Vô Tận Đan Điền
Chương 3222: Huyễn Giới châu (1)
- Giết ta? Ha ha, thật sự là chê cười lớn nhất trên đời, chỉ bằng ngươi...
Tiếng cười tiếp tục vang lên, nói được một nửa thì Nhiếp Vân động.
Vừa rồi cố ý dẫn nàng nói chuyện chính là để xác định vị trí, hiện tại đã có thể xác nhận.
Hô!
Hỏa diễm bốc cháy, thân thể hắn lập tức biến mất ngay tại chỗ.
Minh Hỏa thân pháp!
Nương theo thực lực tấn chức, lực lượng thân thể gia tăng, Minh Hỏa thân pháp đã sớm đạt tới cảnh giới ngũ biến, thân thể khẽ động có thể bạo tăng tốc độ gấp năm lần, hai người Hạo Long tộc trưởng chỉ cảm thấy thấy hoa mắt, thiếu niên đã mất đi tung tích.
Hô!
Sau một khắc Nhiếp Vân đã xuất hiện trước một khối nham thạch đen như mực.
Đối mặt này nham thạch, Nhiếp Vân không có chút lưu thủ, năm ngón tay mở ra đánh tới một trảo, cùng thời khắc đó giới vực đặc thù xuất hiện và bao phủ nó vào bên trong.
Ầm ầm!
Nham thạch dưới trảo vỡ ra, lộ ra một động quật lớn, phía dưới có quan tài đen kịt tỏa ra khí tức âm u.
- Muốn chết!
Thấy bị phát hiện chân thân, Thi Vương trong quan tài tức giận gầm lên một tiếng, một quỷ trảo đen như mực xuất hiện, lăng không tấn công Nhiếp Vân.
Quỷ trảo vô cùng to lớn và mang theo mùi tanh hôi, khí thế lăng lệ ác liệt đánh tới, đồng thời chung quanh xuất hiện bảy quỷ trảo bao phủ bốn phương tám hướng, nhìn không ra cái nào thật cái nào giả.
- Huyễn giới thật cao minh!
Nhiếp Vân sắc mặt ngưng tụ.
Không hổ là Thi Vương vạn năm, đã khống chế huyễn giới đạt tới cảnh giới lô hỏa thuần thanh, mặc dù nhãn lực như thế cũng không thể xác nhận tám quỷ trảo chung quanh có phải thật giả hay không.
Không cách nào xác nhận thiệt giả, mà song quyền nan địch tứ thủ, chỉ có thể đối phó một, đổi lại người khác khẳng định không có cách nào, nhưng Nhiếp Vân thì khác.
Hắn căn bản không đi ngăn cản, cũng không tránh né, hắn đứng đó thản nhiên thừa nhận.
Có Linh Lung Trân Châu Tháp là nửa bước đế cảnh thần binh hộ thể, đối phương công kích không cần quan tâm.
Ông!
Sóng nước nhộn nhạo, một binh khí hình tháp bao phủ quanh người hắn ngăn cản quỷ trảo của đối phương.
Ảo ảnh chỉ có thể tạo được tác dụng mê hoặc, không cách nào tiến hành công kích chân chính, vừa rồi Nhiếp Vân còn không cách nào đoán được tám quỷ tráo cái nào là thật, cái nào là giả, công kích đánh trúng sẽ biết ngay.
Lúc này cười nhạt một tiếng, Tinh Thần Kiếm xuất hiện trong lòng bàn tay.
Ầm ầm ầm!
Kiếm quang xuất hiện, không gian sụp đổ, sương mù chung quanh hóa thành hư vô.
Đại Diễn Thiên Cơ Kiếm thức thứ tám, Hoàn Vũ Khuynh Tháp!
- Ngươi... Không phải Vương cảnh viên mãn... Điều đó không có khả năng!
- Ah...
Trong quan tài phát ra âm thanh lo lắng khủng hoảng, ngay sau đó tiếng kêu thảm vang lên, quan tài đen kịt bị chém thành hai khúc, một thi thể khô quắt bên trong rơi xuống.
