Vũ Động Càn Khôn
Chương 683: Vô Tướng Bồ Đề Âm
Trên đỉnh núi, màu xanh rừng rậm lan tràn đến tận cuối tầm mắt, nhìn từ xa sẽ thấy giống như một mảnh hải dương màu xanh biếc.
Ứng Hoan Hoan ngồi trên tảng đá xanh, mái tóc màu đen vốn buộc đuôi ngựa lúc này như đổ xuống như thác, phủ xuống tận phần eo thon gọn mềm mại. Gió nhẹ khẽ thổi, tóc đen ban lất phất, phảng phất có hương thơm tỏa ra.
Bàn tay ngọc ngà không tỳ vết của nàng thiếu nữ khẽ đặt lên cây đàn tranh, từ từ nàng ngẩng đầu lên, đôi mắt to tròn nhìn bầu trời phương xa, nơi đó có tiếng gió rít gấp gáp, khí hung sát nhanh chóng truyền tới.
Vút vút vút!
Âm thanh xé gió phá vỡ sự tĩnh lặng của phiến hải dương xanh biếc, từ xa xa, rất nhiều bóng người đang bay tới, khi còn cách tảng đá xanh kia một đoạn thì dần chậm lại.
- Ha ha, đệ tử của Đạo Tông hiện tại kẻ nào cũng điên cuồng!
Diêu Linh vừa hiện thân, nhìn thấy Ứng Hoan Hoan đang ngồi trên đỉnh núi, không kìm được lắc đầu cười, nói:
- Nếu ngươi tưởng Diêu Linh ta biết thương hoa tiếc ngọc thì e là ngươi sẽ thất vọng đấy!
- Ha ha, nha đầu này cũng xinh đẹp lắm, hay là đem về hưởng thụ đi!
Một tên cường giả Ma Ấn Chúng nở nụ cười quái dị, ánh mắt không chút cố kỵ lướt qua người Ứng Hoan Hoan.
Xung quanh còn có không ít kẻ nữa đều phá lên cười quái dị.
- Tô Lôi, giải quyết nàng ta đi! Những người còn lại cùng ta đuổi tiếp. Tiên Nguyên Cổ Chủng không có trên người nàng ta!
Diêu Linh lạnh lùng nhìn Ứng Hoan Hoan rồi vẫy tay, nói.
Thế nhưng khi hắn vừa dứt lời, nàng thiếu nữ áo trắng váy xanh đã nở nụ cười, ngón tay gảy lên dây đàn, trong đôi mắt to tròn đen mà sáng kia bỗng có hồng quang kỳ dị.
- Ngươi cũng đánh giá mình quá cao rồi, muốn đi thì phải vượt qua cầm trận của ta đã!
Dứt tiếng cười, gương mặt Ứng Hoan Hoan lạnh băng, một luồng sức mạnh cực lớn bùng phát, gần đến cảnh giới Bát Nguyên Niết Bàn!
- Chỉ thế thôi sao?
Nhưng Diêu Linh thấy thế chỉ phì cười.
Ứng Hoan Hoan cụp mắt xuống, bàn tay đặt lên cây đàn, rồi ngón tay bỗng ấn mạnh xuống. Máu tươi trào ra từ lòng bàn tay nàng, gần như ngay lập tức, cây đàn tranh bị nhuốm một màu huyết hồng sắc!
Theo đó, huyết sắc chuyển động trên cây đàn, một thứ sức mạnh kỳ dị cũng tỏa ra theo ánh huyết quang.
- Động thủ, nha đầu này không bình thường!
Diêu Linh thấy thế, đồng tử co rút lại, hắn bỗng có dự cảm không ổn, lập tức hét lên.
Xoẹt!
Vừa dứt lời, Tô Lôi phía sau đã lao vút tới, nguyên lực cuồng bạo ngưng tụ, hắn tung một quyền về phía Ứng Hoan Hoan.
- Vô Tướng Bồ Đề Âm!
