Vợ Tui Là Quái Vật Cũng Siêu Đáng Yêu Biết Chưa
Chương 42: Giấc mộng
Úc Đường nói muốn đi ngủ xong thì cúp máy luôn, không cho Lâm Tu Trúc có thời gian để phản ứng.
Lâm Tu Trúc lập tức hiểu ra Úc Đường lại gặp phải chuyện gì ảnh hưởng đến tâm của y. Thấy ở nhà không còn vấn đề gì, anh báo với gia đình một tiếng rồi chuẩn bị về trấn Vân Hòe, nhưng bị bà ngoại và ông ngoại gọi lại ngay trước khi ra khỏi cửa.
Hai cụ nhà họ Lâm không muốn ngăn cản Lâm Tu Trúc, mà muốn cùng anh về quê. Thái độ của hai ông bà vô cùng kiên quyết, thậm chí nói đi là đi ngay, không thèm đóng gói hành lý mà gọi điện trực tiếp cho trợ lý, bảo họ chuẩn bị hành lý rồi gửi thẳng đến đó.
Lâm Tu Trúc vô cùng kinh ngạc, không ngờ khả năng tiếp nhận của ông bà ngoại lại mạnh mẽ như vậy, nhưng anh vẫn hơi lo lắng, không biết ông bà đi theo có gặp nguy hiểm hay không.
Lúc này, Tần Bất Phàm đã nhận được thông báo từ Cục Điều tra là mối nguy lần này đã được giải quyết, tất cả pháp sư tà thuật là đồng bọn của Phí Thiên Thành đều đã bị bắt, không có sự cố nào khác xảy ra, trấn Vân Hòe rất an toàn. Hắn báo lại với người nhà họ Lâm.
Lâm Tu Trúc cũng yên tâm đưa cả gia đình đi cùng, nhưng anh vẫn muốn hỏi ông bà ngoại xem tại sao đột nhiên lại có kế hoạch này. Hai cụ nhìn nhau không nói thêm gì, Lâm Tu Trúc thấy vậy cũng không hỏi thêm câu nào. Lâm Tất Quả thì vẫn chưa thoát khỏi nỗi bàng hoàng, nhưng thấy cả nhà ra đi, bỏ lại mình một mình trong căn nhà cũ trống trải, hắn cũng vô thức muốn đi theo họ. Thế là tối hôm đó, gia đình bốn người từ Tụ Thành lên đường, tiến thẳng về trấn Vân Hòe.
Khi người nhà họ Lâm đến trấn Vân Hòe thì đã là buổi trưa, tình cờ gặp Úc Ninh và cộng sự ở ga xe lửa, hai người họ vẫn đang điều tra vụ mất tích của truyền thuyết đô thị ở khách sạn. Đây là vụ việc đầu tiên mà Úc Ninh tiếp nhận kể từ khi trở thành nhân viên chính thức, vốn tưởng chỉ là một nhiệm vụ nhỏ cấp thấp, không ngờ lại dính vào một vụ án lớn như vậy. Mặc dù cách giải thích trong tin nhắn của Cục Điều tra gửi cho họ không rõ ràng, nhưng bởi vì vụ án đã được nâng lên mức nguy hiểm cao nhất, chứng tỏ lần này thực sự không phải là chuyện nhỏ. Dù hai thành viên trong đội của Úc Ninh chỉ đến khách sạn điều tra rồi thông báo cho trụ sở chính, nhưng cũng coi như có tham gia vào. Lần này hai người đến trấn Vân Hòe để đón truyền thuyết đô thị ở khách sạn về Thủ đô, đến lúc đó sự việc này sẽ hoàn toàn kết thúc.
Lâm Tu Trúc không hàn huyên quá nhiều, chào hỏi Úc Ninh xong thì thu xếp cho gia đình đến ở nhà trọ quen cũ, sau đó không nghỉ chân mà lao thẳng về hướng thôn Hoa Hòe.
Thôn Hoa Hòe từ lâu đã mở rộng cửa với anh, Lâm Tu Trúc chỉ cần nghĩ một cái là đã thấy vô số hoa hòe vây quanh mình, khi định thần nhìn lại thì đã đến nơi thị trấn công nghiệp hoang tàn nọ. Lúc này, ở thôn Hoa Hòe vẫn còn dấu vết của cuộc chiến vừa qua, cùng vài điều tra viên đang làm nhiệm vụ thu dọn tàn cục, nhìn thấy Lâm Tu Trúc, họ còn bắt anh đăng ký rồi mới cho đi, không tiết lộ quá nhiều thông tin cũng không hỏi anh đến đây làm gì.
Lâm Tu Trúc nghĩ đến cây đại thụ trên đỉnh núi mà Úc Đường từng ở trước kia, bèn đi thẳng tới núi Xích Nhai. Không biết vì sao, anh luôn cảm thấy dọc đường đi quá yên tĩnh, nhưng chính anh lại không thể nói được là đã thiếu đi thanh âm gì. Trên núi Xích Nhai yên bình vô cùng, tĩnh lặng không một tiếng gió, Lâm Tu Trúc đến gần cây đại thụ, tay nhẹ nhàng chạm vào thân cây nhưng không có cảm giác gì. Anh không biết Úc Đường có ngủ trong đó không, cố gọi tên Úc Đường vài lần mà vẫn không nhận được phản hồi. Lâm Tu Trúc bèn ngồi dưới đất, ngơ ngác nhìn cái cây, ngồi đó gần hết buổi chiều.
Khi mặt trời sắp lặn, Lâm Tu Trúc nghĩ nếu định qua đêm ở đây thì phải báo trước với gia đình, vì gia đình anh không mấy khi đến trấn Vân Hòe, cứ mặc kệ họ như vậy cũng không tốt, thế là anh bèn xuống núi.
Vừa đến chân núi Xích Nhai, anh đã nhìn thấy cụ tổ của mình dẫn hai con cáo nhỏ mang theo một đống đồ chuyển phát nhanh đi về phía núi Lâm Nhị Nương Tử. Vào khoảnh khắc này, Lâm Tu Trúc rốt cuộc nhớ ra trên đường mình đi đến đây thiếu mất cái gì. Điểm chuyển phát nhanh ở miếu Sơn thần là do mấy đứa bé phụ trách, trước đây Lâm Tu Trúc gửi đồ cho Úc Đường toàn gặp bọn trẻ ra ngoài lấy hàng, nhưng hôm nay Lâm nhị nương tử lại đích thân đi lấy đồ. Hoá ra thôn Hoa Hòe hôm nay thiếu vắng tiếng chuông trong trẻo và tiếng cười khúc khích khi chạy nhảy của chúng. Những đứa bé tràn đầy năng lượng chạy khắp nơi dường như đột nhiên biến mất cả rồi.
Lâm nhị nương tử không hề ngạc nhiên khi thấy Lâm Tu Trúc tới. Bà gọi thêm vài chú cáo nhỏ ra, đưa hàng chuyển phát nhanh trên tay cho chúng, chỉnh trang lại quần áo rồi mỉm cười đi về phía Lâm Tu Trúc.
