Vũ Động Càn Khôn
Chương 734: Ma Âm Sơn
Ma Âm Sơn tọa lạc tại nơi sâu nhất trong Sơn mạch Vạn Thú. Ngọn núi này vô cùng hiểm trở, trên núi mọc đầy một loại cây màu đen tên là Âm Thụ. Loài cây này vô cùng kỳ dị, nó có tác dụng giống như cái loa, có thể khuếch đại âm thanh, lúc nào trên núi cũng có những âm thanh chói tai truyền ra nên ngọn núi này mới được gọi là Ma Âm Sơn.
Trên đỉnh Ma Âm Sơn có một tòa thạch điện màu đỏ thẫm như máu khô, tạo cho người ta một cảm giác rất nặng nề. Nhìn vào bên trong thì sẽ thấy trên cái vương tọa trắng như được dựng từ bạch cốt, có một nam tử trung niên với làn da màu ám kim đang ngồi trên đó. Đôi mắt nam tử ấy sâu hun hút, miệng có hình dạng quái dị khiến gương mặt hắn vô cùng nham hiểm, lạnh lùng. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
- Kiêu Âm Trận đã bố trí xong chưa?
Nam tử đó ngẩng lên nhìn hai thân ảnh trước mặt, lạnh lùng nói.
- Xin đại nhân yên tâm! Tất cả Nhân Đầu Kiêu đều đã xuất động, chỉ cần có người xâm nhập là có thể phát động Kiêu Âm Trận!
Một nam tử có bề mặt da báo nhếch môi cười, nói.
- Đại nhân, tên nam nhân giống hệt nữ nhân đó đáng sợ thật sao? Chúng ta đã ở trong Ma Âm Sơn này nhiều ngày chưa ra ngoài rồi.
Tên cao lớn vẻ mặt hung ác còn lại thì không kìm được hỏi.
- Hừ, bề ngoài nhìn hắn có vẻ yếu ớt nhưng thực lực đã đạt đến Sinh Huyền Cảnh Đại thành rồi. Nếu thật sự đánh thì ta cũng không phải đối thủ của hắn!
Nam tử kia lạnh lùng quát.
- Biết sớm thì hôm đó phế luôn cái tên thô cuồng đấy thì cũng không rắc rối thế này…
Ánh mắt nam tử da báo lóe lên sự hung hăng, nói.
- Đại nhân, giờ làm gì? Lẽ nào cứ như rùa rụt cổ trong Ma Âm Sơn này không ra ngoài?
Nam tử trung niên dựa người ra ghế, cười nham hiểm:
- Yên tâm, ta và Nguyên Môn có chút quan hệ, lần này đã gửi thư mời một vị Trưởng lão Nguyên Môn đến. Chỉ cần người đến thì hắn sẽ không sống được bao lâu đâu.
Nghe thế hai kẻ kia thở phào, định nói gì thì bỗng bên ngoài có tiếng kêu gấp gáp.
Sắc mặt ba người trong điện đều thay đổi, nam tử trung niên kia đứng phắt dậy, người khẽ động là bay khỏi đại điện, rồi nhìn lên bầu trời bên ngoài đỉnh núi, ở đó có bốn thân ảnh đang lơ lửng trên không.
- Lại là tên âm hồn bất tán nhà ngươi!
Hắn nhìn nam tử tuấn mỹ trong bốn người kia, nói.
Lúc này những người trên đỉnh núi đều đã bị kinh động, rồi vô số những tiếng gió rít vang lên, không lâu sau đó có rất nhiều người bay lên đỉnh núi nhìn bốn thân ảnh trên không trung đầy cảnh giác.
- Trận thế cũng không nhỏ!
Lâm Động quét mắt nhìn Ma Âm Sơn, rồi hắn cảm nhận được vô số những làn sóng năng lượng cổ quái. Chúng nó rất nhỏ, mơ hồ còn có sóng âm chói tai truyền tới. Chắc chúng là Nhân Đầu Kiêu mà Tiểu điêu nói!
