Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Vũ Động Càn Khôn

Chương 317: Huyền Âm Giản



Bóng đêm bao phủ Sơn mạch Huyền Âm khổng lồ, ánh trăng lạnh lẽo chiếu xuống, giống như phủ lên sơn mạch một lớp sa y nhàn nhạt, có vẻ vô cùng tĩnh lặng.
Sơn mạch Huyền Âm này trước đây tuyệt đối là nơi mà Yêu thú hoành hành, cường giả nhân loại cũng không dám ở trong này quá lâu. Chỉ có điều tối nay hiển nhiên là một tình huống ngoại lệ.
Hưu hưu hưu!
Bầu trời yên tĩnh bỗng nhiên truyền đến những tiếng xé gió cực kỳ dồn dập, nhất thời khiến cho một số Yêu thú cường đại trong núi chú ý. Chỉ có điều còn không đợi những Yêu thú này phát ra tiếng rống giận thì đã phát hiện ở phía xa đã xuất hiện vô số thân ảnh, giống như châu chấu ùn ùn kéo đến. Tiếng xé gió kịch liệt giống như cuồng phong vang lên, chỉ trong khoảnh khắc đã xé rách sự tĩnh lặng ở trong sơn mạch.
Yêu thú cường đại trong Sơn mạch Huyền Âm hiển nhiên cũng có chút linh trí, đối mặt với đại quân nhân loại có số lượng cường giả khổng lồ như vậy thì rất lý trí lựa chọn sự im lặng. Chỉ có điều cũng không ít Yêu thú xảo quyệt, lặng lẽ ẩn nấp trong rừng rậm, chuẩn bị đánh lén một số những cường giả nhân loại riêng lẻ.
Đối với những người bị âm thầm giết hại, Lâm Động tất nhiên là không quá quan tâm. Hắn hiểu rằng lần này khó giải quyết nhất chính là Đằng Sát của Âm Khôi Tông. Thực lực Tạo Hóa Cảnh đại thành quả thực là quá cường đại, nếu không nhờ tiểu điêu tương trợ thì Lâm Động căn bản không có khả năng một đòn đắc thủ như vậy được.
Mặc dù nói hiện này đã thoát khỏi vòng vây của Âm Khôi Tông, thế nhưng Lâm Động vẫn cảm giác được mình bị khí tức của Đằng Sát gắt gao khóa chặt. Bất kể mình chạy trốn như thế nào thì tên đó vẫn giống như con giòi trong xương bám sát không rời, cho đến khi giết chết hắn rồi đoạt lại Thôn Phệ Tổ Phù mới thôi.
Hơn nữa, ngoại trừ Đằng Sát và đám cường giả của Âm Khôi Tông ra, còn có vô số cường giả và thế lực ở khắp nơi đều thèm thuồng nhìn mình chằm chằm. Một khi có cơ hội thì bọn họ chắc chắn sẽ ra tay với Lâm Động, cướp đoạt bảo vật. Cục diện trước mắt đã cực kỳ rối loạn, chỉ hơi bất cẩn thì cái mạng nhỏ này chắc chắn sẽ lưu lại tại nơi này.
Ánh mắt Lâm Động lóe lên một tia điên cuồng, mà Tiểu Viêm giống như cũng cảm nhận được tình huống nguy cấp, song dực huyết sắc mở rộng điên cuồng vỗ mạnh, gần như đem tốc độ thúc giục đến cực hạn, lướt qua bầu trời chỉ để lại một đường huyết ảnh. Tốc độ cao sinh ra phong đao sắc bén, đem những cây đại thu phía dưới xé rách tan nát.
- Lâm Động, tên kia đuổi sát phía sau chúng ta, hơn nữa tốc độ của hắn ngày càng nhanh. Nếu cứ tiếp tục như vậy thì sớm muộn cũng bị đuổi kịp!
Tiểu điêu đứng ở trên bả vai Lâm Động, nhìn về bóng đêm tràn ngập khí tức âm lãnh phía sau, ánh mắt cũng trở nên ngưng trọng hẳn lên.
