Vô Tận Đan Điền
Chương 3333: Xông vào phủ của Đa Ba vương tử (2)
Liếc mắt nhìn qua, Nhiếp Vân cũng không ẩn dấu thân thể mà lập tức bước qua đó.
- Dừng lại, phủ đệ của vương tử, người không có phận sự xin mời rời đi!
Còn chưa đi tới trước mặt thì, hộ vệ hai bên đã dựng trường thương lên, miệng lớn tiếng quát lớn.
- Làm càn, mở to cái mắt chó của ngươi ra. Nhìn xem ta là ai!
Nhiếp Vân nhíu mày, lập tức bước về phía trước một bước, bàn tay đánh xuống.
Phanh Phanh!
Hai tiếng giòn vang vang vọng, hai tên hộ vệ lập tức ngã xuống mặt đất, khuôn mặt sưng vù lên, giống như là màn thầu vậy.
- Cái gì?
- Có người muốn xông vào phủ của Vương tử…
Nhìn thấy hắn trực tiếp ra tay, hai hộ vệ còn lại kinh sợ, lập tức rống to một tiếng.
Địa vị của Đa Ba vương tử ở trong rất nhiều vương tử có địa vị tôn sùng nhất, cho dù là hậu nhân của chín Đại Đế cũng phải dè chừng. Đột nhiên xuất hiện một thanh niên, không nói hai lời, cũng không báo ra thân phận thì đã động thủ. Chuyện này khiến cho bọn hắn cảm thấy không thể tưởng tượng được.
Rầm rầm!
Nương theo tiếng quát của hộ vệ, trong nháy mắt đã có một đội nhân mã từ trong phủ đệ lao ra ngoài.
Địa vị của Đa Ba vương tử tôn sùng, trong phủ đệ có nuôi dưỡng một lượng lớn binh sĩ. Giờ phút này cả đám lao ra, hơn mười người lập tức vây quanh Nhiếp Vân vào bên trong.
- Các hạ là người phương nào mà dám làm càn ở trước cửa phủ vương tử!
Trong đám binh sĩ có một người bộ dáng như đầu lĩnh đi tới. Hắn liếc mắt nhìn hai tên hộ vệ đang nằm trên mặt đất, hắn nhìn về phía Nhiếp Vân, hai hàng lông mày nhíu lại.
- Làm loạn? Nói hươu nói vượn, ta tới bái phỏng Đa Ba vương tử. Không ngờ hai người này lại dám ngăn cản, ta cho bọn hắn một chút giáo huấn mà cũng là náo loạn? Ngươi nói đùa gì vậy?
Nhiếp Vân chắp hai tay ra sau lưng, lập tức thản nhiên nói.
Nói thật, thứ hắn muốn làm nhất hiện tại chính là gây ra náo loạn a.
Hắn muốn để cho tất cả mọi người biết rõ hắn đã đến phủ của Đa Ba vương tử. Người biết rõ chuyện này càng nhiều càng tốt.
- Bái phỏng vương tử? Xin hỏi các hạ là...
Thấy hắn bình tĩnh như thế, đầu lĩnh trong đám binh sĩ sững sờ một chút, sau đó mới ôm quyền hỏi.
Vân Châu thành nói thì không lớn lắm, thế nhưng người có bối cảnh có thế lực lại có rất nhiều, rất nhiều. Bọn hắn chỉ là một đám người tham gia quân ngũ, cho nên vẫn nên cẩn thạ cho thỏa đáng.
- Ta là ai, chỉ cần gặp vương tử của các ngươi thì tự nhiên các ngươi sẽ hiểu, tất cả tránh ra cho ta!
Nhiếp Vân khoát khoát tay, nhấc chân muốn đi vào bên trong phủ đệ.
- Thật có lỗi, nếu như các hạ không nói ra mình là ai. Không được thông báo, như vậy chúng ta sẽ không để cho các hạ đi vào bên trong được!
Thấy động tác của hắn như vậy, binh sĩ đầu lĩnh cắn răng một cái, lại tiến về phía trước một bước.
Tuy rằng hắn không biết người trước mắt này có thân phận như thế nào. Thế nhưng phủ đệ của vương tử là trọng địa, không thể tùy tiện để cho người khác đi vào, bằng không một khi vương tử trách tội xuống. Cho dù la ai cũng không đảm đương nổi.
- Chỉ bằng vào gà đất chó kiểng như các ngươi mà cũng dám ngăn đường của ta sao?
