Vô Tận Đan Điền
Chương 440: Phát huy (2)
Tuy yếu bớt cực kỳ nhỏ bé, nhưng Nhiếp Vân là ai? Linh hồn đạt tới Linh cấp trung kỳ, cho dù là hai cọng tóc cũng có thể phân biệt ra được bất đồng, đừng nói loại khí tức này rồi!
Mới bỏ hồ lô vào Tử Hoa động phủ một hồi, khí tức liền giảm bớt không ít, nếu tiếp tục như vậy nữa, Linh Tê Tuyền Thủy trong hồ lô chẳng phải rất nhanh sẽ mất đi tác dụng?
- Mộ Hà, ngươi cảm giác ra dị thường chưa?
Sợ mình cảm giác sai lầm, Nhiếp Vân liền tranh thủ tìm Mộ Hà qua.
- Giống như khí tức trong hồ lô dần yếu bớt.
Mộ Hà cảm ứng một chút, cũng phát hiện không thích hợp.
- Đúng vậy, đích thật là yếu bớt!
Thấy nàng cũng cảm ứng ra, Nhiếp Vân nghi hoặc.
Sau khi mình tiến vào bảo khố của đối phương, trực tiếp cầm hồ lô lại đây, cũng không đặc biệt gì a, tại sao có thể như vậy?
- Ta giống như nghe nói, Linh Tê Tuyền Thủy gặp được không khí sẽ tán phát ra, phải sử dụng một loại đặc thù gì đó hấp thu, bất quá vật này là cái gì, ta không biết!
Mộ Hà nhớ tới tin tức mình biết, nói.
- Phải dùng gì đó đặc thù hấp thu? Hẳn chính là hai cái hồ lô này rồi, ta cũng không đổi vật khác hấp thu a... Không đúng, chẳng lẽ là tảng đá màu đen kia?
Nói đến một nửa, trong đầu Nhiếp Vân linh quang thoáng hiện, đột nhiên nhớ tới một vật.
Mật thất của Điệp Dực Sơn Trang, Mộ Ải Sơn Trang cất hồ lô đều dùng loại tảng đá ngay cả Thiên Nhãn của mình cũng nhìn không thấu kia tạo thành, chẳng lẽ đây mới là mấu chốt?
Nếu thật như vậy, lúc trước tầng hầm ngầm của Điệp Dực Sơn Trang bố trí cấm chế báo nguy liền nói thông rồi!
Hắc Thạch có thể phòng ngừa Linh Tê Tuyền Thủy tán phát, một khi xuất hiện khe hở, sẽ làm loại bảo bối trân quý này biến mất hầu như không còn, vì không để rò rĩ, tự nhiên phải thiết trí cấm chế cảnh báo!
Cái này giống như vạc nước, một khi vạc nước tiết ra, dù khe hở nhỏ, nhưng lâu dài, cũng sẽ tạo thành tổn thất không thể vãn hồi.
- Lúc trước cảm thấy Hắc Thạch không phải vật gì tốt, nên không lấy, hiện tại Mộ Liễu, Mộ Khải chiến đấu cũng tiến hành không sai biệt lắm, chẳng lẽ để ta đi trộm tiếp? Nhưng không trộm mà nói, Linh Tê Tuyền Thủy sớm muộn gì cũng sẽ tán sạch sẽ... Nên làm cái gì bây giờ?
Suy nghĩ cẩn thận, Nhiếp Vân buồn bực, nhưng không biết nên làm cái gì bây giờ.
Mình đặt ra mưu kế dẫn hai trang chủ mắc câu, hiện tại hai người chiến đấu hẳn là đã xong, tùy tiện xông qua chẳng khác nào tự tìm đường chết, đừng nói lén lấy Hắc Thạch ra, chỉ sợ vừa xuất hiện sẽ bị mọi người đuổi theo đánh!
Linh Tê Tuyền Thủy nặng như Thái Sơn, không lĩnh ngộ huyền bí, cùng với tâm linh tương thông, đừng nói cho người khác sử dụng, coi như mình cầm lên một giọt cũng tươi sống bị đè chết.
Không đi mà nói, tân tân khổ khổ trộm nhiều Linh Tê Tuyền Thủy như vậy, tính toán làm cho cơ thể đệ đệ gia tăng hoạt tính, chỉ sợ còn chưa kịp thực nghiệm, cũng đã hủy sạch sẽ rồi!
Trong lúc nhất thời Nhiếp Vân lâm vào khốn cảnh.
- Ân, đúng rồi, Mộ Nham vừa vặn bị ta giết, ta liền ngụy trang thành Mộ Nham, đuổi đi qua, thuận tiện nhìn xem có thể trộm đến chút Hắc Thạch hay không!
