Vô Tận Đan Điền
Chương 3346: Lẻn vào Lưu Mộc vương phủ (thượng) (2)
Bằng vào Minh Hỏa thân pháp và Minh Hỏa Cửu Biến, tốc độ của Nhiếp Vân cũng không chậm. Tuy nhiên ở trong Vân Châu thành này cao thủ nhiều như mây, chỉ cần không cẩn thận thì sẽ rất dễ bị người ta phát hiện ra. Một đường cẩn thận từng li từng tí, tốc độ cũng hạ thấp xuống không ít. Đi gần hai thời thần, rốt cuộc hắn cũng đã đi tới bên ngoài vương phủ của Lưu Mộc vương tử.
Giờ phút này Lưu Mộc vương phủ vô cùng yên tĩnh, hoàn toàn khác với Ba Đa vương phủ đang rối loạn. Bọn họ không có ý thức được một chút nguy hiểm nào.
- Không có bản đồ bố trí phòng ngự của vương phủ này. Chỉ sợ sẽ không dễ tiến vào a…
Nhiếp Vân không có trực tiếp tiến vào bên trong, mà tìm một nơi hẻo lánh ẩn nấp, sau đó hai hàng lông mày nhíu lại.
Ba đại vương tử có thể từ trong rất nhiều vương tử trổ hết tài năng, nổi bật như vậy. Có lẽ phòng ngự của phủ đệ sẽ hết sức kinh người, trước đó hắn đi trong Ba Đa vương phủ rất nhẹ nhàng, cũng không phải là thực lực của hắn cường đại, mà là trước đó hắn đã đạt được bản đồ và địa hình kỹ càng. Cho nên mới có thể biến nguy thành an, tìm được lộ tuyến phù hợp sớm hơn.
Thế nhưng ở bên trong Lưu Mộc vương phủ lại không có tai mắt của hắn. Nếu như lại tùy tiện tiến vào giống như lúc trước, không cẩn thận sẽ rơi vào bên trong bẩy rập, khó có thể đi ra được.
Không gian chi lực của Nạp Vật thế giới chậm rãi lan tràn ra phía ngoài, rất nhanh hắn đã nhìn thấy rõ tình huống bên trong bức tường. Quả nhiên đúng như hắn phán đoná, khắp nơi đều là cấm chế, khắp nơi đều là trận pháp. Dưới tình huống không biết rõ bố trí mà trực tiếp xông vào. Sau đó muốn đi ra thì sẽ rất khó khăn.
- Phải làm thế nào mới có thể đi vào đây?
Nhìn một hồi, Nhiếp Vân nhíu mày lại, trong mắt hiện lên vẻ khó coi.
Tuy rằng hắn có rất nhiều thủ đoạn, thế nhưng hắn cũng biết, vương phủ không phải có thể tiến vào bên trong một cách dễ dàng như vậy. Bằng không thì Lưu Mộc vương phủ đã sớm bị vô số người vào khoắng sạch bảo vật.
- Lộ tuyến đi lại của những hộ vệ này lại phối hợp bố trí trận pháp ở bên trong phủ đệ. Tạo thành khí tức đặc thù, cho dù ta có thuấn di đi vào bên trong. Nếu như không tìm thấy được điểm yếu kém mà nói. Như vậy nhất định sẽ khiến cho trận pháp chuyển động. Bị người ta phát hiện ra hành tung.
Nhiếp Vân cẩn thận suy tính một phen. Nghĩ cả buổi cũng không tìm thấy được biện pháp nào tốt hơn.
- Chẳng lẽ ta cứ buông tha như vậy hay sao?
Nghiên cứu được gần nửa canh giờ Nhiếp Vân mới phát hiện ra, vô luận hắn dùng loại phương pháp nào để tiến vào thì cũng sẽ rất nhanh bị phát hiện ra. Cho nên mới khiến cho trong lòng Nhiếp Vân có chút lo lắng.
Cũng đã tới đây rồi, muốn hắn buông tha nơi này, quả thực hắn cũng có chút không cam lòng.
Thế nhưng nếu như không buông tha mà nói. Một khi bị phát hiện ra, nương theo thái độ của Lưu Mộc vương tử đối với hắn mà nói. Nhất định đối phương sẽ trực tiếp ra tay đánh chết hắn.
Như vậy về sau hắn ta cũng có thể lấy cớ, tưởng nhầm là người xấu xâm lấn phủ đệ cho nên mới ra tay giết hắn. Cho dù về sau thân phận của hắn lộ ra ngoài ánh sáng thì đối phương cũng có đầy đủ lý do để biện minh.
