đôi cánh dang rộng tạo thành thân cung, một luồng năng lượng nóng bỏng lờn vờn trên đó, cảm giác như chỉ cần kéo dây cung là có thể bắn ra những mũi tên lửa khủng bố.
Nghe Đường Đông Vũ giới thiệu, cây trường cung này tên là Thiên Phượng Toái Không Cung, uy lực vô cùng cường hãn, đương nhiên giá cả cũng không tầm thường, ngay cả giá ban đầu cũng đã là một ngàn vạn!
Thứ này rõ ràng chỉ có một số đại thế lục mới có tư cách tranh giành, vì thế khi giá vừa được nêu ra là không ít người lắc đầu thất vọng.
Đương nhiên rất nhiều đại thế lực phải đỏ mắt vì Thiên Phượng Toái Không Cung, sự cạnh tranh giá cả còn ác liệt hơn Mộ Linh San lúc trước. Chỉ trong mấy phút mà giá cả đã được Huyền Không Cốc mua với giá hai ngàn bảy trăm vạn!
Lâm Động nhìn sự tranh đoạt đã có kết quả, trong lòng thầm cảm thán. Hắn cũng khá động lòng với cây cung đó, nhưng hắn biết tạm thời không thể đọ tài lực với những đại thế lực kia được. Tuy bên cạnh có Mộ Linh San, nhưng rõ ràng hắn không thể bảo cô bé tranh giành được nữa.
- Tiếp theo là vật phẩm áp đáy hòm của Đấu giá hội lần này!
Khi sự xao động dần dịu xuống, Đường Đông Vũ mỉm cười nói. Lâm Động nhạy bén nhận thấy những đại thế lực ngồi phía trước kia đã ngồi thẳng lên.
- Hình như tất cả đều đến đây vì thứ đó!
Lâm Động chau mày, xem ra những người này đều đã có chuẩn bị khi đến. Hắn cảm thấy khá tò mò, thứ gì lại khiến bọn họ bận tâm đến như vậy?
- Vật phẩm tiếp theo liên quan đến một động phủ, nghe nói do một cường giả Luân Hồi Cảnh để lại, hiển nhiên mọi người cũng hiểu giá trị của nó!
Đường Đông Vũ vừa dứt lời, không khí lập tức bùng nổ, những tiếng kêu lên kinhh ngạc rộ lên như sóng triều. Rất nhiều người đều đã đứng hẳn dậy, ánh mắt đầu rực cháy.
Đường Đông Vũ cũng không thấy ngạc nhiên, nàng ta nắm tay lại, ngân quang lóe lên, sau đó một ngọn Ngân tháp cao khoảng một trượng xuất hiện.
Khi ngọn Ngân tháp này hiện ra, một luồng năng lượng cổ xưa và vô cùng cuồng bạo lan tỏa, mơ hồ dường như còn có tiếng sấm rền nữa.
Lâm Động cũng lập tức nhìn thấy ngọn Ngân tháp đó, sau đó hắn bỗng cảm nhận thấy Thôn Phệ Tổ Phù trong người mình rung lên. Đồng thời hắn cũng cảm nhận thấy trong ngọn Ngân tháp có một luồng năng lượng đặc biệt giống hệt với Thôn Phệ Tổ Phù!
- Đó là…
Đồng tử Lâm Động co lại, thậm chí miệng cũng khô cả lại, thân thể hơi rung lên.
- Đó là… năng lượng của Lôi Đình Tổ Phù!
Thanh âm của Nham cũng vang lên với sự kinh ngạc khó lòng che giấu.