Vô Tận Đan Điền
Chương 3320: Gió bắt đầu thổi (1)
- Không sai, người này đã làm như vậy thì có tư cách gì làm Đại Tế Tự nữa cơ chứ? Nếu như không lấy lực lượng của hắn. Sợ rằng tất cả chúng ta cũng sẽ bị hắn ta chém giết thủ tiêu a!
- Chuyện này ta ủng hộ Lục Bắc Hoang!
- Ta cũng ủng hộ hắn.
Lời nói của Lục Bắc Hoang, rơi vào trong tai của mọi người, không cần bao lâu đã nhận được câu trả lời nhất quán của cả đám.
Giờ phút này Đại Tế Tự đã rơi vào trong điên cuồng, không xứng để chưởng quản Kiếm Linh cốc nữa.
Ông!
Trong lúc bọn hắn nói, từng giọt máu tươi bắn ra, tản mát ra tia sáng chói mắt.
Cô cô cô cô!
Tất cả máu tươi giao hòa vào cùng một chỗ, một trận đồ cổ quái đột nhiên xuất hiện ở trước mặt mọi người.
Đại Tế Tự, là người được tất cả mọi người cùng phong, đương nhiên mọi người cũng có thể phế bỏ được hắn.
Tuy nhiên, vẫn cần giống như trước đó vậy, thông qua tế tự, câu thông với ý niệm mà Đại Đế lưu lại ở trong Kiếm Linh cốc thì mới có thể thành công làm được chuyện này.
Trận đồ cực lớn mang theo lực lượng vô cùng vô tận, trôi lơ lửng ở trên không trung.
- Các ngươi muốn lấy đi lực lượng Đại Tế Tự của ta? Nằm mơ đi.
Uy lực của trận đồ thật sự quá lớn, Đại Tế Tự đang điên cuồng công kích Viêm Hoàng điện cũng phải mạnh mẽ xoay đầu lại rồi quát lên một tiếng.
- Phá cho ta!
Bàn tay khẽ động một cái, trường kiếm không biết kéo dài bao xa lập tức bổ tới.
Phanh!
Trận đồ còn chưa có triệt để triệu hồi ra ý niệm của Đại Đế thì đã bị chém thành hai khúc.
PHỐC PHỐC PHỐC PHỐC!
Tất cả các tộc nhân hiến tế đồng thời bị trọng thương, khuôn mặt cả đám đỏ hồng, miệng điên cuồng phun ra máu tươi.
Hiến tế có thể lấy đi vị trí của Đại Tế Tự, hủy bỏ quyền khống chế sáu thành Kiếm Linh cốc của hắn. Thế nhưng... Đầu tiên cần phải tế tự thành công. Nếu như không thành công, như vậy sẽ không có bất cứ tác dụng gì.
- Dám đầu độc bọn hắn hiến tế, xem ra ngươi cũng không giữ lại được, đi chết đi cho ta.
Một kiếm phá vỡ trận đồ mà mọi người hiến tế tạo thành. Hai mắt Đại Tế Tự nhìn về phía Lục Bắc Hoang, trong mắt đằng đằng sát khí.
Nếu như không phải phản ứng của hắn nhanh, phát giác ra mọi người địunh hiến tế huỷ bỏ địa vị Đại Tế Tự của hắn thì chỉ sợ hiện tại hắn đã bị tước bỏ quyền khống chế. Từ trên vị trí cao cao tại thượng rơi xuống dưới đất rồi.
Mũi tên đã rời cung thì sẽ không có biện pháp quay đầu lại được, giờ phút này hắn đã không có biện pháp nào khác. Nột khi bị thu hồi quyền khống chế, như vậy nhất định hắn sẽ phải chết!
So với việc như vậy, còn không bằng làm tất cả mọi chuyện quyết liệt. Chém giết toàn bộ những người phản đối, dùng thủ đoạn máu lạnh khống chế toàn bộ cục diện!
Tuy rằng gần đây tộc nhân hòa thuận với nhau, thế nhưng chính sách thiết huyết cũng không phải là chưa từng có. Hơn một trăm vạn năm trước đã có một vị tổ tiên, mượn nhờ lực lượng của Đại Tế Tựmà khống chế cục diện ổn định lại. Khiến cho tất cả mọi người thần phục.
Cho dù sau đó, vị tổ tiên này cuối cùng cũng chết không yên lành. Thế nhưng dù sao cũng đã trấn áp toàn bộ tộc nhân trong suốt một trăm năm.
Thời gian một trăm năm đã có thể làm ra rất nhiều chuyện a.