Lâm Tu Trúc chào cụ tổ nhà mình, hỏi ra thắc mắc trong lòng mình: “Sao hôm nay không thấy bọn trẻ nữa ạ?”
“Bọn chúng à, đi cả rồi.” Lâm nhị nương tử vừa cười vừa thở dài. Bà nói đi ở đây không chỉ đơn giản là rời khỏi trấn Vân Hòe, mà là đã trở về trời đất giống như đêm ở Tiệc hoa lần trước.
Lâm Tu Trúc hiểu được nỗi buồn trong mắt cụ tổ, nhưng vẫn hơi kinh ngạc: “Đột ngột như vậy sao?”
Lâm nhị nương tử lắc đầu: “Cũng không có gì đột ngột, những năm qua, rất nhiều đứa trong số chúng đã rời đi, những đứa ở lại không phải vì chúng lưu luyến gì, mà vì chúng vẫn còn ôm một nỗi oán hận chưa tiêu tan.”
Lâm Tu Trúc nghĩ ngay tới sự việc khiến Úc Đường đột nhiên trở về trấn Vân Hòe: “Vậy là bây giờ bọn chúng không còn oán hận gì nữa?”
Lâm nhị nương tử gật đầu: “Con cũng nhìn thấy đống chuông xương người và đèn lồng da người đó rồi, kẻ biến chúng thành như vậy đã bị tiêu diệt hoàn toàn mấy ngày trước, giờ chúng không còn lưu luyến gì trên đời nữa, nên đều rời đi.”
Lâm Tu Trúc ngẩng đầu nhìn cây đại thụ sum suê trên đỉnh núi, thoáng thấy chiếc chuông trên sợi dây đỏ trên ngọn cây đung đưa trong gió, dường như lại nghe thấy âm thanh trong trẻo bên tai.
“Con đến tìm Úc Đường à?” Lâm nhị nương tử hỏi thẳng: “Ngài ấy ngủ rồi.”
“Cậu ấy có nói.” Lâm Tu Trúc hỏi: “Con muốn đi tìm cậu ấy, nhưng cậu ấy phớt lờ con.”
Lâm nhị nương tử mím môi cười, chỉ xuống đất: “Ngài ấy về cung điện dưới lòng đất ngủ kìa, không phải trên núi.”
Lâm Tu Trúc: “…” Vậy là anh dành hơn nửa buổi chiều chỉ để nhìn một cái cây?
“Dù sao thì bọn trẻ cũng đã đi rồi, trước kia chúng bầu bạn với ngài ấy trong cung điện dưới lòng đất rất lâu rồi, ngài ấy muốn quay lại xem sao.” Lâm nhị nương tử lại đưa ra một đề nghị khác: “Con đi tìm Lục Yêu, bảo nàng ấy đưa con xuống cung điện dưới lòng đất, nàng ấy quen đường ở đó.”
Lâm Tu Trúc cảm ơn cụ tổ nhà mình, lại hỏi Lục Yêu hiện giờ đang ở đâu, biết nàng đang ở trấn Vân Hòe, anh rời thôn Hoa Hòe.
Lâm Tu Trúc về nhà trọ trước, nói với gia đình là phải đi tìm Úc Đường, tối nay có thể sẽ không về, để mọi người không phải lo lắng cho anh, sau đó anh đi đến phố chợ mà theo lời Lâm nhị nương tử nói là nơi Lục Yêu thường xuyên ghé chơi.
Mùa du lịch đã qua, giữa đêm khuya, phố chợ chỉ còn lại vài người, Lâm Tu Trúc cuối cùng cũng tìm thấy Lục Yêu ở một quầy bán mực khổng lồ chiên xù. Lục Yêu mặt đỏ bừng, trông rất vui vẻ, như đang chìm đắm trong niềm vui sướng, thấy Lâm Tu Trúc đến, nàng còn vui vẻ chào hỏi.
Lâm Tu Trúc nói thẳng mục đích của mình: “Tôi muốn xuống cung điện dưới lòng đất tìm Úc Đường.”
Đầu đuôi đang vẫy của Lục Yêu bỗng khựng lại, sau đó nhớ tới vẻ mặt vô cảm của Úc Đường trước khi đi ngủ, nàng bèn hạ giọng hỏi: “Hai người cãi nhau sao?”
Lâm Tu Trúc lập tức phủ nhận, tuy không biết chuyện gì xảy ra, nhưng anh luôn có cảm giác Úc Đường đột nhiên nói rằng mình sẽ ngủ một trăm hai trăm năm là để trốn tránh cái gì đó. Họ không hề cãi vã, rõ ràng trước đó mọi việc đều diễn ra theo chiều hướng tốt đẹp. Lâm Tu Trúc cũng muốn biết Úc Đường làm sao vậy, anh không thể cứ ngồi không chờ đợi được.
Lục Yêu không làm khó anh, đồng ý đưa Lâm Tu Trúc đi cung điện dưới lòng đất, nhưng nàng vẫn nhắc nhở: “Nếu Đường Đường ngủ say, có lẽ anh không thể đánh thức ngài ấy được.”
Câu này đã nhắc nhở Lâm Tu Trúc, anh bèn hỏi: “Nếu không thể đánh thức từ bên ngoài, vậy có thể đánh thức từ trong mơ không?”
Lục Yêu sửng sốt, tựa hồ chưa từng nghĩ ý tưởng này có thể thực hiện được, nhưng sau khi suy nghĩ kỹ, đây cũng là một cách.
“Đúng là có thể.” Lục Yêu gật đầu, câu hỏi anh nêu ra vẫn trúng trọng tâm: “Nhưng muốn vào trong giấc mơ của Đường Đường thì phải có vật môi giới.”
Lâm Tu Trúc giơ sợi dây chuyền trên cổ tay ra: “Cái này có thể dùng làm vật môi giới được không?”
Lục Yêu: “…” Quá được đi ấy chứ!
Lâm Tu Trúc theo Lục Yêu vào sâu trong cung điện dưới lòng đất, thấy một cụm hỗn độn đen thùi đang ngủ say trên giường ngọc. Khối đen to lớn, cao bằng một người đang co bóp đều đặn, như một trái tim màu đen đang đập. Đó là Úc Đường đã chìm vào giấc ngủ.
Lâm Tu Trúc cẩn thận chạm vào cụm sương đen một cái, cụm sương đen ngủ say sưa, không phản ứng với bất kỳ âm thanh hay tiếp xúc nào từ thế giới bên ngoài. Trên đường tới đây, Lâm Tu Trúc vốn muốn yên lặng chờ đợi một thời gian sau khi tìm được Úc Đường, có lẽ Úc Đường thực sự buồn ngủ, anh không muốn quấy rầy Úc Đường nghỉ ngơi. Nhưng khoảnh khắc chạm vào cụm sương đen, qua sự cộng hưởng của chiếc vòng tay, Lâm Tu Trúc cảm thấy vô cùng bi thương. Lúc này, Úc Đường bị bao bọc bởi những cảm xúc hỗn loạn, y không hề ngủ yên trong mơ, mà như rơi vào một cơn ác mộng không thể tỉnh lại. Lâm Tu Trúc quyết định không chờ đợi nữa mà lập tức bước vào giấc mơ của Úc Đường, muốn ở bên y dù không thể đánh thức y.
