Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Vô Tận Đan Điền

Chương 470: Ra tay



- Chúng ta đều là đà khách, trải qua kinh nghiệm sinh tử, một chút sát khí rất nhỏ cũng có thể cảm thấy, có cường đạo hay không chẳng lẽ chúng ta không cảm ứng được? Nói cho ngươi biết, ngươi cảm giác sai lầm rồi, căn bản không có cường đạo gì, chỉ là ảo giác của ngươi mà thôi...
Dịch Thanh khoát tay chặn lại.
Hiển nhiên nàng cũng không tin Nhiếp Vân nói.
- Tiểu thư là cường giả Bí Cảnh, thiên phú siêu quần, nàng cũng nói không có cường đạo, khẳng định là không có!
- Đều đi về nghỉ ngơi đi, ngày mai còn phải tiếp tục lên đường, Dịch Xương, về sau ngươi còn nghe tiểu tử này nói lung tung đánh chiêng, cẩn thận lão tử đánh ngươi!
- Hảo tâm cứu tính mạng của hắn, còn quấy rầy chúng ta ngủ, ta xem không nên tiếp tục lưu lại đà đội, đuổi đi cho rãnh việc!
Nghe được tiểu thư xác định không có cường đạo, mọi người nghị luận, trong ánh mắt nhìn về phía Nhiếp Vân đều lộ ra quang mang không quá hữu hảo.
Vô luận ai nửa đêm bị người túm từ trong ổ chăn ra, chỉ sợ cũng sẽ không cao hứng a.
- Được rồi, tính là ảo giác của ta, bất quá nếu chết cũng đừng trách ta...
Thấy mọi người như thế, Nhiếp Vân cũng lười tiếp tục giải thích, xoay người đi đến trướng bồng của mình.
- Ngươi cho rằng nói lung tung quay về đi ngủ sẽ không có việc gì rồi hả? Ở quân đội nói dối quân tình ít nhất sẽ bị chém đầu đấy!
Thanh niên nhỏ gầy thấy biểu tình của Nhiếp Vân chẳng hề để ý, nhất thời lửa giận thiêu đốt, xông tới.
- Được rồi, đều đi về nghỉ ngơi đi!
Thấy không thể khống chế sẽ gây gổ, sắc mặt Dịch Thanh trầm xuống.
Quả nhiên nàng quát lạnh một tiếng, mọi người giật nảy mình, nhất là thanh niên nhỏ gầy, không còn kiêu ngạo như vừa rồi, xấu hổ lui về phía sau mấy bước.
- Nghỉ ngơi thật tốt. Ngày mai còn phải tiếp tục chạy đi...
Dịch Thanh hừ lạnh một tiếng.
Sưu sưu sưu sưu!
Lời của nàng còn chưa nói hết, chợt nghe đến không trung vang lên vũ tiễn liên tiếp, trên người mũi tên đều mang theo lực lượng chân khí, mấy trăm chi đồng thời hạ xuống, làm trận pháp chắn ở bên ngoài nổ vang bùm bùm, liền bị đụng nát.
- Nguy rồi, là cường đạo, phòng ngự... phòng ngự!
Nhìn thấy vũ tiễn đầy trời rơi xuống, người ngu đi nữa cũng biết là cường đạo thực đến, tất cả đều kinh hoảng rống lên, trường kiếm giơ lên ngăn cản vũ tiễn.
- Khặc khặ-x-xxxxx, không nghĩ tới một Dịch gia nho nhỏ còn có cao thủ có thể cảm ứng được ta đánh lén, không tệ, không tệ!
Mưa tên hết, một tiếng cười âm lãnh từ đàng xa vang lên, mặt đất chấn động, bụi mù quay cuồng, một đám Yêu nhân cưỡi tuấn mã lao đến.
Bọn này chừng hai ba trăm người, đi trước nhất khí tức hùng hậu, cơ thể cường tráng, dĩ nhiên là cường giả Nguyên Thánh cảnh.
- Tô Quả? Dịch gia chúng ta hàng năm đều tặng lễ cho ngươi, lúc này ngươi ngăn chúng ta, có chút không có đạo nghĩa đi!
Nhìn thấy cường đạo quả nhiên đến, Dịch Thanh biết oan uổng thiếu niên rồi, trong đôi mắt mang theo xin lỗi, lập tức xoay đầu lại, tú mi hơi giương, đi tới trước mặt Tô Quả.
- Không có đạo nghĩa? Không có gì không có đạo nghĩa cả. Chúng ta là cường đạo, làm nghề là cướp bóc, không cướp các ngươi, chúng ta sống bằng cái gì?
Tô Quả cười hắc hắc, sắc mặt giống như cương thi.
- Một ngàn linh thạch hạ phẩm, ta cho các ngươi một ngàn linh thạch hạ phẩm!
Dịch Thanh cắn chặc răng.
