Vũ Động Càn Khôn
Chương 594: Tìm đến tận nơi
Sau khi rời khỏi điểm nghỉ chân, nhóm người bọn Lâm Động không ngơi nghỉ tiến thẳng về Bách Triều Sơn. Người của mọi Vương triều lúc này cũng đều đang đổ về hướng đó.
Chuyến đi này mất cả một ngày trời, trên đường cũng không thể coi là bình yên. Dù sao hiện giờ nơi đây cũng vô cùng phức tạp, bọn Lâm Động cũng không thể thoát khỏi những cuộc cạnh tranh tàn khốc. Dù bọn họ không chủ động ra tay thì vẫn có không ít Vương triều vẫn nhằm vào Niết Bàn Ấn trong tay bọn họ.
Lâm Động cũng không thương hại gì những kẻ bị lòng tham che mờ lý trí kia. Hầu như tất cả những kẻ dám ra tay với bọn Lâm Động, ngoài một số ít kẻ giảo hoạt trốn thoát được thì phần lớn đều xôi hỏng bỏng không, ngược lại còn bị mất đi Niết Bàn Ấn của chính mình.
Sau khi hấp thụ những Niết Bàn Ấn mà bọn chúng đem đến tận nơi, Niết Bàn Ấn Thiên cấp trong tay ba người bọn Lâm Động ngày một chói lọi. Thậm chí Tô Nhu cũng đã thăng cấp Niết Bàn Ấn lên Thiên cấp. Như vậy chỉ riêng bọn họ đã có bốn Niết Bàn Ấn Thiên cấp rồi, điều này mà truyền ra ngoài thì không biết có bao nhiêu kẻ phải ghen tỵ.
Tô Khôi và bọn Mạc Lăng cũng hấp thụ được không ít Niết Bàn Ấn, tuy không thăng được lên Thiên cấp nhưng Niết Bàn Ấn cũng có được ánh kim nhàn nhạt, rõ ràng là đã đạt đến Địa cấp đỉnh phong rồi. Cứ tốc độ này thì không phải không thể tiếp tục lên cấp.
Bọn Lâm Động tiến đến Bách Triều Sơn với thế như chẻ tre, giữa đường gặp không ít phiền phức nhưng thu hoạch cũng không tệ… Càng vào sâu sự khiêu khích cũng ngày một ít đi. Dù sao sự đào thải của Bách Triều Đại Chiến rất tàn khốc, những người vượt qua vô số chướng ngại vào được trong này chắc chắn đều có bản lĩnh và nhãn lực.
Vì thế bọn họ cũng biết ai có thể động vào, ai không thể. Sự khiêu khích ít dần khiến bọn Lâm Động thấy chưa thỏa mãn, dù sao bọn họ cũng muốn vào Niết Bàn Kim Bảng, cần hấp thụ rất nhiều Niết Bàn Ấn…
o0o
Có điều, không có ai gây sự bọn Lâm Động cũng nhẹ nhàng hơn nhiều. Màn đêm của ngày thứ hai sắp tới, bọn họ cũng đã vào được sâu bên trong khu trung tâm rồi. Cứ với tốc độ này không lâu sau là bọn họ đến được điểm đấu võ trung tâm cuối cùng, Bách Triều Sơn.
Màn đêm bao trùm đất trời, bọn Lâm Động dừng chân, ban đêm ở đây nguy hiểm hơn ở những nơi khác trong Chiến trường Viễn Cổ. Tuy Lâm Động không sợ nhưng bọn Mạc Lăng hay Tô Khôi thì không thể không cẩn thận.
Đương nhiên, nguyên nhân quan trọng nhất là vì hình như Tiểu Viêm có dấu hiệu đột phá.
Từ khi ở Viễn Cổ Bí Tàng, Tiểu Viêm đã đạt đến Tam Nguyên Niết Bàn đỉnh phong, nay trải qua vô số trận huyết chiến, lợi ích nhận được không hề nhỏ, cộng với hắn có thể chất biến dị và huyết mạch của Thiên Ma Hổ Tộc, tu luyện càng tốn ít sức… Tốc độ đó ngay cả Lâm Động cũng phải cảm thấy bất ngờ.
