Vô Tận Đan Điền
Chương 3487: Hậu nhân Hàn Băng Đại Đế
Dù sao huyết dịch mỗi người khác nhau, nhất là người có huyết mạch cường đại sẽ liên lụy tới đại đạo, trừ người có hoàn mỹ giới vực, nếu không người khác huyết mạch có lấy được cũng không dùng được.
- Dù sao chủ nhân nhìn thấy sẽ biết rõ, vị Bạch Tu Ông kia cử chỉ quái dị, trên thực tế hắn rất dễ nói chuyện!
Hầu Khổng cười nói.
- Ân!
Nhiếp Vân không hề hỏi nhiều.
Nói chuyện với Hầu Khổng thời gian rất lâu, hắn cũng phát hiện đối phương tâm tư đơn thuần, tin tưởng mù quáng vào người kia, có khả năng do không gian sinh tồn, cũng không có ngươi lừa ta gạt như trong Thần giới, cho nên nói lời từ nội tâm, không có hư giả, cũng không tồn tại lừa gạt.
Tuy Hầu Khổng sinh trưởng trong Vô Biên Thâm Uyên nhưng thiếu chút nữa rơi vào trong vòng xoáy vô hình, thời khắc mấu chốt Nhiếp Vân thu hắn vào nạp vật thế giới, hơn nữa thuấn di mới có thể đào thoát.
Liên tục phi hành tiếp cận một tháng, xuyên qua vô số hung hiểm, không biết đi bao nhiêu tỉ dặm mới dừng lại.
- Bạch Tu Ông cư trú trên tinh cầu kia, muốn đi bái phỏng cần phải chuẩn bị huyết dịch, bằng không sẽ không thể vào cửa!
Hầu Khổng chỉ về phía trước.
Nhìn theo hướng ngón tay của nó, Nhiếp Vân nhìn thấy một tinh cầu to lớn.
Cả tinh cầu có màu vàng đất, đường kính mười vạn dặm, so sánh với tinh cầu có thần thạch cực phẩm thì nó nhỏ quá nhiều.
- Đi qua đi!
Hô!
Một nắm lấy Hầu Khổng, Nhiếp Vân lập tức thuấn di đi vào trong tinh cầu.
Tinh cầu này bị sa mạc che đậy, nhìn nó rất hoang vu, không có chút sinh cơ nào.
- Bạch Tu Ông ở chỗ này?
Nhiếp Vân kỳ quái.
Tuy hắn chưa gặp qua nhân vật truyền kỳ kia nhưng từ lời Hầu Khổng lại biết hắn là siêu cấp cường giả.
Trên đường đi qua vô số tinh cầu có thảm thực vật thích hợp nhân loại ở lại, vị Bạch Tu Ông này không ở, hết lần này tới lần khác hắn chọn nơi hoang vu, khó trách làm cho người ta nghi hoặc.
- Đúng vậy a, ta biết chủ nhân kỳ quái vì cái gì, trước kia ta cũng có nghi hoặc như thế, về sau nghe một vị bằng hữu giải thích mới hiểu được!
Nhìn thấy vẻ mặt của hắn, Hầu Khổng cười cười và nói:
- Loại địa phương này với chúng ta mà nói rất hoang vu, không muốn ở lại, nhưng với một ít sinh mệnh đặc thù mà nói nó là nơi sinh tồn không tệ.
- Sinh mệnh đặc thù?
Nhiếp Vân gật đầu.
Lời này là thật.
Giống như sa mạc đại lục Khí Hải không thích hợp nhân loại ở lại nhưng có rất nhiều sinh vật nguyện ý ở lại đó, tỷ như: lạc đà, thằn lằn, con kiến... Những tánh mạng này gặp điều kiện thích hợp cho nên ở lại nơi này rất tỏoải mái.
Cũng như cá, nhân loại tiến vào trong nước chỉ có thể tử vong, cá lại có thể sống thoải mái.
- Chẳng lẽ... Vị Bạch Tu Ông này cũng là sinh mệnh đặc thù?
- Ta cũng nghe bằng hữu nói, hắn nói...
Hầu Khổng cảnh giác nhìn chung quanh, dường như kiêng kị cái gì đó, áp thấp giọng nói:
- Hắn nói Bạch Tu Ông dung hợp huyết mạch sa mạc và ngọn núi... Cũng là huyết mạch hỗn hợp!
- Ngươi chờ một chút... Huyết mạch sa mạc? Ngọn núi?
Nhiếp Vân suýt cắn vào đầu lưỡi.
Sa mạc là nơi không có sự sống, có huyết mạch? Còn có ngọn núi... Ngươi nhìn thấy ngọn núi có huyết mạch không?
