Vọng Tương Tư
Chương 66: 66: Ta Buông Tha Cho Nàng 1
"Đế quân, Lục Vy xin được phép cáo từ.
" Nàng ta cuối đầu nói lời từ biệt với Ninh Vu.
Bây giờ nàng ta đã có thể từ bỏ lòng ái mộ của mình đối với hắn, bởi vì hôm qua nàng ta đã nhìn thấy sự chấp niệm của hắn đối với Ngọc Yên, cho dù hôm qua Ngọc Yên có bị giáng xuống địa ngục, thì Ninh Vu cũng sẽ không thèm để ý đến nàng ta.
Vì vậy, chi bằng tiêu sái rời khỏi, tuy rằng trong lòng vẫn còn chút lưu luyến và không nỡ.
Ninh Vu đem một tấm hắc phù đưa cho nàng ta: "Hôm qua đa tạ ngươi, đây là hắc phù của minh giới ta, tiên tử sau này nếu như có việc gì cần giúp đỡ hay gặp phải nguy hiểm, chỉ cần đốt nó lên, người của minh giới nhất định sẽ toàn lực giúp đỡ.
"
Lục Vy nhìn tấm hắc phù, nàng ta biết đây là tấm hắc phù triệu hồi lợi hại nhất minh giới, nhưng mà sau này nàng ta cũng không cần phải gặp hắn nữa rồi: "Đa tạ đế quân, nhưng tiểu tiên vẫn là không cần dùng đến, môn sơn của tiểu tiên cũng không phải là những người vô dụng, nếu như môn sơn gặp phải chuyện nan giải, tiểu tiên nghĩ rằng minh giới ắt hẳn cũng sẽ không có cách giải quyết, hơn nữa, chuyện hôm qua là xuất phát từ lòng thành của tiểu tiên, tiểu tiên không cần bất cứ báo đáp nào.
"
Ninh Vu cảm thán về phẩm chất của nàng ta: "Là ta quá đường đột rồi, tiên tử không nên để trong lòng, nhưng ân tình này, Ninh Vu ta nhất định sẽ không bao giờ quên.
"
Nàng ta chỉ cười sau đó quay người rời khỏi, nhưng chỉ đi được vài bước lại quay người lại nói: "Đế quân, tiểu tiên vẫn còn một việc liên quan đến đế phi.
"
"Việc gì?"
Lục Vy đem chuyện bích tử thảo nói với hắn, lại nhắc nhở hắn rằng nếu đem bích tử thảo nấu với nước Vong Xuyên, thì có thể bỏ đi tiên thai.
"Tuy tiểu thiên không biết tại sao đế phi lại đem bích tử thảo trên người, nhưng hôm qua khi chứng kiến đế phi không hề lên tiếng biện minh cho mình, còn đồng ý với việc giáng vào địa ngục, e rằng chỉ sợ đế phi có chuyện gì che giấu, vì vậy tiểu tiên chần chừ không dám nói với đế quân chuyện này, vẫn mong đế quân chiếu cố chăm sóc đến đế phi nhiều hơn, nữ nhân lúc mang thai, vô cùng mẫn cảm.
" Nàng ta chân thành nói.
Ninh Vu nghe xong, trong lòng dâng lên cảm giác đau đớn, hắn luôn cho rằng Ngọc Yên vốn dĩ không biết bản thân mình mang thai, vì vậy hôm qua nàng mới không đem chuyện nàng đang mang thai để mà cầu xin thập điện thần quân, nhưng mà hóa ra, nàng đều biết cả.
"Tiên tử chắc chắn rằng không nhận nhầm?" Hắn khó khăn hỏi.
"Tiểu tiên đã xem kỹ, quả thật là bích tử thảo, nếu như đem lại tiên thảo này dùng nước sông Vong Xuyên nấu lên thì tiên thai sẽ bị bỏ đi, hiện tại đế phi đang ở minh giới, vì vậy.
.
"
Nàng ta cũng không dám nói tiếp.
"Ta biết rồi, đa tạ tiên tử đã nói.
" Hắn trầm mặc đi về hướng cung điện, ngay tại lúc sắp tới cửa chính thì Tịch Vân đã chạy đến vội quỳ trước mặt hắn.
"Đế quân khai ân, xin ngài đừng đuổi nô tỳ ra khỏi minh giới, nô tỳ một lòng mong muốn được bên cạnh hầu hạ đế quân, mong đế quân khai ân.
"
Tịch Vân quỳ trên mặt đất, ra sức cầu xin.
Hắn lạnh lùng nhìn nàng ta: "Kẻ phản chủ cầu vinh, ta không giết ngươi, đã khai ân với ngươi rồi, cút.
"
Tịch Vân nước mắt lưng tròng kéo hắn lại: "Nô tỳ tuy rằng đã tiết lộ bí mật, nhưng không phải vì chuộc lợi cho bản thân, nô tỳ chỉ vì quan tâm đến đế quân.
"
"Quan tâm?" Hắn nhếch môi cười: "Nói đến quan tâm, làm cho bổn quân nghĩ đến một việc, năm đó thiếu phi của Lý Hận Thiên cung và mẫu thân của nàng ta cùng rơi xuống Tru Tiên đài, cũng là do ngươi đem chuyện này nói với đế phi, có đúng vậy không?"