Ứng Hoan Hoan hơi nhìn lên, vô cùng bình tĩnh nhìn Tô Lôi đang lao tới, rồi một âm thanh dịu nhẹ vang ra từ miệng nàng.
Đúng vào khoảnh khắc lời nói vừa dứt, đầu ngón tay nàng cũng bắt đầu chuyển động trên những sợi dây đàn huyết sắc.
Đông!
Thiên địa bỗng nhiên giống như tĩnh lặng, sau đó một đạo huyết quang với tốc độ khủng bố xuất hiện, lao thẳng về phía Tô Lôi.
Phanh!
Một âm thanh vang dội cất lên, Tô Lôi có thực lực Bát Nguyên Niết Bàn không ngờ lại bị đánh bật đi trước bao ánh mắt kinh ngạc của mọi người.
- Tiếng đàn thật là quỷ dị!
Tô Lôi khó khăn lấy lại thăng bằng, sắc mặt đỏ bừng, ánh mắt tràn đầy kinh hoảng. Khi chạm vào đạo huyết quang vừa rồi, hắn phát hiện toàn bộ sức mạnh của hắn cũng bị phản chấn ngược lại hết.
- Vô Tướng Bồ Đề Âm!
Ánh mắt Diêu Linh lúc này dần trở nên ngưng trọng, hắn nhìn chằm chằm Ứng Hoan Hoan, trầm giọng nói:
- Ngươi đã tu luyện thành công Vô Tướng Bồ Đề Âm của Thiên Địa Đạo Tông, được mệnh danh uy lực cực gần với Tứ Đại Kỳ Kinh?
Ứng Hoan Hoan ngẩng đầu nhìn lên, cặp môi khẽ mím lại, cười nói:
- Không ngờ ngươi hiểu rõ về vũ kỹ của Đạo Tông ta như vậy. Không hổ là Chấp sự của Nguyên Môn!
- Tiểu nha đầu, đừng khua môi múa mép trước mặt ta. Vô Tướng Bồ Đề Âm đúng là rất mạnh, nhưng chỉ một mình ngươi mà muốn ngăn cản bọn ta thì ngươi quá ngây thơ rồi!
Diêu Linh quát lớn. Nguồn: http://truyenfull.vn
- Tất cả cùng động thủ, để xem nàng ta làm thế nào?
Diêu Linh hét lên rồi lao lên trước tiên. Khí thế Cửu Nguyên Niết Bàn bùng phát, dường như khiến cho cả ngọn núi cũng phải rung chuyển.
Ứng Hoan Hoan nhìn Diêu Linh cuối cùng cũng động thủ, ánh mắt trở nên ngưng trọng, hít vào một hơi sâu, hàm răng cắn nhẹ môi, từ khóe miệng chảy ra một tia máu.
- Vô Tướng Bồ Đề Âm, Chúng Sinh Tướng!
Giọng nói nhẹ nhàng của Ứng Hoan Hoan một lần nữa vang lên, huyết quang cuộn trào, cuối cùng ngưng tụ lại phía sau lưng nàng thành một gốc cây Bồ Đề huyết sắc.
Cây Bồ Đề cổ thụ khẽ rung lên, cành lá đung đưa, một đạo âm thanh như từ thời thiên địa sơ khai vang vọng lên.
Sóng âm kỳ lạ lan tỏa bao trùm cả thiên địa, bọn Diêu Linh đang lao tới bỗng nhiên khựng lại, phía trước mặt bọn chúng, không gian méo mó rồi như hiện ra một tấm gương vô hình. Trong tấm gương chính là hình ảnh của bọn chúng.
Phụt phụt!
Tấm gương chuyển động, trước những vẻ mặt kinh hãi của bọn chúng, những hình ảnh trong gương chầm chậm bước ra, xuất hiện trước mặt mọi người
- Vô Tướng Bồ Đề Âm quả nhiên đáng sợ!