Lâm Động mấp máy miệng. Hắn tất nhiên biết là tình huống không ổn, nhưng trước mắt ngoại trừ bỏ trốn ra thì không có biện pháp gì khác. Trừ khi hắn vứt bỏ Thôn Phệ Tổ Phù. Nhưng rất hiển nhiên, chuyện này đối với hắn là không có khả năng.
Để tìm được nó mà hắn đã tốn bao nhiêu sức lực và trả một cái giá rất lớn, hiện nay đã đoạt được đến tay, cho dù có liều cả tính mạng thì tuyệt đối cũng không thể buông tay.
- Trước hết hãy trốn sâu vào trong Sơn mạch Huyền Âm. Trong sơn mạch này có không ít Yêu thú cường đại, chỉ có khiến cục diện tiếp tục hỗn loạn thì chúng ta mới có một đường sinh cơ!
Tiếng nói trầm thấp từ trong miệng Lâm Động phát ra.
- Ừm!
Tiểu điêu cũng chậm rãi gật đầu. Lúc đầu vì để cướp đoạt Thôn Phệ Tổ Phù mà bọn họ đã mạo hiểm không nhỏ, hiện tại cuối cùng cũng đã có được Thôn Phệ Tổ Phù trong, cái giá phải trả dù có lớn hơn nữa cũng rất đáng giá.
- Đi!
Lâm Động vỗ lên lưng Tiểu Viêm, huyết dực Tiểu Viêm lại lần nữa rung lên, phát ra âm thanh ầm ầm như tiếng sấm, trực tiếp phóng về phía khoảng không trên Sơn mạch Huyền Âm.
Mà ở phía sau Lâm Động không xa, rất nhiều cường giả của Âm Khôi Tông cũng theo sát tới. Dẫn đầu chính là Đằng Sát, lúc này ánh mắt hắn vô cùng âm trầm nhìn về phía đạo huyết quang trong đêm. Tốc độ của đối phương quả thật là ngoài dự kiến của hắn!
- Hừ, nếu như nghĩ rằng dựa vào con Yêu thú này mà ngươi có thể trốn thoát được, vậy thì cũng quá xem thường bản Tông chủ rồi!
Sắc mặt Đằng Sát âm hàn, lạnh lùng cười một tiếng. Nguyên lực hùng hậu đột nhiên ngưng tụ ở dưới chân, ngay lập tức tốc độ chợt nhanh hơn, sau đó để lại trên bầu trời từng đạo tàn ảnh. Còn thân hình hắn thì dùng một loại tốc độ kinh người xẹt qua bầu trời, đuổi theo Lâm Động ở phía trước.
- Nguy rồi, tên kia tăng tốc!
Phía sau phát ra âm thanh bùng nổ nguyên lực, khiến cho sắc mặt Lâm Động biến đổi. Hắn biết rằng Đằng Sát không hề có ý định quấn lấy hắn nữa.
- Rống!
Giống như cảm nhận được lo lắng của Lâm Động, Tiểu Viêm gầm nhẹ một tiếng, thân thể nhất thời bộc phát ra quang mang huyết sắc. Huyết dực vốn rộng lớn lại một lần nữa bành trướng ra. Song dực lúc này gần như có thể so sánh với song dực của Viễn Cổ Huyết Bức Long. Hiển nhiên, tại thời điểm mấu chốt này, lực lượng huyết mạch Viễn Cổ Huyết Bức Long trong cơ thể Tiểu Viêm cũng dần phát huy tác dụng. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Vụt!
Huyết dực khổng lồ duỗi ra, dùng sức vỗ mạnh, mơ hồ xuất hiện một tàn ảnh. Ngay lập tức thân hình của Tiểu Viêm liền xuất hiện ngoài hơn trăm mét.
Ầm!
