Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Vô Tận Đan Điền

Chương 51: Hàn minh chưởng​



"Ai, vì lời này nói ra chắc hẳn các người đều không tin, đã như vậy, ta sẽ động thủ!" Chứng kiến toàn bộ Hắc Y nhân tươi cười như hoa, Nhiếp Vân lắc đầu, thân thể nhoáng một cái đột nhiên ra tay!
Có thể phái Hắc Hộ vệ ra tay thì xem ra đã muốn đuổi cùng giết tận rồi, lúc này chắc cũng không cần nương tay nữa rồi!
"Ha ha, ngươi thật đúng là dám động tay, ta hiện tại nói cho ngươi biết, thực lực giữa chúng ta chênh lệch rất lớn, cho dù ngươi có tu luyện thêm mười năm nữa cũng không thể đạt tới đâu!"
Nhìn thấy thiếu niên ra tay tấn công mình, Nhiếp Khiêm cười ha ha, liền trở bàn tay ra đỡ.
Chân khí từ Khí Hải đệ ngũ trọng Xuất Thể cảnh đỉnh phong toả ra nồng đậm, trong chốc lát liền đem thiếu niên phía trước phong tỏa toàn bộ lối thoát.
“Ân?" Sau khi xuất Chân khí phong tỏa toàn bộ lối thoát, thiếu niên ở trước mắt lại đột nhiên biến mất, không thấy tung tích, Nhiếp Khiêm đang sững sờ, ngay sau đó chợt nghe từ sau lưng tiếng gió ù vù, quay đầu nhìn lại, mới phát hiện thiếu niên vừa nãy ở trước mặt cách đó không xa vậy mà chẳng biết lúc nào đã xuất hiện tại sau lưng!
“Ta đang tự hỏi không biết vì sao ngươi lại kiêu ngạo như vậy, thì ra là cũng có chút tài mọn, có một bộ pháp quỷ dị như vậy, nhưng nếu tính về thực lực thì vẫn chưa là gì a!"
Mặc dù cảm thấy khiếp sợ đối với tốc độ của Nhiếp Vân, nhưng thân cường giả Khí Hải đệ ngũ trọng đỉnh phong, Nhiếp Khiêm cũng không thèm để ý, ngược lại cười lạnh một tiếng, thân thể xoay mạnh một cái, liền chạy trốn về trước bốn năm bước, tránh được đòn đánh lén của Nhiếp Vân, đồng thời trở tay tung một chưởng mang nồng đậm chân khí hướng thẳng mặt Nhiếp Vân.
Với khoảng cách gần như vậy và chân khí hùng hậu bạo trùm, cho dù Xuất Thể cảnh đỉnh phong muốn ngăn cản còn khó khăn, chớ nói chi là một tiểu tử đệ tứ trọng!
Trong nội tâm Nhiếp Khiêm cười hắc hắc, tựa hồ có thể đoán được thiếu niên ở trước mắt tuyệt đối dưới một chiêu này sẽ biến thành thịt vụn, chết chắc a!
"Đúng vậy, chiêu lúc nãy quả thật chỉ là chút tài mọn!"
Loại ý nghĩ này còn chưa dứt, chợt nghe đối phương cười nhạt một tiếng, đối mặt với luồng chân khí cuồng bạo của mình mà không thèm tránh né, một đường bay đến đỡ lấy.
Đinh đinh đinh đinh!
Chân khí sắc bén liên tục tấn công lên người Nhiếp Vân, nhưng những đòn đó như là đánh vào sắt thép, cả hai chạm vào nhau liên tiếp tạo ra âm thanh leng keng, đừng nói tổn hại đến thân thể ngay cả quần áo cũng không bị rách miếng nào!
"Cái gì? Điều này sao có thể!”