Trong lòng vừa động, Nhiếp Vân nghĩ đến một biện pháp, Ngụy Trang khí lăn lộn, dung mạo cả người lại thay đổi, biến thành Mộ Nham.
Nơi này không có đồ vật như linh hồn Ngọc giản, tuy Mộ Nham chết rồi, lại không người biết, mình có thể lợi dụng khe hở, mượn dùng thân thể hắn hoàn thành việc này.
Từ Tử Hoa động phủ đi ra, Nhiếp Vân lặng lẽ ra Lê Huyên Đình, đi nhanh tới tiểu viện của trang chủ.
Lần này cũng không có che dấu khí tức, dù sao Mộ Nham là quản gia của Điệp Dực Sơn Trang, trong tộc xuất hiện chuyện lớn như vậy, không hiện thân ngược lại làm người ta ngạc nhiên.
Một đường không hề che lấp, gặp được rất nhiều người, bất quá Nhiếp Vân không nói chuyện, chỉ tùy ý gật đầu, tiếp tục về phía trước.
Mộ Liễu cùng Mộ Khải chiến đấu quả nhiên đã xong, tiểu viện của trang chủ đã biến thành phế tích, trong không khí nơi nơi là hương vị chiến đấu, lực lượng đặc hữu của Nguyên Thánh cảnh như trước tỏ khắp không trung, tựa hồ tùy thời có thể thiêu đốt.
- Bảo khố của gia tộc các ngươi bị người đánh cắp, liên quan gì ta? Nghĩ đến trên đầu ta, cũng phải nhìn nắm tay của ngươi có đủ cứng rắn hay không!
Còn không có tiến vào tiểu viện, chợt nghe đến một tiếng rống to, thanh âm có chút tức giận, bất quá hơn nữa là vui sướng, tựa hồ bảo khố của Điệp Dực Sơn Trang bị người đánh cắp, hắn cực kỳ cao hứng.
- Ngươi... Thành chủ, ngươi làm chủ cho ta, hôm nay chuyện này, tuyệt đối cùng hắn có liên quan, đụng đến căn cơ của Điệp Dực Sơn Trang ta, ta cùng hắn không chết không ngừng!
Lại một tiếng thét dài, trong giọng nói mang theo hận ý, tựa hồ hận không thể ăn sống người trộm đồ.
- Thành chủ? Khó trách ngừng đánh, xem ra thành chủ tới rồi...
Nghe được hai người nói, Nhiếp Vân biết hai người náo động tĩnh quá lớn, đã kinh động đến thành chủ.
Cảnh giới linh hồn của Thành chủ giống như mình, bản tôn mình ngụy trang xuất hiện, đối phương khẳng định nhìn không ra, thật không cần sợ hãi.
- Được rồi, nhị vị đừng cãi nữa, ta thấy các ngươi hẳn là trúng mưu kế của người khác, người này giả mạo Mộ Liễu tới Mộ Ải Sơn Trang trước đánh chết Mộ Tương, sau đó lại chạy đến nơi đây họa thủy đông dẫn, nhân cơ hội đào trộm bảo tàng, tâm cơ thật sâu, thủ đoạn thật là lợi hại!
Không hổ là trang chủ, nghe xong hai người giải thích, trầm tư một chút, đã nghĩ thông suốt mấu chốt của sự tình, chậm rãi nói.
- Người này thật lợi hại!
Bên ngoài Nhiếp Vân âm thầm gật đầu.
Mình làm chuyện này cũng không phức tạp, bất quá nhanh như vậy có thể nghĩ thông suốt, vị thành chủ này thực không đơn giản.
- Chúng ta trúng bẫy của người khác? Đáng giận, các ngươi là ai làm?
Mộ Liễu, Mộ Khải đều không ngốc, nghe được thành chủ giải thích, suy nghĩ một chút liền giật mình, ánh mắt đảo qua vài người còn lại, thanh âm âm hàn.
Ngũ đại Sơn Trang làm theo ý mình, đều là mặt ngoài hợp tác, sau lưng phá rối, làm cho Điệp Dực, Mộ Ải tranh đấu, bọn họ thu ngư ông đắc lợi, đích xác ngoan độc!
- Ha hả, các ngươi chó cắn chó miệng đầu là lông, đừng ném tới trên người của ta, vừa rồi lão tử còn đang ngủ, bị các ngươi đánh thức đấy!
- Ta cũng vậy, hai lão này một bó tuổi lại bị kế sách đơn giản như vậy lừa, ta thấy các ngươi cũng không cần sống, trực tiếp tự sát đi!