Nhìn cái bóng người giống hệt mình, đồng tử Diêu Linh co rút lại. Hắn ngước mắt nhìn lên trên, thiếu nữ đang ngồi phía trước cây Bồ Đề huyết sắc lúc này, tia máu tươi chảy ra từ trên môi cũng càng ngày càng trở nên tiên diễm hơn rất nhiều.
o0o
Vút vút!
Trên bầu trời có một vài bóng người bay lướt qua. Bọn họ đều im lặng không nói gì, không khí vô cùng áp lực khiến cho mọi người gần như không thể thở nổi. Bọn họ chính là mấy người Lâm Động, Khương Côn vừa chia tay cùng Ứng Hoan Hoan.
Bỗng một người dừng phắt lại, mấy người phía trước cảm giác thấy cũng dừng lại, nhìn về phía Khương Côn ở phía sau.
- Mọi người cứ như vậy bỏ nàng ấy ở lại sao?
Khương Côn nắm chặt tay, giọng nói khàn đặc.
Viên Lăng, Nguyên Phương trầm mặc, ánh mắt hiện lên vẻ đau xót.
- Vậy ngươi nói xem phải làm sao?
Lâm Động khẽ hỏi.
- Ngươi có phải là nam nhân không? Lúc này lại bỏ lại một mình nàng ấy, nàng ấy sao có thể là đối thủ của bọn Diêu Linh? Chúng ta cứ thể này trở về, làm sao ăn nói được với các sư huynh đệ?
Khương Côn ngẩng phắt đầu lên, dữ dằn hét vào mặt Lâm Động.
- Vì thế chúng ta nên ở lại cùng chống lại kẻ địch, rồi tất cả cùng chết, và tặng Tiên Nguyên Cổ Chủng cho bọn chúng để bọn chúng mang về Nguyên Môn và khiến Nguyên Môn sẽ lớn mạnh hơn nữa sao?
Lâm Động bình tĩnh nhìn Khương Côn đang kêu gào, từ tốn nói.
Thấy Lâm Động bình tĩnh như thế, Khương Côn khựng người, rồi cúi đầu đau đớn, hai tay ôm lấy đầu.
- Khương Côn, chuyện này không thể trách Lâm Động sư đệ được!
Nguyên Phương nói nhỏ.
- Đi thôi, nếu Hoan Hoan xảy ra chuyện gì, sau này chúng ta sẽ không đội trời chung với Nguyên Môn!
Viên Lăng nắm lấy cánh tay Khương Côn, ánh mắt hắn cũng hơi đỏ lên, trầm giọng nói.
Khương Côn có chút chết lặng bị Viên Lăng kéo lên, toàn thân đờ đẫn đi theo.
Lâm Động nhìn mấy người, ánh mắt bình tĩnh lúc này cũng có chút dao động. Chợt hắn khẽ thở dài, lật tay, hạt giống Tiên Nguyên Cổ Chủng màu xanh biếc chợt lóe lên, sau đó hắn trực tiếp ném cho Nguyên Phương.
- Lâm Động, ngươi…
Nguyên Phương nhận lấy Tiên Nguyên Cổ Chủng, nhìn Lâm Động đầy ngạc nhiên.
- Huynh ấy nói rất đúng, cứ thế này trở về thực sự là không thể ăn nói được với mọi người…
Lâm Động nhún nhún vai, hắn biết trong Đạo Tông, Ứng Hoan Hoan được yêu quý thế nào. Nếu lần này về, dù mọi người có thấu hiểu nhưng chắc chắn ánh mắt oán trách cũng khiến hắn không chịu nổi!
- Ta quay lại tìm nàng ta, mọi người đem hạt giống về Đạo Tông đi!
Lâm Động không chút chần chừ, quay người đi luôn.
- Lâm Động!
Nguyên Phương nhìn dáng người gầy gò của gã thanh niên, bỗng hét lên một tiếng, đưa tay quệt nước mắt:
- Nhất định phải đưa Hoan Hoan về nhé!