Nhóm Lâm Động từ trên đỉnh núi đáp xuống đất, ngay lập tức Tiểu Viêm ngồi đả tọa, nguyên lực cuồng bạo lan tỏa trước ánh mắt đầy chấn động của bọn Mạc Lăng.
- Sắp vượt qua Niết Bàn Kiếp lần thứ tư sao?
Tô Khôi nhìn đầy Tiểu Viêm ngưỡng mộ. Thường thì trong vùng trung tâm này cũng chỉ có thủ lĩnh của Vương triều Siêu cấp mới đạt được đến mức độ đó.
Lâm Động cười tươi rói, nếu Tiểu Viêm thành công thì chắc chắn thực lực chỉnh thể của bọn họ sẽ tăng mạnh, dựa vào thể chất Yêu thú, nếu thật sự liều mình thì cũng có thể đấu với cường giả Ngũ Nguyên Niết Bàn.
Mà cường giả Ngũ Nguyên Niết Bàn về cơ bản đều là nhân vật biến thái đã vào Niết Bàn Kim Bảng!
- Chắc không lâu nữa ngươi cũng xung kích Niết Bàn Kiếp lần thứ tư thôi.
Tiểu điêu cười nói.
Vì bán được ba viên Độ Ách Đan cho Tống Tần ở thành Vạn Tượng, trong tay bọn Lâm Động bây giờ có một lượng Niết Bàn Đan rất lớn, tu luyện căn bản không sợ thiếu. Đây cũng là một trong những nguyên nhân mà Tiểu Viêm có thể đột phá nhanh đến như vậy.
Lâm Động cười, cũng không phủ nhận. Hắn cũng cảm nhận được nguyên lực ngày một dồi dào trong cơ thể mình, nhưng lại không chủ động thúc động nó. Đột phá phải vào lúc thời cơ chín muồi thì mới hoàn hảo.
- Ngoài ra tinh thần lực của ngươi hình như sau khi vượt qua Phong Lôi Kiếp lần đầu xong thì chẳng có dấu hiệu đột phá. Rốt cuộc ngươi muốn làm gì vậy?
Tiểu điêu nhìn Lâm Động, bỗng nói.
Tiểu điêu hiểu rất rõ về thiên phú tinh thần lực của Lâm Động, cộng với việc hắn có Thôn Phệ Tổ Phù, điều này với việc tu luyện tinh thần lực như hổ thêm cánh. Nhưng lạ là từ sau Phong Lôi Kiếp lần đầu tiên, dường như tinh thần lực của hắn dùng lại chẳng thấy dấu hiệu của Phong Lôi Kiếp lần hai, trong khi tu vi nguyên lực đã vượt qua Niết Bàn Kiếp lần thứ ba rồi…
Đương nhiên Tiểu điêu sẽ không ngây thơ mà cho rằng Lâm Động tu luyện hơn nửa năm nay lại chẳng có chút tiến bộ nào, có lẽ là do hắn cố tình.
- Hắc hắc, ngươi phát hiện rồi à?
Nghe Tiểu điêu nói thế, Lâm Động nở nụ cười gian xảo độc quyền của Tiểu điêu vẫn có… nhưng hắn cũng không giải thích gì nhiều, chỉ khẽ cười nói:
- Không lâu nữa ngươi sẽ biết thôi!
Tiểu điêu nheo mắt, nghĩ một chút, tạm thời không hiểu Lâm Động đang nghĩ gì, đành lắc đầu, quay lại nhìn quần thể núi trong đêm. Hắn có thể cảm nhận được ở trên những đỉnh núi đó có không ít người đang nghỉ chân, trong đó cũng không thiếu kẻ có thực lực kinh người.
- Có lẽ khi Tiểu Viêm vượt Niết Bàn Kiếp sẽ có động tĩnh không nhỏ. Ở đây phức tạp, không biết có bao nhiêu ánh mắt đang nhìn về đây. Họn chúng ta có bốn Niết Bàn Ấn Thiên cấp, cũng có sức hấp dẫn không vừa. Chỉ có ba người bọn chúng ta và Tô Nhu là chủ lực, nhưng giờ Tiểu Viêm không thể ra tay được, vì thế tính ra thì lúc này lực chiến đấu của bọn chúng ta khá yếu.
Trong bóng đêm, ánh mắt Tiểu điêu lấp lánh, tiếng nói của hắn truyền đến tai Lâm Động.
