Vũ Động Càn Khôn
Chương 1090: Chuyển Luân chiến
Trong sơn mạch, tất cả cường giả đều thấy Lâm Động lúc này đang ngưng tụ sự điên cuồng, sắc mặt rất phong phú. Thực sự họ không thể tưởng tượng được hắn lấy đâu ra dũng khí để chống lại ba cường giả Chuyển Luân Cảnh.
Đối đầu như vậy không khác gì lấy trứng chọi đá.
- Hà hà, thật là thú vị!
Quỷ Điêu Yêu Soái cười nhạt, thích thú nhìn Lâm Động. Chắc hẳn đây là lần đầu hắn thấy một kẻ thực lực chỉ Tử Huyền Cảnh tiểu thành lại dám ăn nói như vậy trước ba siêu cấp cường giả Chuyển Luân Cảnh.
- Là kẻ đáng gờm đấy.
Kim Viên gật dù, nếu không phải vì Thần Vật Bảo Khố quá quan trọng thì hắn cũng thấy chút tán thưởng với hành động của Lâm Động.
- Ngươi vẫn không biết trời cao đất dày như vậy.
Thiên Long Yêu Soái nhếch mép, rồi nhìn Lâm Động như mèo vờn chuột:
- Đến nước này thì chỉ có thể nói, vận khí của ngươi quá tồi.
Lôi Uyên Sơn đúng là có chút thực lực, nếu Huyết Long Điện muốn tiêu diệt chắc hẳn phải trả một cái giá nào đó. Nhưng đáng tiếc bây giờ hai đại Yêu Soái còn lại cũng nhúng ta vào, như vậy thì Lôi Uyên Sơn bị tiêu diệt gần như là chắc chắn.
Ở Thú Chiến Vực này, nếu ba đại Yêu Soái muốn liên thủ tiêu diệt cái gì thì sẽ chẳng có kết quả thứ hai.
Ánh mắt Lâm Động lạnh băng đối diện với khí tức kinh người của ba đại Yêu Soái. Hắn chầm chậm bước ra, nhìn Thiên Long Yêu Soái, nhếch môi cười nói:
- Thiên Long Yêu Soái, cút ra đây, không phải ngươi muốn động thủ từ lâu rồi sao?
- Bản tỏa sẽ cho ngươi chết mà không oán thán gì.
Sắc mặt Thiên Long Yêu Soái tối lại, sát khí dâng tràn trong mắt, đúng là hắn đã kiềm chế lâu rồi.
- Tiểu Viêm, một tên Yêu Soái do nó chặn lại. Còn lại một kẻ giao cho đệ.
Lâm Động quay sang nhìn Tiểu Viêm, chỉ vào Thôn Phệ Thiên Thi, nói.
- Ừm, đệ sẽ liên thủ với Hổ Phệ Quân.
Tiểu Viêm gật đầu, dù sao hắn không có nhiều thủ đoạn như Lâm Động, muốn bù đắp khoảng cách thực lực hắn cần có Hổ Phệ Quân.
Lâm Động gật đầu, trầm ngâm một chút rồi vung tay, một đạo hắc quang bay về phía Tiểu Viêm.
- Đây là?
Tiểu Viêm bắt lấy, thấy cánh tay trĩu xuống, kình lực vận chuyển mới giữ chắc được. Nhìn thì thấy đó là một cây rìu đen khổng lồ, trên đó phủ đầy những đường hoa văn phức tạp.
Ánh mắt Tiểu Viêm bỗng rực cháy, nội lực nâng lên mức cao nhất, rồi vung chùy lên. Tất cả cùng sững sờ nhìn thấy một đường nứt toác khổng lồ chạy ra xa, cả một ngọn núi cách đó khá xa bị chặt làm đôi.
- Đồ tốt!
Tiểu Viêm cười, cây thần chùy này rất nặng, nhưng lại thích hợp với thể chất cương mãnh bá đạo của hắn.
- Chư tướng Lôi Uyên Sơn, lần này nếu thuận lợi trở về, tất cả đều có thưởng!