Lâm Động không quay lại, chỉ khẽ vẫy tay ra phía sau một cái rồi ngẩng đầu lên, thở hắt ra một hơi, xem ra lần này phải thật sự liều mạng rồi!
Ứng Hoan Hoan ngồi trên tảng đá xanh, mái tóc màu đen vốn buộc đuôi ngựa lúc này như đổ xuống như thác, phủ xuống tận phần eo thon gọn mềm mại. Gió nhẹ khẽ thổi, tóc đen ban lất phất, phảng phất có hương thơm tỏa ra.
Bàn tay ngọc ngà không tỳ vết của nàng thiếu nữ khẽ đặt lên cây đàn tranh, từ từ nàng ngẩng đầu lên, đôi mắt to tròn nhìn bầu trời phương xa, nơi đó có tiếng gió rít gấp gáp, khí hung sát nhanh chóng truyền tới.
Vút vút vút!
Âm thanh xé gió phá vỡ sự tĩnh lặng của phiến hải dương xanh biếc, từ xa xa, rất nhiều bóng người đang bay tới, khi còn cách tảng đá xanh kia một đoạn thì dần chậm lại.
- Ha ha, đệ tử của Đạo Tông hiện tại kẻ nào cũng điên cuồng!
Diêu Linh vừa hiện thân, nhìn thấy Ứng Hoan Hoan đang ngồi trên đỉnh núi, không kìm được lắc đầu cười, nói:
- Nếu ngươi tưởng Diêu Linh ta biết thương hoa tiếc ngọc thì e là ngươi sẽ thất vọng đấy!
- Ha ha, nha đầu này cũng xinh đẹp lắm, hay là đem về hưởng thụ đi!
Một tên cường giả Ma Ấn Chúng nở nụ cười quái dị, ánh mắt không chút cố kỵ lướt qua người Ứng Hoan Hoan.
Xung quanh còn có không ít kẻ nữa đều phá lên cười quái dị.
- Tô Lôi, giải quyết nàng ta đi! Những người còn lại cùng ta đuổi tiếp. Tiên Nguyên Cổ Chủng không có trên người nàng ta!
Diêu Linh lạnh lùng nhìn Ứng Hoan Hoan rồi vẫy tay, nói.
Thế nhưng khi hắn vừa dứt lời, nàng thiếu nữ áo trắng váy xanh đã nở nụ cười, ngón tay gảy lên dây đàn, trong đôi mắt to tròn đen mà sáng kia bỗng có hồng quang kỳ dị.
- Ngươi cũng đánh giá mình quá cao rồi, muốn đi thì phải vượt qua cầm trận của ta đã!
Dứt tiếng cười, gương mặt Ứng Hoan Hoan lạnh băng, một luồng sức mạnh cực lớn bùng phát, gần đến cảnh giới Bát Nguyên Niết Bàn!
- Chỉ thế thôi sao?
Nhưng Diêu Linh thấy thế chỉ phì cười.
Ứng Hoan Hoan cụp mắt xuống, bàn tay đặt lên cây đàn, rồi ngón tay bỗng ấn mạnh xuống. Máu tươi trào ra từ lòng bàn tay nàng, gần như ngay lập tức, cây đàn tranh bị nhuốm một màu huyết hồng sắc!
Theo đó, huyết sắc chuyển động trên cây đàn, một thứ sức mạnh kỳ dị cũng tỏa ra theo ánh huyết quang.
- Động thủ, nha đầu này không bình thường!
Diêu Linh thấy thế, đồng tử co rút lại, hắn bỗng có dự cảm không ổn, lập tức hét lên.
Xoẹt!
Vừa dứt lời, Tô Lôi phía sau đã lao vút tới, nguyên lực cuồng bạo ngưng tụ, hắn tung một quyền về phía Ứng Hoan Hoan.
- Vô Tướng Bồ Đề Âm!
Ứng Hoan Hoan hơi nhìn lên, vô cùng bình tĩnh nhìn Tô Lôi đang lao tới, rồi một âm thanh dịu nhẹ vang ra từ miệng nàng.