- Đả thương huynh đệ của ta, món nợ này đâu dễ dàng bỏ qua được? Hoàng Kim Quỷ Kiêu, chỉ cần ngươi giết hai tên thủ hạ kia của ngươi đi thì ra sẽ không tính toán với ngươi nữa, thế nào hả?
Tiểu điêu nheo mắt cười giảo hoạt.
Nghe vậy, sắc mặt hai kẻ đứng sau Hoàng Kim Quỷ Kiêu lập tức thiếu tự nhiên. Tuy vẻ mặt vẫn bình thường nhưng ánh mắt đã không kìm được nhìn về bóng lưng Hoàng Kim Quỷ Kiêu.
- Ngươi nghĩ Bản vương là kẻ ngu ngốc sao?
Ánh mắt Hoàng Kim Quỷ Kiêu lạnh băng, cười khảy nói.
- Nói đúng rồi đấy, đúng là ta cho ngươi là kẻ ngu ngốc!
Tiểu điêu cười trêu ngươi, nói.
- Miệng lưỡi sắc sảo lắm, đợi khi ngươi phá được Kiêu Âm Trận của ta rồi nói. Đừng có lại chạy tháo mạng như lần trước!
Ánh mắt Hoàng Kim Quỷ Kiêu lạnh băng, nhưng hắn cũng biết với thực lực của mình không thể đối đầu trực diện với Tiểu điêu được, vậy là hắn vung tay lên, cây cối trên núi lập tức dao động, rồi một đám Yêu thú toàn thân đen xì, hình dạng xấu xí dường như có đầu hình người xuất hiện, số lượng vô số nhìn rất đáng sợ.
Đám Nhân Đầu Kiêu này vừa xuất hiện là thò đầu vào đám cây cối rồi kêu lên những tiếng chói tai vang vọng khắp thiên địa.
Vô số làn sóng âm thanh màu đen lan ra từ Ma Âm Sơn rồi hình thành nên tấm lưới sóng âm bao trùm lên cả đỉnh núi!
Chỗ sóng âm ấy tựa những con rắn đen khổng lồ bò trườn trên không gian quanh đỉnh núi. Nhìn chúng có vẻ yên tĩnh nhưng bọn Lâm Động có thể cảm nhận được một luồng lực phá hoại rất kinh người. Nếu bọn Nhân Đầu Kiêu này chỉ có vài con thì chẳng là gì, nhưng mười vạn con tụ lại thì lực sát thương trở nên vô cùng khủng khiếp.
Vì thế khi Tiểu điêu nhìn thấy tấm lưới sóng âm đó, ánh mắt ngưng trọng lại, rồi mấy người cùng lùi lại phía sau một đoạn.
- Còn tưởng ngươi có trò gì, thì ra vẫn mất mặt như thế!
Hoàng Kim Quỷ Kiêu thấy Tiểu điêu lùi lại thì bật cười châm chọc, bọn thủ hạ phía sau cũng phụ họa cười theo.
Thế nhưng đúng lúc ấy chúng nhìn thấy một thiếu nữ ôm chiếc đàn cổ màu đỏ rực bước ra.
Thiếu nữ mặc áo trắng, gương mặt xinh đẹp tú lệ, đôi mắt to tròn trong sáng như mặt hồ, chiếc đuôi ngựa đen nhánh rủ trước ngực. Dáng vẻ thuần khiết đó khiến bọn trên Ma Âm Sơn phải sững người. Những kẻ ở đây đa số đều là bọn hung ác tay dính đầy máu tươi, bình thường cũng chẳng làm chuyện gì lương thiện, vì thế lúc này nhìn thấy nàng thiếu nữ này ánh mắt trào dâng tà ý, rồi ngay sau đó là những tiếng huýt sáo và những lời tục tĩu vang lên.
- Ha ha, tìm đến một cô nương quyến rũ thế này, lẽ nào tưởng bọn ta sẽ nương tay sao?