Nhiếp Vân cũng không có trả lời mình là ai, thân thể khẽ nhoáng một cái, giống như trên không trung đột nhiên xuất hiện vài đạo ảo ảnh.
Phanh Phanh Phanh Phanh!
Tiếng tát liên tiếp vang vọng không ngừng, trong nháy mắt tất cả binh sĩ vây quanh đều nằm trên mặt đất, cũng giống như hai người trước đó, khuôn mặt sưng đỏ, không ngừng rên rỉ.
Tuy rằng những binh sĩ này có thực lực Vương cảnh, thế nhưng chênh lệch so với hắn lại quá nhiều, nếu như không phải hắn đã hạ thủ lưu tình, chỉ sợ đám người này đã biến thành một cỗ thi thể rồi.
- Ngươi...
Binh sĩ đầu lĩnh không nghĩ tới thiếu niên ở trước mắt này lại hung mãnh như thế, một lời không hợp đã động thủ, sắc mặt của hắn trở nên rất là khó coi, thế nhưng hắn cũng không dám động thủ.
Thực lực của đối phương đã vượt qua tưởng tượng của hắn. Căn bản không phải là người mà hắn có thể chống lại được.
- Bên ngoài có chuyện gì mà ồn ào như vậy?
Ngay khi hắn đang khẩn trương vì không biết nên động thủ hay không thì lại có một tiếng quát vang vọng. Lập tức có một bóng người từ bên trong cửa đi ra bên ngoài.
- Hồi bẩm tướng quân, có người định cứng rắn xông vào Vương phủ...
Nhìn thấy người nọ, binh sĩ thủ lĩnh khẽ thở dài một hơi, vội vàng khom người rồi bẩm báo.
- Xông vào Vương phủ? Ai mà lại to gan như vậy...
Bóng người này quát lớn một câu rồi nhìn lại về phía trước. Hắn lập tức nhìn thấy Nhiếp Vân đang đứng ở trong đám người.
- Đã lâu không gặp, Chí Hào tướng quân!
Nhiếp Vân khẽ cười một tiếng.
Người trước mắt này chính là Chí Hào tướng quân mà khi hắn vừa tới Thần giới đã gặp được, cũng chính là phụ thân của Bích Nhi tiểu thư kia.
Sauk hi đi vào trong Vân Châu thành hắn cũng không có liên hệ với đối phương, chỉ là không nghĩ tới lại gặp đối phương ở chỗ này.
- Ngươi biết ta? Ngươi là ai?
Nghe thấy hắn nói như thế, Chí Hào tướng quân lập tức có chút sững sờ.
Trước khi Nhiếp Vân đến Vân Châu thành thì đã thay đổi dung mạo, coi như là người đặc biệt quen biết hắn thì cũng khó có thể nhận ra được.
Tuy rằng Chí Hào tướng quân rất quen thuộc với hắn. Thế nhưng đột nhiên nhìn thấy hắn ở trong bộ dạng, dung mạo này thì cũng không nhịn được có chút nghi hoặc.
- Xem ra sau khi trở lại Vân Châu thành, địa vị của ngươi đã tăng lên cho nên ngay cả bằng hữu cũ cũng không nhận ra a!
Nhiếp Vân cười ha hả, lần này là dùng thanh âm vốn có.
Nghe được thanh âm này, Chí Hào tướng quân sững sờ, hai mắt lập tức có chút lập lòe:
- Ngươi là hoàng... Nhiếp Vân đại nhân?
- Ha ha!
Nhiếp Vân cũng không có nhiều lời, cũng không có phủ nhận mà chỉ nhàn nhạt cười một tiếng.
- Vị Nhiếp Vân đại nhân này chính là khách quý của Nguyên Dương Đế Quân phủ, các ngươi dám ngăn lại đại nhân, thật sự là tự tìm đường chết! Người đâu, lập tức bẩm báo vương tử, nói có Nhiếp Vân đại nhân tới bái phỏng!
Sau khi xác nhận là hắn, Chí Hào tướng quân quay đầu quát lớn một tiếng.
- Vâng!
Lúc này chúng binh sĩ mới biết người trước mắt kia là ai, cả đám thiếu chút nữa đã khóc thành tiếng.
Thời gian Nhiếp Vân đến Vân Châu thành không dài, bằng vào thân phận truyền nhân của Thần Nông cùng với khách quý của Nguyên Dương Đế Quân phủ, đương nhiên đã danh chấn Vân Châu thành, vì vậy những binh sĩ này cũng đã nghe nói qua.