- Một ngàn linh thạch hạ phẩm? Ngươi coi huynh đệ chúng ta hơn nửa đêm đi ra uống gió thu sao? Nói cho các ngươi biết, cho nhiều hơn nữa cũng vô dụng, đã có người đặt cọc, muốn ta mang ngươi về, hôm nay ngươi liền ngoan ngoãn cho ta, các huynh đệ, động thủ!
Tô Quả thét dài một tiếng, đám cường đạo liền lao đến.
Đám cường đạo này đại bộ phận đều là cường giả Khí Tông, cũng có không ít Chí Tôn, vừa ra tay, chân khí đầy trời liền đan vào chung một chỗ, tạo thành một vòng năng lượng, vây toàn bộ đám người Dịch Thanh ở bên trong.
- Các ngươi lớn mật, tiểu thư, ta bảo hộ ngươi!
Thanh niên nhỏ gầy thấy Tô Quả vọt tới tiểu thư, sốt ruột nhảy qua, trường kiếm run lên, liền đâm tới hắn.
- Không biết sống chết! Quỳ xuống cho ta!
Tô Quả hét to một tiếng, mủi chân điểm một chút, một cỗ lực lượng liền đặt ở trên kiếm của thanh niên.
Răng rắc!
Thanh niên trực tiếp quỳ rạp xuống đất, đầu rơi máu chảy, khuôn mặt nguyên bản coi như có chút anh tuấn, nháy mắt liền trở nên xấu xí không tả nổi.
- Ngươi dám thương tổn tiểu thư, ta liều mạng với các ngươi!
Lúc này trung niên nhân Pháp Lực Cảnh kia cũng chắn ở phía trước, Tô Quả nhìn cũng không nhìn lại đá qua một chân.
Lạch cạch!
Trung niên kia cũng ngã trên mặt đất, cuồng phun máu tươi.
Nguyên Thánh cảnh cùng Pháp Lực Cảnh chênh lệch thật sự quá lớn, song phương căn bản không ở cùng một tầng thứ.
- Chỉ thực lực như vậy, cũng muốn chiến đấu với ta, muốn chết!
Khinh thường hừ một tiếng, bàn tay của Tô Quả giơ lên, chộp tới Dịch Thanh.
- Mặc dù ngươi là cường giả Nguyên Thánh cảnh, nhưng muốn bắt được ta, cũng không dễ dàng như vậy! Phiêu Hương Linh Hoa Kiếm!
Thấy thuộc hạ của mình ngăn không được Tô Quả, ánh mắt Dịch Thanh ngưng trọng, trong đôi mắt hiện lên một đạo ngoan ý, trường kiếm run lên, hóa thành vô số mưa hoa, lập tức đâm tới Yêu nhân trước mắt.
- Có chút ý tứ, bất quá... chưa đủ!
Tô Quả cười khẽ một tiếng, bàn tay to đưa về phía trước, Mạn Thiên Hoa Vũ đã bị hắn nắm ở lòng bàn tay, đồng thời cổ tay khẽ đảo.
Thình thịch!
Dịch Thanh cũng quỳ rạp trên mặt đất, sắc mặt tái nhợt, giống như giấy dầu.
- Một Pháp Lực Cảnh sơ kỳ nho nhỏ, cũng dám chiến đấu với ta, ngoan ngoãn theo ta trở về, cho ta hảo hảo hưởng thụ một phen, có lẽ còn có thể tha cho ngươi một mạng, dám cùng ta động thủ, lại đến mười người như ngươi cũng không phải đối thủ của ta!
Nhìn da thịt nữ tử vô cùng mịn màng, vẻ mặt Tô Quả cười dâm đãng.
- Nhiếp Vân, ta sai rồi, chẳng lẽ ngươi còn xem náo nhiệt không ra tay sao?
Nghe được Yêu nhân trước mắt cười dâm đãng, Dịch Thanh sợ tới mức cả người run run, quay đầu nhìn lại chỉ thấy thiếu niên cười nhìn mình chịu nhục, lập tức tức giận rống lên.
Mới vừa rồi mình còn hiểu lầm đối phương, hiển nhiên thiếu niên này là giả heo ăn thịt hổ, trong nháy mắt ký thác tất cả hi vọng vào trên người thiếu niên tuổi không lớn lắm kia.
- Ra tay? Ngươi cho một Chí Tôn bị thương ra tay đối phó ta? Ngươi chưa tỉnh ngủ đi!
Tô Quả nghe được nàng nói, cảnh giác nhìn thoáng qua, khi nhìn thấy là một Chí Tôn bị thương, nhất thời thiếu chút nữa cười tắt thở.
Bất quá... Tiếng cười của hắn còn không có chấm dứt, đột nhiên nhìn thấy một thanh trường kiếm bắn qua.
Thình thịch!
Cả người biến thành bánh thịt, dán trên mặt đất.
- Ai nói Chí Tôn bị thương không thể giết chết ngươi...
Bên tai hắn nghe được câu nói sau cùng trong đời.
Chương trước Chương tiếp
Loading...