Chứng kiến tràng cảnh trước mắt, Nhiếp Khiêm há hốc mồm nhìn, cái cằm thiếu chút nữa rơi mất, bất quá hắn không hổ là cường giả thân kinh bách chiến, phản ứng vô cùng nhanh, sự kinh ngạc này vừa loé lên liền bị ép xuống ngay, như là hiểu được điều gì liền cười lạnh một tiếng "Không nghĩ tới ngươi còn có chiến y phòng ngự cấp bậc quý tộc hạ phẩm, loại người như ngươi không xứng đáng có được loại vật phẩm này, tốt nhất là nên đưa cho ta! Võ kỹ Quý tộc hạ phẩm, 【 Hàn minh chưởng 】!"
Mặc dù Nhiếp Vân chưa luyện Linh Tê Luyện Thể Quyết đến tầng thứ hai nhưng thực sự không sai biệt bao nhiêu, đơn thuần chỉ cần khởi động phòng ngự, cho dù là cường giả Thành Cương cảnh đỉnh phong cũng đừng mơ tưởng có thể phá vỡ, đối với loại công kích của Nhiếp Khiêm, quả thực cùng chỉ như là gãi ngứa! Cho nên cũng cũng không cần phải trốn tránh, chỉ là Nhiếp Khiêm cũng không nghĩ như vậy, hắn chưa từng gặp qua loại Luyện Thể pháp quyết mạnh như vậy, còn tưởng rằng Nhiếp Vân đang mặc một bộ phòng ngự chiến y quý tộc hạ phẩm, thầm nghĩ thứ này chắc chắn là của mình rồi, mắt ánh lên vẻ hưng phấn liền đánh ra một chưởng!
Thân là đội phó Hắc hộ vệ, Địa Vị cực cao, hắn học được ba bộ võ kỹ, trong mấy chiêu đó chiêu rơi Hàn minh chưởng uy lực lớn nhất, một chiêu đánh ra, toàn bộ sân nhỏ trong nháy mắt đã bị bao quanh bởi những bàn tay đỏ như máu, mặc dù cách xa nhưng vẫn cảm thấy lạnh lẻo thấu xương.
Hàn minh chưởng là một loại võ kỹ có thuộc tính âm hàn, sau khi luyện đến mức đại thành, một khi xuất chiêu liền đêm bầu trời nhuộm thành màu đỏ tươi như máu, bị vây ở trong đó đối phương tựa như bị nhốt trong hầm băng, gió rét lạnh thấu xương!
Nhìn vào thì thấy cực nóng còn cảm giác thì âm hàn, lúc nóng lúc lạnh, làm cho người khác khó lòng phòng bị, bộ này võ kỹ được cho là bộ võ kỹ nối trội nhất của Nhiếp gia, Nhiếp Khiêm từng dùng chiêu này đả bại qua một cường giả Thành Cương cảnh sơ kỳ, nhưng bây giờ đem ra để đối phó một tiểu tử Chân Khí cảnh đỉnh phong, trong mắt hắn cho dù có giết chết tên thiếu niên này cũng coi như rất có mặt mũi.
"Nguy rồi!”
Chứng kiến chân khí Nhiếp Khiêm hóa thành huyết chưởng ấn đầy trời, Lạc Khuynh Thành trên khuôn mặt đẹp lập tức lộ ra vẻ sốt ruột.
Nàng từng chứng kiến thực lực của Nhiếp Vân, tuy không kém, nhưng tối đa cũng chỉ có thể so sánh với Xuất Thể cảnh đỉnh phong, bằng không thì sau khi đánh chết một tên Yêu nhân hóa cũng không hao tổn thực lực nhiều như vậy, buộc phải nghỉ ngơi một thời gian dài như vậy!
"Huyên thúc thúc, ngươi ra tay cứu huynh ấy đi..."
lại
Nghĩ đến việc thiếu niên đó có thể sẽ bị giết chết, Lạc Khuynh Thành vẻ mặt lo lắng, vội vàng kéo quản gia Lạc Huyên một cái.
