Vũ Động Càn Khôn
Chương 808: Uy lực của Phần Thiên Đỉnh
Quang trận khổng lồ lao thẳng xuống chỗ Nguyên Thương trước bao ánh mắt chăm chú của mọi người, bỗng chốc ánh sáng ngưng tụ trên quang trận, một ngọn lửa rực cháy nhốt Nguyên Thương ở bên trong.
- Đây là Phần Thiên Trận?
Trên đỉnh núi, Lăng Thanh Trúc nhìn hỏa trận bao quanh Nguyên Thương, ánh mắt hiện lên sự kinh ngạc. Nàng cũng có ấn tượng sâu sắc với Phần Thiên Trận trong Phần Thiên Cổ Tàng, không ngờ Lâm Động lại triệu hồi được nó.
Rõ ràng Lăng Thanh Trúc cũng nhận ra Phần Thiên Đỉnh, nàng cũng đã chứng kiến sức mạnh đáng sợ mà xích bào nhân đã dùng để trấn áp thứ sinh vật chưa biết kia. Tuy hiện giờ Lâm Động khó lòng phát huy được uy lực của thứ bảo bối này như xích bào nhân, nhưng thực lực Nguyên Thương cũng không thể sánh được với thứ sinh vật kia.
- Tên Lâm Động này đúng là nhiều thủ đoạn, ngay đến Nguyên Thương cũng bị hắn ép đến mức thảm hại thế này!
Ngô Quần cảm thán, trong giọng nói cũng có chút thán phục. Thực lực Nguyên Thương thế nào, hắn biết rất rõ, nhưng trận chiến vừa rồi, Lâm Động không chỉ không bị rơi xuống thế hạ phong mà ngược lại còn nhốt Nguyên Thương trong trận pháp, bản lĩnh này có lẽ chẳng ai có thể phủ nhận!
- Muội đã nói rồi mà, Lâm Động đại ca không sợ Nguyên Thương đâu!
Tô Nhu không khỏi đắc ý, nói lớn. Vừa dứt lời, nàng cũng thầm thở phào. Hiển nhiên dù rất có lòng tin với Lâm Động nhưng dù sao nàng vẫn có chút lo lắng. Vì dù thế nào, đối thủ lần này của Lâm Động là Nguyên Thương, nhân vật ưu tú nhất trong số các đệ tử trẻ tuổi của Đông Huyền Vực.
- Lòng tin của muội cũng có lý do, có điều cũng không cần vui mừng sớm như thế. Muội tưởng Nguyên Thương dễ đối phó sao? Vừa rồi Thần Khôi còn bại trong tay hắn, tuy Lâm Động nhiều thủ đoạn nhưng muốn thắng hắn cũng không phải chuyện dễ!
Ngô Quần lắc đầu, nói.
- Ừm, Nguyên Thương không dễ đối phó, với Thần Khôi, ta cũng chỉ có sáu phần khả năng chiến thắng, nhưng hắn thì dễ dàng kích bại được Thần Khôi, rõ ràng có tuyệt chiêu còn ẩn giấu. Hai người bọn họ giao đấu ai thắng ai bại hiện giờ khó nói!
Lăng Thanh Trúc khẽ gật đầu, nói.
Nghe Ngô Quần nói, vốn dĩ Tô Nhu còn định phản bác, nhưng giờ nghe Lăng Thanh Trúc nói vậy, nàng chỉ có thể gật đầu, trầm mặc một lúc lại nói:
- Nhưng muội vẫn tin Lâm Động đại ca sẽ thắng!
Ngô Quần không nói gì, hiển nhiên hắn không hiểu tại sao Tô Nhu lại coi Lâm Động như chiến thần bất bại như thế.
Lăng Thanh Trúc nghe vậy, tấm mạng che mặt khẽ động, dường như khẽ cười, sau đó ánh mắt nhìn về hỏa trận phía xa xa. Nàng cũng muốn xem xem, trận long tranh hổ đấu này ai sẽ cười được đến phút cuối?
Uỳnh!
Trong hỏa trận, sắc mặt Nguyên Thương tối sầm lại, thiết kiếm trong tay hắn rung lên, kiếm kình mạnh mẽ đánh lên hỏa trận, nhưng chỉ gây nên những gợn năng lượng chứ không có chút dấu hiệu phá vỡ được nó. Rõ ràng Phần Thiên Trận có chút bất phàm, đã nhốt được hắn ở bên trong.