Lâm Động nhìn bọn Trần Thông, nói.
Bọn Trần Thông nghe vậy, nhìn cây cự chùy trong tay Tiểu Viêm, đều gật đầu thật mạnh. Thần Vật đối với họ là quá xa vời, cả đời họ cũng không có được nó, nhưng rõ ràng hiện tại Lâm Động có khả năng nói câu đó.
Cường giả ở xung quanh thấy vậy đồng tử cũng co lại rồi hiện lên vẻ thèm thuồng. ai cũng nhận ra cây cự chùy trong tay Tiểu Viêm chính là một món Viễn Cổ Thần Vật có tên trong bảng.
- Quả nhiên ngươi có thu hoạch không ít!
Ba người bọn Thiên Long Yêu Soái ánh mắt rực lửa nhìn cây cự chùy. Chúng có thể nhận ra chính thứ này là thứ mà chúng vừa lấy thất bại.
- Muốn không? Vậy thì phải xem bản lĩnh của các ngươi rồi!
Lâm Động cười khảy, ngữ khí sắc lẹm như đao, lúc này đã trở mặt thì không cần phải khách khí nữa.
- Giao tên tiểu tử này cho bản tọa.
Thiên Long Yêu Soái âm u nói.
- Để Viêm Tướng cho ta.
Kim Viên nhìn Tiểu Viêm nói.
- Vậy để ta xem sự cổ quái của Khôi Lỗi.
Quỷ Điêu nhìn Thôn Phệ Thiên Thi với ánh mắt kỳ lạ. Chắc hẳn đây là lần đầu tiên hắn thấy một Khôi Lỗi mạnh như vậy.
Ba đại Yêu Soái đều không dùng đến thủ hạ, tuy biết như vậy sẽ bớt được nhiều phiền phức, nhưng dù thế nào chúng cũng là ba đại thế lực nổi danh nhất Thú Chiến Vực. Ba người cùng ra tay đã đủ chấn áp, thủ hạ là không cần thiết. Nguồn: http://truyenfull.vn
Lâm Động nhìn chăm chăm Thiên Long Yêu Soái, thân thể dần bay lên, nguyên lực nâng đến mức cao nhất, thanh quang bao trùm cơ thể, thấp thoáng còn nghe thấy tiếng long ngâm vọng ra.
- Bản tọa sẽ cho ngươi hiểu rằng, đắc tội với cường giả Chuyển Luân Cảnh là ngu ngốc đến mức nào.
Thiên Long Yêu Soái cười nhạt nhìn Lâm Động, rồi hắn giơ tay lên, từng luồng năng lượng trắng đen ngưng tụ nơi đầu ngón tay, năng lượng sinh tử dung hợp tỏa ra thứ sức mạnh kinh người.
Đó là thứ năng lượng gần như luân hồi, huyền ảo thông suốt trời đất.
Grào!
Hàng trăm con thanh long đột nhiên bay ra từ cơ thể Lâm Động, sắc mặt hắn lạnh lùng, không hề có ý định khởi động, một quyền đánh ra trăm con thanh long.
Hắn biết hiện giờ đối mặt với cường giả Chuyển Luân Cảnh là bắt buộc phải dốc hết sức.
Uỳnh!
Hàng trăm con thanh long tụ lại giống như mưa sao băng bay qua bầu trời. Năng lượng cuồng bạo khiến sắc mặt không ít cường giả trở nên nặng nề. Công kích này dù là cường giả Tử Huyền Cảnh viên man cũng không dám đối đầu trực diện.
- Ngươi tưởng bản tọa còn là yêu linh như một tháng trước sao?
Thiên Long Yêu Soái thấy thế thì cười khảy, năng lượng tụ đầy ngón tay biến thành một miếng vảy trắng đen, xung quanh phủ đầy răng cưa, tỏa ra thứ cảm giác sắc lẹm như xé rách được không gian.
- Nể tình ngươi giúp bọn ta mang Thần Vật ra ngoài, ta sẽ cho ngươi biết sự lợi hại của Chuyển Luân Cảnh.
- Sinh Tử Chi Lân.
