Vô Tận Đan Điền
Chương 351: Đại hoàng tử
Quẩy người một cái, biết khó có thể đào tẩu. Ngũ hoàng tử đột nhiên quay đầu nhìn về phía thanh niên đi cùng hắn.
Người thanh niên này dĩ nhiên là đại hoàng tử của Thần Thánh đế quốc, người thừa kế có cơ hội lấy được ngôi vị hoàng đế nhất!
Lúc trước Ngũ hoàng tử nghĩ ra kế sách, chính là kéo đại hoàng tử qua làm người chứng kiến, một khi Nhiếp Vân động thủ, hữu lý nói không rõ! Ở đế đô, đại hoàng tử tương đương với thái tử, quyền thế to lớn có thể nghĩ! Chính bởi vì dựa vào cái này, hắn mới dám khiêu khích Nhiếp Vân như vậy.
- Vị bằng hữu kia, ngươi vẫn là để lão ngũ xuống đi. Ngươi dám tổn thương hắn một chút, ta cam đoan ngươi tuyệt đối không thể còn sống rời đi Quang Minh thành!
Thấy đối phương vạch trần thân phận của mình, đại hoàng tử nhướng mày, từng bước đi về phía trước. Nhìn về phía Nhiếp Vân, ngữ khí lạnh lùng mang theo uy nghiêm không để cho phản bác.
- Buông? Nếu ta nói không thì sao?
Nhìn đại hoàng tử mang theo khí thế vô cùng cường đại, Nhiếp Vân cười cười, không thèm để ý chút nào.
Khí thế của hắn có lẽ có thể để cho người khác cảm thấy sợ hãi, nhưng đối với mình mà nói, cái gì cũng không phải.
Ngay cả Đoạt Thiên Tạo Hóa Cảnh Tử Quỳnh Hoàng cũng dám trêu chọc, nếu cảm thấy sợ hãi một hoàng tử ở Quang Minh thành, liền quá buồn cười.
- Ngươi không có quyền lợi lựa chọn, buông, sống, không buông, chết!
Đại hoàng tử hừ lạnh một tiếng, khí tức của Chí Tôn Thiên bảng phóng xuất ra, như mưa rền gió dữ, tự hồ chỉ cần thiếu niên ở trước mắt dám ngỗ nghịch mình, sẽ bị mình công kích điên cuồng!
- Ngươi đây là đang uy hiếp ta? Đáng tiếc, con người của ta luôn không thích uy hiếp...
Nhiếp Vân cười cười, quay đầu nhìn về phía Ngũ hoàng tử.
- Lần trước chặt một cánh tay, nghĩ đến ngươi có thể dài chút trí nhớ, hiện tại xem ra, một chút trí nhớ cũng không có, đã như vậy,... liền để ngươi đoạn nhiều mấy cái đi!
Đang lúc nói, lòng bàn tay của Nhiếp Vân có một đạo quang mang xoẹt qua ở trên người Ngũ hoàng tử, thanh âm rơi xuống đất vang lên, hai tay, hai chân của người sau rơi trên mặt đất, máu tươi bắn ra.
Phù phù!
Ngũ hoàng tử bị ném ở ven đường, giống như rác rưởi bị người tùy ý ném xuống.
- Cánh tay của ta... Chân của ta... Khí Hải của ta...
Rơi trên mặt đất, lúc này Ngũ hoàng tử mới cảm thấy đau đớn tê tâm liệt phế, kêu thảm tựa như chim quyên.
Lần trước chỉ bị gảy tay, hiện tại chẳng những tứ chi đứt hết, ngay cả Khí Hải cũng bị một cỗ ám kình đánh nát, không thể khôi phục nữa!
Tứ chi đứt rời tìm Trị liệu sư có lẽ còn có thể chữa trị, Khí Hải phá thì hoàn toàn xong đời, không thể tu luyện được nữa rồi!
Thời điểm mình cường thế không có gì, hiện tại bộ dáng này, địch nhân trước kia nhất định sẽ bỏ đá xuống giếng, có thể đoán được, về sau mình tuyệt đối vô cùng thê thảm.
- Đại hoàng tử, giết hắn đi, chỉ cần giết hắn, ta vô điều kiện duy trì ngươi tranh đoạt ngôi vị hoàng đế...
Kêu thảm ở trong nháy mắt chấm dứt, Ngũ hoàng tử vội vàng cầm máu, nhìn Nhiếp Vân vẻ mặt oán độc, điên cuồng gào thét.
- Câm miệng!
Đại hoàng tử cắt ngang đối phương nói, ánh mắt nhìn về phía Nhiếp Vân nheo lại.