- Với thực lực của ngươi, dù có Phần Thiên Đỉnh thì thúc động được mấy phần sức mạnh của nó?
Đòn công kích đầu tiên thất bại, nhưng Nguyên Thương lại tĩnh tâm, nhìn Lâm Động với ánh mắt băng hàn, cười mỉa mai.
Từ một số cổ tịch, Nguyên Thương biết được Phần Thiên lão nhân năm đó ở thời kỳ Viễn Cổ đã dựa vào Phần Thiên Đỉnh đã giết không ít cường giả đỉnh phong, thế nhưng rõ ràng Lâm Động hiện giờ còn lâu mới đạt được đến trình độ đó.
- Đủ để dọn dẹp ngươi!
Lâm Động nhìn Nguyên Thương cười nhạt, cũng không có ý định nói gì với hắn, thủ ấn biến hóa, Phần Thiên Đỉnh trên không trung bỗng lật ngược, nắp đỉnh rơi xuống, sau đó bắt đầu quay tít, từ trong miệng đỉnh có ánh sáng đỏ rực nóng bỏng ngưng tụ.
- Nếu ngươi đã tự tin như vậy thì ta sẽ phá trận pháp cho ngươi, xem ngươi còn uy phong được gì?
Nguyên Thương thấy thế, ánh mắt âm u lạnh băng, thân thể khẽ rung lên, nguyên lực hùng hồn bùng phát, rồi hai ngón tay điểm trong không trung.
- Nguyên Đế Điển, Nguyên Đế Kiếm Chỉ!
Một chùm sáng chói lòa tụ lại nơi đầu ngón tay của Nguyên Thương, nhanh chóng biến thành cây quang kiếm khổng lồ. Hắn vung hai ngón tay xuống, quang kiếm mang theo sức phá hoại đáng sợ chém xuống hỏa trận.
- Hừ!
Lâm Động thấy thế cũng chỉ hừ một tiếng, hai chân bước những bước huyền ảo, nguyên lực bùng nổ, một đạo quang ảnh khổng lồ hình thành phía sau hắn, ngay khi quang ảnh thành hình, một luồng chiến ý ập tới như vũ bão.
- Võ Đế Điển, Pháo Sát Thủ!
Bước chân của Lâm Động bỗng dừng lại, sắc mặt ngưng trọng tung ra một quyền. Quang ảnh phía sau cũng vung quyền lên, một bàn tay khổng lồ ngưng tụ từ chiến ý ngập tràn, lao thẳng về quang kiếm.
Ầm!
Năng lượng cuồng bạo bùng nổ khiến quang trận gợn sóng, nhưng vẫn không thể đánh tan được nó.
- Võ Đế Điển?
Trong quang trận, Nguyên Thương có phấn chấn động nhìn quang ảnh lan tỏa đầy chiến ý, ánh mắt tràn ngập vẻ không thể tin nổi.
Trong Dị Ma Vực có không ít Cổ Tàng thời Viễn Cổ, trong đó cũng không ít Cổ Tàng nổi tiếng, Phần Thiên Cổ Tàng là một trong số đó, một cái khác chính là Võ Đế Cổ Tàng. Nghe nói trong đó có môn vũ kỹ tâm huyết của cả đời Võ Đế. Võ Đế Điển, thứ vũ kỹ đó chỉ mạnh hơn chứ không kém ba đại Thần Điển của Nguyên Môn!
- Khốn kiếp!
Nguyên Thương không kìm được chửi thầm một tiếng, vận khí của Lâm Động sao có thể tốt như vậy? Không chỉ có được Phần Thiên Đỉnh mà ngay Võ Đế Điển chưa từng ai nhìn thấy cũng rơi vào túi hắn!
Lâm Động nhìn Nguyên Thương, lúc này sắc mặt khá khó coi, khóe miệng nhếch lên cười lạnh. Võ Đế Điển hắn mới có được, nhưng thiên phú vũ kỹ của hắn vượt xa hai huynh đệ Dương thị nên dù chưa thật thành thục nhưng cũng đã mạnh hơn hẳn hai huynh đệ kia.