Trong mắt nàng Lạc Huyên là cường giả Thành Cương cảnh đỉnh phong, một khi ra tay..., nhất định có thể cứu Nhiếp Vân ra! đâu
"Tiểu thư trước không nên nóng nảy, vừa rồi sau khi Nhiếp Vân thiếu gia bị Huyết Sắc bao phủ, ta thấy rõ hắn không có cái gì là bối rối, chắc có lẽ không có vấn đề gì đâu..."
Tuy ngoài miệng nói như vậy, vẻ mặt Lạc Huyên vẫn toả ra lo lắng.
Hàn minh chưởng, một chiêu thức nổi danh của Nhiếp gia, Lạc Huyên làm sao lại không biết, chiêu này rất khó tu luyện, cho dù là một trưởng lão thực lực Thành Cương cảnh muốn luyện thành cũng mất ít nhất tám đến mươi năm, không thể tưởng được tên Nhiếp Khiêm này mới chỉ là Xuất Thể cảnh đỉnh phong, hơn nữa chỉ chừng ba mươi tuổi vì sao có thể tu luyện đạt tới mức này!
Một chưởng đánh ra liền đem cả bầu trời nhuộm máu... Đây rõ ràng là đã luyện chiêu này đạt tới mức đại thành! Thực lực võ kỹ này, coi như mình gặp phải, cũng chỉ có thể quay người né tránh, không dám đứng yên chống đỡ! Nhiếp Vân thiếu gia hiện đang bị vây ở giữa, hiện tại không nhìn thấy cả bóng người, không biết có bị nguy hiểm hay không?
Tiểu thư từ nhỏ đã bị đưa đến Bách Hoa Tông tu luyện, tại Lạc Thủy thành cơ hồ không có ai là bằng hữu, hiện tại đột nhiên mới quen được hắn, hưng phấn khó có thể kèm chế, nếu cứ như vậy mà chết, chắc chắn sẽ rất đau lòng...
Nắm đấm xiết chặt, cương khí toàn thân Lạc Huyên rậm rạp, đang chuẩn bị xông đi vào cứu người.
Đối ngược với Lạc Huyên và Lạc Khuynh Thành đang khẩn trương, toàn bộ Hắc y nhân ở trong sân đều cất tiếng cười to.
"Hàn minh chưởng của đội phó tựa hồ đã tăng thêm một bật, càng ngày càng lợi hại!”
"Loại công kích này, đừng nói một tên tiểu tử Chân Khí cảnh, cho dù là một cường giả Thành Cương cảnh cũng khó có thể trốn tránh, không cần phải nghĩ, tên tiểu tử này chết chắc rồi!"
"Dám khiêu khích đội phó, chính bản thân hắn muốn chết, không trách người khác được!"
Trong mắt những người này, cái này hung hăng càn quấy vô cùng thiếu niên tuyệt đối chết chắc rồi, loại tình huống này căn bản không có người có thể cứu được!
Ngay tại lúc cả hai nhóm người đang biểu lộ cảm xúc bất đồng, đột nhiên từ bên trong khu vực bị huyết chưởng ấn bao vây một âm thanh nhàn nhạt nghi hoặc vang lên.
"Ân? Ra cái này là Hàn Minh chưởng? Một trong những võ kỹ lợi hại nhất Gia tộc? Đồ chơi con nít a..."
Nương theo những lời này, mọi người lập tức nhìn thấy khuôn mặt anh tuấn của Nhiếp Khiêm liền trở nên nhăn nhó khó chịu, ngay sau đó oành một cái bị hất bay ra ngoài, đến độ cấm cả mặt xuống đất.
Hô!
Khói bụi tiêu tan, một thiếu niên từ bên trong từ từ chậm rãi xuất hiện trước mặt mọi người, bàn tay vươn về trước, nhìn về phía ngược lại, thanh niên biểu lộ cổ quái, làm cho người ta cảm giác được đả bại Nhiếp Khiêm thật giống như đánh bại một con gà.
Chương trước Chương tiếp
Loading...