Vô Tận Đan Điền
Chương 502: Lần thứ ba Niết bàn (Trung)
Chỉ cần niết bàn thành công, cho dù là cường giả Lĩnh vực cảnh như Nguyên Hằng trưởng lão này cũng có thể dùng một cái tát chụp chết.
- Chết đi cho ta.
Biết rõ Nhiếp Vân có nhiều thủ đoạn, liếc mắt nhìn, Nguyên Hằng trưởng lão trực tiếp ra tay. Hắn vừa mới động thủ đã thiên hôn địa ám, lực lượng cường đại của lĩnh vực cảnh lập tức bộc phát cách Nhiếp Vân không xa.
- Tiểu Phong, xông lên.
Nhiếp Vân biết rõ mình không thể dừng lại cho nên hắn hét lớn một tiếng trong thuần thú đan điền, cũng không kịp chống cự công kích mà đối phương bộc phát mang tới. Cánh tay vươn ra, đánh về phía nguyên khí chi khí trên la bàn.
Sưu.
Tinh thần quét qua, nhớ rõ tất cả đặc tính của nguyên khí chi khí.
Oanh.
ngay lúc đó, công kích của Nguyên Hằng trưởng lão cũng đánh tới, Nhiếp Vân chỉ cảm thấy cả người trong nháy mắt rơi vào trong sóng lớn cuồng bạo.
- Đi.
Tinh thần khẽ động, một người một thú biến mất tại chỗ, tiến vào Tử Hoa động phủ.
- Nhiếp Vân, ngươi không sao chứ?
Mới vừa tiến vào Tử Hoa động phủ, Nhiếp Vân và Phong Lang vương cùng ngã xuống mặt đất.
Tuy rằng tốc độ phóng đi rất nhanh, nhưng mà công kích của Nguyên Hằng trưởng lão vẫn làm lục phủ ngũ tạng, kinh mạch, xương cốt toàn thân hắn vỡ vụn không ít.
Lúc này Phong Lang vương cũng không tốt hơn Nhiếp Vân là bao, da lông trên người nổ tung, trước ngực bị một lỗ hổng cực lớn không ngừng chảy ra máu tươi.
- Ta không sao, trước tiên ta trị liệu cho Tiểu Phong một chút.
Khoát tay với Dịch Thanh xông lại, vẻ mặt quan tâm, Nhiếp Vân dùng một tay mơn trớn Tiểu Phong.
Hắn là Trị Liệu sư, chỉ cần còn một hơi là sẽ không chết. Tiểu Phong thương thế nặng như vậy, nếu không trị liệu nhanh một chút, lại chảy thêm máu, như vậy sẽ thực sự chết.
Sưu sưu.
Trị liệu chi khí vận chuyển một vòng quanh người Tiểu phong, trị liệu miệng vết thương của nó một chút, khiến cho nó tạm thời không có nguy hiểm tới tính mạng. Lúc này Nhiếp Vân mới khoanh chân ngồi xuống, khôi phục chân khí, trị liệu thương thế của bản thân mình.
Thương thế lần này so với lần nhảy vào Truyền tống trận trước đó không nhẹ chút nào, kinh mạch, nội tạng đều vỡ vụn, chỉ cần không chút cẩn thận là máu tươi sẽ phun ra.
May mà vừa rồi hắn tiến vào Tử Hoa động phủ nhanh, chỉ cần hơi chậm một chút thì sẽ mất mạng tại chỗ.
Tử Hoa động phủ linh khí mười phần, dù là như vậy nhưng Nhiếp Vân vẫn phải tu luyện bên trong liên tục năm ngày. Lúc này hắn mới cảm thấy thương thế triệt để khôi phục, hoàn hảo, không có chút tổn hao gì.
- Không ngờ Nguyên Hằng trưởng lão kia đã sửa Kình Thiên toa, hơn nữa còn đi vào?
Thương thế đã tốt, Nhiếp Vân xuyên qua Tử Hoa động phủ nhìn ra bên ngoài.
Nguyên Hằng trưởng lão này dường như biết rõ hắn có mang theo động phủ bên người. Tuy nhiên bằng vào thực lực của đối phương cũng không có biện pháp nào khác. Cho nên đối phương cũng chỉ có thể chuyên tâm nghiên cứu ngọc bài mà bản thân thật khổ cực mới cướp được.
Nhưng mà hắn muốn nghiên cứu, cự nhân hỏa diễm bên ngoài lại không đồng ý. Không có biện pháp, hắn đành phải trở lại trước Kình Thiên toa, tu bổ Kình Thiên toa, lại để cho Thái Viên trưởng lão duy trì trận pháp vận chuyển, như vậy hắn mới có thể chuyên tâm nghiên cứu.