- Ngươi lo có kẻ nhân lúc này mà ra tay?
Lâm Động nheo mắt, hắn cũng cảm nhận được một số luồng khí tức mạnh mẽ mà ẩn dật. Nếu để quần hùng đều nhằm vào thì đúng là rắc rối lớn.
- Bọn chúng ta hiện giờ cũng không phải loại vô danh, nếu có kẻ định có ý đồ cũng phải tính toán một chút.
Nghĩ ngợi một chút Lâm Động khẽ nói, nếu có rắc rối thật thì có tránh cũng chẳng tránh được. Nhưng hiện giờ bất luận là ai muốn trèo lên đầu lên cổ bọn họ có lẽ phải trả giá một chút. Đêm nay hắn muốn xem xem kẻ nào sẽ là tiên phong?
Bọn Mạc Lăng, Tô Khôi cũng hiểu cục thế hiện tại, vì thế khi Tiểu Viêm vào trạng thái tu luyện, bọn họ lập tức cảnh giác, ngồi chỗ cách Tiểu Viêm khoảng hơn chục trượng, nguyên lực lan tỏa quanh cơ thể. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
Lâm Động và Tiểu Viêm đứng nơi rìa đỉnh núi, hai thân ảnh thẳng đứng như ngọn thương, một thứ khí tức mạnh mẽ kinh người phát ra.
Phía sau hai người, Tô Nhu nửa ngồi trên một hòn đá xanh, gương mặt tú lệ thoáng vẻ cảnh giác, sẵn sàng giải phai phong ấn để tác chiến bất cứ lúc nào. Nàng cũng hiểu khi Tiểu Viêm đột phá thì nàng sẽ là người thay thế vị trí chiến đấu chủ lực của Tiểu Viêm…
Uỳnh!
Trên đỉnh núi bỗng bùng phát nguyên lực cuồng bạo, một làn sóng nóng rực cuộn trào, cây cối trên đỉnh núi gần như khô héo ngay tức thì, sự lạnh lẽo của màn đêm cũng bị xua tan.
Động tĩnh này không ngoài dự liệu của bọn Lâm Động, lập tức thu hút sự chú ý của rất nhiều người trong núi. Rồi tiếng rít gió vang lên, một vài thân ảnh bay ngang qua nhìn về phía này từ đàng xa.
Đương nhiên Lâm Động cũng đã phát giác ra những kẻ đó. Hắn nheo mắt, bàn tay nắm lại, một cái thiết ấn xuất hiện trên tay hắn, hắc quang lan tỏa. Cái thiết ấn phình to ra như ngọn núi nhỏ lơ lửng trên đỉnh núi, năng lượng kinh người dâng tràn.
- Linh bảo Thiên cấp?
Khi thiết ấn xuất hiện, trong màn đêm lập tức phát ra vô số tiếng kêu kinh ngạc, ngữ khí có dè chừng, sợ hãi và cả thèm thuồng.
Những người đến được đây đều không phải loại ngu ngốc, ai cũng biết sức mạnh của Linh bảo Thiên cấp, nhưng cũng hiểu người khống chế nó có lực chiến đấu lớn thế nào.
Trong màn đêm, những kẻ muốn hành động lúc này không thể không kìm nén sự tham lam lại…
Lâm Động bình tĩnh nhìn cảnh tượng đó. Những người ở đây đều là đối thủ cạnh tranh của nhau, hắn cũng không lo bọn chúng liên thủ, vì chẳng ai lại tình nguyện giơ lưng ra cho kẻ có thể đâm dao sau lưng mình bất cứ lúc nào.
- Nếu bọn chúng không ra tay là tốt nhất!
Mạc Lăng thở phào, khẽ nói.
Lâm Động khẽ cười, định nói gì thì sắc mặt bỗng thay đổi, ngẩng lên nhìn màn đêm phía xa. Ở đó bỗng có một luồng khí nóng kinh người đang sục sôi, cuối cùng ngưng tụ lại thành hình một đầu cự thú hình cự viên đầu trắng chân đỏ.
- Hung thú Viễn Cổ, Chu Yểm!
Nhìn con cự thú khổng lồ đó, ánh mắt Tiểu điêu lạnh băng, khẽ nói.
- Một trong Tứ Đại Ma Tông à? Cuối cùng cũng tìm đến tận nơi rồi!