Thiên Long Yêu Soái búng tay, tấm vảy trắng đen đó lập tức bay ra, tốc độ của nó khiến không gian như rách toạc, ánh sáng đen trắng đâm thẳng vào dòng chảy thanh quang.
Phụt!
Nhưng không hề có âm thanh đinh tai vang lên, tất cả chỉ nhìn thấy thanh quang vỡ tan, hắc bạch quang thế như chẻ tre xông tới đánh tan thanh quang của một trăm con thanh long.
Cường giả Chuyển Luân Cảnh quả nhiên khủng bố!
Hắc bạch quang đánh tan thanh quang, khí thế không giảm, tiếp tục lao về phía Lâm Động.
Keng!
Nhưng khi sắp đánh trúng Lâm Động thì một đạo hồng quang hiện ra, âm thanh kim loại va chạm vang lên, chiếc đỉnh khổng lồ bay đi, trên thân cũng xuất hiện vết lõm.
Lâm Động nhìn vết lõm mà ánh mắt ngưng trọng, chỉ khi thật sự đối chiến với cường giả ở tầng thứ này hắn mới nhận ra sự khủng khiếp của chúng.
- Bát Cực Phần Thiên Môn!
Lâm Động hô lên, tám đạo hồng quang bắn ra từ trong Phần Thiên Đỉnh, biến thành tám cánh cửa đỏ rực, năng lượng phun ra thành một ngọn núi lửa ập xuống đầu Thiên Long Yêu Soái.
Uỳnh!
Lôi quang ánh lên trong tay Lâm Động, Lôi Đế Quyền Trượng hiện ra, chín con lôi long cũng lao vút ra, tiếng sầm rền vang khắp không gian.
Đối diện với đối thủ này, hiển nhiên Lâm Động bắt đầu dùng hết mọi thủ đoạn. Thanh thế cũng khiến vô số cường giả xung quanh đều kinh ngạc. Đây là lần đầu tiên họ thấy một cường giả Tử Huyền Cảnh tiểu thành lại có được chiến đấu lực kinh người thế này.
- Trò trẻ con!
Thế nhưng Thiên Long Yêu Soái lại phì cười, hắn không hề động đậy, đợi khi công thế tới nơi thì hắc bạch quang mới ngưng tụ quanh người hắn biến thành một quầng sáng.
Uỳnh uỳnh!
Núi lửa và lôi long hung hăng đâm thẳng lên hắc bạch quang, thế nhưng hắc bạch quang lại vững chãi như bàn thạch, không hề lay động.
Sức mạnh đó dần tan đi, mọi người nhìn Thiên Long Yêu Soái bình an vô sự bên trong quầng sáng bảo vệ đều lắc đầu, khoảng cách giữa hai bên thật sự quá lớn.
- Quả nhiên là rất mạnh…
Lâm Động nhìn cảnh tượng đó, bàn tay buông thõng, đôi mắt cảm thán, Chuyển Luân Cảnh quả thực rất mạnh, chỉ có điều, một năm trước hắn thấy bất lực, còn bây giờ thì tràn đầy chiến ý.
- Nếu tuyệt vọng rồi thì đừng giãy giụa nữa, như vậy có lẽ sẽ thoải mái hơn cho ngươi đấy.
Thiên Long Yêu Soái cười lạnh lùng.
- Tuyệt vọng?
Lâm Động ngẩng lên nhìn Thiên Long Yêu Soái, rồi khóe miệng nhếch lên châm chọc. Hồi đó ở Dị Ma Thành hắn đã yếu ớt như vậy mà không tuyệt vọng, huống hồ là bây giờ?
- Không phải ngươi rất muốn biết ta có được gì trong bảo vật sao? Lâm Động cười, hắn chầm chậm giơ tay lên, ánh sáng ngũ sắc tụ lại trong lòng bàn tay, đồng thời tỏa ra một luồn năng lượng khủng khiếp, khoảnh khắc này nguyên lực khắp trời đất như trở nên bạo động.
- Ngươi đã muốn biết thì ta sẽ cho ngươi thấy.