Vốn trong thạch thất không có linh khí, pháp lực tiêu hao sạch sẽ chỉ có một con đường chết. Nhưng bởi vì Nhiếp Vân lưu lại không ít linh khí, cho nên tuy rằng bọn hắn không thể triệt để khôi phục thực lực, nhưng mà lại khiến cho hai người luân chuyển, duy trì Kình Thiên toa phòng ngự, cự nhân hảo diễm không thể xông vào.
Lại nói vì sao bọn hắn không đi ra, bảo vật tốt đã tới tay, dĩ nhiên bọn hắn muốn ra ngoài. Thế nhưng bọn hắn tìm suốt ba ngày nhưng lại không tìm ra được bất kỳ Truyền tống trận đi ra nào.
Nói cách khác, bọn hắn đã bị vây ở đây.
Xem ra chỉ có thể dựa theo lời nói của Nghiễm Minh Tử, tu luyện chiêu số trên ngọc bài. Nghiễm Minh Tử đã từng nói, chỉ cần luyện thành chiêu số là có thể đi vào thạch thất thứ hai, tự nhiên cũng có thể rời khỏi nơi này.
- Trước tiên không quản bọn chúng làm khỉ gió gì, vẫn nên xem có thể ngưng tụ nguyên khí đan điền hay không a.
Tắt đi Thiên nhãn thiên phú, Nhiếp Vân không để ý tới hai người Nguyên Hằng trưởng lão mà chuyên tâm nghiên cứu nguyên khí chi khí mà hắn cảm ứng được.
Nguyên khí chi khí là khí tức mà chỉ nguyên khí sư mới có được, có thể từ trong tối tăm hấp thu tạo hóa chi khí, chân khí vô cùng vô tận, xếp hạng thứ chín trong các thiên phú siêu cấp.
Cẩn thận nhớ lại một chút, trong lòng Nhiếp Vân khẽ động, trong khí hải vang lên tiếng giòn vang, đan điền xoay tròn, được ban cho thuộc tính mới.
Ầm ầm.
Đột nhiên trong đầu Nhiếp Vân lần nữa vang lên tiếng nổ vang kịch liệt. Cỗ ý niệm huyền ảo cổ xưa lại lần nữa xuất hiện trong đầu hắn.
- Thiên địa tương sinh, vạn vật tương khắc, thiên phú đỉnh phong, thiên hạ duy nhất.
Lần này cũng là mười sáu chữ.
Ý niệm này tổng cộng nổ ba lượt, lần đầu là tám chữ.
- Thiên địa tạo hóa, vô hạn huyết thống.
Lần thứ hai là: Thiên Địa tạo hóa, huyết thống Linh cấp, tiêu trừ bích chướng, thực lực tăng nhanh.
Lần này cũng là mười sáu chữ.
- Thiên phú đỉnh phong, thiên hạ duy nhất?
Như vậy là có ý gì?
Hít...
Ngay khi Nhiếp Vân còn không rõ thì cả người như rơi vào trong ý cảnh huyền ảo, hắn trợn mắt nhìn cảnh vật trước mắt. Lúc này trước mắt hắn là những ngôi sao xoay tròn, cỗ ý niệm cổ xưa kia chính là từ giữa quần sao phát ra.
Rất nhiều ngôi sao tạo thành bố cục đặc thù, huyền ảo mà cao thâm. chỉ cần liếc mắt nhìn Nhiếp Vân cũng đã cảm thấy trời đất quay cuồng, có cảm giác như cực hạn đại đạo.
Cho dù kiếp trước hắn đạt tới Đan điền huyệt khiếu cảnh đỉnh phong, thế nhưng trên thực tế ở trước mặt đại đạo hắn vẫn không tính là cái gì.
Đại đạo một vạn, kiếp trước ngay cả một đạo hắn cũng không có lĩnh ngộ chứ đừng nói là cực hạn đại dạo.
- Trước kia mở ra thiên phú cũng không có xuất hiện tình huống này, lần này chẳng những huyền ảo mà ý cảnh còn mang ta tới đây, rốt cuộc là tại sao? Tại sao lại có cảm giác như đại đạo vậy?
Trong lòng Nhiếp Vân khiếp sợ.
Có được pháp quyết vô danh, tới lúc này hắn đã mở ra rất nhiều đan điền, có được thiên phú đặc thù, pháp quyết vô danh cũng chưa từng chủ động phát ra ý niệm như vậy. Hôm nay không ngờ lại đột nhiên phát ra ý niệm, còn đưa ý thức hắn tới đây, quá quỷ dị, không nói nên lời.
Ầm ầm.
Ngay khi Nhiếp Vân khiếp sợ không thôi thì trong đầu lần nữa chấn động, ý niệm cổ xưa như thủy triều thối lui. Hắn chậm rãi mở to mắt ra, phát hiện ra mình vẫn đang ngồi trong Tử Hoa động phủ như trước, thân thể vẫn giữ vững tư thế vốn có, chưa từng động đậy qua.