- Dừng lại, phủ đệ của vương tử, người không có phận sự xin mời rời đi!
Còn chưa đi tới trước mặt thì, hộ vệ hai bên đã dựng trường thương lên, miệng lớn tiếng quát lớn.
- Làm càn, mở to cái mắt chó của ngươi ra. Nhìn xem ta là ai!
Nhiếp Vân nhíu mày, lập tức bước về phía trước một bước, bàn tay đánh xuống.
Phanh Phanh!
Hai tiếng giòn vang vang vọng, hai tên hộ vệ lập tức ngã xuống mặt đất, khuôn mặt sưng vù lên, giống như là màn thầu vậy.
- Cái gì?
- Có người muốn xông vào phủ của Vương tử…
Nhìn thấy hắn trực tiếp ra tay, hai hộ vệ còn lại kinh sợ, lập tức rống to một tiếng.
Địa vị của Đa Ba vương tử ở trong rất nhiều vương tử có địa vị tôn sùng nhất, cho dù là hậu nhân của chín Đại Đế cũng phải dè chừng. Đột nhiên xuất hiện một thanh niên, không nói hai lời, cũng không báo ra thân phận thì đã động thủ. Chuyện này khiến cho bọn hắn cảm thấy không thể tưởng tượng được.
Rầm rầm!
Nương theo tiếng quát của hộ vệ, trong nháy mắt đã có một đội nhân mã từ trong phủ đệ lao ra ngoài.
Địa vị của Đa Ba vương tử tôn sùng, trong phủ đệ có nuôi dưỡng một lượng lớn binh sĩ. Giờ phút này cả đám lao ra, hơn mười người lập tức vây quanh Nhiếp Vân vào bên trong.
- Các hạ là người phương nào mà dám làm càn ở trước cửa phủ vương tử!
Trong đám binh sĩ có một người bộ dáng như đầu lĩnh đi tới. Hắn liếc mắt nhìn hai tên hộ vệ đang nằm trên mặt đất, hắn nhìn về phía Nhiếp Vân, hai hàng lông mày nhíu lại.
- Làm loạn? Nói hươu nói vượn, ta tới bái phỏng Đa Ba vương tử. Không ngờ hai người này lại dám ngăn cản, ta cho bọn hắn một chút giáo huấn mà cũng là náo loạn? Ngươi nói đùa gì vậy?
Nhiếp Vân chắp hai tay ra sau lưng, lập tức thản nhiên nói.
Nói thật, thứ hắn muốn làm nhất hiện tại chính là gây ra náo loạn a.
Hắn muốn để cho tất cả mọi người biết rõ hắn đã đến phủ của Đa Ba vương tử. Người biết rõ chuyện này càng nhiều càng tốt.
- Bái phỏng vương tử? Xin hỏi các hạ là...
Thấy hắn bình tĩnh như thế, đầu lĩnh trong đám binh sĩ sững sờ một chút, sau đó mới ôm quyền hỏi.
Vân Châu thành nói thì không lớn lắm, thế nhưng người có bối cảnh có thế lực lại có rất nhiều, rất nhiều. Bọn hắn chỉ là một đám người tham gia quân ngũ, cho nên vẫn nên cẩn thạ cho thỏa đáng.
- Ta là ai, chỉ cần gặp vương tử của các ngươi thì tự nhiên các ngươi sẽ hiểu, tất cả tránh ra cho ta!
Nhiếp Vân khoát khoát tay, nhấc chân muốn đi vào bên trong phủ đệ.
- Thật có lỗi, nếu như các hạ không nói ra mình là ai. Không được thông báo, như vậy chúng ta sẽ không để cho các hạ đi vào bên trong được!
Thấy động tác của hắn như vậy, binh sĩ đầu lĩnh cắn răng một cái, lại tiến về phía trước một bước.
Tuy rằng hắn không biết người trước mắt này có thân phận như thế nào. Thế nhưng phủ đệ của vương tử là trọng địa, không thể tùy tiện để cho người khác đi vào, bằng không một khi vương tử trách tội xuống. Cho dù la ai cũng không đảm đương nổi.
- Chỉ bằng vào gà đất chó kiểng như các ngươi mà cũng dám ngăn đường của ta sao?