- Xem ra ta là khinh thường ngươi rồi, hảo, hảo!
Trên người Đại hoàng tử càng thêm rét lạnh.
- Ở Quang Minh thành công nhiên đả thương hoàng tử, hôm nay vô luận ngươi có phải khách nhân của phụ hoàng hay không, cũng phải chết! Ai cũng không thể nào cứu được ngươi!
Vừa nói vừa đi về phía trước, lời nói nói xong, khí tức của đại hoàng tử cũng nồng đậm tới cực điểm, năm ngón tay siết lại, một quyền đánh ra!
Ầm vang!
Chân khí bàng bạc giống như sóng biển rít gào, một tầng tiếp theo một tầng, nháy mắt quay cuồng mà đến, trong viện người thấp hơn Chí Tôn cảnh, cả đám đều cảm thấy hô hấp dồn dập, kìm lòng không được lui đến góc tường, dán chặt lấy vách tường, sắc mặt trắng bệch.
Hoàng tộc thượng phẩm vũ kỹ, Kinh Đào Quyền!
Kinh Đào Quyền danh như ý nghĩa, quyền phong giống như kinh đào hãi lãng, tu luyện đại thành nghe nói một quyền đánh ra có thể sinh ra chín chín tám mươi mốt đạo quyền kình, một đạo so với một đạo cường đại, trong vũ kỹ đồng cấp có thể nói thứ nhất!
Tu luyện bộ vũ kỹ này đối với Khí Hải yêu cầu cực lớn, không đủ chân khí duy trì, đừng nói tám mươi mốt đạo quyền kình, chỉ sợ ngay cả một đạo quyền kình cũng sản không sinh ra.
Đại hoàng tử vừa ra tay liền thi triển bộ quyền pháp này, hơn nữa lực lượng mênh mông không thôi, tựa hồ kéo dài không dứt, chân khí mạnh, quả thực nghe rợn cả người.
- Ta cũng không cần người khác cứu, tuy công kích của ngươi so với tên phế vật vừa rồi mạnh hơn một chút, bất quá, đối với ta vô dụng!
Bị Kinh Đào Quyền vây quanh, sắc mặt của Nhiếp Vân không thay đổi, cười cười, từng bước đi về phía trước, đột nhiên trảo một cái, bàn tay như miệng Thao Thiết, Kinh Đào Quyền điên cuồng vọt tới bị hắn trảo một cái giữ ở trong lòng bàn tay.
- Cái gì?
Thấy công kích cuồng bạo của mình lại bị thiếu niên tùy tay trảo phá, ánh mắt của đại hoàng tử chấn động, bất quá loại bối rối này trong nháy mắt đã bị che dấu, sau đó lại vung chưởng, chém thẳng xuống.
- Ân?
Nhiếp Vân không nghĩ đến ý thức chiến đấu của đại hoàng tử này cường hãn như vậy, không có bị mình ảnh hưởng chút nào, trên mặt cũng lộ ra vẻ kinh ngạc, thân thể lại đi tới trước, như du ngư tránh thoát chưởng phong của đối phương.
- Có thể ngăn cản Kinh Đào Quyền của ta, ta thừa nhận ngươi là thiên tài, bất quá, hôm nay thiên tài sẽ vẫn lạc, chết đi cho ta!
Một chưởng thất bại, đại hoàng tử cũng không có vẻ mất mát, ngược lại trong mắt hiện lên một hương vị mưu kế thực hiện được, tay trái nhoáng lên một cái, một thanh trường kiếm chém tới cổ của Nhiếp Vân!
Vừa rồi một quyền một chưởng đều là hư chiêu, sát chiêu chân chính ở trong này!
Thanh trường kiếm này mang theo hàn quang sắc bén, còn chưa tới trước mặt, mùi máu tươi liền xông vào mũi, vừa thấy liền biết giết không ít người rồi, là một lợi khí chân chính dính đầy máu tươi.
Đúng vậy, trong tay áo của đại hoàng tử dấu kiếm! Âm tàn vô cùng, rất nhiều cường giả Thiên bảng thành danh cũng bị chiêu này của hắn ám sát!
- Chuôi kiếm này là Hoàng tộc thượng phẩm binh khí, hơn nữa giết qua rất nhiều người, khoảng cách gần như vậy, thiếu niên kia chết chắc rồi!
...
Nhìn đến một kiếm tuyệt sát đột ngột xuất hiện, hộ vệ đội đều hưng phấn đến sắc mặt thấu hồng.
Chiêu này của Đại hoàng tử vô tung vô ảnh, nhanh như Tật Phong, làm cho người ta căn bản không thể ngăn cản, nhất là hiện tại thiếu niên khoảng cách gần như
vậy, có thể đoán được bị đâm trúng yết hầu, tuyệt đối hẳn phải chết không thể nghi ngờ!