Mà khi thân thể Tiểu Viêm biến mất thì một cánh tay bằng nguyên lực khổng lồ cũng từ trên bầu trời giáng xuống, hung hăng chụp vào chỗ bọn họ vừa đứng, lập tức khiến cho không khí nơi nay bị vỗ mạnh phát ra tiếng nổ khủng bố.
- Súc sinh chết tiệt!
Một chưởng chụp vào khoảng không, thân hình Đằng Sát nhất thời hiện ra. Tốc độ của hắn lúc này đã đề cao không kém gì Tiểu Viêm, sắc mặt không khỏi có chút xám lại. Nếu không phải vì con súc sinh này thì hắn chỉ sợ đã sớm đem Lâm Động đánh chết rồi.
Một kích không trúng, Đằng Sát hiển nhiên không định buông tha. Thân hình lại lần nữa triển khai, gắt gao đuổi theo. Nguyên lực cường đại vô cùng trong bóng đêm không ngừng khuếch tán khiến cho đám Yêu thú ở bên dưới cũng không dám xông lên.
- Con mẹ nó, tên vương bát đản này quả thật không muốn buông tha chúng ta!
Vừa rồi tránh được một chưởng cũng khiến cả người Lâm Động đổ mồ hôi lạnh. Nhưng ngay sau đó hắn lại lần nữa cảm giác được kình phong ập tới, nhất thời nhịn không được mắng to một tiếng.
- Hắc hắc, ngươi đoạt bảo bối của bọn chúng, còn muốn chúng bỏ qua cho ngươi? Nằm mơ đi!
Mặc dù tại thời điểm như vậy nhưng tiểu điêu vẫn không quên châm chọc, chợt nói:
- Bây giờ cũng chỉ có thể dựa vào tốc độ của con hổ ngốc này. May là huyết mạch của Viễn Cổ Huyết Bức Long cũng không phải là vô ích, bằng không thì điêu gia ta đã đem nó đi làm thịt rồi.
- Theo tính toán thì nếu như Đằng Sát chỉ đạt đến cảnh giới Tạo Hóa Cảnh tiểu thành, như vậy thì có thể dựa vào tốc độ của Tiểu Viêm để thoát khỏi hắn, nhưng bây giờ lại chỉ có thể liều mạng bỏ chạy.
Lâm Động cười khổ một tiếng. Mặc dù bây giờ Tiểu Viêm miễn cưỡng có thể né tránh được công kích của Đằng Sát, thế nhưng không thể kéo dài lâu được. Thực lực của cường giả Tạo Hóa Cảnh đại thành thật sự quá mức khủng bố, cho dù là con bài tẩy của liên bang có nhiều như thế nào cũng không thể chống lại nổi.
Trong khi tiếp tục bỏ trốn thì công kích của Đằng Sát càng lúc càng lăng lệ mạnh bạo hơn công kích về phía bọn họ. Thế nhưng may là Tiểu Viêm cũng không tệ, mấy lần nhanh nhẹn tránh né được công kích, khiến Đằng Sát tức giận đến mức nổi cơn tam bành, cũng khiến cho Lâm Động và tiểu điêu thầm thở dài một hơi.
Chỉ có điều không ngoài sự dự liệu của Lâm Động, loại đuổi chạy này không có khả năng tiếp tục kéo dài lâu. Bọn họ một đường đuổi chạy rất nhanh đã tiến vào vào Sơn mạch Huyền Âm. Ngay lập tức, một cái khe khổng lồ nhìn không thấy đáy chợt xuất hiện trước mặt Lâm Động.
Cái khe này không biết sâu bao nhiêu, vừa đưa mắt nhìn liền thấy một mảnh tối đen. Mà trong cái khe không biết sâu đến mức nào này có một loại hàn khí Địa Sát cực kỳ khủng bố giống như từ trong khe phát ra, va chạm lẫn nhau hình thành những luồng khí lưu cực kỳ khủng bố. Khoảng không bên trong cái khe giống như một cái bình chướng thiên nhiên trực tiếp chắn phía trước Lâm Động.