Dù mới ở bước đầu nhưng mức độ cường hãn của môn vũ kỹ này đã vô cùng mạnh mẽ, hiển nhiên sau này sẽ trở thành sát chiêu của hắn.
- Giờ ngươi hãy thưởng thức sự lợi hại của Phần Thiên Trận đi!
Lâm Động ngẩng đầu lên, chỉ thấy ở miệng Phần Thiên Đỉnh, ánh sáng đỏ rực nóng bỏng đã ngưng tụ đến mức tối đa, nhiệt độ khủng bố đó khiến không gian cũng biến dạng. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
- Phần Thiên Đỉnh, Phần Hỏa Bát Hoang!
Ánh mắt Lâm Động lạnh băng, thủ ấn biến hóa, sau đó chỉ về phía Nguyên Thương bên trong trận pháp. Phần Thiên Đỉnh khẽ rung lên không ngừng phát ra tiếng u u…
Uỳnh!
Phần Thiên Đỉnh rung lên không lâu, sau đó ánh sáng nơi miệng đỉnh bắn phụt ra như dòng dung nham núi lửa về phía Nguyên Thương.
Những nơi dòng dung nham đi qua, không khí đều biến dạng, sức mạnh đáng sợ đó khiến sắc mặt của không ít người phải thay đổi. Ánh mắt bọn Lôi Thiên, Linh Chân cũng đầy kinh hãi, bọn chúng biết rằng, nếu là mình ở trong quang trận thì chắc chắn sẽ tan thành tro bụi!
Uỳnh uỳnh!
Dòng dung nham bắn thẳng vào trong Phần Thiên Trận, quang trận lúc này cũng nhấp nháy không ngừng khiến nhiệt độ càng thêm khủng khiếp.
- Ngưng!
Lâm Động bỗng nắm chặt tay, chỉ thấy năng lượng đỏ rực trong quang trận bỗng nhanh chóng hạ nhiệt, dường như dòng dung nham đông đặc lại biến thành một ngọn núi hàng trăm trượng đè xuống Nguyên Thương.
- Thắng rồi!
Đám đệ tử Nguyên Môn thấy vậy đều hoan hô vang dội, bọn Bàng Thống cũng kích động đến run người.
Mấy người Ứng Tiếu Tiếu nhìn nhau, tuy không quá vui mừng nhưng ánh mắt cũng khó che giấu niềm vui.
- Giải quyết xong rồi?
Trên đỉnh núi không gian tĩnh lặng, Ngô Quần kinh ngạc nhìn lên bầu trời, ánh mắt dầu vẻ khó tin.
Lăng Thanh Trúc nhíu mày nhìn chăm chăm ngọn núi khổng lồ kia, rồi đồng tử bỗng nhiên co rút lại, lắc đầu nói:
- Chưa đâu!
- Đúng là khó đối phó!
Cùng lúc đó, Lâm Động cũng lẩm bẩm một tiếng. Khi hắn vừa dứt lời thì trên đỉnh núi bỗng hiện ra vô số vết rạn nứt, ngay sau đó ánh sáng chói mắt bắn ra, cả ngọn núi nổ tan tành.
Lâm Động lùi về phía sau, vẫy tay một cái, Phần Thiên Đỉnh rơi xuống tay, ánh mắt hắn tối lại nhìn chỗ ánh sáng bắn ra, một thân ảnh rách rưới cùng sát ý nồng đậm bước ra.
- Khiến ta chật vật đến mức này, Lâm Động, trong số các đệ tử Đông Huyền Vực, chỉ có ngươi là có thể!
Giọng nói âm u đầy sát ý vang lên, tất cả nhìn sang thì thấy người bước ra chính là Nguyên Thương!
Lâm Động lúc này cũng đang nhìn Nguyên Thương, sau đó ánh mắt hắn dừng lại chỗ trán của Nguyên Thương, ở đó là một đạo phù văn huyền ảo đang lấp lánh ánh sáng chói mắt.
Phù văn xuất hiện lần này rõ ràng hơn lần giao đấu với Thần Khôi. Vì thế khi nó vừa xuất hiện thì rất nhiều người đã phát hiện ra, rồi có rất nhiều tiếng kêu kinh hãi vang lên.
- Linh ấn?
- Phù!