Ít nhất trong khoảng thời gian này hắn sẽ có thể nghĩ biện pháp để thay đổi cục diện. Tranh thủ được người ủng hộ.
Cho nên... Lúc này hắn chỉ có thể dùng vũ lực để tiêu diệt người phản đối, lại khiến cho người của Kiếm Linh cốc biến thành một đám cừu ngon ngoan ngoãn chờ lệnh!
- Trốn!
Không nghĩ tới phản ứng của Đại Tế Tự lại nhanh như vậy, trực tiếp cắt đứt đám đông đang tế tự, Lục Bắc Hoang biến sắc, lập tức quay người bỏ chạy.
Không trốn cũng không có biện pháp nào khác a. Đừng nói là hắn, cho dù là Nhị Tế tự tới đây, đối mặt với Đại Tế Tự có quyền khống chế sáu thành thì cũng chỉ có thể nuốt hận tại chỗ mà thôi.
- Ngươi chạy thoát được sao?
Hừ lạnh một tiếng, trường kiếm ở trước mặt của Đại Tế Tự lại lần nữa đánh xuống bên dưới.
Giải quyết dứt khoát, đã làm lần đầu tiên thì hắn cũng sẽ không sợ mười lăm làm gì.
Lục Bắc Hoang là thiên tài tuyệt đỉnh, lại là thân tôn tử của Nhị Tế tự. Mà Nhị Tế tự đã đem theo người từ bên ngoài đến kia đào tẩu. Như vậy hắn sẽ giết tôn tử của đối phương thu chút tiền lãi trước.
- Dừng tay!
Ầm ầm!
Ngay khi trường kiếm của hắn sắp đánh trên người Lục Bắc Hoang thì lập tức có một tiếng hét lớn vang lên, một thủ chưởng đột nhiên xuất hiện, lập tức ngăn cản kiếm quang.
Nhị Tế tự bay tới, ngăn ở dưới thân kiếm, sắc mặt nhanh chóng trở nên trắng bệch.
- Nhiếp Đồng đâu rồi?
Nhìn thấy hắn xuất hiện, Nhiếp Vân đứng ở bên trong Viêm Hoàng điện có chút sững sờ.
Không phải người này đưa Nhiếp Đồng đi tiếp nhận truyền thừa hay sao? Sao lại xuất hiện ở đây cơ chứ?
- Ta đã đưa hắn đến nơi truyền thừa, có thể tiếp nhận được truyền thừa hay không thì phải dựa vào chính bản thân hắn mà thôi.
Nghe thấy lời nói nghi hoặc của Nhiếp Vân, Nhị Tế tự vội vàng giải thích một câu.
- Thì ra là thế, vậy thì đa tạ!
Nhiếp Vân thở dài một hơi rồi nói tiếp:
- Lục Bắc Hoang, ngươi đừng phản kháng...
- Được!
Lục Bắc Hoang không biết hắn có ý gì. Thế nhưng hắn lại biết rõ đối phương đã nói như vậy, nhất định sẽ có biện pháp. Lúc này hắn cũng không phản kháng, ngay sau đó đã cảm thấy có một cỗ lực lượng quấn quanh trên thân thể của hắn. Sưu một cái, hắn đã biến mất tại chỗ.
Sau một khắc hắn đã đi vào bên trong Viêm Hoàng điện.
Đối mặt với Đại Tế Tự đã rơi vào trong điên cuồng, muốn Lục Bắc Hoang không bị chém giết, như vậy chỉ có thể thu hắn ta vào bên trong Viêm Hoàng điện thì mới coi như là an toàn nhất.
- Tam Tế tự, hắn đã điên rồi, chẳng lẻ ngươi còn muốn trơ mắt nhìn tất cả tộc nhân sinh linh đồ thán. Tất cả đều phải chết ở chỗ này hay sao?
Thấy tôn tử đã được cứu đi, Nhị Tế tự khẽ thở dài một hơi. Lập tức dùng ánh mắt cảm kích liếc nhìn Nhiếp Vân, hắn lập tức lên tiếng rống to.
Giờ phút này Đại Tế Tự đã điên cuồng, nếu như không nhanh chóng bắt lại, như vậy cả Kiếm Linh cốc chỉ sợ cũng sẽ gặp phải tai họa cực lớn.
- Ta...
Trên mặt Tam Tế tự tràn ngập vẻ do dự.
- Nhìn bộ dáng của hắn, cho dù giết chết ta, ngươi cảm thấy ngươi có thể may mắn thoát khỏi được bàn tay của hắn hay sao? Nhất định hắn cũng sẽ giết chết ngươi như giết chết ta mà thôi. Chẳng lẽ ngươi đã quên chuyện Lục Thắng trăm vạn năm trước hay sao?