- Đại Địa Huyền Âm Giản!
Nhìn khe núi xuất hiện trước mặt, sắc mặt Lâm Động nhất thời biến đổi. Hắn đã quên mất, nơi khủng bố nhất trong Sơn mạch Huyền Âm này chính là Huyền Âm Giản. Cho dù là cường giả Tạo Hóa Cảnh cũng không dám tiến vào trong đó. Loại khí lưu hàn khí cuồng loạn đáng sợ này có thể dễ dàng đem cường giả Tạo Hóa Cảnh xé nát thành từng mảnh vụn.
- Grào!
Tiểu Viêm cũng cảm nhận được sự lợi hại của hàn khí trong khoảng không của Huyền Âm Giản, tức tốc vội vàng giảm tốc độ. Chỉ có điều lúc này Đằng Sát ở phía sau cũng đã nhanh chóng bay đến, thấy vậy không khỏi ngửa mặt lên trời cười to:
- Lâm Động, xem ra ngay cả ông trời cũng không giúp ngươi, bản Tông chủ hôm nay thật muốn nhìn xem ngươi làm sao có thể tiếp tục chạy trốn đây?
Vẻ mặt Lâm Động âm trầm nhìn hàn khí Địa Sát tuôn ra từ trong Huyền Âm Giản, hai mắt lóe lên điên cuồng, không ngờ rằng lại bị bức đến mức này.
Vù vù vù!
Lúc Lâm Động và Đằng Sát xuất hiện ở bên ngoài Huyền Âm Giản không lâu, thì ở phía xa xa, nhân mã của Âm Khôi Tông và các cường giả thế lực khác cũng đã đuổi đến. Từng đạo thân ảnh đông nghìn nghịt lơ lửng trên bầu trời, thoạt nhìn giống như một đàn châu chấu vậy.
Lúc những cường giả này đuổi tới, sau khi nhìn Huyền Âm Giản ngăn cản ở trước mặt cũng sửng sốt, không khỏi lắc lắc đầu. Không ngờ lộ tuyến Lâm Động bỏ trốn lại dẫn hắn đến một cái tử lộ. Trước mặt có Đằng Sát và cường giả Âm Khôi Tông, sau lưng có tuyệt địa như Huyền Âm Giản ngăn cản, bất kể như thế nào thì đối với Lâm Động mà nói đều là một cái tử lộ.
- Lâm Động, còn không ngoan ngoãn đem bảo vật giao ra đây? Âm Khôi Tông ta cũng yêu mến người tài, nếu như ngươi đầu nhập vào Âm Khôi Tông của ta có lẽ còn có thể bảo toàn tính mệnh.
- Đúng, nếu như không giao thì sẽ khiến tiểu tử ngươi bỏ mạng tại nơi này.
- Giao ra đây!
Cường giả Âm Khôi Tông lúc này vô cùng mừng rỡ, từng tiếng quát chói tai vang lên, không ngừng khuếch tán trong bóng đêm.
Đằng Sát chắp hai tay sau lưng, trong ánh mắt lạnh lùng có chút trào phúng, lúc này hắn cũng không vội vàng ra tay, bởi vì Lâm Động hiện nay đã cùng đường mạt lộ rồi.
- Lâm Động, ngươi muốn tự bó tay chịu trói hay để bản Tông chủ đánh gãy tứ chi rồi bắt ngươi?
Đằng Sát nhàn nhạt cười nói, trong thanh âm có thêm vài phần tàn nhẫn.
Ánh mắt Lâm Động lóe lên một tia điên cuồng, chợt hít một hơi thật sâu, khóe miệng nhếch lên phát ra tiếng cười điên cuồng, khiến cho sắc mặt Đằng Sát càng thêm âm hàn hơn.
- Bó tay chịu trói? Ngươi nằm mơ sao? Muốn thu hồi bảo vật ư, có năng lực thì đến mà lấy!
Chương trước Chương tiếp
Loading...