Phép thuật giúp con người kết nối với cõi mộng là của Cục Điều tra, nhưng Lục Yêu cũng đã thành thạo từ lâu, ngoài ra còn có một phần thân thể mà Úc Đường tặng cho Lâm Tu Trúc làm vật môi giới, nàng có thể tìm được giấc mơ của Úc Đường ngay lập tức. Nhưng nàng vừa lo lắng cho Úc Đường, vừa lo lắng cho Lâm Tu Trúc, nên quyết định đi theo vào giấc mơ của Úc Đường, đề phòng cả hai cùng bị lạc đường.
Lúc bình minh, Lâm Tu Trúc nằm xuống cạnh giường ngọc, nhắm mắt lại, thầm gọi tên Úc Đường trong lòng, một tay nhẹ nhàng siết chặt chiếc vòng.
Chẳng bao lâu, hơi thở của anh cũng bắt đầu trở nên dài hơn, ý thức chìm vào thế giới giấc mơ.
*
Khi Lâm Tu Trúc mở mắt ra, anh nhìn thấy một cung điện có kết cấu bằng gỗ, giản dị trang nhã, trông khá cổ kính.
“Thì ra là lúc này.” Lục Yêu thẳng lưng lên, hai tay chống vào eo, ngước nhìn cung điện trong truyền thuyết trước mặt.
Đầu óc Lâm Tu Trúc còn chưa tỉnh táo lắm, phải một lúc sau anh mới tỉnh lại hoàn toàn, đồng thời anh cũng nhận thấy sự thay đổi của Lục Yêu: “Sao cô lại thế này?”
Lục Yêu trước mặt anh không phải trong hình dáng đầu người mình rắn quen thuộc mà trông như một người bình thường, có tay chân, dáng người cao ráo, mặc trang phục như một thiếu nữ trong tranh cổ.
“Trông tôi vốn là như thế này mà!” Lục Yêu liếc Lâm Tu Trúc một cái sắc lẻm, tức giận nói: “Tôi cũng từng là người!”
Lâm Tu Trúc ngậm miệng, không hỏi thêm câu nào về việc tại sao sau này nàng lại biến thành đầu người thân rắn.
Hai người đang ở trong một cung điện, người đến người đi đều mặc trang phục cổ xưa, trông rất giống những cung nữ và thái giám trong phim cổ trang. Còn trang phục hiện đại của Lâm Tu Trúc quá bắt mắt, may mắn là dường như không ai nhận ra sự khác thường của anh.
Lục Yêu hiển nhiên biết rõ tình thế lúc này, thuần thục dẫn Lâm Tu Trúc trốn đông trốn tây, luôn di chuyển về một hướng nhất định. Những người có gương mặt mờ ảo trong giấc mơ hoàn toàn nhắm mắt làm ngơ với hai người, chỉ lo bận rộn với công việc riêng, nên hành động xâm nhập của họ diễn ra suôn sẻ.
“Cô khá quen thuộc nơi này.” Lâm Tu Trúc thấp giọng nói.
“Ừm, lần trước tôi cũng lặng lẽ đi vào như vậy, đáng tiếc cuối cùng lại bị người ta phát hiện.” Lục Yêu thở dài: “Sau đó bị bọn pháp sư tà thuật luyện chế thành thú trấn mộ đầu người mình rắn.”
Lâm Tu Trúc: “…” Đây còn là một câu chuyện kinh dị!
Ngay sau đó, Lâm Tu Trúc bị Lục Yêu kéo lại, hai người trốn vào góc tường của cung điện, lặng lẽ thò đầu ra ngoài.
Không lâu sau, một người đàn ông trung niên có bộ râu dài đi ngang qua cách đó không xa, đi thẳng vào cung điện phía trước.
“Chính là lão!” Lục Yêu chỉ vào người đàn ông râu dài, nghiến răng nghiến lợi nói. Nhưng cơn giận của nàng cũng biến mất nhanh như khi nó đến: “Hừ, cuối cùng lão cũng bị tôi đánh gần chết, sau đó là bị mấy người trong Cục Điều tra tiêu diệt, coi như tôi đã trả thù xong rồi.”
“Là chuyện mấy ngày trước sao?” Lâm Tu Trúc nghĩ đến việc bọn trẻ đã rời đi.
“Phải.” Lục Yêu gật đầu: “Anh không biết tên khốn này đáng ghét đến mức nào! Rõ ràng là do Cảm Thiên Ti chúng tôi bỏ ra cái giá rất lớn để thu hút sự chú ý của ngài, để ngài đích thân giáng lâm, nhưng cuối cùng lại để cho tên nghiệt súc này hái quả ngọt!”
Chuyện này có liên quan đến Úc Đường, Lục Yêu biết Lâm Tu Trúc nhất định sẽ hỏi đến cùng, vậy nên dứt khoát kể lại từ đầu.
Hơn một ngàn năm trước, trên thế giới này vẫn còn tồn tại những người tu hành có linh cảm cao hơn hiện tại, họ có thể cảm nhận được trời đất và thiên nhiên, có mối liên hệ sâu sắc hơn với vạn vật. Vì vậy, khi thế giới bắt đầu có dấu hiệu sụp đổ, người tu hành là những người đầu tiên cảm nhận được.
Người của Cảm Thiên Ti biết rằng thế giới mình đang ở sắp sụp đổ, vì vậy họ đã sử dụng bí pháp cổ xưa được coi là cấm kỵ, tổ chức một buổi lễ hiến tế với cái giá khổng lồ, kêu gọi “y”, muốn cầu xin sự giúp đỡ từ một tồn tại cấp cao hơn. Đây là một bước đi cực kỳ mạo hiểm, bởi không ai biết liệu “y” có đáp lại hay không, và có thái độ như thế nào đối với những sinh mạng nhỏ bé như họ. Nhưng không còn thời gian nữa, trên thế giới đã xuất hiện những vết nứt, nó đang bắt đầu sụp đổ từng chút một, sớm hay muộn gì cũng sẽ dẫn đến kết cục hủy diệt, thà rằng làm liều một phen.
Nghi thức hiến tế thành công, tất cả người tu hành đều nghe thấy “y” đáp lại lời kêu gọi của họ, đồng thời cũng có thể cảm nhận được rằng “y” đã đến. Tuy nhiên, không ai biết y đã xuất hiện ở đâu và dưới hình thức nào. Đúng lúc người của Cảm Thiên Ti đang gấp rút tìm kiếm dấu vết của “y” thì Hoàng hậu bù nhìn của nước Khải đã hạ sinh một Hoàng tử bé.
Bù nhìn ở đây không phải là một phép ẩn dụ, mà nó thực sự chỉ là một con bù nhìn do bọn pháp sư tà thuật tạo ra bằng những vật liệu không biết là gì. Vị Hoàng hậu này tuy nhìn giống người thật, có thể cử động và nói chuyện, nhưng thực ra mọi việc đều do pháp sư tà thuật đã trở thành Quốc sư nước Khải đứng sau điều khiển. Pháp sư tà thuật dùng bù nhìn để đã thao túng Vua của nước Khải lúc bấy giờ, cả nước đều nằm dưới bàn tay của lão. Khi người của Cảm Thiên Ti nhận ra điều này thì Hoàng tử bé của nước Khải đã lên ba tuổi.