- Đúng vậy a, nghe nói tổ tiên hắn là sa mạc và ngọn núi tu luyện ra linh trí nên biến thành.
Hầu Khổng nói.
- Sa mạc, ngọn núi tu luyện thành người...
Nhiếp Vân không nói ra lời.
Loại tình huống này hắn đã gặp qua tại Hỗn Độn Chí Tôn Vực.
Tử Đồng Bất Hủy chính là hỗn độn thần sơn biến thành, dần dần tu luyện ra sinh mệnh.
Có tiền lệ của hắn, Thần giới có sa mạc, ngọn núi tu luyện thành sinh mệnh sau đó lưu lại hậu đại cũng không kỳ quái.
- Đúng là không kỳ quái.
Nhìn thấy vẻ mặt của Nhiếp Vân, Hầu Khổng còn tưởng rằng hắn không tin, giải thích nói:
- Ta nghe nói thời kỳ thượng cổ một vị Đại Đế chính là một tòa băng sơn tu luyện thành công.
- Băng sơn tu luyện thành công?
Nhiếp Vân không biết rõ lịch sử Thần giới bao nhiêu, hắn chưa từng nghe nói qua là vị Đại Đế nào là băng sơn tu thành.
- Nghe nói là... Hàn Băng Đại Đế!
Hầu Khổng nói.
- Hàn Băng Đại Đế?
Đồng tử Nhiếp Vân co rụt lại.
Hắn đạt được Hàn Băng Đại Đế truyền thừa, học được bí kỹ Phong Thần Quyết, đạt được siêu cấp thần binh Hàn Băng Nhận của hắn, hắn không biết lai lịch và cuộc đời của hắn.
Hàn Băng Đại Đế là băng sơn tu luyện thành công?
Cẩn thận nghĩ lại có khả năng.
- Còn có chuyện này?
Nội tâm vô cùng rung động, đồng thời cũng kỳ quái, nơi này là Vô Biên Thâm Uyên, Thần giới không có liên hệ, hắn là người sinh hoạt trong Thần giới, cũng không biết bản thể Hàn Băng Đại Đế là cái gì, hắn làm sao biết?
- Đây là nghe Bạch Tu Ông nói!
Hầu Khổng giải thích:
- Vị bằng hữu nói chuyện với ta lần trước, hắn nói hắn có bằng hữu chính là hậu nhân của Hàn Băng Đại Đế, bằng hữu của ta lúc này mới hỏi thăm vài câu, biết rõ một việc của Hàn Băng Đại Đế!
- Huyết mạch Hàn Băng Đại Đế?
Nhiếp Vân suýt nhảy lên.
Trước kia tại Vạn Giới Động Thiên, Hàn Băng Đại Đế lưu lại ý niệm từng ủy thác hắn chiếu cố hậu nhân, hắn cho rằng không thể gặp, không nghĩ tới Vô Biên Thâm Uyên là hiểm địa Thần giới lại có hậu bối của hắn.
- Bằng hữu đó ở nơi nào, chờ sau khi gặp Bạch Tu Ông lại dẫn ta đi gặp hắn.
Nhiếp Vân nói.
Nhận ân huệ của người ta phải có nghĩa vụ báo đáp, không gặp được Hàn Băng Đại Đế hậu nhân cũng là bỏ đi, cho hắn biết rõ, khẳng định phải cho đối phương chỗ tốt.
- Tốt!
Không biết nội tâm hắn suy nghĩ cái gì nhưng chủ nhân nói thế phải nghe theo, Hầu Khổng gật đầu.
Một người một thú vừa nói chuyện vừa tiến lên phía trước, không qua bao lâu đã xuất hiện trong một cồn cát lớn của sa mạc.
Trước cồn cát có không ít thân ảnh, thể hình cao lớn giống như Hầu Khổng, thuộc về thần thú mà Nhiếp Vân không thể gọi tên.
Có nhím mọc gai trên đầu, thân thể ếch xanh nhưng miệng ngựa, có thân rắn... Tóm lại hình dáng kỳ quái, thả tới Thần giới tuyệt đối hù chết không ít người.
So sánh với bọn chúng, Hầu Khổng đúng là bình thường.
- Những người này tới cầu kiến Bạch Tu Ông!
Nhìn thấy những thân ảnh này, Hầu Khổng âm thầm truyền âm với Nhiếp Vân.
- Ân!
Nhiếp Vân gật gật đầu.
- Thu Viên, ngươi cũng tới!
Một người một thú đi về phía trước, Hầu Khổng gặp người quên nên gọi một câu.
- Thì ra là Hầu Khổng, ngươi hỏi thăm chuyện Bạch Tu Ông sao?
Thu Viên xoay đầu lại.