Sắc mặt Lâm Động tối sầm lại, thiết ấn bên trên đỉnh đầu chầm chậm xoay tròn.
Chuyến đi này mất cả một ngày trời, trên đường cũng không thể coi là bình yên. Dù sao hiện giờ nơi đây cũng vô cùng phức tạp, bọn Lâm Động cũng không thể thoát khỏi những cuộc cạnh tranh tàn khốc. Dù bọn họ không chủ động ra tay thì vẫn có không ít Vương triều vẫn nhằm vào Niết Bàn Ấn trong tay bọn họ.
Lâm Động cũng không thương hại gì những kẻ bị lòng tham che mờ lý trí kia. Hầu như tất cả những kẻ dám ra tay với bọn Lâm Động, ngoài một số ít kẻ giảo hoạt trốn thoát được thì phần lớn đều xôi hỏng bỏng không, ngược lại còn bị mất đi Niết Bàn Ấn của chính mình.
Sau khi hấp thụ những Niết Bàn Ấn mà bọn chúng đem đến tận nơi, Niết Bàn Ấn Thiên cấp trong tay ba người bọn Lâm Động ngày một chói lọi. Thậm chí Tô Nhu cũng đã thăng cấp Niết Bàn Ấn lên Thiên cấp. Như vậy chỉ riêng bọn họ đã có bốn Niết Bàn Ấn Thiên cấp rồi, điều này mà truyền ra ngoài thì không biết có bao nhiêu kẻ phải ghen tỵ.
Tô Khôi và bọn Mạc Lăng cũng hấp thụ được không ít Niết Bàn Ấn, tuy không thăng được lên Thiên cấp nhưng Niết Bàn Ấn cũng có được ánh kim nhàn nhạt, rõ ràng là đã đạt đến Địa cấp đỉnh phong rồi. Cứ tốc độ này thì không phải không thể tiếp tục lên cấp.
Bọn Lâm Động tiến đến Bách Triều Sơn với thế như chẻ tre, giữa đường gặp không ít phiền phức nhưng thu hoạch cũng không tệ… Càng vào sâu sự khiêu khích cũng ngày một ít đi. Dù sao sự đào thải của Bách Triều Đại Chiến rất tàn khốc, những người vượt qua vô số chướng ngại vào được trong này chắc chắn đều có bản lĩnh và nhãn lực.
Vì thế bọn họ cũng biết ai có thể động vào, ai không thể. Sự khiêu khích ít dần khiến bọn Lâm Động thấy chưa thỏa mãn, dù sao bọn họ cũng muốn vào Niết Bàn Kim Bảng, cần hấp thụ rất nhiều Niết Bàn Ấn…
o0o
Có điều, không có ai gây sự bọn Lâm Động cũng nhẹ nhàng hơn nhiều. Màn đêm của ngày thứ hai sắp tới, bọn họ cũng đã vào được sâu bên trong khu trung tâm rồi. Cứ với tốc độ này không lâu sau là bọn họ đến được điểm đấu võ trung tâm cuối cùng, Bách Triều Sơn.
Màn đêm bao trùm đất trời, bọn Lâm Động dừng chân, ban đêm ở đây nguy hiểm hơn ở những nơi khác trong Chiến trường Viễn Cổ. Tuy Lâm Động không sợ nhưng bọn Mạc Lăng hay Tô Khôi thì không thể không cẩn thận.
Đương nhiên, nguyên nhân quan trọng nhất là vì hình như Tiểu Viêm có dấu hiệu đột phá.
Từ khi ở Viễn Cổ Bí Tàng, Tiểu Viêm đã đạt đến Tam Nguyên Niết Bàn đỉnh phong, nay trải qua vô số trận huyết chiến, lợi ích nhận được không hề nhỏ, cộng với hắn có thể chất biến dị và huyết mạch của Thiên Ma Hổ Tộc, tu luyện càng tốn ít sức… Tốc độ đó ngay cả Lâm Động cũng phải cảm thấy bất ngờ.
Nhóm Lâm Động từ trên đỉnh núi đáp xuống đất, ngay lập tức Tiểu Viêm ngồi đả tọa, nguyên lực cuồng bạo lan tỏa trước ánh mắt đầy chấn động của bọn Mạc Lăng.