Người thanh niên này dĩ nhiên là đại hoàng tử của Thần Thánh đế quốc, người thừa kế có cơ hội lấy được ngôi vị hoàng đế nhất!
Lúc trước Ngũ hoàng tử nghĩ ra kế sách, chính là kéo đại hoàng tử qua làm người chứng kiến, một khi Nhiếp Vân động thủ, hữu lý nói không rõ! Ở đế đô, đại hoàng tử tương đương với thái tử, quyền thế to lớn có thể nghĩ! Chính bởi vì dựa vào cái này, hắn mới dám khiêu khích Nhiếp Vân như vậy.
- Vị bằng hữu kia, ngươi vẫn là để lão ngũ xuống đi. Ngươi dám tổn thương hắn một chút, ta cam đoan ngươi tuyệt đối không thể còn sống rời đi Quang Minh thành!
Thấy đối phương vạch trần thân phận của mình, đại hoàng tử nhướng mày, từng bước đi về phía trước. Nhìn về phía Nhiếp Vân, ngữ khí lạnh lùng mang theo uy nghiêm không để cho phản bác.
- Buông? Nếu ta nói không thì sao?
Nhìn đại hoàng tử mang theo khí thế vô cùng cường đại, Nhiếp Vân cười cười, không thèm để ý chút nào.
Khí thế của hắn có lẽ có thể để cho người khác cảm thấy sợ hãi, nhưng đối với mình mà nói, cái gì cũng không phải.
Ngay cả Đoạt Thiên Tạo Hóa Cảnh Tử Quỳnh Hoàng cũng dám trêu chọc, nếu cảm thấy sợ hãi một hoàng tử ở Quang Minh thành, liền quá buồn cười.
- Ngươi không có quyền lợi lựa chọn, buông, sống, không buông, chết!
Đại hoàng tử hừ lạnh một tiếng, khí tức của Chí Tôn Thiên bảng phóng xuất ra, như mưa rền gió dữ, tự hồ chỉ cần thiếu niên ở trước mắt dám ngỗ nghịch mình, sẽ bị mình công kích điên cuồng!
- Ngươi đây là đang uy hiếp ta? Đáng tiếc, con người của ta luôn không thích uy hiếp...
Nhiếp Vân cười cười, quay đầu nhìn về phía Ngũ hoàng tử.
- Lần trước chặt một cánh tay, nghĩ đến ngươi có thể dài chút trí nhớ, hiện tại xem ra, một chút trí nhớ cũng không có, đã như vậy,... liền để ngươi đoạn nhiều mấy cái đi!
Đang lúc nói, lòng bàn tay của Nhiếp Vân có một đạo quang mang xoẹt qua ở trên người Ngũ hoàng tử, thanh âm rơi xuống đất vang lên, hai tay, hai chân của người sau rơi trên mặt đất, máu tươi bắn ra.
Phù phù!
Ngũ hoàng tử bị ném ở ven đường, giống như rác rưởi bị người tùy ý ném xuống.
- Cánh tay của ta... Chân của ta... Khí Hải của ta...
Rơi trên mặt đất, lúc này Ngũ hoàng tử mới cảm thấy đau đớn tê tâm liệt phế, kêu thảm tựa như chim quyên.
Lần trước chỉ bị gảy tay, hiện tại chẳng những tứ chi đứt hết, ngay cả Khí Hải cũng bị một cỗ ám kình đánh nát, không thể khôi phục nữa!
Tứ chi đứt rời tìm Trị liệu sư có lẽ còn có thể chữa trị, Khí Hải phá thì hoàn toàn xong đời, không thể tu luyện được nữa rồi!
Thời điểm mình cường thế không có gì, hiện tại bộ dáng này, địch nhân trước kia nhất định sẽ bỏ đá xuống giếng, có thể đoán được, về sau mình tuyệt đối vô cùng thê thảm.
- Đại hoàng tử, giết hắn đi, chỉ cần giết hắn, ta vô điều kiện duy trì ngươi tranh đoạt ngôi vị hoàng đế...
Kêu thảm ở trong nháy mắt chấm dứt, Ngũ hoàng tử vội vàng cầm máu, nhìn Nhiếp Vân vẻ mặt oán độc, điên cuồng gào thét.
- Câm miệng!
Đại hoàng tử cắt ngang đối phương nói, ánh mắt nhìn về phía Nhiếp Vân nheo lại.
- Xem ra ta là khinh thường ngươi rồi, hảo, hảo!
Trên người Đại hoàng tử càng thêm rét lạnh.