- Hắc hắc, cũng có thể bắt về phục vụ đại nhân!
- Bọn chúng đến tặng nữ nhân à?
- …
Lâm Động nghe những lời đó, trong mắt tràn ngập sát ý, ánh mắt sắc bén quét lên đỉnh núi nhớ mặt hết bọn nói với vẻ sung sướng nhất.
Nhưng Ứng Hoan Hoan lại vô cùng bình tĩnh, nàng ngồi khoanh chân trên chân không, khẽ đặt cây đàn cổ phía trước, đôi tay trắng mịn nhẹ nhàng đặt xuống. Lập tức tiếng Phượng Hoàng kêu vang lên.
Âm thanh ấy vừa vang lên những lời nói tục tĩu kia lập tức biến mất, thậm chí sắc mặt Hoàng Kim Quỷ Kiêu cũng thay đổi, trong lòng dấy lên sự bất an.
Tiếng Phượng Hoàng vang lên, hồng quang tựa ngọn núi lửa phun trào từ người Ứng Hoan Hoan rồi lan tỏa ra. Đột nhiên con Phượng Hoàng đỏ rực trên Thiên Hoàng Cầm cũng dang cánh bay tròn trên đỉnh đầu Ứng Hoan Hoan. Cùng lúc ấy, một luồng năng lượng kinh người cũng phát ra từ con Phượng Hoàng ấy.
- Linh bảo Thuần Nguyên!
Hoàng Kim Quỷ Kiêu nhìn con Phượng Hoàng đang bay, đồng tử co rút lại kêu lên thất thanh.
- Đáp đúng rồi đấy, có điều không có thưởng đâu!
Ứng Hoan Hoan ngẩng lên cười với Hoàng Kim Quỷ Kiêu mặt đầy kinh hãi, rồi ngón tay khẽ gảy lên dây đàn.
Con Phượng Hoàng ngửa lên trời kêu lên một tràng dài, đôi cánh khổng lồ bỗng đập mạnh tạo nên một làn sóng âm đỏ rực cuồn cuộn.
Sóng âm con Phượng Hoàng phát ra hòa vào tiếng đàn từ Thiên Hoàng Cầm, cuối cùng biến thành ngọn lửa cháy rừng rực lao về phía Kiêu Âm Trận bao quanh Ma Âm Sơn.
Ầm ầm ầm!
Sóng âm đỏ rực cuồn trào rồi oanh kích lên Kiêu Âm Trận do mười vạn con Nhân Đầu Kiêu tạo thành. Lập tức bọn Lâm Động nhìn thấy sóng âm như những con rắn khổng lồ nổ tung trong chớp mắt, giữa ngọn lửa rực cháy kia giãy giụa rồi biến thành hư vô.
Trận pháp sóng âm đến Tiểu điêu cũng bó tay đã bị phá vỡ nhanh chóng!
Khi đại trận bị phá, bọn Nhân Đầu Kiêu lập tức như gặp phải khắc tinh, toàn thân run rẩy rồi bùm một tiếng nổ thành một đám huyết nhục bầy nhầy.
Trên đỉnh núi, bọn Hoàng Kim Quỷ Kiêu lúc nãy còn kiêu ngạo đắc ý, nhìn đám Nhân Đầu Kiêu biến thành bọt máu mà sắc mặt kịch biến.
- Không hổ là Linh bảo Thuần Nguyên!
Lâm Động nhìn thấy thế, ánh mắt cũng đầy kinh ngạc. Uy lực của Linh bảo Thuần Nguyên không ngờ lại đáng sợ như vậy. Tuy có cái gọi là tương sinh tương khắc, nhưng nếu để hắn giao đấu với Ứng Hoan Hoan có Thiên Hoàng Cầm trong tay thì có lẽ thắng thua khó biết được.
- Đến lượt các ngươi rồi!