- Sắp vượt qua Niết Bàn Kiếp lần thứ tư sao?
Tô Khôi nhìn đầy Tiểu Viêm ngưỡng mộ. Thường thì trong vùng trung tâm này cũng chỉ có thủ lĩnh của Vương triều Siêu cấp mới đạt được đến mức độ đó.
Lâm Động cười tươi rói, nếu Tiểu Viêm thành công thì chắc chắn thực lực chỉnh thể của bọn họ sẽ tăng mạnh, dựa vào thể chất Yêu thú, nếu thật sự liều mình thì cũng có thể đấu với cường giả Ngũ Nguyên Niết Bàn.
Mà cường giả Ngũ Nguyên Niết Bàn về cơ bản đều là nhân vật biến thái đã vào Niết Bàn Kim Bảng!
- Chắc không lâu nữa ngươi cũng xung kích Niết Bàn Kiếp lần thứ tư thôi.
Tiểu điêu cười nói.
Vì bán được ba viên Độ Ách Đan cho Tống Tần ở thành Vạn Tượng, trong tay bọn Lâm Động bây giờ có một lượng Niết Bàn Đan rất lớn, tu luyện căn bản không sợ thiếu. Đây cũng là một trong những nguyên nhân mà Tiểu Viêm có thể đột phá nhanh đến như vậy.
Lâm Động cười, cũng không phủ nhận. Hắn cũng cảm nhận được nguyên lực ngày một dồi dào trong cơ thể mình, nhưng lại không chủ động thúc động nó. Đột phá phải vào lúc thời cơ chín muồi thì mới hoàn hảo.
- Ngoài ra tinh thần lực của ngươi hình như sau khi vượt qua Phong Lôi Kiếp lần đầu xong thì chẳng có dấu hiệu đột phá. Rốt cuộc ngươi muốn làm gì vậy?
Tiểu điêu nhìn Lâm Động, bỗng nói.
Tiểu điêu hiểu rất rõ về thiên phú tinh thần lực của Lâm Động, cộng với việc hắn có Thôn Phệ Tổ Phù, điều này với việc tu luyện tinh thần lực như hổ thêm cánh. Nhưng lạ là từ sau Phong Lôi Kiếp lần đầu tiên, dường như tinh thần lực của hắn dùng lại chẳng thấy dấu hiệu của Phong Lôi Kiếp lần hai, trong khi tu vi nguyên lực đã vượt qua Niết Bàn Kiếp lần thứ ba rồi…
Đương nhiên Tiểu điêu sẽ không ngây thơ mà cho rằng Lâm Động tu luyện hơn nửa năm nay lại chẳng có chút tiến bộ nào, có lẽ là do hắn cố tình.
- Hắc hắc, ngươi phát hiện rồi à?
Nghe Tiểu điêu nói thế, Lâm Động nở nụ cười gian xảo độc quyền của Tiểu điêu vẫn có… nhưng hắn cũng không giải thích gì nhiều, chỉ khẽ cười nói:
- Không lâu nữa ngươi sẽ biết thôi!
Tiểu điêu nheo mắt, nghĩ một chút, tạm thời không hiểu Lâm Động đang nghĩ gì, đành lắc đầu, quay lại nhìn quần thể núi trong đêm. Hắn có thể cảm nhận được ở trên những đỉnh núi đó có không ít người đang nghỉ chân, trong đó cũng không thiếu kẻ có thực lực kinh người.
- Có lẽ khi Tiểu Viêm vượt Niết Bàn Kiếp sẽ có động tĩnh không nhỏ. Ở đây phức tạp, không biết có bao nhiêu ánh mắt đang nhìn về đây. Họn chúng ta có bốn Niết Bàn Ấn Thiên cấp, cũng có sức hấp dẫn không vừa. Chỉ có ba người bọn chúng ta và Tô Nhu là chủ lực, nhưng giờ Tiểu Viêm không thể ra tay được, vì thế tính ra thì lúc này lực chiến đấu của bọn chúng ta khá yếu.
Trong bóng đêm, ánh mắt Tiểu điêu lấp lánh, tiếng nói của hắn truyền đến tai Lâm Động.
- Ngươi lo có kẻ nhân lúc này mà ra tay?