Lâm Động dứt lời, ánh sáng ngũ sắc ngưng tụ, một cái cổ điện nhỏ cỡ bàn tay hiện ra trên bàn tay hắn.
Đối đầu như vậy không khác gì lấy trứng chọi đá.
- Hà hà, thật là thú vị!
Quỷ Điêu Yêu Soái cười nhạt, thích thú nhìn Lâm Động. Chắc hẳn đây là lần đầu hắn thấy một kẻ thực lực chỉ Tử Huyền Cảnh tiểu thành lại dám ăn nói như vậy trước ba siêu cấp cường giả Chuyển Luân Cảnh.
- Là kẻ đáng gờm đấy.
Kim Viên gật dù, nếu không phải vì Thần Vật Bảo Khố quá quan trọng thì hắn cũng thấy chút tán thưởng với hành động của Lâm Động.
- Ngươi vẫn không biết trời cao đất dày như vậy.
Thiên Long Yêu Soái nhếch mép, rồi nhìn Lâm Động như mèo vờn chuột:
- Đến nước này thì chỉ có thể nói, vận khí của ngươi quá tồi.
Lôi Uyên Sơn đúng là có chút thực lực, nếu Huyết Long Điện muốn tiêu diệt chắc hẳn phải trả một cái giá nào đó. Nhưng đáng tiếc bây giờ hai đại Yêu Soái còn lại cũng nhúng ta vào, như vậy thì Lôi Uyên Sơn bị tiêu diệt gần như là chắc chắn.
Ở Thú Chiến Vực này, nếu ba đại Yêu Soái muốn liên thủ tiêu diệt cái gì thì sẽ chẳng có kết quả thứ hai.
Ánh mắt Lâm Động lạnh băng đối diện với khí tức kinh người của ba đại Yêu Soái. Hắn chầm chậm bước ra, nhìn Thiên Long Yêu Soái, nhếch môi cười nói:
- Thiên Long Yêu Soái, cút ra đây, không phải ngươi muốn động thủ từ lâu rồi sao?
- Bản tỏa sẽ cho ngươi chết mà không oán thán gì.
Sắc mặt Thiên Long Yêu Soái tối lại, sát khí dâng tràn trong mắt, đúng là hắn đã kiềm chế lâu rồi.
- Tiểu Viêm, một tên Yêu Soái do nó chặn lại. Còn lại một kẻ giao cho đệ.
Lâm Động quay sang nhìn Tiểu Viêm, chỉ vào Thôn Phệ Thiên Thi, nói.
- Ừm, đệ sẽ liên thủ với Hổ Phệ Quân.
Tiểu Viêm gật đầu, dù sao hắn không có nhiều thủ đoạn như Lâm Động, muốn bù đắp khoảng cách thực lực hắn cần có Hổ Phệ Quân.
Lâm Động gật đầu, trầm ngâm một chút rồi vung tay, một đạo hắc quang bay về phía Tiểu Viêm.
- Đây là?
Tiểu Viêm bắt lấy, thấy cánh tay trĩu xuống, kình lực vận chuyển mới giữ chắc được. Nhìn thì thấy đó là một cây rìu đen khổng lồ, trên đó phủ đầy những đường hoa văn phức tạp.
Ánh mắt Tiểu Viêm bỗng rực cháy, nội lực nâng lên mức cao nhất, rồi vung chùy lên. Tất cả cùng sững sờ nhìn thấy một đường nứt toác khổng lồ chạy ra xa, cả một ngọn núi cách đó khá xa bị chặt làm đôi.
- Đồ tốt!
Tiểu Viêm cười, cây thần chùy này rất nặng, nhưng lại thích hợp với thể chất cương mãnh bá đạo của hắn.
- Chư tướng Lôi Uyên Sơn, lần này nếu thuận lợi trở về, tất cả đều có thưởng!
Lâm Động nhìn bọn Trần Thông, nói.