Là một thần thú có thân khỉ nhưng đầu voi xoay lại.
- Chẳng lẽ là khỉ và voi sinh ra?
Nhiếp Vân nói thầm trong lòng.
- Dù sao chủ nhân nhìn thấy sẽ biết rõ, vị Bạch Tu Ông kia cử chỉ quái dị, trên thực tế hắn rất dễ nói chuyện!
Hầu Khổng cười nói.
- Ân!
Nhiếp Vân không hề hỏi nhiều.
Nói chuyện với Hầu Khổng thời gian rất lâu, hắn cũng phát hiện đối phương tâm tư đơn thuần, tin tưởng mù quáng vào người kia, có khả năng do không gian sinh tồn, cũng không có ngươi lừa ta gạt như trong Thần giới, cho nên nói lời từ nội tâm, không có hư giả, cũng không tồn tại lừa gạt.
Tuy Hầu Khổng sinh trưởng trong Vô Biên Thâm Uyên nhưng thiếu chút nữa rơi vào trong vòng xoáy vô hình, thời khắc mấu chốt Nhiếp Vân thu hắn vào nạp vật thế giới, hơn nữa thuấn di mới có thể đào thoát.
Liên tục phi hành tiếp cận một tháng, xuyên qua vô số hung hiểm, không biết đi bao nhiêu tỉ dặm mới dừng lại.
- Bạch Tu Ông cư trú trên tinh cầu kia, muốn đi bái phỏng cần phải chuẩn bị huyết dịch, bằng không sẽ không thể vào cửa!
Hầu Khổng chỉ về phía trước.
Nhìn theo hướng ngón tay của nó, Nhiếp Vân nhìn thấy một tinh cầu to lớn.
Cả tinh cầu có màu vàng đất, đường kính mười vạn dặm, so sánh với tinh cầu có thần thạch cực phẩm thì nó nhỏ quá nhiều.
- Đi qua đi!
Hô!
Một nắm lấy Hầu Khổng, Nhiếp Vân lập tức thuấn di đi vào trong tinh cầu.
Tinh cầu này bị sa mạc che đậy, nhìn nó rất hoang vu, không có chút sinh cơ nào.
- Bạch Tu Ông ở chỗ này?
Nhiếp Vân kỳ quái.
Tuy hắn chưa gặp qua nhân vật truyền kỳ kia nhưng từ lời Hầu Khổng lại biết hắn là siêu cấp cường giả.
Trên đường đi qua vô số tinh cầu có thảm thực vật thích hợp nhân loại ở lại, vị Bạch Tu Ông này không ở, hết lần này tới lần khác hắn chọn nơi hoang vu, khó trách làm cho người ta nghi hoặc.
- Đúng vậy a, ta biết chủ nhân kỳ quái vì cái gì, trước kia ta cũng có nghi hoặc như thế, về sau nghe một vị bằng hữu giải thích mới hiểu được!
Nhìn thấy vẻ mặt của hắn, Hầu Khổng cười cười và nói:
- Loại địa phương này với chúng ta mà nói rất hoang vu, không muốn ở lại, nhưng với một ít sinh mệnh đặc thù mà nói nó là nơi sinh tồn không tệ.
- Sinh mệnh đặc thù?
Nhiếp Vân gật đầu.
Lời này là thật.
Giống như sa mạc đại lục Khí Hải không thích hợp nhân loại ở lại nhưng có rất nhiều sinh vật nguyện ý ở lại đó, tỷ như: lạc đà, thằn lằn, con kiến... Những tánh mạng này gặp điều kiện thích hợp cho nên ở lại nơi này rất tỏoải mái.
Cũng như cá, nhân loại tiến vào trong nước chỉ có thể tử vong, cá lại có thể sống thoải mái.
- Chẳng lẽ... Vị Bạch Tu Ông này cũng là sinh mệnh đặc thù?
- Ta cũng nghe bằng hữu nói, hắn nói...
Hầu Khổng cảnh giác nhìn chung quanh, dường như kiêng kị cái gì đó, áp thấp giọng nói:
- Hắn nói Bạch Tu Ông dung hợp huyết mạch sa mạc và ngọn núi... Cũng là huyết mạch hỗn hợp!
- Ngươi chờ một chút... Huyết mạch sa mạc? Ngọn núi?
Nhiếp Vân suýt cắn vào đầu lưỡi.
Sa mạc là nơi không có sự sống, có huyết mạch? Còn có ngọn núi... Ngươi nhìn thấy ngọn núi có huyết mạch không?
- Đúng vậy a, nghe nói tổ tiên hắn là sa mạc và ngọn núi tu luyện ra linh trí nên biến thành.
Hầu Khổng nói.