Đát đát đát đát đát!
Trong lúc hắn đang xoắn xuýt có nên rời đi hay không thì đột nhiên ở cách đó không xa lại có tiếng vó ngựa dồn dập truyền đến.
Nhìn xuyên qua bóng đêm, lúc này Nhiếp Vân mới nhìn thấy có một thanh niên đang cưỡi trên lưng ngựa, vẻ mặt lo lắng đi về phía trước.
- Mau đi bẩm báo vương tử, Hoắc Dương có chuyện quan trọng muốn cầu kiến!
Móng ngựa đi tới trước cửa Vương phủ lập tức dừng lại, người thanh niên này từ trên lưng ngựa nhảy xuống, lại hô lớn với thủ vệ bên ngoài.
- Vâng!
Người thủ vệ dường như cũng nhận ra người thanh niên này, hắn không có ngăn cản mà lại có một người trong đó vội vàng chạy vào bên trong vương phủ.
- Cơ hội tốt!
Hắn đang lo không biết nên làm thế nào mới có thể tiến vào trong vương phủ, lúc này nhìn thấy có người đi vào, hai mắt Nhiếp Vân lập tức sáng ngời, thân thể khẽ nhoáng một cái đã lập tức thuấn di, biến mất tại chỗ. Lặng lẽ không một tiếng động đi theo sau lưng người thanh niên này.
Sưu!
Một hạt bụi từ trên không trung rơi xuống, dính vào bên trên quần áo của người thanh niên này.
Đây chính là Viêm Hoàng điện.
Dùng thực lực của hắn bây giờ, nếu như biến hóa lớn nhỏ sẽ rất dễ bị người ta phát hiện ra. Thế nhưng Viêm Hoàng điện thì khác, thân là thần binh Đế cảnh, cho dù bây giờ hắn không thể vận dụng quá nhiều năng lực. Thế nhưng nếu muốn biến hóa lớn nhỏ thì vẫn có thể khống chế được dễ dàng.
Bằng không, làm sao hắn có thể khiến cho cung điện to lớn, không biết chiếm bao nhiêu diện tích nhập vào bên trong cơ thể được cơ chứ?
Viêm Hoàng điện biến thành một hạt bụi. Nếu như không nhìn kỹ, căn bản sẽ không phát hiện ra nổi. Nếu như lợi dụng trận pháp bên ngoài gia trì mà nói, trừ phi là cường giả Đế cảnh chủ động tìm kiếm. Cho dù là cường giả Thâu Tiên Tá Thọ cảnh, muốn tìm được Viêm Hoàng điện, chỉ sợ cũng khó có thể tìm ra được nó.
Quả nhiên, người thanh niên này cũng không có chú ý chút nào. Căn bản không biết trên người hắn đã mang theo thần binh Đế cảnh mà ngay cả cường giả Đế cảnh cũng chỉ có thể ngộ mà không thể cầu.
- Vương gia đã cho ngươi vào trong!
Vừa mới làm xong tất cả mọi thứ thì tên hộ vệ trước đó đi vào thông báo đã đi ra, người này ôm quyền rồi nói với thanh niên kia một câu.
- Được!
Thanh niên gọi là Hoắc Dương này khẽ gật gật đầu, đem ngựa giao cho một hộ vệ rồi nhanh chóng đi vào bên trong phủ.
Vừa mới tiến vào trong phủ đệ thì Nhiếp Vân ở bên trong Viêm Hoàng điện đã lập tức cảm thấy có một cỗ lực lượng đặc thù quét qua toàn thân người thanh niên này. Sau khi không phát hiện ra bất kỳ vấn đề nào, lúc này mới cho hắn đi vào bên trong.
- Bố trí thật là sâm nghiêm!
Xuyên qua trận pháp của Viêm Hoàng điện nhìn ra tình huống ở bên ngoài, trong lòng Nhiếp Vân không khỏi khẽ than một tiếng.
Không hổ là vương phủ của một phương thế lực lớn trong Thần giới, phòng ngự sâm nghiêm tới mức khiến cho người ta sợ hãi thán phục. Nếu như không phải hắn lặng lẽ đi theo tên Hoắc Dương này, như vậy có lẽ ngay cả cửa ải thứ nhất cũng không thể nào đi qua được.