- Chuyện này ta ủng hộ Lục Bắc Hoang!
- Ta cũng ủng hộ hắn.
Lời nói của Lục Bắc Hoang, rơi vào trong tai của mọi người, không cần bao lâu đã nhận được câu trả lời nhất quán của cả đám.
Giờ phút này Đại Tế Tự đã rơi vào trong điên cuồng, không xứng để chưởng quản Kiếm Linh cốc nữa.
Ông!
Trong lúc bọn hắn nói, từng giọt máu tươi bắn ra, tản mát ra tia sáng chói mắt.
Cô cô cô cô!
Tất cả máu tươi giao hòa vào cùng một chỗ, một trận đồ cổ quái đột nhiên xuất hiện ở trước mặt mọi người.
Đại Tế Tự, là người được tất cả mọi người cùng phong, đương nhiên mọi người cũng có thể phế bỏ được hắn.
Tuy nhiên, vẫn cần giống như trước đó vậy, thông qua tế tự, câu thông với ý niệm mà Đại Đế lưu lại ở trong Kiếm Linh cốc thì mới có thể thành công làm được chuyện này.
Trận đồ cực lớn mang theo lực lượng vô cùng vô tận, trôi lơ lửng ở trên không trung.
- Các ngươi muốn lấy đi lực lượng Đại Tế Tự của ta? Nằm mơ đi.
Uy lực của trận đồ thật sự quá lớn, Đại Tế Tự đang điên cuồng công kích Viêm Hoàng điện cũng phải mạnh mẽ xoay đầu lại rồi quát lên một tiếng.
- Phá cho ta!
Bàn tay khẽ động một cái, trường kiếm không biết kéo dài bao xa lập tức bổ tới.
Phanh!
Trận đồ còn chưa có triệt để triệu hồi ra ý niệm của Đại Đế thì đã bị chém thành hai khúc.
PHỐC PHỐC PHỐC PHỐC!
Tất cả các tộc nhân hiến tế đồng thời bị trọng thương, khuôn mặt cả đám đỏ hồng, miệng điên cuồng phun ra máu tươi.
Hiến tế có thể lấy đi vị trí của Đại Tế Tự, hủy bỏ quyền khống chế sáu thành Kiếm Linh cốc của hắn. Thế nhưng... Đầu tiên cần phải tế tự thành công. Nếu như không thành công, như vậy sẽ không có bất cứ tác dụng gì.
- Dám đầu độc bọn hắn hiến tế, xem ra ngươi cũng không giữ lại được, đi chết đi cho ta.
Một kiếm phá vỡ trận đồ mà mọi người hiến tế tạo thành. Hai mắt Đại Tế Tự nhìn về phía Lục Bắc Hoang, trong mắt đằng đằng sát khí.
Nếu như không phải phản ứng của hắn nhanh, phát giác ra mọi người địunh hiến tế huỷ bỏ địa vị Đại Tế Tự của hắn thì chỉ sợ hiện tại hắn đã bị tước bỏ quyền khống chế. Từ trên vị trí cao cao tại thượng rơi xuống dưới đất rồi.
Mũi tên đã rời cung thì sẽ không có biện pháp quay đầu lại được, giờ phút này hắn đã không có biện pháp nào khác. Nột khi bị thu hồi quyền khống chế, như vậy nhất định hắn sẽ phải chết!
So với việc như vậy, còn không bằng làm tất cả mọi chuyện quyết liệt. Chém giết toàn bộ những người phản đối, dùng thủ đoạn máu lạnh khống chế toàn bộ cục diện!
Tuy rằng gần đây tộc nhân hòa thuận với nhau, thế nhưng chính sách thiết huyết cũng không phải là chưa từng có. Hơn một trăm vạn năm trước đã có một vị tổ tiên, mượn nhờ lực lượng của Đại Tế Tựmà khống chế cục diện ổn định lại. Khiến cho tất cả mọi người thần phục.
Cho dù sau đó, vị tổ tiên này cuối cùng cũng chết không yên lành. Thế nhưng dù sao cũng đã trấn áp toàn bộ tộc nhân trong suốt một trăm năm.
Thời gian một trăm năm đã có thể làm ra rất nhiều chuyện a.
Ít nhất trong khoảng thời gian này hắn sẽ có thể nghĩ biện pháp để thay đổi cục diện. Tranh thủ được người ủng hộ.