Tương truyền Hoàng tử bé vừa sinh ra đã có hiện tượng dị thường, Quốc sư thì nói rằng đây là vị thần giáng trần để mang lại mưa thuận gió hòa và mùa màng bội thu cho nước Khải. Người dân nước Khải cũng tin vào vị thần nhỏ này, gọi y là Tuế Vô Thần Quân, ngày ngày đến vái lạy, sùng kính vô cùng. Kể từ đó, nước Khải quả thật là mưa thuận gió hòa, mùa màng bội thu năm này qua năm khác, bất khả chiến bại trên chiến trường, trăm trận trăm thắng, trở thành một cường quốc trên thế giới.
Cảm Thiên Ti cũng để ý đến Tuế Vô Thần Quân này, xác định nếu đây không phải thủ đoạn của pháp sư tà thuật thì nhất định chính là tồn tại cấp cao đã đáp lại lời kêu gọi của họ. Lúc đó Lục Yêu còn là một thủ lĩnh của Cảm Thiên Ti, nàng quyết định phải thăm dò cho rõ ngọn ngành, bèn cải trang thành cung nữ lẻn vào hoàng cung nước Khải.
Lục Yêu xâm nhập cũng khá suôn sẻ, nhưng nàng không hề biết rằng mình đã bị đồng đội phản bội và bán đứng, ngay từ đầu đã bị lộ. Pháp sư tà thuật không bắt nàng ngay mà còn để Lục Yêu vào hoàng cung như đang trêu chọc con mồi, chẳng qua là vì lão quá kiêu ngạo, không nghĩ rằng nàng có thể phá hỏng kế hoạch của mình.
Và Lục Yêu cuối cùng cũng vẫn rơi vào tay pháp sư tà thuật. Nàng đã tận mắt chứng kiến tám mươi mốt đứa bé bị lột da rút xương, biến thành những đồng nam đồng nữ chôn cùng trong cung điện dưới lòng đất, bản thân nàng cũng bị luyện thành thú trấn mộ đầu người mình rắn.
Tuy nhiên, trước khi bị pháp sư tà thuật bắt được, Lục Yêu thực ra đã hoàn thành nhiệm vụ của mình, còn truyền tất cả những thông tin mình biết ra bên ngoài khi chiến đấu với pháp sư tà thuật.
“Tôi đã tìm thấy Tuế Vô Quân trong cung, biết được rằng thế giới buộc phải sụp đổ từ ngài, không còn cách nào để cứu vãn nữa rồi.” Lục Yêu thở dài, rồi tiếp tục nghiến răng nghiến lợi: “Tên khốn đó chỉ lợi dụng lúc tôi hoang mang để đánh lén tôi, nếu không tôi đã không thua!”
“Vậy tại sao sau này thế giới không sụp đổ?” Lâm Tu Trúc hỏi.
“Đã sụp đổ rồi đấy.” Lục Yêu đáp: “Thế giới này đã sụp đổ từ lâu, chẳng qua là vào lúc sụp đổ, nó đã được Đường Đường khâu lại mà thôi.”
Khóe miệng Lâm Tu Trúc giật giật, anh cảm thấy mình biết quá nhiều, tốt nhất không nên tiếp tục hỏi nữa.
“Đường Đường hiện tại hẳn là ở cung điện phía trước, đi, tôi dẫn anh vào.”
Lúc này, Lục Yêu cũng nhận ra, những người không nhìn rõ mặt sẽ không để ý đến mình, thế là nghênh ngang bước ra ngoài cùng Lâm Tu Trúc.
Theo diễn biến ban đầu, không lâu nữa pháp sư tà thuật râu dài sẽ giả vờ rời khỏi đây, còn Lục Yêu sẽ vào tìm Tuế Vô Quân để hỏi cách cứu thế giới. Nhưng mọi thứ trong giấc mơ có thể không nhất thiết phải phát triển theo quỹ đạo ban đầu, tốt hơn hết là làm theo ý mình, biết đâu sự bất ngờ chính là chìa khóa để phá vỡ tình thế này.
Cuối cùng, Lâm Tu Trúc cũng gặp được Úc Đường trong cung điện.
Đó là một đứa bé chỉ ba bốn tuổi, mặc quần áo sang trọng, ngồi thẳng lưng trên giường ngọc, trông rất đáng yêu, hai má mũm mĩm mềm mại, sờ vào chắc rất dễ chịu. Y đang nhắm mắt như đang ngủ, nhưng ngay cả trong giấc ngủ yên bình, người ta cũng có thể cảm nhận được hơi thở đặc biệt tỏa ra từ cơ thể y, thảo nào mà mọi người cho rằng y là thần tiên.
“Úc Đường.” Lâm Tu Trúc bước đến gần đứa trẻ, một đầu gối khuỵu xuống đất, tiến lại gần hơn một chút, cố gắng nhìn rõ gương mặt y.
Đứa trẻ trên giường lúc này đột nhiên mở mắt ra, đôi mắt đen sâu thẳm, tĩnh lặng như vũ trụ vĩnh cửu, dường như chứa đựng hàng ngàn vì sao.
Hơi thở của Lâm Tu Trúc như dừng lại, bản năng khiến anh cảm thấy nguy hiểm, nhưng cũng chính bản năng cũng mách bảo anh rằng đây chính là Úc Đường.
Thế rồi, đứa trẻ trên giường ngọc cũng giật mình vì người đàn ông này bất thình lình xuất hiện ở đây, liền tránh ra sau, phá vỡ sự bình tĩnh trong mắt.
“Sao anh lại ở đây?” Úc Đường nói xong thì dùng hai tay bụm miệng, hiển nhiên ý thức được câu nói này tiết lộ sự thật là mình nhận ra người trước mặt.
“Dịch vụ đánh thức sau khi dỗ ngủ.” Lâm Tu Trúc đáp.
Úc Đường: “…”
Úc Đường quay đầu đi, không nhìn người đàn ông trước mặt, tự cho rằng thái độ của mình rất cứng rắn, nhưng giọng nói lại giống như đang làm nũng: “Em còn chưa muốn tỉnh, anh có thể đi.”
Lâm Tu Trúc muốn xoa tóc đứa bé này, nhưng chưa kịp đưa tay ra thì đã thấy mắt hoa lên. Khi mở mắt ra lần nữa, anh phát hiện Úc Đường và cung điện của nước Khải đã biến mất, khung cảnh chuyển sang một tang lễ rất trang trọng.
Hàng vạn người dân trên con đường dài đang khóc lóc. Người ta hô vang danh hiệu của Tuế Vô Thần Quân, có người khóc đến nỗi ngất xỉu, có người thì kêu gào những câu đại loại như “nếu không có ngài thì tương lai chúng tôi sẽ ra sao”.
Lâm Tu Trúc đứng sững sờ giữa đám đông đang khóc, ngơ ngác không biết phải làm sao.