Ứng Hoan Hoan nghiêng đầu, gương mặt lúc trước còn bình tĩnh lúc này đã hơi tái đi, đồng thời hàn ý cũng trào dâng, nàng nghiến răng nói:
- Lâm Động, ngươi mà không giết hết bọn vừa rồi chửi ta, ta sẽ về nói với cha và tỷ tỷ là ngươi ức hiếp ta!
Nghe xong câu đó mà Lâm Động há hốc mồm.
Trên đỉnh Ma Âm Sơn có một tòa thạch điện màu đỏ thẫm như máu khô, tạo cho người ta một cảm giác rất nặng nề. Nhìn vào bên trong thì sẽ thấy trên cái vương tọa trắng như được dựng từ bạch cốt, có một nam tử trung niên với làn da màu ám kim đang ngồi trên đó. Đôi mắt nam tử ấy sâu hun hút, miệng có hình dạng quái dị khiến gương mặt hắn vô cùng nham hiểm, lạnh lùng. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
- Kiêu Âm Trận đã bố trí xong chưa?
Nam tử đó ngẩng lên nhìn hai thân ảnh trước mặt, lạnh lùng nói.
- Xin đại nhân yên tâm! Tất cả Nhân Đầu Kiêu đều đã xuất động, chỉ cần có người xâm nhập là có thể phát động Kiêu Âm Trận!
Một nam tử có bề mặt da báo nhếch môi cười, nói.
- Đại nhân, tên nam nhân giống hệt nữ nhân đó đáng sợ thật sao? Chúng ta đã ở trong Ma Âm Sơn này nhiều ngày chưa ra ngoài rồi.
Tên cao lớn vẻ mặt hung ác còn lại thì không kìm được hỏi.
- Hừ, bề ngoài nhìn hắn có vẻ yếu ớt nhưng thực lực đã đạt đến Sinh Huyền Cảnh Đại thành rồi. Nếu thật sự đánh thì ta cũng không phải đối thủ của hắn!
Nam tử kia lạnh lùng quát.
- Biết sớm thì hôm đó phế luôn cái tên thô cuồng đấy thì cũng không rắc rối thế này…
Ánh mắt nam tử da báo lóe lên sự hung hăng, nói.
- Đại nhân, giờ làm gì? Lẽ nào cứ như rùa rụt cổ trong Ma Âm Sơn này không ra ngoài?
Nam tử trung niên dựa người ra ghế, cười nham hiểm:
- Yên tâm, ta và Nguyên Môn có chút quan hệ, lần này đã gửi thư mời một vị Trưởng lão Nguyên Môn đến. Chỉ cần người đến thì hắn sẽ không sống được bao lâu đâu.
Nghe thế hai kẻ kia thở phào, định nói gì thì bỗng bên ngoài có tiếng kêu gấp gáp.
Sắc mặt ba người trong điện đều thay đổi, nam tử trung niên kia đứng phắt dậy, người khẽ động là bay khỏi đại điện, rồi nhìn lên bầu trời bên ngoài đỉnh núi, ở đó có bốn thân ảnh đang lơ lửng trên không.
- Lại là tên âm hồn bất tán nhà ngươi!
Hắn nhìn nam tử tuấn mỹ trong bốn người kia, nói.
Lúc này những người trên đỉnh núi đều đã bị kinh động, rồi vô số những tiếng gió rít vang lên, không lâu sau đó có rất nhiều người bay lên đỉnh núi nhìn bốn thân ảnh trên không trung đầy cảnh giác.
- Trận thế cũng không nhỏ!
Lâm Động quét mắt nhìn Ma Âm Sơn, rồi hắn cảm nhận được vô số những làn sóng năng lượng cổ quái. Chúng nó rất nhỏ, mơ hồ còn có sóng âm chói tai truyền tới. Chắc chúng là Nhân Đầu Kiêu mà Tiểu điêu nói!
- Đả thương huynh đệ của ta, món nợ này đâu dễ dàng bỏ qua được? Hoàng Kim Quỷ Kiêu, chỉ cần ngươi giết hai tên thủ hạ kia của ngươi đi thì ra sẽ không tính toán với ngươi nữa, thế nào hả?