Đúng vào khoảnh khắc lời nói vừa dứt, đầu ngón tay nàng cũng bắt đầu chuyển động trên những sợi dây đàn huyết sắc.
Đông!
Thiên địa bỗng nhiên giống như tĩnh lặng, sau đó một đạo huyết quang với tốc độ khủng bố xuất hiện, lao thẳng về phía Tô Lôi.
Phanh!
Một âm thanh vang dội cất lên, Tô Lôi có thực lực Bát Nguyên Niết Bàn không ngờ lại bị đánh bật đi trước bao ánh mắt kinh ngạc của mọi người.
- Tiếng đàn thật là quỷ dị!
Tô Lôi khó khăn lấy lại thăng bằng, sắc mặt đỏ bừng, ánh mắt tràn đầy kinh hoảng. Khi chạm vào đạo huyết quang vừa rồi, hắn phát hiện toàn bộ sức mạnh của hắn cũng bị phản chấn ngược lại hết.
- Vô Tướng Bồ Đề Âm!
Ánh mắt Diêu Linh lúc này dần trở nên ngưng trọng, hắn nhìn chằm chằm Ứng Hoan Hoan, trầm giọng nói:
- Ngươi đã tu luyện thành công Vô Tướng Bồ Đề Âm của Thiên Địa Đạo Tông, được mệnh danh uy lực cực gần với Tứ Đại Kỳ Kinh?
Ứng Hoan Hoan ngẩng đầu nhìn lên, cặp môi khẽ mím lại, cười nói:
- Không ngờ ngươi hiểu rõ về vũ kỹ của Đạo Tông ta như vậy. Không hổ là Chấp sự của Nguyên Môn!
- Tiểu nha đầu, đừng khua môi múa mép trước mặt ta. Vô Tướng Bồ Đề Âm đúng là rất mạnh, nhưng chỉ một mình ngươi mà muốn ngăn cản bọn ta thì ngươi quá ngây thơ rồi!
Diêu Linh quát lớn. Nguồn: http://truyenfull.vn
- Tất cả cùng động thủ, để xem nàng ta làm thế nào?
Diêu Linh hét lên rồi lao lên trước tiên. Khí thế Cửu Nguyên Niết Bàn bùng phát, dường như khiến cho cả ngọn núi cũng phải rung chuyển.
Ứng Hoan Hoan nhìn Diêu Linh cuối cùng cũng động thủ, ánh mắt trở nên ngưng trọng, hít vào một hơi sâu, hàm răng cắn nhẹ môi, từ khóe miệng chảy ra một tia máu.
- Vô Tướng Bồ Đề Âm, Chúng Sinh Tướng!
Giọng nói nhẹ nhàng của Ứng Hoan Hoan một lần nữa vang lên, huyết quang cuộn trào, cuối cùng ngưng tụ lại phía sau lưng nàng thành một gốc cây Bồ Đề huyết sắc.
Cây Bồ Đề cổ thụ khẽ rung lên, cành lá đung đưa, một đạo âm thanh như từ thời thiên địa sơ khai vang vọng lên.
Sóng âm kỳ lạ lan tỏa bao trùm cả thiên địa, bọn Diêu Linh đang lao tới bỗng nhiên khựng lại, phía trước mặt bọn chúng, không gian méo mó rồi như hiện ra một tấm gương vô hình. Trong tấm gương chính là hình ảnh của bọn chúng.
Phụt phụt!
Tấm gương chuyển động, trước những vẻ mặt kinh hãi của bọn chúng, những hình ảnh trong gương chầm chậm bước ra, xuất hiện trước mặt mọi người
- Vô Tướng Bồ Đề Âm quả nhiên đáng sợ!
Nhìn cái bóng người giống hệt mình, đồng tử Diêu Linh co rút lại. Hắn ngước mắt nhìn lên trên, thiếu nữ đang ngồi phía trước cây Bồ Đề huyết sắc lúc này, tia máu tươi chảy ra từ trên môi cũng càng ngày càng trở nên tiên diễm hơn rất nhiều.
o0o
Vút vút!