Đây là lễ tang của Tuế Vô Quân, lễ tang của một vị thần.
Lâm Tu Trúc lập tức hiểu ra Úc Đường lại gặp phải chuyện gì ảnh hưởng đến tâm của y. Thấy ở nhà không còn vấn đề gì, anh báo với gia đình một tiếng rồi chuẩn bị về trấn Vân Hòe, nhưng bị bà ngoại và ông ngoại gọi lại ngay trước khi ra khỏi cửa.
Hai cụ nhà họ Lâm không muốn ngăn cản Lâm Tu Trúc, mà muốn cùng anh về quê. Thái độ của hai ông bà vô cùng kiên quyết, thậm chí nói đi là đi ngay, không thèm đóng gói hành lý mà gọi điện trực tiếp cho trợ lý, bảo họ chuẩn bị hành lý rồi gửi thẳng đến đó.
Lâm Tu Trúc vô cùng kinh ngạc, không ngờ khả năng tiếp nhận của ông bà ngoại lại mạnh mẽ như vậy, nhưng anh vẫn hơi lo lắng, không biết ông bà đi theo có gặp nguy hiểm hay không.
Lúc này, Tần Bất Phàm đã nhận được thông báo từ Cục Điều tra là mối nguy lần này đã được giải quyết, tất cả pháp sư tà thuật là đồng bọn của Phí Thiên Thành đều đã bị bắt, không có sự cố nào khác xảy ra, trấn Vân Hòe rất an toàn. Hắn báo lại với người nhà họ Lâm.
Lâm Tu Trúc cũng yên tâm đưa cả gia đình đi cùng, nhưng anh vẫn muốn hỏi ông bà ngoại xem tại sao đột nhiên lại có kế hoạch này. Hai cụ nhìn nhau không nói thêm gì, Lâm Tu Trúc thấy vậy cũng không hỏi thêm câu nào. Lâm Tất Quả thì vẫn chưa thoát khỏi nỗi bàng hoàng, nhưng thấy cả nhà ra đi, bỏ lại mình một mình trong căn nhà cũ trống trải, hắn cũng vô thức muốn đi theo họ. Thế là tối hôm đó, gia đình bốn người từ Tụ Thành lên đường, tiến thẳng về trấn Vân Hòe.
Khi người nhà họ Lâm đến trấn Vân Hòe thì đã là buổi trưa, tình cờ gặp Úc Ninh và cộng sự ở ga xe lửa, hai người họ vẫn đang điều tra vụ mất tích của truyền thuyết đô thị ở khách sạn. Đây là vụ việc đầu tiên mà Úc Ninh tiếp nhận kể từ khi trở thành nhân viên chính thức, vốn tưởng chỉ là một nhiệm vụ nhỏ cấp thấp, không ngờ lại dính vào một vụ án lớn như vậy. Mặc dù cách giải thích trong tin nhắn của Cục Điều tra gửi cho họ không rõ ràng, nhưng bởi vì vụ án đã được nâng lên mức nguy hiểm cao nhất, chứng tỏ lần này thực sự không phải là chuyện nhỏ. Dù hai thành viên trong đội của Úc Ninh chỉ đến khách sạn điều tra rồi thông báo cho trụ sở chính, nhưng cũng coi như có tham gia vào. Lần này hai người đến trấn Vân Hòe để đón truyền thuyết đô thị ở khách sạn về Thủ đô, đến lúc đó sự việc này sẽ hoàn toàn kết thúc.
Lâm Tu Trúc không hàn huyên quá nhiều, chào hỏi Úc Ninh xong thì thu xếp cho gia đình đến ở nhà trọ quen cũ, sau đó không nghỉ chân mà lao thẳng về hướng thôn Hoa Hòe.
Thôn Hoa Hòe từ lâu đã mở rộng cửa với anh, Lâm Tu Trúc chỉ cần nghĩ một cái là đã thấy vô số hoa hòe vây quanh mình, khi định thần nhìn lại thì đã đến nơi thị trấn công nghiệp hoang tàn nọ. Lúc này, ở thôn Hoa Hòe vẫn còn dấu vết của cuộc chiến vừa qua, cùng vài điều tra viên đang làm nhiệm vụ thu dọn tàn cục, nhìn thấy Lâm Tu Trúc, họ còn bắt anh đăng ký rồi mới cho đi, không tiết lộ quá nhiều thông tin cũng không hỏi anh đến đây làm gì.
Lâm Tu Trúc nghĩ đến cây đại thụ trên đỉnh núi mà Úc Đường từng ở trước kia, bèn đi thẳng tới núi Xích Nhai. Không biết vì sao, anh luôn cảm thấy dọc đường đi quá yên tĩnh, nhưng chính anh lại không thể nói được là đã thiếu đi thanh âm gì. Trên núi Xích Nhai yên bình vô cùng, tĩnh lặng không một tiếng gió, Lâm Tu Trúc đến gần cây đại thụ, tay nhẹ nhàng chạm vào thân cây nhưng không có cảm giác gì. Anh không biết Úc Đường có ngủ trong đó không, cố gọi tên Úc Đường vài lần mà vẫn không nhận được phản hồi. Lâm Tu Trúc bèn ngồi dưới đất, ngơ ngác nhìn cái cây, ngồi đó gần hết buổi chiều.
Khi mặt trời sắp lặn, Lâm Tu Trúc nghĩ nếu định qua đêm ở đây thì phải báo trước với gia đình, vì gia đình anh không mấy khi đến trấn Vân Hòe, cứ mặc kệ họ như vậy cũng không tốt, thế là anh bèn xuống núi.
Vừa đến chân núi Xích Nhai, anh đã nhìn thấy cụ tổ của mình dẫn hai con cáo nhỏ mang theo một đống đồ chuyển phát nhanh đi về phía núi Lâm Nhị Nương Tử. Vào khoảnh khắc này, Lâm Tu Trúc rốt cuộc nhớ ra trên đường mình đi đến đây thiếu mất cái gì. Điểm chuyển phát nhanh ở miếu Sơn thần là do mấy đứa bé phụ trách, trước đây Lâm Tu Trúc gửi đồ cho Úc Đường toàn gặp bọn trẻ ra ngoài lấy hàng, nhưng hôm nay Lâm nhị nương tử lại đích thân đi lấy đồ. Hoá ra thôn Hoa Hòe hôm nay thiếu vắng tiếng chuông trong trẻo và tiếng cười khúc khích khi chạy nhảy của chúng. Những đứa bé tràn đầy năng lượng chạy khắp nơi dường như đột nhiên biến mất cả rồi.
Lâm nhị nương tử không hề ngạc nhiên khi thấy Lâm Tu Trúc tới. Bà gọi thêm vài chú cáo nhỏ ra, đưa hàng chuyển phát nhanh trên tay cho chúng, chỉnh trang lại quần áo rồi mỉm cười đi về phía Lâm Tu Trúc.
Lâm Tu Trúc chào cụ tổ nhà mình, hỏi ra thắc mắc trong lòng mình: “Sao hôm nay không thấy bọn trẻ nữa ạ?”