Âm thầm nhớ kỹ lộ tuyến trên đường đi, Hoắc Dương đi không được bao lâu thì đã đi tới bên ngoài một cung điện rộng lớn.
- Vương gia đang chờ ngươi ở bên trong!
Một giọng nói vang lên, dưới sự dẫn dắt của một tên hộ vệ, Hoắc Dương tiếp tục đi vào bên trong cung điện.
Giờ phút này Lưu Mộc vương phủ vô cùng yên tĩnh, hoàn toàn khác với Ba Đa vương phủ đang rối loạn. Bọn họ không có ý thức được một chút nguy hiểm nào.
- Không có bản đồ bố trí phòng ngự của vương phủ này. Chỉ sợ sẽ không dễ tiến vào a…
Nhiếp Vân không có trực tiếp tiến vào bên trong, mà tìm một nơi hẻo lánh ẩn nấp, sau đó hai hàng lông mày nhíu lại.
Ba đại vương tử có thể từ trong rất nhiều vương tử trổ hết tài năng, nổi bật như vậy. Có lẽ phòng ngự của phủ đệ sẽ hết sức kinh người, trước đó hắn đi trong Ba Đa vương phủ rất nhẹ nhàng, cũng không phải là thực lực của hắn cường đại, mà là trước đó hắn đã đạt được bản đồ và địa hình kỹ càng. Cho nên mới có thể biến nguy thành an, tìm được lộ tuyến phù hợp sớm hơn.
Thế nhưng ở bên trong Lưu Mộc vương phủ lại không có tai mắt của hắn. Nếu như lại tùy tiện tiến vào giống như lúc trước, không cẩn thận sẽ rơi vào bên trong bẩy rập, khó có thể đi ra được.
Không gian chi lực của Nạp Vật thế giới chậm rãi lan tràn ra phía ngoài, rất nhanh hắn đã nhìn thấy rõ tình huống bên trong bức tường. Quả nhiên đúng như hắn phán đoná, khắp nơi đều là cấm chế, khắp nơi đều là trận pháp. Dưới tình huống không biết rõ bố trí mà trực tiếp xông vào. Sau đó muốn đi ra thì sẽ rất khó khăn.
- Phải làm thế nào mới có thể đi vào đây?
Nhìn một hồi, Nhiếp Vân nhíu mày lại, trong mắt hiện lên vẻ khó coi.
Tuy rằng hắn có rất nhiều thủ đoạn, thế nhưng hắn cũng biết, vương phủ không phải có thể tiến vào bên trong một cách dễ dàng như vậy. Bằng không thì Lưu Mộc vương phủ đã sớm bị vô số người vào khoắng sạch bảo vật.
- Lộ tuyến đi lại của những hộ vệ này lại phối hợp bố trí trận pháp ở bên trong phủ đệ. Tạo thành khí tức đặc thù, cho dù ta có thuấn di đi vào bên trong. Nếu như không tìm thấy được điểm yếu kém mà nói. Như vậy nhất định sẽ khiến cho trận pháp chuyển động. Bị người ta phát hiện ra hành tung.
Nhiếp Vân cẩn thận suy tính một phen. Nghĩ cả buổi cũng không tìm thấy được biện pháp nào tốt hơn.
- Chẳng lẽ ta cứ buông tha như vậy hay sao?
Nghiên cứu được gần nửa canh giờ Nhiếp Vân mới phát hiện ra, vô luận hắn dùng loại phương pháp nào để tiến vào thì cũng sẽ rất nhanh bị phát hiện ra. Cho nên mới khiến cho trong lòng Nhiếp Vân có chút lo lắng.
Cũng đã tới đây rồi, muốn hắn buông tha nơi này, quả thực hắn cũng có chút không cam lòng.
Thế nhưng nếu như không buông tha mà nói. Một khi bị phát hiện ra, nương theo thái độ của Lưu Mộc vương tử đối với hắn mà nói. Nhất định đối phương sẽ trực tiếp ra tay đánh chết hắn.
Như vậy về sau hắn ta cũng có thể lấy cớ, tưởng nhầm là người xấu xâm lấn phủ đệ cho nên mới ra tay giết hắn. Cho dù về sau thân phận của hắn lộ ra ngoài ánh sáng thì đối phương cũng có đầy đủ lý do để biện minh.
Đát đát đát đát đát!
Trong lúc hắn đang xoắn xuýt có nên rời đi hay không thì đột nhiên ở cách đó không xa lại có tiếng vó ngựa dồn dập truyền đến.
