Vô Thượng Kiếm Đế - Thiên Thể Bất Tử Ai Cũng Nghĩ Ta Vô Địch
Chương 288: C288: Nhiều người vậy ư
“Đúng vậy, bọn ta vừa mới nghĩ ra một cách, nếu một loại linh hỏa không được thì bọn ta bèn hợp tác với nhau cùng ra tay, biết đâu nhiều loại linh hỏa giao hòa lại mang đến hiệu quả ngoài sức tưởng tượng”.
Đồng thời ra tay ư?
Dược Nghịch Mệnh gật đầu, sau đó lại ném hạt châu vào trong lò luyện đan.
Ẩm!
Một lát sau, một tiếng nổ mạnh vọng ra từ phủ Đan Đế, làm cho những người đến hóng hớt ngoài phủ đều sửng sốt.
Động tĩnh sao mà lớn thế? Rốt cuộc bên trong đang làm cái gì? Đánh nhau à?
Người bên ngoài không biết, nhưng người bên trong hiện giờ đang nhìn nhau trong sự xấu hổ.
Linh hỏa giao hòa đâu phải chuyện dễ dàng, đặc biệt là khi nhiều linh hỏa chạm vào nhau, nhất định sẽ phát sinh một vụ nổ mạnh.
Nếu không có Dược Nghịch Mệnh ra tay thì sợ rằng người bên ngoài phủ không chỉ nghe thấy mỗi tiếng nổ thôi.
“Cảm tạ Đế Đan ra tay giúp đỡ, bằng không mấy người bọn ta có lẽ đã...”
“Đúng vậy, thật sự không ngờ linh hỏa dung hợp lại sinh ra uy lực kh ủng bố đến thế, xem ra cách của bọn ta thất bại rồi”.
“Hầy, chẳng lẽ bó tay với hạt châu này thật sao?” Mọi người cảm thấy sự bất lực bao phủ chính mình, nghĩ ra đủ mọi cách, cũng thử vô số biện pháp, kết quả cuối cùng vẫn là như vậy, cảm giác thất bại khiến
người ta cảm thấy không tài nào thở nổi.
“Các vị không cần như vậy, hạt châu này vốn không phải vật tầm thường, ngay cả ta cũng không có cách nào, thất bại là điều không thể tránh khỏi”.
“Thôi vậy, thứ này chung quy không có duyên với ta, có lẽ phải đợi người có duyên thật sự xuất hiện mới có thể luyện hóa nớ”.
Dược Nghịch Mệnh vốn đã dự đoán đến kết quả tệ nhất, ông ta triệu tập nhiều luyện đan sư lại đây chẳng qua là muốn cố gắng thử lần cuối mà thôi.
“Chi bằng để ta thử xem”, Vân Tiêu hít sâu một hơi rồi đi về phía lò luyện đan.
Mọi người nghe Vân Tiêu nói thì ngạc nhiên ra mặt, ngươi thử? Bọn ta đều không làm được, chẳng lẽ một luyện đan sư như ngươi có thể làm được sao?
“Tiểu tử, ngươi...”
Một luyện đan sư còn chưa kịp nói cho xong câu trào phúng thì bỗng thấy Vân Tiêu giang hai tay ra, hai loại linh hỏa khác nhau xuất hiện trên tay hắn ta.
Tiểu tử này... Đồng thời thu phục được hai loại Thiên Địa Linh Hỏa?
“Hắn mới chỉ đạt đến Thần Thông Cảnh mà thôi, sao có thể thu phục được hai loại Thiên Địa Linh Hỏa được?”
“Hơn nữa nếu ta không nhìn nhầm thì một loại là Quỷ Minh Linh Hỏa, một loại còn lại có lẽ là... Nộ Phật Linh Hỏa”.
“Hai loại linh hỏa này vậy mà lại đều ở trên tay một người? Rốt cuộc hắn làm sao làm được?”