Bọn Trần Thông nghe vậy, nhìn cây cự chùy trong tay Tiểu Viêm, đều gật đầu thật mạnh. Thần Vật đối với họ là quá xa vời, cả đời họ cũng không có được nó, nhưng rõ ràng hiện tại Lâm Động có khả năng nói câu đó.
Cường giả ở xung quanh thấy vậy đồng tử cũng co lại rồi hiện lên vẻ thèm thuồng. ai cũng nhận ra cây cự chùy trong tay Tiểu Viêm chính là một món Viễn Cổ Thần Vật có tên trong bảng.
- Quả nhiên ngươi có thu hoạch không ít!
Ba người bọn Thiên Long Yêu Soái ánh mắt rực lửa nhìn cây cự chùy. Chúng có thể nhận ra chính thứ này là thứ mà chúng vừa lấy thất bại.
- Muốn không? Vậy thì phải xem bản lĩnh của các ngươi rồi!
Lâm Động cười khảy, ngữ khí sắc lẹm như đao, lúc này đã trở mặt thì không cần phải khách khí nữa.
- Giao tên tiểu tử này cho bản tọa.
Thiên Long Yêu Soái âm u nói.
- Để Viêm Tướng cho ta.
Kim Viên nhìn Tiểu Viêm nói.
- Vậy để ta xem sự cổ quái của Khôi Lỗi.
Quỷ Điêu nhìn Thôn Phệ Thiên Thi với ánh mắt kỳ lạ. Chắc hẳn đây là lần đầu tiên hắn thấy một Khôi Lỗi mạnh như vậy.
Ba đại Yêu Soái đều không dùng đến thủ hạ, tuy biết như vậy sẽ bớt được nhiều phiền phức, nhưng dù thế nào chúng cũng là ba đại thế lực nổi danh nhất Thú Chiến Vực. Ba người cùng ra tay đã đủ chấn áp, thủ hạ là không cần thiết. Nguồn: http://truyenfull.vn
Lâm Động nhìn chăm chăm Thiên Long Yêu Soái, thân thể dần bay lên, nguyên lực nâng đến mức cao nhất, thanh quang bao trùm cơ thể, thấp thoáng còn nghe thấy tiếng long ngâm vọng ra.
- Bản tọa sẽ cho ngươi hiểu rằng, đắc tội với cường giả Chuyển Luân Cảnh là ngu ngốc đến mức nào.
Thiên Long Yêu Soái cười nhạt nhìn Lâm Động, rồi hắn giơ tay lên, từng luồng năng lượng trắng đen ngưng tụ nơi đầu ngón tay, năng lượng sinh tử dung hợp tỏa ra thứ sức mạnh kinh người.
Đó là thứ năng lượng gần như luân hồi, huyền ảo thông suốt trời đất.
Grào!
Hàng trăm con thanh long đột nhiên bay ra từ cơ thể Lâm Động, sắc mặt hắn lạnh lùng, không hề có ý định khởi động, một quyền đánh ra trăm con thanh long.
Hắn biết hiện giờ đối mặt với cường giả Chuyển Luân Cảnh là bắt buộc phải dốc hết sức.
Uỳnh!
Hàng trăm con thanh long tụ lại giống như mưa sao băng bay qua bầu trời. Năng lượng cuồng bạo khiến sắc mặt không ít cường giả trở nên nặng nề. Công kích này dù là cường giả Tử Huyền Cảnh viên man cũng không dám đối đầu trực diện.
- Ngươi tưởng bản tọa còn là yêu linh như một tháng trước sao?
Thiên Long Yêu Soái thấy thế thì cười khảy, năng lượng tụ đầy ngón tay biến thành một miếng vảy trắng đen, xung quanh phủ đầy răng cưa, tỏa ra thứ cảm giác sắc lẹm như xé rách được không gian.
- Nể tình ngươi giúp bọn ta mang Thần Vật ra ngoài, ta sẽ cho ngươi biết sự lợi hại của Chuyển Luân Cảnh.
- Sinh Tử Chi Lân.
Thiên Long Yêu Soái búng tay, tấm vảy trắng đen đó lập tức bay ra, tốc độ của nó khiến không gian như rách toạc, ánh sáng đen trắng đâm thẳng vào dòng chảy thanh quang.