Nhiếp Vân cũng không có trả lời mình là ai, thân thể khẽ nhoáng một cái, giống như trên không trung đột nhiên xuất hiện vài đạo ảo ảnh.
Phanh Phanh Phanh Phanh!
Tiếng tát liên tiếp vang vọng không ngừng, trong nháy mắt tất cả binh sĩ vây quanh đều nằm trên mặt đất, cũng giống như hai người trước đó, khuôn mặt sưng đỏ, không ngừng rên rỉ.
Tuy rằng những binh sĩ này có thực lực Vương cảnh, thế nhưng chênh lệch so với hắn lại quá nhiều, nếu như không phải hắn đã hạ thủ lưu tình, chỉ sợ đám người này đã biến thành một cỗ thi thể rồi.
- Ngươi...
Binh sĩ đầu lĩnh không nghĩ tới thiếu niên ở trước mắt này lại hung mãnh như thế, một lời không hợp đã động thủ, sắc mặt của hắn trở nên rất là khó coi, thế nhưng hắn cũng không dám động thủ.
Thực lực của đối phương đã vượt qua tưởng tượng của hắn. Căn bản không phải là người mà hắn có thể chống lại được.
- Bên ngoài có chuyện gì mà ồn ào như vậy?
Ngay khi hắn đang khẩn trương vì không biết nên động thủ hay không thì lại có một tiếng quát vang vọng. Lập tức có một bóng người từ bên trong cửa đi ra bên ngoài.
- Hồi bẩm tướng quân, có người định cứng rắn xông vào Vương phủ...
Nhìn thấy người nọ, binh sĩ thủ lĩnh khẽ thở dài một hơi, vội vàng khom người rồi bẩm báo.
- Xông vào Vương phủ? Ai mà lại to gan như vậy...
Bóng người này quát lớn một câu rồi nhìn lại về phía trước. Hắn lập tức nhìn thấy Nhiếp Vân đang đứng ở trong đám người.
- Đã lâu không gặp, Chí Hào tướng quân!
Nhiếp Vân khẽ cười một tiếng.
Người trước mắt này chính là Chí Hào tướng quân mà khi hắn vừa tới Thần giới đã gặp được, cũng chính là phụ thân của Bích Nhi tiểu thư kia.
Sauk hi đi vào trong Vân Châu thành hắn cũng không có liên hệ với đối phương, chỉ là không nghĩ tới lại gặp đối phương ở chỗ này.
- Ngươi biết ta? Ngươi là ai?
Nghe thấy hắn nói như thế, Chí Hào tướng quân lập tức có chút sững sờ.
Trước khi Nhiếp Vân đến Vân Châu thành thì đã thay đổi dung mạo, coi như là người đặc biệt quen biết hắn thì cũng khó có thể nhận ra được.
Tuy rằng Chí Hào tướng quân rất quen thuộc với hắn. Thế nhưng đột nhiên nhìn thấy hắn ở trong bộ dạng, dung mạo này thì cũng không nhịn được có chút nghi hoặc.
- Xem ra sau khi trở lại Vân Châu thành, địa vị của ngươi đã tăng lên cho nên ngay cả bằng hữu cũ cũng không nhận ra a!
Nhiếp Vân cười ha hả, lần này là dùng thanh âm vốn có.
Nghe được thanh âm này, Chí Hào tướng quân sững sờ, hai mắt lập tức có chút lập lòe:
- Ngươi là hoàng... Nhiếp Vân đại nhân?
- Ha ha!
Nhiếp Vân cũng không có nhiều lời, cũng không có phủ nhận mà chỉ nhàn nhạt cười một tiếng.
- Vị Nhiếp Vân đại nhân này chính là khách quý của Nguyên Dương Đế Quân phủ, các ngươi dám ngăn lại đại nhân, thật sự là tự tìm đường chết! Người đâu, lập tức bẩm báo vương tử, nói có Nhiếp Vân đại nhân tới bái phỏng!
Sau khi xác nhận là hắn, Chí Hào tướng quân quay đầu quát lớn một tiếng.
- Vâng!
Lúc này chúng binh sĩ mới biết người trước mắt kia là ai, cả đám thiếu chút nữa đã khóc thành tiếng.
Thời gian Nhiếp Vân đến Vân Châu thành không dài, bằng vào thân phận truyền nhân của Thần Nông cùng với khách quý của Nguyên Dương Đế Quân phủ, đương nhiên đã danh chấn Vân Châu thành, vì vậy những binh sĩ này cũng đã nghe nói qua.