Tiểu điêu nheo mắt cười giảo hoạt.
Nghe vậy, sắc mặt hai kẻ đứng sau Hoàng Kim Quỷ Kiêu lập tức thiếu tự nhiên. Tuy vẻ mặt vẫn bình thường nhưng ánh mắt đã không kìm được nhìn về bóng lưng Hoàng Kim Quỷ Kiêu.
- Ngươi nghĩ Bản vương là kẻ ngu ngốc sao?
Ánh mắt Hoàng Kim Quỷ Kiêu lạnh băng, cười khảy nói.
- Nói đúng rồi đấy, đúng là ta cho ngươi là kẻ ngu ngốc!
Tiểu điêu cười trêu ngươi, nói.
- Miệng lưỡi sắc sảo lắm, đợi khi ngươi phá được Kiêu Âm Trận của ta rồi nói. Đừng có lại chạy tháo mạng như lần trước!
Ánh mắt Hoàng Kim Quỷ Kiêu lạnh băng, nhưng hắn cũng biết với thực lực của mình không thể đối đầu trực diện với Tiểu điêu được, vậy là hắn vung tay lên, cây cối trên núi lập tức dao động, rồi một đám Yêu thú toàn thân đen xì, hình dạng xấu xí dường như có đầu hình người xuất hiện, số lượng vô số nhìn rất đáng sợ.
Đám Nhân Đầu Kiêu này vừa xuất hiện là thò đầu vào đám cây cối rồi kêu lên những tiếng chói tai vang vọng khắp thiên địa.
Vô số làn sóng âm thanh màu đen lan ra từ Ma Âm Sơn rồi hình thành nên tấm lưới sóng âm bao trùm lên cả đỉnh núi!
Chỗ sóng âm ấy tựa những con rắn đen khổng lồ bò trườn trên không gian quanh đỉnh núi. Nhìn chúng có vẻ yên tĩnh nhưng bọn Lâm Động có thể cảm nhận được một luồng lực phá hoại rất kinh người. Nếu bọn Nhân Đầu Kiêu này chỉ có vài con thì chẳng là gì, nhưng mười vạn con tụ lại thì lực sát thương trở nên vô cùng khủng khiếp.
Vì thế khi Tiểu điêu nhìn thấy tấm lưới sóng âm đó, ánh mắt ngưng trọng lại, rồi mấy người cùng lùi lại phía sau một đoạn.
- Còn tưởng ngươi có trò gì, thì ra vẫn mất mặt như thế!
Hoàng Kim Quỷ Kiêu thấy Tiểu điêu lùi lại thì bật cười châm chọc, bọn thủ hạ phía sau cũng phụ họa cười theo.
Thế nhưng đúng lúc ấy chúng nhìn thấy một thiếu nữ ôm chiếc đàn cổ màu đỏ rực bước ra.
Thiếu nữ mặc áo trắng, gương mặt xinh đẹp tú lệ, đôi mắt to tròn trong sáng như mặt hồ, chiếc đuôi ngựa đen nhánh rủ trước ngực. Dáng vẻ thuần khiết đó khiến bọn trên Ma Âm Sơn phải sững người. Những kẻ ở đây đa số đều là bọn hung ác tay dính đầy máu tươi, bình thường cũng chẳng làm chuyện gì lương thiện, vì thế lúc này nhìn thấy nàng thiếu nữ này ánh mắt trào dâng tà ý, rồi ngay sau đó là những tiếng huýt sáo và những lời tục tĩu vang lên.
- Ha ha, tìm đến một cô nương quyến rũ thế này, lẽ nào tưởng bọn ta sẽ nương tay sao?
- Hắc hắc, cũng có thể bắt về phục vụ đại nhân!
- Bọn chúng đến tặng nữ nhân à?
- …
Lâm Động nghe những lời đó, trong mắt tràn ngập sát ý, ánh mắt sắc bén quét lên đỉnh núi nhớ mặt hết bọn nói với vẻ sung sướng nhất.