“Bọn chúng à, đi cả rồi.” Lâm nhị nương tử vừa cười vừa thở dài. Bà nói đi ở đây không chỉ đơn giản là rời khỏi trấn Vân Hòe, mà là đã trở về trời đất giống như đêm ở Tiệc hoa lần trước.
Lâm Tu Trúc hiểu được nỗi buồn trong mắt cụ tổ, nhưng vẫn hơi kinh ngạc: “Đột ngột như vậy sao?”
Lâm nhị nương tử lắc đầu: “Cũng không có gì đột ngột, những năm qua, rất nhiều đứa trong số chúng đã rời đi, những đứa ở lại không phải vì chúng lưu luyến gì, mà vì chúng vẫn còn ôm một nỗi oán hận chưa tiêu tan.”
Lâm Tu Trúc nghĩ ngay tới sự việc khiến Úc Đường đột nhiên trở về trấn Vân Hòe: “Vậy là bây giờ bọn chúng không còn oán hận gì nữa?”
Lâm nhị nương tử gật đầu: “Con cũng nhìn thấy đống chuông xương người và đèn lồng da người đó rồi, kẻ biến chúng thành như vậy đã bị tiêu diệt hoàn toàn mấy ngày trước, giờ chúng không còn lưu luyến gì trên đời nữa, nên đều rời đi.”
Lâm Tu Trúc ngẩng đầu nhìn cây đại thụ sum suê trên đỉnh núi, thoáng thấy chiếc chuông trên sợi dây đỏ trên ngọn cây đung đưa trong gió, dường như lại nghe thấy âm thanh trong trẻo bên tai.
“Con đến tìm Úc Đường à?” Lâm nhị nương tử hỏi thẳng: “Ngài ấy ngủ rồi.”
“Cậu ấy có nói.” Lâm Tu Trúc hỏi: “Con muốn đi tìm cậu ấy, nhưng cậu ấy phớt lờ con.”
Lâm nhị nương tử mím môi cười, chỉ xuống đất: “Ngài ấy về cung điện dưới lòng đất ngủ kìa, không phải trên núi.”
Lâm Tu Trúc: “…” Vậy là anh dành hơn nửa buổi chiều chỉ để nhìn một cái cây?
“Dù sao thì bọn trẻ cũng đã đi rồi, trước kia chúng bầu bạn với ngài ấy trong cung điện dưới lòng đất rất lâu rồi, ngài ấy muốn quay lại xem sao.” Lâm nhị nương tử lại đưa ra một đề nghị khác: “Con đi tìm Lục Yêu, bảo nàng ấy đưa con xuống cung điện dưới lòng đất, nàng ấy quen đường ở đó.”
Lâm Tu Trúc cảm ơn cụ tổ nhà mình, lại hỏi Lục Yêu hiện giờ đang ở đâu, biết nàng đang ở trấn Vân Hòe, anh rời thôn Hoa Hòe.
Lâm Tu Trúc về nhà trọ trước, nói với gia đình là phải đi tìm Úc Đường, tối nay có thể sẽ không về, để mọi người không phải lo lắng cho anh, sau đó anh đi đến phố chợ mà theo lời Lâm nhị nương tử nói là nơi Lục Yêu thường xuyên ghé chơi.
Mùa du lịch đã qua, giữa đêm khuya, phố chợ chỉ còn lại vài người, Lâm Tu Trúc cuối cùng cũng tìm thấy Lục Yêu ở một quầy bán mực khổng lồ chiên xù. Lục Yêu mặt đỏ bừng, trông rất vui vẻ, như đang chìm đắm trong niềm vui sướng, thấy Lâm Tu Trúc đến, nàng còn vui vẻ chào hỏi.
Lâm Tu Trúc nói thẳng mục đích của mình: “Tôi muốn xuống cung điện dưới lòng đất tìm Úc Đường.”
Đầu đuôi đang vẫy của Lục Yêu bỗng khựng lại, sau đó nhớ tới vẻ mặt vô cảm của Úc Đường trước khi đi ngủ, nàng bèn hạ giọng hỏi: “Hai người cãi nhau sao?”
Lâm Tu Trúc lập tức phủ nhận, tuy không biết chuyện gì xảy ra, nhưng anh luôn có cảm giác Úc Đường đột nhiên nói rằng mình sẽ ngủ một trăm hai trăm năm là để trốn tránh cái gì đó. Họ không hề cãi vã, rõ ràng trước đó mọi việc đều diễn ra theo chiều hướng tốt đẹp. Lâm Tu Trúc cũng muốn biết Úc Đường làm sao vậy, anh không thể cứ ngồi không chờ đợi được.
Lục Yêu không làm khó anh, đồng ý đưa Lâm Tu Trúc đi cung điện dưới lòng đất, nhưng nàng vẫn nhắc nhở: “Nếu Đường Đường ngủ say, có lẽ anh không thể đánh thức ngài ấy được.”
Câu này đã nhắc nhở Lâm Tu Trúc, anh bèn hỏi: “Nếu không thể đánh thức từ bên ngoài, vậy có thể đánh thức từ trong mơ không?”
Lục Yêu sửng sốt, tựa hồ chưa từng nghĩ ý tưởng này có thể thực hiện được, nhưng sau khi suy nghĩ kỹ, đây cũng là một cách.
“Đúng là có thể.” Lục Yêu gật đầu, câu hỏi anh nêu ra vẫn trúng trọng tâm: “Nhưng muốn vào trong giấc mơ của Đường Đường thì phải có vật môi giới.”
Lâm Tu Trúc giơ sợi dây chuyền trên cổ tay ra: “Cái này có thể dùng làm vật môi giới được không?”
Lục Yêu: “…” Quá được đi ấy chứ!
Lâm Tu Trúc theo Lục Yêu vào sâu trong cung điện dưới lòng đất, thấy một cụm hỗn độn đen thùi đang ngủ say trên giường ngọc. Khối đen to lớn, cao bằng một người đang co bóp đều đặn, như một trái tim màu đen đang đập. Đó là Úc Đường đã chìm vào giấc ngủ.
Lâm Tu Trúc cẩn thận chạm vào cụm sương đen một cái, cụm sương đen ngủ say sưa, không phản ứng với bất kỳ âm thanh hay tiếp xúc nào từ thế giới bên ngoài. Trên đường tới đây, Lâm Tu Trúc vốn muốn yên lặng chờ đợi một thời gian sau khi tìm được Úc Đường, có lẽ Úc Đường thực sự buồn ngủ, anh không muốn quấy rầy Úc Đường nghỉ ngơi. Nhưng khoảnh khắc chạm vào cụm sương đen, qua sự cộng hưởng của chiếc vòng tay, Lâm Tu Trúc cảm thấy vô cùng bi thương. Lúc này, Úc Đường bị bao bọc bởi những cảm xúc hỗn loạn, y không hề ngủ yên trong mơ, mà như rơi vào một cơn ác mộng không thể tỉnh lại. Lâm Tu Trúc quyết định không chờ đợi nữa mà lập tức bước vào giấc mơ của Úc Đường, muốn ở bên y dù không thể đánh thức y.