Trên bầu trời có một vài bóng người bay lướt qua. Bọn họ đều im lặng không nói gì, không khí vô cùng áp lực khiến cho mọi người gần như không thể thở nổi. Bọn họ chính là mấy người Lâm Động, Khương Côn vừa chia tay cùng Ứng Hoan Hoan.
Bỗng một người dừng phắt lại, mấy người phía trước cảm giác thấy cũng dừng lại, nhìn về phía Khương Côn ở phía sau.
- Mọi người cứ như vậy bỏ nàng ấy ở lại sao?
Khương Côn nắm chặt tay, giọng nói khàn đặc.
Viên Lăng, Nguyên Phương trầm mặc, ánh mắt hiện lên vẻ đau xót.
- Vậy ngươi nói xem phải làm sao?
Lâm Động khẽ hỏi.
- Ngươi có phải là nam nhân không? Lúc này lại bỏ lại một mình nàng ấy, nàng ấy sao có thể là đối thủ của bọn Diêu Linh? Chúng ta cứ thể này trở về, làm sao ăn nói được với các sư huynh đệ?
Khương Côn ngẩng phắt đầu lên, dữ dằn hét vào mặt Lâm Động.
- Vì thế chúng ta nên ở lại cùng chống lại kẻ địch, rồi tất cả cùng chết, và tặng Tiên Nguyên Cổ Chủng cho bọn chúng để bọn chúng mang về Nguyên Môn và khiến Nguyên Môn sẽ lớn mạnh hơn nữa sao?
Lâm Động bình tĩnh nhìn Khương Côn đang kêu gào, từ tốn nói.
Thấy Lâm Động bình tĩnh như thế, Khương Côn khựng người, rồi cúi đầu đau đớn, hai tay ôm lấy đầu.
- Khương Côn, chuyện này không thể trách Lâm Động sư đệ được!
Nguyên Phương nói nhỏ.
- Đi thôi, nếu Hoan Hoan xảy ra chuyện gì, sau này chúng ta sẽ không đội trời chung với Nguyên Môn!
Viên Lăng nắm lấy cánh tay Khương Côn, ánh mắt hắn cũng hơi đỏ lên, trầm giọng nói.
Khương Côn có chút chết lặng bị Viên Lăng kéo lên, toàn thân đờ đẫn đi theo.
Lâm Động nhìn mấy người, ánh mắt bình tĩnh lúc này cũng có chút dao động. Chợt hắn khẽ thở dài, lật tay, hạt giống Tiên Nguyên Cổ Chủng màu xanh biếc chợt lóe lên, sau đó hắn trực tiếp ném cho Nguyên Phương.
- Lâm Động, ngươi…
Nguyên Phương nhận lấy Tiên Nguyên Cổ Chủng, nhìn Lâm Động đầy ngạc nhiên.
- Huynh ấy nói rất đúng, cứ thế này trở về thực sự là không thể ăn nói được với mọi người…
Lâm Động nhún nhún vai, hắn biết trong Đạo Tông, Ứng Hoan Hoan được yêu quý thế nào. Nếu lần này về, dù mọi người có thấu hiểu nhưng chắc chắn ánh mắt oán trách cũng khiến hắn không chịu nổi!
- Ta quay lại tìm nàng ta, mọi người đem hạt giống về Đạo Tông đi!
Lâm Động không chút chần chừ, quay người đi luôn.
- Lâm Động!
Nguyên Phương nhìn dáng người gầy gò của gã thanh niên, bỗng hét lên một tiếng, đưa tay quệt nước mắt:
- Nhất định phải đưa Hoan Hoan về nhé!
Lâm Động không quay lại, chỉ khẽ vẫy tay ra phía sau một cái rồi ngẩng đầu lên, thở hắt ra một hơi, xem ra lần này phải thật sự liều mạng rồi!