- Dọa người a, muốn vu oan, phải trước tìm được chứng cớ, không có chứng cớ, hết thảy đều là vô nghĩa, chúng ta cũng không có công phu làm ầm ĩ với các ngươi!
Mới bỏ hồ lô vào Tử Hoa động phủ một hồi, khí tức liền giảm bớt không ít, nếu tiếp tục như vậy nữa, Linh Tê Tuyền Thủy trong hồ lô chẳng phải rất nhanh sẽ mất đi tác dụng?
- Mộ Hà, ngươi cảm giác ra dị thường chưa?
Sợ mình cảm giác sai lầm, Nhiếp Vân liền tranh thủ tìm Mộ Hà qua.
- Giống như khí tức trong hồ lô dần yếu bớt.
Mộ Hà cảm ứng một chút, cũng phát hiện không thích hợp.
- Đúng vậy, đích thật là yếu bớt!
Thấy nàng cũng cảm ứng ra, Nhiếp Vân nghi hoặc.
Sau khi mình tiến vào bảo khố của đối phương, trực tiếp cầm hồ lô lại đây, cũng không đặc biệt gì a, tại sao có thể như vậy?
- Ta giống như nghe nói, Linh Tê Tuyền Thủy gặp được không khí sẽ tán phát ra, phải sử dụng một loại đặc thù gì đó hấp thu, bất quá vật này là cái gì, ta không biết!
Mộ Hà nhớ tới tin tức mình biết, nói.
- Phải dùng gì đó đặc thù hấp thu? Hẳn chính là hai cái hồ lô này rồi, ta cũng không đổi vật khác hấp thu a... Không đúng, chẳng lẽ là tảng đá màu đen kia?
Nói đến một nửa, trong đầu Nhiếp Vân linh quang thoáng hiện, đột nhiên nhớ tới một vật.
Mật thất của Điệp Dực Sơn Trang, Mộ Ải Sơn Trang cất hồ lô đều dùng loại tảng đá ngay cả Thiên Nhãn của mình cũng nhìn không thấu kia tạo thành, chẳng lẽ đây mới là mấu chốt?
Nếu thật như vậy, lúc trước tầng hầm ngầm của Điệp Dực Sơn Trang bố trí cấm chế báo nguy liền nói thông rồi!
Hắc Thạch có thể phòng ngừa Linh Tê Tuyền Thủy tán phát, một khi xuất hiện khe hở, sẽ làm loại bảo bối trân quý này biến mất hầu như không còn, vì không để rò rĩ, tự nhiên phải thiết trí cấm chế cảnh báo!
Cái này giống như vạc nước, một khi vạc nước tiết ra, dù khe hở nhỏ, nhưng lâu dài, cũng sẽ tạo thành tổn thất không thể vãn hồi.
- Lúc trước cảm thấy Hắc Thạch không phải vật gì tốt, nên không lấy, hiện tại Mộ Liễu, Mộ Khải chiến đấu cũng tiến hành không sai biệt lắm, chẳng lẽ để ta đi trộm tiếp? Nhưng không trộm mà nói, Linh Tê Tuyền Thủy sớm muộn gì cũng sẽ tán sạch sẽ... Nên làm cái gì bây giờ?
Suy nghĩ cẩn thận, Nhiếp Vân buồn bực, nhưng không biết nên làm cái gì bây giờ.
Mình đặt ra mưu kế dẫn hai trang chủ mắc câu, hiện tại hai người chiến đấu hẳn là đã xong, tùy tiện xông qua chẳng khác nào tự tìm đường chết, đừng nói lén lấy Hắc Thạch ra, chỉ sợ vừa xuất hiện sẽ bị mọi người đuổi theo đánh!
Linh Tê Tuyền Thủy nặng như Thái Sơn, không lĩnh ngộ huyền bí, cùng với tâm linh tương thông, đừng nói cho người khác sử dụng, coi như mình cầm lên một giọt cũng tươi sống bị đè chết.
Không đi mà nói, tân tân khổ khổ trộm nhiều Linh Tê Tuyền Thủy như vậy, tính toán làm cho cơ thể đệ đệ gia tăng hoạt tính, chỉ sợ còn chưa kịp thực nghiệm, cũng đã hủy sạch sẽ rồi!
Trong lúc nhất thời Nhiếp Vân lâm vào khốn cảnh.
- Ân, đúng rồi, Mộ Nham vừa vặn bị ta giết, ta liền ngụy trang thành Mộ Nham, đuổi đi qua, thuận tiện nhìn xem có thể trộm đến chút Hắc Thạch hay không!
Trong lòng vừa động, Nhiếp Vân nghĩ đến một biện pháp, Ngụy Trang khí lăn lộn, dung mạo cả người lại thay đổi, biến thành Mộ Nham.