- Chết đi cho ta.
Biết rõ Nhiếp Vân có nhiều thủ đoạn, liếc mắt nhìn, Nguyên Hằng trưởng lão trực tiếp ra tay. Hắn vừa mới động thủ đã thiên hôn địa ám, lực lượng cường đại của lĩnh vực cảnh lập tức bộc phát cách Nhiếp Vân không xa.
- Tiểu Phong, xông lên.
Nhiếp Vân biết rõ mình không thể dừng lại cho nên hắn hét lớn một tiếng trong thuần thú đan điền, cũng không kịp chống cự công kích mà đối phương bộc phát mang tới. Cánh tay vươn ra, đánh về phía nguyên khí chi khí trên la bàn.
Sưu.
Tinh thần quét qua, nhớ rõ tất cả đặc tính của nguyên khí chi khí.
Oanh.
ngay lúc đó, công kích của Nguyên Hằng trưởng lão cũng đánh tới, Nhiếp Vân chỉ cảm thấy cả người trong nháy mắt rơi vào trong sóng lớn cuồng bạo.
- Đi.
Tinh thần khẽ động, một người một thú biến mất tại chỗ, tiến vào Tử Hoa động phủ.
- Nhiếp Vân, ngươi không sao chứ?
Mới vừa tiến vào Tử Hoa động phủ, Nhiếp Vân và Phong Lang vương cùng ngã xuống mặt đất.
Tuy rằng tốc độ phóng đi rất nhanh, nhưng mà công kích của Nguyên Hằng trưởng lão vẫn làm lục phủ ngũ tạng, kinh mạch, xương cốt toàn thân hắn vỡ vụn không ít.
Lúc này Phong Lang vương cũng không tốt hơn Nhiếp Vân là bao, da lông trên người nổ tung, trước ngực bị một lỗ hổng cực lớn không ngừng chảy ra máu tươi.
- Ta không sao, trước tiên ta trị liệu cho Tiểu Phong một chút.
Khoát tay với Dịch Thanh xông lại, vẻ mặt quan tâm, Nhiếp Vân dùng một tay mơn trớn Tiểu Phong.
Hắn là Trị Liệu sư, chỉ cần còn một hơi là sẽ không chết. Tiểu Phong thương thế nặng như vậy, nếu không trị liệu nhanh một chút, lại chảy thêm máu, như vậy sẽ thực sự chết.
Sưu sưu.
Trị liệu chi khí vận chuyển một vòng quanh người Tiểu phong, trị liệu miệng vết thương của nó một chút, khiến cho nó tạm thời không có nguy hiểm tới tính mạng. Lúc này Nhiếp Vân mới khoanh chân ngồi xuống, khôi phục chân khí, trị liệu thương thế của bản thân mình.
Thương thế lần này so với lần nhảy vào Truyền tống trận trước đó không nhẹ chút nào, kinh mạch, nội tạng đều vỡ vụn, chỉ cần không chút cẩn thận là máu tươi sẽ phun ra.
May mà vừa rồi hắn tiến vào Tử Hoa động phủ nhanh, chỉ cần hơi chậm một chút thì sẽ mất mạng tại chỗ.
Tử Hoa động phủ linh khí mười phần, dù là như vậy nhưng Nhiếp Vân vẫn phải tu luyện bên trong liên tục năm ngày. Lúc này hắn mới cảm thấy thương thế triệt để khôi phục, hoàn hảo, không có chút tổn hao gì.
- Không ngờ Nguyên Hằng trưởng lão kia đã sửa Kình Thiên toa, hơn nữa còn đi vào?
Thương thế đã tốt, Nhiếp Vân xuyên qua Tử Hoa động phủ nhìn ra bên ngoài.
Nguyên Hằng trưởng lão này dường như biết rõ hắn có mang theo động phủ bên người. Tuy nhiên bằng vào thực lực của đối phương cũng không có biện pháp nào khác. Cho nên đối phương cũng chỉ có thể chuyên tâm nghiên cứu ngọc bài mà bản thân thật khổ cực mới cướp được.
Nhưng mà hắn muốn nghiên cứu, cự nhân hỏa diễm bên ngoài lại không đồng ý. Không có biện pháp, hắn đành phải trở lại trước Kình Thiên toa, tu bổ Kình Thiên toa, lại để cho Thái Viên trưởng lão duy trì trận pháp vận chuyển, như vậy hắn mới có thể chuyên tâm nghiên cứu.