- Ở Quang Minh thành công nhiên đả thương hoàng tử, hôm nay vô luận ngươi có phải khách nhân của phụ hoàng hay không, cũng phải chết! Ai cũng không thể nào cứu được ngươi!
Vừa nói vừa đi về phía trước, lời nói nói xong, khí tức của đại hoàng tử cũng nồng đậm tới cực điểm, năm ngón tay siết lại, một quyền đánh ra!
Ầm vang!
Chân khí bàng bạc giống như sóng biển rít gào, một tầng tiếp theo một tầng, nháy mắt quay cuồng mà đến, trong viện người thấp hơn Chí Tôn cảnh, cả đám đều cảm thấy hô hấp dồn dập, kìm lòng không được lui đến góc tường, dán chặt lấy vách tường, sắc mặt trắng bệch.
Hoàng tộc thượng phẩm vũ kỹ, Kinh Đào Quyền!
Kinh Đào Quyền danh như ý nghĩa, quyền phong giống như kinh đào hãi lãng, tu luyện đại thành nghe nói một quyền đánh ra có thể sinh ra chín chín tám mươi mốt đạo quyền kình, một đạo so với một đạo cường đại, trong vũ kỹ đồng cấp có thể nói thứ nhất!
Tu luyện bộ vũ kỹ này đối với Khí Hải yêu cầu cực lớn, không đủ chân khí duy trì, đừng nói tám mươi mốt đạo quyền kình, chỉ sợ ngay cả một đạo quyền kình cũng sản không sinh ra.
Đại hoàng tử vừa ra tay liền thi triển bộ quyền pháp này, hơn nữa lực lượng mênh mông không thôi, tựa hồ kéo dài không dứt, chân khí mạnh, quả thực nghe rợn cả người.
- Ta cũng không cần người khác cứu, tuy công kích của ngươi so với tên phế vật vừa rồi mạnh hơn một chút, bất quá, đối với ta vô dụng!
Bị Kinh Đào Quyền vây quanh, sắc mặt của Nhiếp Vân không thay đổi, cười cười, từng bước đi về phía trước, đột nhiên trảo một cái, bàn tay như miệng Thao Thiết, Kinh Đào Quyền điên cuồng vọt tới bị hắn trảo một cái giữ ở trong lòng bàn tay.
- Cái gì?
Thấy công kích cuồng bạo của mình lại bị thiếu niên tùy tay trảo phá, ánh mắt của đại hoàng tử chấn động, bất quá loại bối rối này trong nháy mắt đã bị che dấu, sau đó lại vung chưởng, chém thẳng xuống.
- Ân?
Nhiếp Vân không nghĩ đến ý thức chiến đấu của đại hoàng tử này cường hãn như vậy, không có bị mình ảnh hưởng chút nào, trên mặt cũng lộ ra vẻ kinh ngạc, thân thể lại đi tới trước, như du ngư tránh thoát chưởng phong của đối phương.
- Có thể ngăn cản Kinh Đào Quyền của ta, ta thừa nhận ngươi là thiên tài, bất quá, hôm nay thiên tài sẽ vẫn lạc, chết đi cho ta!
Một chưởng thất bại, đại hoàng tử cũng không có vẻ mất mát, ngược lại trong mắt hiện lên một hương vị mưu kế thực hiện được, tay trái nhoáng lên một cái, một thanh trường kiếm chém tới cổ của Nhiếp Vân!
Vừa rồi một quyền một chưởng đều là hư chiêu, sát chiêu chân chính ở trong này!
Thanh trường kiếm này mang theo hàn quang sắc bén, còn chưa tới trước mặt, mùi máu tươi liền xông vào mũi, vừa thấy liền biết giết không ít người rồi, là một lợi khí chân chính dính đầy máu tươi.
Đúng vậy, trong tay áo của đại hoàng tử dấu kiếm! Âm tàn vô cùng, rất nhiều cường giả Thiên bảng thành danh cũng bị chiêu này của hắn ám sát!
- Chuôi kiếm này là Hoàng tộc thượng phẩm binh khí, hơn nữa giết qua rất nhiều người, khoảng cách gần như vậy, thiếu niên kia chết chắc rồi!
...
Nhìn đến một kiếm tuyệt sát đột ngột xuất hiện, hộ vệ đội đều hưng phấn đến sắc mặt thấu hồng.
Chiêu này của Đại hoàng tử vô tung vô ảnh, nhanh như Tật Phong, làm cho người ta căn bản không thể ngăn cản, nhất là hiện tại thiếu niên khoảng cách gần như
vậy, có thể đoán được bị đâm trúng yết hầu, tuyệt đối hẳn phải chết không thể nghi ngờ!