Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Vô Thượng Kiếm Đế - Thiên Thể Bất Tử Ai Cũng Nghĩ Ta Vô Địch

Chương 15: C15: Lão tổ có chỉ thị gì ạ



Trò khỉ gì thế này? Đang đánh nhau không thấy à? Có thể nghiêm túc một chút được không?
Mọi người quay sang, chỉ thấy Trần Trường An nằm trên ghế xích đu, chăm chú nhìn Đại Hoàng và quả dưa trong miệng nó.
Nghe Trần Trường An hỏi, Đại Hoàng vừa định gật đầu, nhưng suy nghĩ kỹ thì lại lắc đầu.
"Chết tiệt, nhìn cái bộ dạng keo kiệt của ngươi kìa."
"Ta còn có thể cướp phần của ngươi à?"
"Ai ăn đồ thừa của chó chứ?" Trần Trường An nhăn mặt ghê tởm.
Đại Hoàng cũng ghê tởm liếc nhìn Trần Trường An, mấy năm qua ngươi cướp phần ăn của ta ít à?
Đồ thừa của chó ư?
Ngươi mới là chó, cả nhà ngươi toàn chó.
Ta là chó bình thường à?
Ta là Chó Vương...

Phi phi phi...
Ta là Kỳ Lân có dòng máu cao quý!
Thấy Đại Hoàng không để ý đến mình, Trần Trường An cũng chẳng làm gì được, cũng không phải không muốn cướp,
chủ yếu là cướp thì chắc chắn sẽ thua.
"Vậy ngươi đi lấy cho ta quả khác đi, quả này không ngọt, đừng ăn."
Trân Trường An nhìn một người bên cạnh, người đó lập tức gật đầu, chạy ra lấy một quả dưa khác.
"Ừm, quả này ngon, ngọt đấy."
Trân Trường An nếm thử một miếng rồi gật gù hài lòng, khiến người kia vui mừng khôn xiết.
"Hửm?"
"Đứng chết trân như vậy làm gì?"
"Các ngươi đánh nhau đi, ta chỉ ăn quả dưa thôi, không làm phiền các ngươi đâu."
Thấy mọi người nhìn mình chằm chằm, không đánh cũng không nhúc nhích, Trần Trường An lập tức thúc giục.
Người nhà họ Trần thì không thấy làm sao, lão tổ có địa vị gì chứ? Có chuyện lớn nào mà chưa từng thấy đâu?
Có thể bình tĩnh ngồi ăn dưa như vậy, đó là chuyện bình thường không thể bình thường hơn.
Nhưng người của nhà họ Từ và Ninh thì hơi khó hiểu.
Trông thanh niên Trần Trường An này rất trẻ, sao đ ĩa ngộ có vẻ khác thường thế?
Cứ như thể người thực sự chủ trì nhà họ Trần là hắn vậy?
Mọi người khác đều chuẩn bị tư thế, chỉ mình hắn thong dong ngồi ăn dưa với con chó Đại Hoàng?

"Hình như ta chưa từng gặp người này?”
"Hắn thực sự là người của nhà họ Trần sao?"
Thành Yên Quy không lớn, người của nhà họ Trần cũng không nhiều, nhà họ Từ và Ninh về cơ bản nắm rõ tên tuổi và dung mạo của từng người nhà họ Trần.
Chỉ riêng Trần Trường An, họ hoàn toàn không biết gì, hắn như xuất hiện từ hư vô vậy.
Có lẽ chính là người này đã đem bảo bối về cho nhà họ Trần? Cho nên mới được đối xử đặc biệt như vậy?
Chắc chắn là như thế, chắc chắn là như thết
Nếu không, một thằng nhóc thối Ngưng Nguyên Cảnh tầng một, sao có thể được nhà họ Trần đối xử như vậy?
"Thằng nhóc kia, chính ngươi đã đem bảo bối về cho nhà họ Trần đúng không?"
"Thật không dám giấu diếm, ở thành Yên Quy này, nhà họ Từ và nhà họ Ninh của bọn ta mới là gia tộc mạnh nhất."
"Nếu ngươi giao bảo vật cho bọn ta, ta cam đoan sẽ đối xử với ngươi tốt hơn ở nhà họ Trần hàng ngàn lần, hàng vạn lần!" Gia chủ nhà họ Từ tự tin nói.
Tuy nhiên sau khi ông ta nói xong, tất cả mọi người nhà họ Trần nhìn ông ta như thể đang nhìn kẻ ngốc.
Điều này khiến gia chủ nhà họ Từ ban đầu tự tin cũng cảm thấy hơi ngượng ngùng, mình nói sai cái gì à?
"Ta vừa nói sai chỗ nào sao?" Gia chủ nhà họ Từ nhỏ giọng hỏi.

"Ừm... ta cảm thấy không có vấn đề gì." Gia chủ nhà họ Ninh cũng thấy hơi mơ hồ.
Lúc hai người đang thắc mắc thì Trần Trường An ăn xong quả dưa, ra lệnh cho người kia mang đến quả khác, rồi nói với Trân Chính Nguyên: "Chính Nguyên."
"Lão tổ có chỉ thị gì ạ?"
"Nhanh lên đi, nói nhiều như vậy làm gì, chút nữa hết dưa cho Đại Hoàng ăn bây giờ."
Hả?
Đại Hoàng ngẩng đầu nhìn Trần Trường An, trong mắt đầy khinh bỉ, ta mới ăn quả thứ hai đó, ngươi đã ăn tới quả thứ ba rồi còn gì, liên quan gì đến ta?
"Vâng, lão tổi"
Đoạn đối thoại giữa Trần Trường An và Trần Chính Nguyên khiến người của nhà họ Từ và nhà họ Ninh sững sờ trân trối!
Lão tổ? Trần Chính Nguyên gọi chàng trai trẻ đó là lão tổ? Hắn là lão tổ tông của nhà họ Trần sao?
Làm sao có thể chứ!


Chương trước Chương tiếp
Loading...