Phép thuật giúp con người kết nối với cõi mộng là của Cục Điều tra, nhưng Lục Yêu cũng đã thành thạo từ lâu, ngoài ra còn có một phần thân thể mà Úc Đường tặng cho Lâm Tu Trúc làm vật môi giới, nàng có thể tìm được giấc mơ của Úc Đường ngay lập tức. Nhưng nàng vừa lo lắng cho Úc Đường, vừa lo lắng cho Lâm Tu Trúc, nên quyết định đi theo vào giấc mơ của Úc Đường, đề phòng cả hai cùng bị lạc đường.
Lúc bình minh, Lâm Tu Trúc nằm xuống cạnh giường ngọc, nhắm mắt lại, thầm gọi tên Úc Đường trong lòng, một tay nhẹ nhàng siết chặt chiếc vòng.
Chẳng bao lâu, hơi thở của anh cũng bắt đầu trở nên dài hơn, ý thức chìm vào thế giới giấc mơ.
*
Khi Lâm Tu Trúc mở mắt ra, anh nhìn thấy một cung điện có kết cấu bằng gỗ, giản dị trang nhã, trông khá cổ kính.
“Thì ra là lúc này.” Lục Yêu thẳng lưng lên, hai tay chống vào eo, ngước nhìn cung điện trong truyền thuyết trước mặt.
Đầu óc Lâm Tu Trúc còn chưa tỉnh táo lắm, phải một lúc sau anh mới tỉnh lại hoàn toàn, đồng thời anh cũng nhận thấy sự thay đổi của Lục Yêu: “Sao cô lại thế này?”
Lục Yêu trước mặt anh không phải trong hình dáng đầu người mình rắn quen thuộc mà trông như một người bình thường, có tay chân, dáng người cao ráo, mặc trang phục như một thiếu nữ trong tranh cổ.
“Trông tôi vốn là như thế này mà!” Lục Yêu liếc Lâm Tu Trúc một cái sắc lẻm, tức giận nói: “Tôi cũng từng là người!”
Lâm Tu Trúc ngậm miệng, không hỏi thêm câu nào về việc tại sao sau này nàng lại biến thành đầu người thân rắn.
Hai người đang ở trong một cung điện, người đến người đi đều mặc trang phục cổ xưa, trông rất giống những cung nữ và thái giám trong phim cổ trang. Còn trang phục hiện đại của Lâm Tu Trúc quá bắt mắt, may mắn là dường như không ai nhận ra sự khác thường của anh.
Lục Yêu hiển nhiên biết rõ tình thế lúc này, thuần thục dẫn Lâm Tu Trúc trốn đông trốn tây, luôn di chuyển về một hướng nhất định. Những người có gương mặt mờ ảo trong giấc mơ hoàn toàn nhắm mắt làm ngơ với hai người, chỉ lo bận rộn với công việc riêng, nên hành động xâm nhập của họ diễn ra suôn sẻ.
“Cô khá quen thuộc nơi này.” Lâm Tu Trúc thấp giọng nói.
“Ừm, lần trước tôi cũng lặng lẽ đi vào như vậy, đáng tiếc cuối cùng lại bị người ta phát hiện.” Lục Yêu thở dài: “Sau đó bị bọn pháp sư tà thuật luyện chế thành thú trấn mộ đầu người mình rắn.”
Lâm Tu Trúc: “…” Đây còn là một câu chuyện kinh dị!
Ngay sau đó, Lâm Tu Trúc bị Lục Yêu kéo lại, hai người trốn vào góc tường của cung điện, lặng lẽ thò đầu ra ngoài.
Không lâu sau, một người đàn ông trung niên có bộ râu dài đi ngang qua cách đó không xa, đi thẳng vào cung điện phía trước.
“Chính là lão!” Lục Yêu chỉ vào người đàn ông râu dài, nghiến răng nghiến lợi nói. Nhưng cơn giận của nàng cũng biến mất nhanh như khi nó đến: “Hừ, cuối cùng lão cũng bị tôi đánh gần chết, sau đó là bị mấy người trong Cục Điều tra tiêu diệt, coi như tôi đã trả thù xong rồi.”
“Là chuyện mấy ngày trước sao?” Lâm Tu Trúc nghĩ đến việc bọn trẻ đã rời đi.
“Phải.” Lục Yêu gật đầu: “Anh không biết tên khốn này đáng ghét đến mức nào! Rõ ràng là do Cảm Thiên Ti chúng tôi bỏ ra cái giá rất lớn để thu hút sự chú ý của ngài, để ngài đích thân giáng lâm, nhưng cuối cùng lại để cho tên nghiệt súc này hái quả ngọt!”
Chuyện này có liên quan đến Úc Đường, Lục Yêu biết Lâm Tu Trúc nhất định sẽ hỏi đến cùng, vậy nên dứt khoát kể lại từ đầu.
Hơn một ngàn năm trước, trên thế giới này vẫn còn tồn tại những người tu hành có linh cảm cao hơn hiện tại, họ có thể cảm nhận được trời đất và thiên nhiên, có mối liên hệ sâu sắc hơn với vạn vật. Vì vậy, khi thế giới bắt đầu có dấu hiệu sụp đổ, người tu hành là những người đầu tiên cảm nhận được.
Người của Cảm Thiên Ti biết rằng thế giới mình đang ở sắp sụp đổ, vì vậy họ đã sử dụng bí pháp cổ xưa được coi là cấm kỵ, tổ chức một buổi lễ hiến tế với cái giá khổng lồ, kêu gọi “y”, muốn cầu xin sự giúp đỡ từ một tồn tại cấp cao hơn. Đây là một bước đi cực kỳ mạo hiểm, bởi không ai biết liệu “y” có đáp lại hay không, và có thái độ như thế nào đối với những sinh mạng nhỏ bé như họ. Nhưng không còn thời gian nữa, trên thế giới đã xuất hiện những vết nứt, nó đang bắt đầu sụp đổ từng chút một, sớm hay muộn gì cũng sẽ dẫn đến kết cục hủy diệt, thà rằng làm liều một phen.
Nghi thức hiến tế thành công, tất cả người tu hành đều nghe thấy “y” đáp lại lời kêu gọi của họ, đồng thời cũng có thể cảm nhận được rằng “y” đã đến. Tuy nhiên, không ai biết y đã xuất hiện ở đâu và dưới hình thức nào. Đúng lúc người của Cảm Thiên Ti đang gấp rút tìm kiếm dấu vết của “y” thì Hoàng hậu bù nhìn của nước Khải đã hạ sinh một Hoàng tử bé.
Bù nhìn ở đây không phải là một phép ẩn dụ, mà nó thực sự chỉ là một con bù nhìn do bọn pháp sư tà thuật tạo ra bằng những vật liệu không biết là gì. Vị Hoàng hậu này tuy nhìn giống người thật, có thể cử động và nói chuyện, nhưng thực ra mọi việc đều do pháp sư tà thuật đã trở thành Quốc sư nước Khải đứng sau điều khiển. Pháp sư tà thuật dùng bù nhìn để đã thao túng Vua của nước Khải lúc bấy giờ, cả nước đều nằm dưới bàn tay của lão. Khi người của Cảm Thiên Ti nhận ra điều này thì Hoàng tử bé của nước Khải đã lên ba tuổi.