Phụt!
Nhưng không hề có âm thanh đinh tai vang lên, tất cả chỉ nhìn thấy thanh quang vỡ tan, hắc bạch quang thế như chẻ tre xông tới đánh tan thanh quang của một trăm con thanh long.
Cường giả Chuyển Luân Cảnh quả nhiên khủng bố!
Hắc bạch quang đánh tan thanh quang, khí thế không giảm, tiếp tục lao về phía Lâm Động.
Keng!
Nhưng khi sắp đánh trúng Lâm Động thì một đạo hồng quang hiện ra, âm thanh kim loại va chạm vang lên, chiếc đỉnh khổng lồ bay đi, trên thân cũng xuất hiện vết lõm.
Lâm Động nhìn vết lõm mà ánh mắt ngưng trọng, chỉ khi thật sự đối chiến với cường giả ở tầng thứ này hắn mới nhận ra sự khủng khiếp của chúng.
- Bát Cực Phần Thiên Môn!
Lâm Động hô lên, tám đạo hồng quang bắn ra từ trong Phần Thiên Đỉnh, biến thành tám cánh cửa đỏ rực, năng lượng phun ra thành một ngọn núi lửa ập xuống đầu Thiên Long Yêu Soái.
Uỳnh!
Lôi quang ánh lên trong tay Lâm Động, Lôi Đế Quyền Trượng hiện ra, chín con lôi long cũng lao vút ra, tiếng sầm rền vang khắp không gian.
Đối diện với đối thủ này, hiển nhiên Lâm Động bắt đầu dùng hết mọi thủ đoạn. Thanh thế cũng khiến vô số cường giả xung quanh đều kinh ngạc. Đây là lần đầu tiên họ thấy một cường giả Tử Huyền Cảnh tiểu thành lại có được chiến đấu lực kinh người thế này.
- Trò trẻ con!
Thế nhưng Thiên Long Yêu Soái lại phì cười, hắn không hề động đậy, đợi khi công thế tới nơi thì hắc bạch quang mới ngưng tụ quanh người hắn biến thành một quầng sáng.
Uỳnh uỳnh!
Núi lửa và lôi long hung hăng đâm thẳng lên hắc bạch quang, thế nhưng hắc bạch quang lại vững chãi như bàn thạch, không hề lay động.
Sức mạnh đó dần tan đi, mọi người nhìn Thiên Long Yêu Soái bình an vô sự bên trong quầng sáng bảo vệ đều lắc đầu, khoảng cách giữa hai bên thật sự quá lớn.
- Quả nhiên là rất mạnh…
Lâm Động nhìn cảnh tượng đó, bàn tay buông thõng, đôi mắt cảm thán, Chuyển Luân Cảnh quả thực rất mạnh, chỉ có điều, một năm trước hắn thấy bất lực, còn bây giờ thì tràn đầy chiến ý.
- Nếu tuyệt vọng rồi thì đừng giãy giụa nữa, như vậy có lẽ sẽ thoải mái hơn cho ngươi đấy.
Thiên Long Yêu Soái cười lạnh lùng.
- Tuyệt vọng?
Lâm Động ngẩng lên nhìn Thiên Long Yêu Soái, rồi khóe miệng nhếch lên châm chọc. Hồi đó ở Dị Ma Thành hắn đã yếu ớt như vậy mà không tuyệt vọng, huống hồ là bây giờ?
- Không phải ngươi rất muốn biết ta có được gì trong bảo vật sao? Lâm Động cười, hắn chầm chậm giơ tay lên, ánh sáng ngũ sắc tụ lại trong lòng bàn tay, đồng thời tỏa ra một luồn năng lượng khủng khiếp, khoảnh khắc này nguyên lực khắp trời đất như trở nên bạo động.
- Ngươi đã muốn biết thì ta sẽ cho ngươi thấy.
Lâm Động dứt lời, ánh sáng ngũ sắc ngưng tụ, một cái cổ điện nhỏ cỡ bàn tay hiện ra trên bàn tay hắn.