Lâm Động thở hắt ra một hơi, ánh mắt thật sự trở nên ngưng trọng, không ngờ Nguyên Thương cũng có tuyệt chiêu mạnh đến vậy.
- Đây là Phần Thiên Trận?
Trên đỉnh núi, Lăng Thanh Trúc nhìn hỏa trận bao quanh Nguyên Thương, ánh mắt hiện lên sự kinh ngạc. Nàng cũng có ấn tượng sâu sắc với Phần Thiên Trận trong Phần Thiên Cổ Tàng, không ngờ Lâm Động lại triệu hồi được nó.
Rõ ràng Lăng Thanh Trúc cũng nhận ra Phần Thiên Đỉnh, nàng cũng đã chứng kiến sức mạnh đáng sợ mà xích bào nhân đã dùng để trấn áp thứ sinh vật chưa biết kia. Tuy hiện giờ Lâm Động khó lòng phát huy được uy lực của thứ bảo bối này như xích bào nhân, nhưng thực lực Nguyên Thương cũng không thể sánh được với thứ sinh vật kia.
- Tên Lâm Động này đúng là nhiều thủ đoạn, ngay đến Nguyên Thương cũng bị hắn ép đến mức thảm hại thế này!
Ngô Quần cảm thán, trong giọng nói cũng có chút thán phục. Thực lực Nguyên Thương thế nào, hắn biết rất rõ, nhưng trận chiến vừa rồi, Lâm Động không chỉ không bị rơi xuống thế hạ phong mà ngược lại còn nhốt Nguyên Thương trong trận pháp, bản lĩnh này có lẽ chẳng ai có thể phủ nhận!
- Muội đã nói rồi mà, Lâm Động đại ca không sợ Nguyên Thương đâu!
Tô Nhu không khỏi đắc ý, nói lớn. Vừa dứt lời, nàng cũng thầm thở phào. Hiển nhiên dù rất có lòng tin với Lâm Động nhưng dù sao nàng vẫn có chút lo lắng. Vì dù thế nào, đối thủ lần này của Lâm Động là Nguyên Thương, nhân vật ưu tú nhất trong số các đệ tử trẻ tuổi của Đông Huyền Vực.
- Lòng tin của muội cũng có lý do, có điều cũng không cần vui mừng sớm như thế. Muội tưởng Nguyên Thương dễ đối phó sao? Vừa rồi Thần Khôi còn bại trong tay hắn, tuy Lâm Động nhiều thủ đoạn nhưng muốn thắng hắn cũng không phải chuyện dễ!
Ngô Quần lắc đầu, nói.
- Ừm, Nguyên Thương không dễ đối phó, với Thần Khôi, ta cũng chỉ có sáu phần khả năng chiến thắng, nhưng hắn thì dễ dàng kích bại được Thần Khôi, rõ ràng có tuyệt chiêu còn ẩn giấu. Hai người bọn họ giao đấu ai thắng ai bại hiện giờ khó nói!
Lăng Thanh Trúc khẽ gật đầu, nói.
Nghe Ngô Quần nói, vốn dĩ Tô Nhu còn định phản bác, nhưng giờ nghe Lăng Thanh Trúc nói vậy, nàng chỉ có thể gật đầu, trầm mặc một lúc lại nói:
- Nhưng muội vẫn tin Lâm Động đại ca sẽ thắng!
Ngô Quần không nói gì, hiển nhiên hắn không hiểu tại sao Tô Nhu lại coi Lâm Động như chiến thần bất bại như thế.
Lăng Thanh Trúc nghe vậy, tấm mạng che mặt khẽ động, dường như khẽ cười, sau đó ánh mắt nhìn về hỏa trận phía xa xa. Nàng cũng muốn xem xem, trận long tranh hổ đấu này ai sẽ cười được đến phút cuối?
Uỳnh!
Trong hỏa trận, sắc mặt Nguyên Thương tối sầm lại, thiết kiếm trong tay hắn rung lên, kiếm kình mạnh mẽ đánh lên hỏa trận, nhưng chỉ gây nên những gợn năng lượng chứ không có chút dấu hiệu phá vỡ được nó. Rõ ràng Phần Thiên Trận có chút bất phàm, đã nhốt được hắn ở bên trong.