Cho nên... Lúc này hắn chỉ có thể dùng vũ lực để tiêu diệt người phản đối, lại khiến cho người của Kiếm Linh cốc biến thành một đám cừu ngon ngoan ngoãn chờ lệnh!
- Trốn!
Không nghĩ tới phản ứng của Đại Tế Tự lại nhanh như vậy, trực tiếp cắt đứt đám đông đang tế tự, Lục Bắc Hoang biến sắc, lập tức quay người bỏ chạy.
Không trốn cũng không có biện pháp nào khác a. Đừng nói là hắn, cho dù là Nhị Tế tự tới đây, đối mặt với Đại Tế Tự có quyền khống chế sáu thành thì cũng chỉ có thể nuốt hận tại chỗ mà thôi.
- Ngươi chạy thoát được sao?
Hừ lạnh một tiếng, trường kiếm ở trước mặt của Đại Tế Tự lại lần nữa đánh xuống bên dưới.
Giải quyết dứt khoát, đã làm lần đầu tiên thì hắn cũng sẽ không sợ mười lăm làm gì.
Lục Bắc Hoang là thiên tài tuyệt đỉnh, lại là thân tôn tử của Nhị Tế tự. Mà Nhị Tế tự đã đem theo người từ bên ngoài đến kia đào tẩu. Như vậy hắn sẽ giết tôn tử của đối phương thu chút tiền lãi trước.
- Dừng tay!
Ầm ầm!
Ngay khi trường kiếm của hắn sắp đánh trên người Lục Bắc Hoang thì lập tức có một tiếng hét lớn vang lên, một thủ chưởng đột nhiên xuất hiện, lập tức ngăn cản kiếm quang.
Nhị Tế tự bay tới, ngăn ở dưới thân kiếm, sắc mặt nhanh chóng trở nên trắng bệch.
- Nhiếp Đồng đâu rồi?
Nhìn thấy hắn xuất hiện, Nhiếp Vân đứng ở bên trong Viêm Hoàng điện có chút sững sờ.
Không phải người này đưa Nhiếp Đồng đi tiếp nhận truyền thừa hay sao? Sao lại xuất hiện ở đây cơ chứ?
- Ta đã đưa hắn đến nơi truyền thừa, có thể tiếp nhận được truyền thừa hay không thì phải dựa vào chính bản thân hắn mà thôi.
Nghe thấy lời nói nghi hoặc của Nhiếp Vân, Nhị Tế tự vội vàng giải thích một câu.
- Thì ra là thế, vậy thì đa tạ!
Nhiếp Vân thở dài một hơi rồi nói tiếp:
- Lục Bắc Hoang, ngươi đừng phản kháng...
- Được!
Lục Bắc Hoang không biết hắn có ý gì. Thế nhưng hắn lại biết rõ đối phương đã nói như vậy, nhất định sẽ có biện pháp. Lúc này hắn cũng không phản kháng, ngay sau đó đã cảm thấy có một cỗ lực lượng quấn quanh trên thân thể của hắn. Sưu một cái, hắn đã biến mất tại chỗ.
Sau một khắc hắn đã đi vào bên trong Viêm Hoàng điện.
Đối mặt với Đại Tế Tự đã rơi vào trong điên cuồng, muốn Lục Bắc Hoang không bị chém giết, như vậy chỉ có thể thu hắn ta vào bên trong Viêm Hoàng điện thì mới coi như là an toàn nhất.
- Tam Tế tự, hắn đã điên rồi, chẳng lẻ ngươi còn muốn trơ mắt nhìn tất cả tộc nhân sinh linh đồ thán. Tất cả đều phải chết ở chỗ này hay sao?
Thấy tôn tử đã được cứu đi, Nhị Tế tự khẽ thở dài một hơi. Lập tức dùng ánh mắt cảm kích liếc nhìn Nhiếp Vân, hắn lập tức lên tiếng rống to.
Giờ phút này Đại Tế Tự đã điên cuồng, nếu như không nhanh chóng bắt lại, như vậy cả Kiếm Linh cốc chỉ sợ cũng sẽ gặp phải tai họa cực lớn.
- Ta...
Trên mặt Tam Tế tự tràn ngập vẻ do dự.
- Nhìn bộ dáng của hắn, cho dù giết chết ta, ngươi cảm thấy ngươi có thể may mắn thoát khỏi được bàn tay của hắn hay sao? Nhất định hắn cũng sẽ giết chết ngươi như giết chết ta mà thôi. Chẳng lẽ ngươi đã quên chuyện Lục Thắng trăm vạn năm trước hay sao?