Lâm Động nheo mắt, hắn cũng cảm nhận được một số luồng khí tức mạnh mẽ mà ẩn dật. Nếu để quần hùng đều nhằm vào thì đúng là rắc rối lớn.
- Bọn chúng ta hiện giờ cũng không phải loại vô danh, nếu có kẻ định có ý đồ cũng phải tính toán một chút.
Nghĩ ngợi một chút Lâm Động khẽ nói, nếu có rắc rối thật thì có tránh cũng chẳng tránh được. Nhưng hiện giờ bất luận là ai muốn trèo lên đầu lên cổ bọn họ có lẽ phải trả giá một chút. Đêm nay hắn muốn xem xem kẻ nào sẽ là tiên phong?
Bọn Mạc Lăng, Tô Khôi cũng hiểu cục thế hiện tại, vì thế khi Tiểu Viêm vào trạng thái tu luyện, bọn họ lập tức cảnh giác, ngồi chỗ cách Tiểu Viêm khoảng hơn chục trượng, nguyên lực lan tỏa quanh cơ thể. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
Lâm Động và Tiểu Viêm đứng nơi rìa đỉnh núi, hai thân ảnh thẳng đứng như ngọn thương, một thứ khí tức mạnh mẽ kinh người phát ra.
Phía sau hai người, Tô Nhu nửa ngồi trên một hòn đá xanh, gương mặt tú lệ thoáng vẻ cảnh giác, sẵn sàng giải phai phong ấn để tác chiến bất cứ lúc nào. Nàng cũng hiểu khi Tiểu Viêm đột phá thì nàng sẽ là người thay thế vị trí chiến đấu chủ lực của Tiểu Viêm…
Uỳnh!
Trên đỉnh núi bỗng bùng phát nguyên lực cuồng bạo, một làn sóng nóng rực cuộn trào, cây cối trên đỉnh núi gần như khô héo ngay tức thì, sự lạnh lẽo của màn đêm cũng bị xua tan.
Động tĩnh này không ngoài dự liệu của bọn Lâm Động, lập tức thu hút sự chú ý của rất nhiều người trong núi. Rồi tiếng rít gió vang lên, một vài thân ảnh bay ngang qua nhìn về phía này từ đàng xa.
Đương nhiên Lâm Động cũng đã phát giác ra những kẻ đó. Hắn nheo mắt, bàn tay nắm lại, một cái thiết ấn xuất hiện trên tay hắn, hắc quang lan tỏa. Cái thiết ấn phình to ra như ngọn núi nhỏ lơ lửng trên đỉnh núi, năng lượng kinh người dâng tràn.
- Linh bảo Thiên cấp?
Khi thiết ấn xuất hiện, trong màn đêm lập tức phát ra vô số tiếng kêu kinh ngạc, ngữ khí có dè chừng, sợ hãi và cả thèm thuồng.
Những người đến được đây đều không phải loại ngu ngốc, ai cũng biết sức mạnh của Linh bảo Thiên cấp, nhưng cũng hiểu người khống chế nó có lực chiến đấu lớn thế nào.
Trong màn đêm, những kẻ muốn hành động lúc này không thể không kìm nén sự tham lam lại…
Lâm Động bình tĩnh nhìn cảnh tượng đó. Những người ở đây đều là đối thủ cạnh tranh của nhau, hắn cũng không lo bọn chúng liên thủ, vì chẳng ai lại tình nguyện giơ lưng ra cho kẻ có thể đâm dao sau lưng mình bất cứ lúc nào.
- Nếu bọn chúng không ra tay là tốt nhất!
Mạc Lăng thở phào, khẽ nói.
Lâm Động khẽ cười, định nói gì thì sắc mặt bỗng thay đổi, ngẩng lên nhìn màn đêm phía xa. Ở đó bỗng có một luồng khí nóng kinh người đang sục sôi, cuối cùng ngưng tụ lại thành hình một đầu cự thú hình cự viên đầu trắng chân đỏ.
- Hung thú Viễn Cổ, Chu Yểm!
Nhìn con cự thú khổng lồ đó, ánh mắt Tiểu điêu lạnh băng, khẽ nói.
- Một trong Tứ Đại Ma Tông à? Cuối cùng cũng tìm đến tận nơi rồi!
Sắc mặt Lâm Động tối sầm lại, thiết ấn bên trên đỉnh đầu chầm chậm xoay tròn.