Nhìn xuyên qua bóng đêm, lúc này Nhiếp Vân mới nhìn thấy có một thanh niên đang cưỡi trên lưng ngựa, vẻ mặt lo lắng đi về phía trước.
- Mau đi bẩm báo vương tử, Hoắc Dương có chuyện quan trọng muốn cầu kiến!
Móng ngựa đi tới trước cửa Vương phủ lập tức dừng lại, người thanh niên này từ trên lưng ngựa nhảy xuống, lại hô lớn với thủ vệ bên ngoài.
- Vâng!
Người thủ vệ dường như cũng nhận ra người thanh niên này, hắn không có ngăn cản mà lại có một người trong đó vội vàng chạy vào bên trong vương phủ.
- Cơ hội tốt!
Hắn đang lo không biết nên làm thế nào mới có thể tiến vào trong vương phủ, lúc này nhìn thấy có người đi vào, hai mắt Nhiếp Vân lập tức sáng ngời, thân thể khẽ nhoáng một cái đã lập tức thuấn di, biến mất tại chỗ. Lặng lẽ không một tiếng động đi theo sau lưng người thanh niên này.
Sưu!
Một hạt bụi từ trên không trung rơi xuống, dính vào bên trên quần áo của người thanh niên này.
Đây chính là Viêm Hoàng điện.
Dùng thực lực của hắn bây giờ, nếu như biến hóa lớn nhỏ sẽ rất dễ bị người ta phát hiện ra. Thế nhưng Viêm Hoàng điện thì khác, thân là thần binh Đế cảnh, cho dù bây giờ hắn không thể vận dụng quá nhiều năng lực. Thế nhưng nếu muốn biến hóa lớn nhỏ thì vẫn có thể khống chế được dễ dàng.
Bằng không, làm sao hắn có thể khiến cho cung điện to lớn, không biết chiếm bao nhiêu diện tích nhập vào bên trong cơ thể được cơ chứ?
Viêm Hoàng điện biến thành một hạt bụi. Nếu như không nhìn kỹ, căn bản sẽ không phát hiện ra nổi. Nếu như lợi dụng trận pháp bên ngoài gia trì mà nói, trừ phi là cường giả Đế cảnh chủ động tìm kiếm. Cho dù là cường giả Thâu Tiên Tá Thọ cảnh, muốn tìm được Viêm Hoàng điện, chỉ sợ cũng khó có thể tìm ra được nó.
Quả nhiên, người thanh niên này cũng không có chú ý chút nào. Căn bản không biết trên người hắn đã mang theo thần binh Đế cảnh mà ngay cả cường giả Đế cảnh cũng chỉ có thể ngộ mà không thể cầu.
- Vương gia đã cho ngươi vào trong!
Vừa mới làm xong tất cả mọi thứ thì tên hộ vệ trước đó đi vào thông báo đã đi ra, người này ôm quyền rồi nói với thanh niên kia một câu.
- Được!
Thanh niên gọi là Hoắc Dương này khẽ gật gật đầu, đem ngựa giao cho một hộ vệ rồi nhanh chóng đi vào bên trong phủ.
Vừa mới tiến vào trong phủ đệ thì Nhiếp Vân ở bên trong Viêm Hoàng điện đã lập tức cảm thấy có một cỗ lực lượng đặc thù quét qua toàn thân người thanh niên này. Sau khi không phát hiện ra bất kỳ vấn đề nào, lúc này mới cho hắn đi vào bên trong.
- Bố trí thật là sâm nghiêm!
Xuyên qua trận pháp của Viêm Hoàng điện nhìn ra tình huống ở bên ngoài, trong lòng Nhiếp Vân không khỏi khẽ than một tiếng.
Không hổ là vương phủ của một phương thế lực lớn trong Thần giới, phòng ngự sâm nghiêm tới mức khiến cho người ta sợ hãi thán phục. Nếu như không phải hắn lặng lẽ đi theo tên Hoắc Dương này, như vậy có lẽ ngay cả cửa ải thứ nhất cũng không thể nào đi qua được.
Âm thầm nhớ kỹ lộ tuyến trên đường đi, Hoắc Dương đi không được bao lâu thì đã đi tới bên ngoài một cung điện rộng lớn.
- Vương gia đang chờ ngươi ở bên trong!
Một giọng nói vang lên, dưới sự dẫn dắt của một tên hộ vệ, Hoắc Dương tiếp tục đi vào bên trong cung điện.