Nhưng Ứng Hoan Hoan lại vô cùng bình tĩnh, nàng ngồi khoanh chân trên chân không, khẽ đặt cây đàn cổ phía trước, đôi tay trắng mịn nhẹ nhàng đặt xuống. Lập tức tiếng Phượng Hoàng kêu vang lên.
Âm thanh ấy vừa vang lên những lời nói tục tĩu kia lập tức biến mất, thậm chí sắc mặt Hoàng Kim Quỷ Kiêu cũng thay đổi, trong lòng dấy lên sự bất an.
Tiếng Phượng Hoàng vang lên, hồng quang tựa ngọn núi lửa phun trào từ người Ứng Hoan Hoan rồi lan tỏa ra. Đột nhiên con Phượng Hoàng đỏ rực trên Thiên Hoàng Cầm cũng dang cánh bay tròn trên đỉnh đầu Ứng Hoan Hoan. Cùng lúc ấy, một luồng năng lượng kinh người cũng phát ra từ con Phượng Hoàng ấy.
- Linh bảo Thuần Nguyên!
Hoàng Kim Quỷ Kiêu nhìn con Phượng Hoàng đang bay, đồng tử co rút lại kêu lên thất thanh.
- Đáp đúng rồi đấy, có điều không có thưởng đâu!
Ứng Hoan Hoan ngẩng lên cười với Hoàng Kim Quỷ Kiêu mặt đầy kinh hãi, rồi ngón tay khẽ gảy lên dây đàn.
Con Phượng Hoàng ngửa lên trời kêu lên một tràng dài, đôi cánh khổng lồ bỗng đập mạnh tạo nên một làn sóng âm đỏ rực cuồn cuộn.
Sóng âm con Phượng Hoàng phát ra hòa vào tiếng đàn từ Thiên Hoàng Cầm, cuối cùng biến thành ngọn lửa cháy rừng rực lao về phía Kiêu Âm Trận bao quanh Ma Âm Sơn.
Ầm ầm ầm!
Sóng âm đỏ rực cuồn trào rồi oanh kích lên Kiêu Âm Trận do mười vạn con Nhân Đầu Kiêu tạo thành. Lập tức bọn Lâm Động nhìn thấy sóng âm như những con rắn khổng lồ nổ tung trong chớp mắt, giữa ngọn lửa rực cháy kia giãy giụa rồi biến thành hư vô.
Trận pháp sóng âm đến Tiểu điêu cũng bó tay đã bị phá vỡ nhanh chóng!
Khi đại trận bị phá, bọn Nhân Đầu Kiêu lập tức như gặp phải khắc tinh, toàn thân run rẩy rồi bùm một tiếng nổ thành một đám huyết nhục bầy nhầy.
Trên đỉnh núi, bọn Hoàng Kim Quỷ Kiêu lúc nãy còn kiêu ngạo đắc ý, nhìn đám Nhân Đầu Kiêu biến thành bọt máu mà sắc mặt kịch biến.
- Không hổ là Linh bảo Thuần Nguyên!
Lâm Động nhìn thấy thế, ánh mắt cũng đầy kinh ngạc. Uy lực của Linh bảo Thuần Nguyên không ngờ lại đáng sợ như vậy. Tuy có cái gọi là tương sinh tương khắc, nhưng nếu để hắn giao đấu với Ứng Hoan Hoan có Thiên Hoàng Cầm trong tay thì có lẽ thắng thua khó biết được.
- Đến lượt các ngươi rồi!
Ứng Hoan Hoan nghiêng đầu, gương mặt lúc trước còn bình tĩnh lúc này đã hơi tái đi, đồng thời hàn ý cũng trào dâng, nàng nghiến răng nói:
- Lâm Động, ngươi mà không giết hết bọn vừa rồi chửi ta, ta sẽ về nói với cha và tỷ tỷ là ngươi ức hiếp ta!
Nghe xong câu đó mà Lâm Động há hốc mồm.