Tịch Vân thân thể run lên: "Vâng.
.
chính là nô tỳ, nhưng mà là do đế phi có hỏi, cho nên nô tỳ liền nói ra sự thật.
"
"Được, cho dù là do đế phi có hỏi ngươi ngươi không thể không nói, vậy thì tại sao lúc đế phi hỏi bổn quân đang ở đâu, ngươi lại nói rằng bổn quân đang đánh cờ? Rõ ràng lúc đó bổn quân là đang bị mẫu hậu cưỡng ép ở lại, cớ sao ngươi lại nói rằng ta đang đánh cờ với mẫu hậu?" Ngày hôm qua sau khi bị thập điện thần quân thẩm phán, hắn đã cảm thấy nàng ta có vấn đề, vì vậy hắn đã tìm đến những cung nhân năm đó bên cạnh chăm sóc Ngọc Yên để tra hỏi, mới biết sự tình là như vậy, vì vậy hắn mới ra lệnh giáng nàng ta đến nơi lạnh lẽo cùng cực để trừng phạt.
Nàng ta biết được rằng lời nói dối năm đó đã bị bại lộ, nhưng vẫn không chịu thừa nhận: "Nô tỳ là do nghe từ những người bên cạnh nói như thế.
"
"Là ai nói cho ngươi, ngươi chỉ đích danh ra, nếu như giờ phút này ngươi còn dám ngụy biện, bổn quân tuyệt đối sẽ không tha cho ngươi.
"
"Là.
.
là.
.
" Nàng ta không thể thốt nên lời, đột nhiên nàng ta ngẩng đầu lên nhìn hắn: "Nô tỳ biết, bất luận nô tỳ có nói gì đi nữa thì ngài cũng sẽ không tin, trong lòng ngài chỉ có đế phi, nhưng ngài lại không biết, trong lòng đế phi vốn dĩ không có ngài, ngài còn nhớ năm đó lúc đế phi sảy thai chứ? Ngài có phải thật sự cho rằng là do ngài lúc đó sau khi say không khống chế được nên mới khiến đế phi sảy thai?"
Ánh mắt hắn trở nên lạnh lẽo: "Ngươi có ý gì?"
Thấy vậy, nàng ta không tự chủ được lùi lại, nhưng vẫn bị hắn tung một cước mạnh vào người, khiến nàng ta ngã rập người xuống: "Ta đang hỏi ngươi, nói.
"
Nàng ta cắn răng: "Là đế phi, đế phi đã hạ dược vào trong rượu của ngài, chính mắt nô tỳ nhìn thấy, nàng ta vốn dĩ chính là không cần đứa trẻ đó, là nàng ta giết đứa con của ngài.
"
"Ngươi nói dối.
"
"Nô tỳ không có nói dối, thật ra đế quân, năm đó ngài ắt hẳn cũng đoán được, bởi vì sau đó ngài có đi điều tra rượu đó, chẳng qua là ngài không muốn tin mà thôi.
"
Vào thời khắc đó, thế giới của hắn tựa hồ yên tĩnh lại, bởi vì câu nói của nàng ta mà vết thương của hắn lại một lần nữa bị toét ra.
Năm đó hắn quả thật có nghi ngờ qua, tuy rằng hắn không điều tra ra được trong rượu có chứa thứ gì, nhưng mà bữa tối hôm đó thái độ của Ngọc Yên đối với hắn thì lại quá đỗi bất thường, nàng rất ít khi chủ động, vì vậy hắn cho rằng nàng không nhịn được mà như thế, cho nên đêm đó hắn đã mặc kệ tất cả buông thả một lần, sau đó dẫn đến nàng bị sảy thai.
Hơn nữa, sau khi chuyện đó phát sinh, nàng thậm chí không đau lòng ngược lại còn rất là bình tĩnh, lúc đó hắn còn cho rằng nàng chẳng qua không giỏi thể hiện cảm xúc mà thôi.
Nhưng hiện tại, Lục Vy nói rằng nàng luôn mang bích tử thảo bên cạnh, Tịch Vân lại nhắc đến năm đó nàng cố ý cho mình sảy thai, hắn không thể không tin được.
"Đế quân, trên thế gian này, không phải chỉ có một mình đế phi là nữ nhân, nô tỳ cũng một lòng.
.
" Nàng ta đang nói thì đột nhiên cảm thấy nguyên đan lạnh lên, chỉ nhìn thấy một cây đao lạnh lẽo đâm xuyên qua người nàng ta.
"Ngài muốn giết ta?" Nàng ta nhìn Ninh Vu với ánh mắt không thể tin.
Trong mắt hắn vốn dĩ không có nàng ta: "Ngươi vốn dĩ tội không đáng chết, nhưng ngươi nói chính mắt ngươi nhìn thấy đế phi hạ dược trong rượu, lại không có ngăn cản cũng không báo cáo, như một kẻ đứng xem kịch vui mà nhìn con của bổn quân mất đi, tâm địa ác độc, tội đáng bị trừng phạt.
"
"Ha ha ha ha, ta tâm địa ác độc.
" Tịch Vân cười nói: "Đế quân, ngài sai rồi, người có tâm địa ác độc, chính là Ngọc Yên.
"
Chẳng mấy chốc, giọng nói của nàng ta biến mất, và thân thể của nàng ta cũng biến mất theo.
.