- Với thực lực của ngươi, dù có Phần Thiên Đỉnh thì thúc động được mấy phần sức mạnh của nó?
Đòn công kích đầu tiên thất bại, nhưng Nguyên Thương lại tĩnh tâm, nhìn Lâm Động với ánh mắt băng hàn, cười mỉa mai.
Từ một số cổ tịch, Nguyên Thương biết được Phần Thiên lão nhân năm đó ở thời kỳ Viễn Cổ đã dựa vào Phần Thiên Đỉnh đã giết không ít cường giả đỉnh phong, thế nhưng rõ ràng Lâm Động hiện giờ còn lâu mới đạt được đến trình độ đó.
- Đủ để dọn dẹp ngươi!
Lâm Động nhìn Nguyên Thương cười nhạt, cũng không có ý định nói gì với hắn, thủ ấn biến hóa, Phần Thiên Đỉnh trên không trung bỗng lật ngược, nắp đỉnh rơi xuống, sau đó bắt đầu quay tít, từ trong miệng đỉnh có ánh sáng đỏ rực nóng bỏng ngưng tụ.
- Nếu ngươi đã tự tin như vậy thì ta sẽ phá trận pháp cho ngươi, xem ngươi còn uy phong được gì?
Nguyên Thương thấy thế, ánh mắt âm u lạnh băng, thân thể khẽ rung lên, nguyên lực hùng hồn bùng phát, rồi hai ngón tay điểm trong không trung.
- Nguyên Đế Điển, Nguyên Đế Kiếm Chỉ!
Một chùm sáng chói lòa tụ lại nơi đầu ngón tay của Nguyên Thương, nhanh chóng biến thành cây quang kiếm khổng lồ. Hắn vung hai ngón tay xuống, quang kiếm mang theo sức phá hoại đáng sợ chém xuống hỏa trận.
- Hừ!
Lâm Động thấy thế cũng chỉ hừ một tiếng, hai chân bước những bước huyền ảo, nguyên lực bùng nổ, một đạo quang ảnh khổng lồ hình thành phía sau hắn, ngay khi quang ảnh thành hình, một luồng chiến ý ập tới như vũ bão.
- Võ Đế Điển, Pháo Sát Thủ!
Bước chân của Lâm Động bỗng dừng lại, sắc mặt ngưng trọng tung ra một quyền. Quang ảnh phía sau cũng vung quyền lên, một bàn tay khổng lồ ngưng tụ từ chiến ý ngập tràn, lao thẳng về quang kiếm.
Ầm!
Năng lượng cuồng bạo bùng nổ khiến quang trận gợn sóng, nhưng vẫn không thể đánh tan được nó.
- Võ Đế Điển?
Trong quang trận, Nguyên Thương có phấn chấn động nhìn quang ảnh lan tỏa đầy chiến ý, ánh mắt tràn ngập vẻ không thể tin nổi.
Trong Dị Ma Vực có không ít Cổ Tàng thời Viễn Cổ, trong đó cũng không ít Cổ Tàng nổi tiếng, Phần Thiên Cổ Tàng là một trong số đó, một cái khác chính là Võ Đế Cổ Tàng. Nghe nói trong đó có môn vũ kỹ tâm huyết của cả đời Võ Đế. Võ Đế Điển, thứ vũ kỹ đó chỉ mạnh hơn chứ không kém ba đại Thần Điển của Nguyên Môn!
- Khốn kiếp!
Nguyên Thương không kìm được chửi thầm một tiếng, vận khí của Lâm Động sao có thể tốt như vậy? Không chỉ có được Phần Thiên Đỉnh mà ngay Võ Đế Điển chưa từng ai nhìn thấy cũng rơi vào túi hắn!
Lâm Động nhìn Nguyên Thương, lúc này sắc mặt khá khó coi, khóe miệng nhếch lên cười lạnh. Võ Đế Điển hắn mới có được, nhưng thiên phú vũ kỹ của hắn vượt xa hai huynh đệ Dương thị nên dù chưa thật thành thục nhưng cũng đã mạnh hơn hẳn hai huynh đệ kia.
Dù mới ở bước đầu nhưng mức độ cường hãn của môn vũ kỹ này đã vô cùng mạnh mẽ, hiển nhiên sau này sẽ trở thành sát chiêu của hắn.
