Vô Thượng Kiếm Đế - Thiên Thể Bất Tử Ai Cũng Nghĩ Ta Vô Địch
Chương 383: C383: Hắn ta không ra tay
Vì thế, Ân Thiên Tử đã giết toàn bộ người nhà Tiếu Trường Lâm, sau đó xuất hiện để giải cứu hắn ta.
Ân Thiên Tử để Tiếu Trường Lâm bên cạnh, dốc lòng dạy dỗ, toàn bộ người trong hoàng triều Phụng Thiên đều ngưỡng mộ, Tiếu Trường Lâm đương nhiên cũng vô cùng cảm kích Ân Thiên Tử.
Tiếu Trường Lâm cũng tiến lên phía trước theo kế hoạch của Ân Thiên Tử, từng bước một leo lên tới vị trí Tịnh Kiên Vương.
Trở thành một thân vương khác họ duy nhất trong hoàng triều Phụng Thiên, có thể nói là phong quang vô hạn.
Ân Thiên Tử chọn Tiếu Trường Lâm vì đã nhìn trúng thiên phú của đối phương, nhưng hắn ta vẫn để lại đường lui cho mình, vừa bồi dưỡng nhưng cũng vừa áp chế Tiếu Trường Lâm.
Tiếu Trường Lâm bị giữ lại trong Đế Đô, lúc nào cũng phải chịu sự giám sát của người Ân gia.
Nhiều năm như vậy, Tiếu Trường Lâm vẫn luôn không oán không hận mà giúp đỡ Ân Thiên Tử, nhưng Ân Thiên Tử hoàn toàn không biết từ lúc bắt đầu
Tiếu Trường Lâm đã biết Tiêu gia bị diệt vong là do Ân Thiên Tử làm.
Hắn ta không ra tay là vì đang đợi thời cơ.
Sự xuất hiện của Trần Trường An khiến Tiếu Trường Lâm nhìn thấy cơ hội, trong phòng đấu giá, Trần Trường An cũng chú ý tới vị Tịnh Kiên Vương Tiếu Trường Lâm này.
Cho nên trước khi đám Đại Hoàng chưa tới, Trần Trường An đã từng tìm tới Tiếu Trường Lâm, cũng biết được Ân Thiên Tử bí mật che giấu rất nhiều đệ tử Ân gia từ miệng đối phương.
Lý do là vì một ngày nào đó Ân gia xảy ra chuyện thì vẫn còn huyết mạch để đông sơn tái khởi.
"Ân Thiên Tử, bây giờ toàn bộ Ân gia ngoài ngươi ra, không còn một ai sống sót cả".
"Cũng giống như năm đó ngươi tiêu diệt toàn bộ Tiếu gia của ta và giữ lại mình ta”.
"Có hối hận không?”
"Có hối hận vì trước đây không giết ta không?”, Tiếu Trường Lâm lạnh lùng cười.
"Ngươi... Ngươi biết chuyện đó từ khi nào?", Ân Thiên Tử tức giận hỏi.
"Ân Thiên Tử, chẳng lẽ ngươi thật sự cho rằng khi đó ta chỉ mới tám tuổi nên không hiểu, không biết chuyện gì sao?"
"Hành động của ngươi quá gượng gạo, quá giả trân".
"Ngươi trời sinh đã không phải là một kẻ giỏi toan tính, vì ngươi... không biết giả vờ".
Lời Tiếu Trường Lâm nói khiến Ân Thiên Tử vô cùng tức giận, đời này chuyện hắn ta ghét nhất chính là bị người khác nghi ngờ, bị người khác phủ nhận.
“Ta giết ngươi!" Vẻ mặt Ân Thiên Tử tối sầm lại, lập tức ra tay.
Nhưng ngay khi vừa định ra tay, hắn ta lại đột nhiên cảm nhận được một luồng sức mạnh linh hồn vô cùng mạnh mẽ vây xung quanh mình.
"Ngươi không giết được đâu”.
Trần Trường An lạnh lùng cười một tiếng, sau đó hỏi: "Bây giờ ngươi cảm thấy thế nào?”
"Ân gia ngươi dày công xây dựng hoàng triều Phụng Thiên nhiều năm như vậy đã bị người khác nhanh chóng lật đổ".
"Hơn nữa, từ nay về sau Ân gia của ngươi sẽ không còn sót lại huyết mạch nào trên đời nữa".
"Vui không?” Nghe Trần Trường An nói vậy, ánh mắt Ân Thiên Tử tràn đầy lửa giận, nhưng
hắn ta phát hiện dù mình có làm thế nào cũng không thể khống chế được cơ thể của mình.