Tương truyền Hoàng tử bé vừa sinh ra đã có hiện tượng dị thường, Quốc sư thì nói rằng đây là vị thần giáng trần để mang lại mưa thuận gió hòa và mùa màng bội thu cho nước Khải. Người dân nước Khải cũng tin vào vị thần nhỏ này, gọi y là Tuế Vô Thần Quân, ngày ngày đến vái lạy, sùng kính vô cùng. Kể từ đó, nước Khải quả thật là mưa thuận gió hòa, mùa màng bội thu năm này qua năm khác, bất khả chiến bại trên chiến trường, trăm trận trăm thắng, trở thành một cường quốc trên thế giới.
Cảm Thiên Ti cũng để ý đến Tuế Vô Thần Quân này, xác định nếu đây không phải thủ đoạn của pháp sư tà thuật thì nhất định chính là tồn tại cấp cao đã đáp lại lời kêu gọi của họ. Lúc đó Lục Yêu còn là một thủ lĩnh của Cảm Thiên Ti, nàng quyết định phải thăm dò cho rõ ngọn ngành, bèn cải trang thành cung nữ lẻn vào hoàng cung nước Khải.
Lục Yêu xâm nhập cũng khá suôn sẻ, nhưng nàng không hề biết rằng mình đã bị đồng đội phản bội và bán đứng, ngay từ đầu đã bị lộ. Pháp sư tà thuật không bắt nàng ngay mà còn để Lục Yêu vào hoàng cung như đang trêu chọc con mồi, chẳng qua là vì lão quá kiêu ngạo, không nghĩ rằng nàng có thể phá hỏng kế hoạch của mình.
Và Lục Yêu cuối cùng cũng vẫn rơi vào tay pháp sư tà thuật. Nàng đã tận mắt chứng kiến tám mươi mốt đứa bé bị lột da rút xương, biến thành những đồng nam đồng nữ chôn cùng trong cung điện dưới lòng đất, bản thân nàng cũng bị luyện thành thú trấn mộ đầu người mình rắn.
Tuy nhiên, trước khi bị pháp sư tà thuật bắt được, Lục Yêu thực ra đã hoàn thành nhiệm vụ của mình, còn truyền tất cả những thông tin mình biết ra bên ngoài khi chiến đấu với pháp sư tà thuật.
“Tôi đã tìm thấy Tuế Vô Quân trong cung, biết được rằng thế giới buộc phải sụp đổ từ ngài, không còn cách nào để cứu vãn nữa rồi.” Lục Yêu thở dài, rồi tiếp tục nghiến răng nghiến lợi: “Tên khốn đó chỉ lợi dụng lúc tôi hoang mang để đánh lén tôi, nếu không tôi đã không thua!”
“Vậy tại sao sau này thế giới không sụp đổ?” Lâm Tu Trúc hỏi.
“Đã sụp đổ rồi đấy.” Lục Yêu đáp: “Thế giới này đã sụp đổ từ lâu, chẳng qua là vào lúc sụp đổ, nó đã được Đường Đường khâu lại mà thôi.”
Khóe miệng Lâm Tu Trúc giật giật, anh cảm thấy mình biết quá nhiều, tốt nhất không nên tiếp tục hỏi nữa.
“Đường Đường hiện tại hẳn là ở cung điện phía trước, đi, tôi dẫn anh vào.”
Lúc này, Lục Yêu cũng nhận ra, những người không nhìn rõ mặt sẽ không để ý đến mình, thế là nghênh ngang bước ra ngoài cùng Lâm Tu Trúc.
Theo diễn biến ban đầu, không lâu nữa pháp sư tà thuật râu dài sẽ giả vờ rời khỏi đây, còn Lục Yêu sẽ vào tìm Tuế Vô Quân để hỏi cách cứu thế giới. Nhưng mọi thứ trong giấc mơ có thể không nhất thiết phải phát triển theo quỹ đạo ban đầu, tốt hơn hết là làm theo ý mình, biết đâu sự bất ngờ chính là chìa khóa để phá vỡ tình thế này.
Cuối cùng, Lâm Tu Trúc cũng gặp được Úc Đường trong cung điện.
Đó là một đứa bé chỉ ba bốn tuổi, mặc quần áo sang trọng, ngồi thẳng lưng trên giường ngọc, trông rất đáng yêu, hai má mũm mĩm mềm mại, sờ vào chắc rất dễ chịu. Y đang nhắm mắt như đang ngủ, nhưng ngay cả trong giấc ngủ yên bình, người ta cũng có thể cảm nhận được hơi thở đặc biệt tỏa ra từ cơ thể y, thảo nào mà mọi người cho rằng y là thần tiên.
“Úc Đường.” Lâm Tu Trúc bước đến gần đứa trẻ, một đầu gối khuỵu xuống đất, tiến lại gần hơn một chút, cố gắng nhìn rõ gương mặt y.
Đứa trẻ trên giường lúc này đột nhiên mở mắt ra, đôi mắt đen sâu thẳm, tĩnh lặng như vũ trụ vĩnh cửu, dường như chứa đựng hàng ngàn vì sao.
Hơi thở của Lâm Tu Trúc như dừng lại, bản năng khiến anh cảm thấy nguy hiểm, nhưng cũng chính bản năng cũng mách bảo anh rằng đây chính là Úc Đường.
Thế rồi, đứa trẻ trên giường ngọc cũng giật mình vì người đàn ông này bất thình lình xuất hiện ở đây, liền tránh ra sau, phá vỡ sự bình tĩnh trong mắt.
“Sao anh lại ở đây?” Úc Đường nói xong thì dùng hai tay bụm miệng, hiển nhiên ý thức được câu nói này tiết lộ sự thật là mình nhận ra người trước mặt.
“Dịch vụ đánh thức sau khi dỗ ngủ.” Lâm Tu Trúc đáp.
Úc Đường: “…”
Úc Đường quay đầu đi, không nhìn người đàn ông trước mặt, tự cho rằng thái độ của mình rất cứng rắn, nhưng giọng nói lại giống như đang làm nũng: “Em còn chưa muốn tỉnh, anh có thể đi.”
Lâm Tu Trúc muốn xoa tóc đứa bé này, nhưng chưa kịp đưa tay ra thì đã thấy mắt hoa lên. Khi mở mắt ra lần nữa, anh phát hiện Úc Đường và cung điện của nước Khải đã biến mất, khung cảnh chuyển sang một tang lễ rất trang trọng.
Hàng vạn người dân trên con đường dài đang khóc lóc. Người ta hô vang danh hiệu của Tuế Vô Thần Quân, có người khóc đến nỗi ngất xỉu, có người thì kêu gào những câu đại loại như “nếu không có ngài thì tương lai chúng tôi sẽ ra sao”.
Lâm Tu Trúc đứng sững sờ giữa đám đông đang khóc, ngơ ngác không biết phải làm sao.
Đây là lễ tang của Tuế Vô Quân, lễ tang của một vị thần.