Hai loại linh hỏa này xếp hạng khá cao, hơn nữa còn là linh hỏa tương khác nhau, bây giờ xuất hiện trên tay cùng một người, bảo mọi người làm sao không khiếp sợ cho được?
Lúc này, đến cả ánh mắt Dược Nghịch Mệnh nhìn Vân Tiêu cũng thay đổi, người này còn trẻ mà đã có được bản lĩnh như thế, e là sau lưng hắn ta đã có một người thầy lợi hại.
Nhưng vì sao chưa từng nghe nói sư phụ của Vân Tiêu là ai. Chẳng lẽ Vân Tiêu còn có bí mật nào khác?
Từ trước đến nay không có tiếng tăm gì, bỗng nhiên nổi danh trong vòng một năm, có lẽ hắn ta có được cơ duyên nào đó.
Khi mọi người ở đây hãy còn chìm trong sự kinh ngạc, hành động tiếp theo của Vân Tiêu lại khiến bọn họ hoảng sợ.
“Trời ạ, tiểu tử nhà ngươi không muốn sống nữa à? Mau dừng tay lại”.
“Điên rồi, tiểu tử này là một kẻ điên, lẽ nào ngươi không nhìn thấy chuyện gì vừa xảy ra à?”
“Ngươi muốn kết hợp hai loại linh hỏa này lại sao? Ngươi đúng là...”
“Ôi trời đất ơi, dung hợp rồi ư? Quỷ Minh Linh Hỏa và Phật Nộ Linh Hỏa thế mà lại dung hợp rồi?”
“Thật là khó tin, kỳ điệu quá”. “Tiểu tử này vẫn còn là con người sao? Khủng khiếp quá vậy?” Vân Tiêu dung hợp hai loại linh hỏa, tạo ra một loại linh hỏa mới.
“Ta tình cờ dung hợp hai loại linh hỏa làm một, uy lực cực lớn, nhưng cũng chỉ tạm khống chế được nớ”.
“Các vị, xin hãy lùi về sau, để tránh xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn khiến các ngươi bị thương”.
Nghe vậy, mọi người chỉ mỉm cười, hai loại linh hỏa dung hợp xong đúng là rất khủng khiếp, thế nhưng thực lực của Vân Tiêu dù sao cũng chỉ mới đạt đến Thần Thông Cảnh, cho dù thật sự xảy ra vấn đề gì thì cũng khó có thể khiến bọn họ bị thương.
Nhưng tất cả mọi người vẫn hết sức chờ mong, bọn họ muốn nhìn xem linh hỏa vừa sau khi dung hợp có thể luyện hóa hạt châu kỳ quái kia không.
Vân Tiêu bắt đầu tập trung tinh thần vào việc luyện hóa. Ở một phía khác, nhóm Trần Trường An hiện nay cũng đến thành Đan Đế.
Bọn họ đi thẳng đến phủ Đan Đế, nhưng lại phát hiện bên ngoài phủ đã bị bao vây chật ních.
“Nhiều người vậy ư? Bọn họ có vào được đâu, chờ ở bên ngoài làm gì chứ?”. Huống Trung Đường cảm thấy khó hiểu, bèn hỏi.
“Hóng hớt thôi, lỡ như bên trong có tin tức gì truyền ra thì bọn họ sẽ biết được ngay lập tức”.
“Mặc kệ những người này, chúng ta đến phủ Đan Đế luôn”. “Đông quá, hay là mở đường?”
“Được!”
Huống Trung Đường không suy nghĩ thêm nữa, hắn ta gật đầu, lao nhanh qua đám đông.
“Ngươi xem, ta biết dẫn hắn theo kiểu gì cũng có tác dụng mà, thả ra một phát là như chó hoang thả rông ngay”.
“Nhưng mà sao chúng ta không bay qua đó luôn?”
“Ờm... Có lý, chúng ta bay, kệ hắn chạy tiếp!”