- Sa mạc, ngọn núi tu luyện thành người...
Nhiếp Vân không nói ra lời.
Loại tình huống này hắn đã gặp qua tại Hỗn Độn Chí Tôn Vực.
Tử Đồng Bất Hủy chính là hỗn độn thần sơn biến thành, dần dần tu luyện ra sinh mệnh.
Có tiền lệ của hắn, Thần giới có sa mạc, ngọn núi tu luyện thành sinh mệnh sau đó lưu lại hậu đại cũng không kỳ quái.
- Đúng là không kỳ quái.
Nhìn thấy vẻ mặt của Nhiếp Vân, Hầu Khổng còn tưởng rằng hắn không tin, giải thích nói:
- Ta nghe nói thời kỳ thượng cổ một vị Đại Đế chính là một tòa băng sơn tu luyện thành công.
- Băng sơn tu luyện thành công?
Nhiếp Vân không biết rõ lịch sử Thần giới bao nhiêu, hắn chưa từng nghe nói qua là vị Đại Đế nào là băng sơn tu thành.
- Nghe nói là... Hàn Băng Đại Đế!
Hầu Khổng nói.
- Hàn Băng Đại Đế?
Đồng tử Nhiếp Vân co rụt lại.
Hắn đạt được Hàn Băng Đại Đế truyền thừa, học được bí kỹ Phong Thần Quyết, đạt được siêu cấp thần binh Hàn Băng Nhận của hắn, hắn không biết lai lịch và cuộc đời của hắn.
Hàn Băng Đại Đế là băng sơn tu luyện thành công?
Cẩn thận nghĩ lại có khả năng.
- Còn có chuyện này?
Nội tâm vô cùng rung động, đồng thời cũng kỳ quái, nơi này là Vô Biên Thâm Uyên, Thần giới không có liên hệ, hắn là người sinh hoạt trong Thần giới, cũng không biết bản thể Hàn Băng Đại Đế là cái gì, hắn làm sao biết?
- Đây là nghe Bạch Tu Ông nói!
Hầu Khổng giải thích:
- Vị bằng hữu nói chuyện với ta lần trước, hắn nói hắn có bằng hữu chính là hậu nhân của Hàn Băng Đại Đế, bằng hữu của ta lúc này mới hỏi thăm vài câu, biết rõ một việc của Hàn Băng Đại Đế!
- Huyết mạch Hàn Băng Đại Đế?
Nhiếp Vân suýt nhảy lên.
Trước kia tại Vạn Giới Động Thiên, Hàn Băng Đại Đế lưu lại ý niệm từng ủy thác hắn chiếu cố hậu nhân, hắn cho rằng không thể gặp, không nghĩ tới Vô Biên Thâm Uyên là hiểm địa Thần giới lại có hậu bối của hắn.
- Bằng hữu đó ở nơi nào, chờ sau khi gặp Bạch Tu Ông lại dẫn ta đi gặp hắn.
Nhiếp Vân nói.
Nhận ân huệ của người ta phải có nghĩa vụ báo đáp, không gặp được Hàn Băng Đại Đế hậu nhân cũng là bỏ đi, cho hắn biết rõ, khẳng định phải cho đối phương chỗ tốt.
- Tốt!
Không biết nội tâm hắn suy nghĩ cái gì nhưng chủ nhân nói thế phải nghe theo, Hầu Khổng gật đầu.
Một người một thú vừa nói chuyện vừa tiến lên phía trước, không qua bao lâu đã xuất hiện trong một cồn cát lớn của sa mạc.
Trước cồn cát có không ít thân ảnh, thể hình cao lớn giống như Hầu Khổng, thuộc về thần thú mà Nhiếp Vân không thể gọi tên.
Có nhím mọc gai trên đầu, thân thể ếch xanh nhưng miệng ngựa, có thân rắn... Tóm lại hình dáng kỳ quái, thả tới Thần giới tuyệt đối hù chết không ít người.
So sánh với bọn chúng, Hầu Khổng đúng là bình thường.
- Những người này tới cầu kiến Bạch Tu Ông!
Nhìn thấy những thân ảnh này, Hầu Khổng âm thầm truyền âm với Nhiếp Vân.
- Ân!
Nhiếp Vân gật gật đầu.
- Thu Viên, ngươi cũng tới!
Một người một thú đi về phía trước, Hầu Khổng gặp người quên nên gọi một câu.
- Thì ra là Hầu Khổng, ngươi hỏi thăm chuyện Bạch Tu Ông sao?
Thu Viên xoay đầu lại.
Là một thần thú có thân khỉ nhưng đầu voi xoay lại.
- Chẳng lẽ là khỉ và voi sinh ra?
Nhiếp Vân nói thầm trong lòng.