- Giờ ngươi hãy thưởng thức sự lợi hại của Phần Thiên Trận đi!
Lâm Động ngẩng đầu lên, chỉ thấy ở miệng Phần Thiên Đỉnh, ánh sáng đỏ rực nóng bỏng đã ngưng tụ đến mức tối đa, nhiệt độ khủng bố đó khiến không gian cũng biến dạng. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
- Phần Thiên Đỉnh, Phần Hỏa Bát Hoang!
Ánh mắt Lâm Động lạnh băng, thủ ấn biến hóa, sau đó chỉ về phía Nguyên Thương bên trong trận pháp. Phần Thiên Đỉnh khẽ rung lên không ngừng phát ra tiếng u u…
Uỳnh!
Phần Thiên Đỉnh rung lên không lâu, sau đó ánh sáng nơi miệng đỉnh bắn phụt ra như dòng dung nham núi lửa về phía Nguyên Thương.
Những nơi dòng dung nham đi qua, không khí đều biến dạng, sức mạnh đáng sợ đó khiến sắc mặt của không ít người phải thay đổi. Ánh mắt bọn Lôi Thiên, Linh Chân cũng đầy kinh hãi, bọn chúng biết rằng, nếu là mình ở trong quang trận thì chắc chắn sẽ tan thành tro bụi!
Uỳnh uỳnh!
Dòng dung nham bắn thẳng vào trong Phần Thiên Trận, quang trận lúc này cũng nhấp nháy không ngừng khiến nhiệt độ càng thêm khủng khiếp.
- Ngưng!
Lâm Động bỗng nắm chặt tay, chỉ thấy năng lượng đỏ rực trong quang trận bỗng nhanh chóng hạ nhiệt, dường như dòng dung nham đông đặc lại biến thành một ngọn núi hàng trăm trượng đè xuống Nguyên Thương.
- Thắng rồi!
Đám đệ tử Nguyên Môn thấy vậy đều hoan hô vang dội, bọn Bàng Thống cũng kích động đến run người.
Mấy người Ứng Tiếu Tiếu nhìn nhau, tuy không quá vui mừng nhưng ánh mắt cũng khó che giấu niềm vui.
- Giải quyết xong rồi?
Trên đỉnh núi không gian tĩnh lặng, Ngô Quần kinh ngạc nhìn lên bầu trời, ánh mắt dầu vẻ khó tin.
Lăng Thanh Trúc nhíu mày nhìn chăm chăm ngọn núi khổng lồ kia, rồi đồng tử bỗng nhiên co rút lại, lắc đầu nói:
- Chưa đâu!
- Đúng là khó đối phó!
Cùng lúc đó, Lâm Động cũng lẩm bẩm một tiếng. Khi hắn vừa dứt lời thì trên đỉnh núi bỗng hiện ra vô số vết rạn nứt, ngay sau đó ánh sáng chói mắt bắn ra, cả ngọn núi nổ tan tành.
Lâm Động lùi về phía sau, vẫy tay một cái, Phần Thiên Đỉnh rơi xuống tay, ánh mắt hắn tối lại nhìn chỗ ánh sáng bắn ra, một thân ảnh rách rưới cùng sát ý nồng đậm bước ra.
- Khiến ta chật vật đến mức này, Lâm Động, trong số các đệ tử Đông Huyền Vực, chỉ có ngươi là có thể!
Giọng nói âm u đầy sát ý vang lên, tất cả nhìn sang thì thấy người bước ra chính là Nguyên Thương!
Lâm Động lúc này cũng đang nhìn Nguyên Thương, sau đó ánh mắt hắn dừng lại chỗ trán của Nguyên Thương, ở đó là một đạo phù văn huyền ảo đang lấp lánh ánh sáng chói mắt.
Phù văn xuất hiện lần này rõ ràng hơn lần giao đấu với Thần Khôi. Vì thế khi nó vừa xuất hiện thì rất nhiều người đã phát hiện ra, rồi có rất nhiều tiếng kêu kinh hãi vang lên.
- Linh ấn?
- Phù!
Lâm Động thở hắt ra một hơi, ánh mắt thật sự trở nên ngưng trọng, không ngờ Nguyên Thương cũng có tuyệt chiêu mạnh đến vậy.