Nơi này không có đồ vật như linh hồn Ngọc giản, tuy Mộ Nham chết rồi, lại không người biết, mình có thể lợi dụng khe hở, mượn dùng thân thể hắn hoàn thành việc này.
Từ Tử Hoa động phủ đi ra, Nhiếp Vân lặng lẽ ra Lê Huyên Đình, đi nhanh tới tiểu viện của trang chủ.
Lần này cũng không có che dấu khí tức, dù sao Mộ Nham là quản gia của Điệp Dực Sơn Trang, trong tộc xuất hiện chuyện lớn như vậy, không hiện thân ngược lại làm người ta ngạc nhiên.
Một đường không hề che lấp, gặp được rất nhiều người, bất quá Nhiếp Vân không nói chuyện, chỉ tùy ý gật đầu, tiếp tục về phía trước.
Mộ Liễu cùng Mộ Khải chiến đấu quả nhiên đã xong, tiểu viện của trang chủ đã biến thành phế tích, trong không khí nơi nơi là hương vị chiến đấu, lực lượng đặc hữu của Nguyên Thánh cảnh như trước tỏ khắp không trung, tựa hồ tùy thời có thể thiêu đốt.
- Bảo khố của gia tộc các ngươi bị người đánh cắp, liên quan gì ta? Nghĩ đến trên đầu ta, cũng phải nhìn nắm tay của ngươi có đủ cứng rắn hay không!
Còn không có tiến vào tiểu viện, chợt nghe đến một tiếng rống to, thanh âm có chút tức giận, bất quá hơn nữa là vui sướng, tựa hồ bảo khố của Điệp Dực Sơn Trang bị người đánh cắp, hắn cực kỳ cao hứng.
- Ngươi... Thành chủ, ngươi làm chủ cho ta, hôm nay chuyện này, tuyệt đối cùng hắn có liên quan, đụng đến căn cơ của Điệp Dực Sơn Trang ta, ta cùng hắn không chết không ngừng!
Lại một tiếng thét dài, trong giọng nói mang theo hận ý, tựa hồ hận không thể ăn sống người trộm đồ.
- Thành chủ? Khó trách ngừng đánh, xem ra thành chủ tới rồi...
Nghe được hai người nói, Nhiếp Vân biết hai người náo động tĩnh quá lớn, đã kinh động đến thành chủ.
Cảnh giới linh hồn của Thành chủ giống như mình, bản tôn mình ngụy trang xuất hiện, đối phương khẳng định nhìn không ra, thật không cần sợ hãi.
- Được rồi, nhị vị đừng cãi nữa, ta thấy các ngươi hẳn là trúng mưu kế của người khác, người này giả mạo Mộ Liễu tới Mộ Ải Sơn Trang trước đánh chết Mộ Tương, sau đó lại chạy đến nơi đây họa thủy đông dẫn, nhân cơ hội đào trộm bảo tàng, tâm cơ thật sâu, thủ đoạn thật là lợi hại!
Không hổ là trang chủ, nghe xong hai người giải thích, trầm tư một chút, đã nghĩ thông suốt mấu chốt của sự tình, chậm rãi nói.
- Người này thật lợi hại!
Bên ngoài Nhiếp Vân âm thầm gật đầu.
Mình làm chuyện này cũng không phức tạp, bất quá nhanh như vậy có thể nghĩ thông suốt, vị thành chủ này thực không đơn giản.
- Chúng ta trúng bẫy của người khác? Đáng giận, các ngươi là ai làm?
Mộ Liễu, Mộ Khải đều không ngốc, nghe được thành chủ giải thích, suy nghĩ một chút liền giật mình, ánh mắt đảo qua vài người còn lại, thanh âm âm hàn.
Ngũ đại Sơn Trang làm theo ý mình, đều là mặt ngoài hợp tác, sau lưng phá rối, làm cho Điệp Dực, Mộ Ải tranh đấu, bọn họ thu ngư ông đắc lợi, đích xác ngoan độc!
- Ha hả, các ngươi chó cắn chó miệng đầu là lông, đừng ném tới trên người của ta, vừa rồi lão tử còn đang ngủ, bị các ngươi đánh thức đấy!
- Ta cũng vậy, hai lão này một bó tuổi lại bị kế sách đơn giản như vậy lừa, ta thấy các ngươi cũng không cần sống, trực tiếp tự sát đi!
- Dọa người a, muốn vu oan, phải trước tìm được chứng cớ, không có chứng cớ, hết thảy đều là vô nghĩa, chúng ta cũng không có công phu làm ầm ĩ với các ngươi!