Vốn trong thạch thất không có linh khí, pháp lực tiêu hao sạch sẽ chỉ có một con đường chết. Nhưng bởi vì Nhiếp Vân lưu lại không ít linh khí, cho nên tuy rằng bọn hắn không thể triệt để khôi phục thực lực, nhưng mà lại khiến cho hai người luân chuyển, duy trì Kình Thiên toa phòng ngự, cự nhân hảo diễm không thể xông vào.
Lại nói vì sao bọn hắn không đi ra, bảo vật tốt đã tới tay, dĩ nhiên bọn hắn muốn ra ngoài. Thế nhưng bọn hắn tìm suốt ba ngày nhưng lại không tìm ra được bất kỳ Truyền tống trận đi ra nào.
Nói cách khác, bọn hắn đã bị vây ở đây.
Xem ra chỉ có thể dựa theo lời nói của Nghiễm Minh Tử, tu luyện chiêu số trên ngọc bài. Nghiễm Minh Tử đã từng nói, chỉ cần luyện thành chiêu số là có thể đi vào thạch thất thứ hai, tự nhiên cũng có thể rời khỏi nơi này.
- Trước tiên không quản bọn chúng làm khỉ gió gì, vẫn nên xem có thể ngưng tụ nguyên khí đan điền hay không a.
Tắt đi Thiên nhãn thiên phú, Nhiếp Vân không để ý tới hai người Nguyên Hằng trưởng lão mà chuyên tâm nghiên cứu nguyên khí chi khí mà hắn cảm ứng được.
Nguyên khí chi khí là khí tức mà chỉ nguyên khí sư mới có được, có thể từ trong tối tăm hấp thu tạo hóa chi khí, chân khí vô cùng vô tận, xếp hạng thứ chín trong các thiên phú siêu cấp.
Cẩn thận nhớ lại một chút, trong lòng Nhiếp Vân khẽ động, trong khí hải vang lên tiếng giòn vang, đan điền xoay tròn, được ban cho thuộc tính mới.
Ầm ầm.
Đột nhiên trong đầu Nhiếp Vân lần nữa vang lên tiếng nổ vang kịch liệt. Cỗ ý niệm huyền ảo cổ xưa lại lần nữa xuất hiện trong đầu hắn.
- Thiên địa tương sinh, vạn vật tương khắc, thiên phú đỉnh phong, thiên hạ duy nhất.
Lần này cũng là mười sáu chữ.
Ý niệm này tổng cộng nổ ba lượt, lần đầu là tám chữ.
- Thiên địa tạo hóa, vô hạn huyết thống.
Lần thứ hai là: Thiên Địa tạo hóa, huyết thống Linh cấp, tiêu trừ bích chướng, thực lực tăng nhanh.
Lần này cũng là mười sáu chữ.
- Thiên phú đỉnh phong, thiên hạ duy nhất?
Như vậy là có ý gì?
Hít...
Ngay khi Nhiếp Vân còn không rõ thì cả người như rơi vào trong ý cảnh huyền ảo, hắn trợn mắt nhìn cảnh vật trước mắt. Lúc này trước mắt hắn là những ngôi sao xoay tròn, cỗ ý niệm cổ xưa kia chính là từ giữa quần sao phát ra.
Rất nhiều ngôi sao tạo thành bố cục đặc thù, huyền ảo mà cao thâm. chỉ cần liếc mắt nhìn Nhiếp Vân cũng đã cảm thấy trời đất quay cuồng, có cảm giác như cực hạn đại đạo.
Cho dù kiếp trước hắn đạt tới Đan điền huyệt khiếu cảnh đỉnh phong, thế nhưng trên thực tế ở trước mặt đại đạo hắn vẫn không tính là cái gì.
Đại đạo một vạn, kiếp trước ngay cả một đạo hắn cũng không có lĩnh ngộ chứ đừng nói là cực hạn đại dạo.
- Trước kia mở ra thiên phú cũng không có xuất hiện tình huống này, lần này chẳng những huyền ảo mà ý cảnh còn mang ta tới đây, rốt cuộc là tại sao? Tại sao lại có cảm giác như đại đạo vậy?
Trong lòng Nhiếp Vân khiếp sợ.
Có được pháp quyết vô danh, tới lúc này hắn đã mở ra rất nhiều đan điền, có được thiên phú đặc thù, pháp quyết vô danh cũng chưa từng chủ động phát ra ý niệm như vậy. Hôm nay không ngờ lại đột nhiên phát ra ý niệm, còn đưa ý thức hắn tới đây, quá quỷ dị, không nói nên lời.
Ầm ầm.
Ngay khi Nhiếp Vân khiếp sợ không thôi thì trong đầu lần nữa chấn động, ý niệm cổ xưa như thủy triều thối lui. Hắn chậm rãi mở to mắt ra, phát hiện ra mình vẫn đang ngồi trong Tử Hoa động phủ như trước, thân thể vẫn giữ vững tư thế vốn có, chưa từng động đậy qua.