Hô!
Kiếm quang đảo qua, thi thể hóa thành một đám tro bụi tiêu tán chung quanh.
Đại Diễn Thiên Cơ Kiếm thức thứ tám phối hợp giới vực đặc thù của Nhiếp Vân, cho dù là Nam Hoa lão tiên lúc trước cũng có thể bị chém giết huống chi Thi Vương thực lực không bằng hắn.
Leng keng!
Thi Vương biến thành tro tàn, một viên châu xuất hiện trên mặt đất.
- Quả nhiên có thứ này, cũng không biết có làm được cái gì!
Lăng không một trảo thu viên cầu.
Trước kia quy linh nói với hắn, trong cơ thể Thi Vương vạn năm có thi đan, là lực lượng của Thi Vương biến thành, trình độ trân quý có thể so với thần binh Hoàng cảnh viên mãn.
Lần này mạo hiểm đuổi giết Thi Vương, kỳ thật đại bộ phận là vì thứ này.
Chỉ vì quy linh chưa nói, hắn cũng không rõ sử dụng nó như thế nào.
- Thi khí thật nồng đậm.
Nắm thi đan, Nhiếp Vân muốn nhìn kỹ nhưng không có phương pháp sử dụng, lập tức cảm thấy toàn thân âm hàn, thi khí nồng dậm dọc theo ngón tay làm cánh tay của hắn cứng ngắc.
Thi khí bên trong quá khủng khiếp, mặc dù tu vi như hắn cũng không dám đụng vào quá lâu.
Đừng nói luyện hóa, chỉ chạm vào cũng làm cánh tay cứng ngắc, thật muốn luyện hóa, không cần suy nghĩ nhiều, gây chuyện không tốt hắn cũng biến thành quái vật sống không sống, chết không chết.
- Thu!
Cảm thấy cánh tay cứng ngắc, Nhiếp Vân không dám cầm thêm, tinh thần khẽ động thu thi đan vào nạp vật thế giới.
Mặc dù thứ này tốt, hiện tại còn không sử dụng được, trở về hỏi quy linh mới tốt.
Thu thi đan trở về, Nhiếp Vân quay người đi về.
Ưng Sầu Giới là chiến trường thượng cổ, bên trong có vô số bảo vật nhưng hắn còn không có ý định tìm kiếm.
Hiện tại trọng yếu nhất mang theo đệ đệ tìm được truyền thừa của Lục Hi Đại Đế, sau đó chính mình tiến vào Vạn Giới Động Thiên nghĩ biện pháp ngưng tụ hoàn mỹ giới vực, về phần thứ khác không quan trọng.
Đi không xa, lần nữa nhìn thấy hai người Văn Đào gia chủ cùng Hạo Long gia chủ.
Thi Vương bị giết, Văn Đào gia chủ cũng thoát ra khỏi ảo cảnh.
Vừa rồi hai người chêến đấu không lưu thủ, đều thụ thương không nhẹ.
Đi tới trước mặt hai người, liếc mắt nhìn, thấy không có gì đáng ngại, Nhiếp Vân cười nhạt một tiếng sau đó nhìn sang Văn Đào gia chủ:
- Văn gia chủ có gì muốn nói không?
- Nói? Nói cái gì?
Văn gia chủ sững sờ một lúc, ánh mắt trốn tránh.
- Thi Vương vạn năm sẽ không vô duyên vô cớ tìm người phiền toái... Nó hao tổn tâm cơ như vậy muốn chui ra từ bụng con gái của ngươi, tất nhiên có cái gì đó mà nó cần... Hơn nữa, vừa rồi Thi Vương bố trí ảo cảnh,ta và Hạo Long tộc trưởng đều không có việc gì, chỉ ngươi lâm vào trong đó, nếu như không có nguyên nhân, ngươi cảm thấy ta sẽ tin tưởng?
Nhiếp Vân thản nhiên nói.
Cho dù lúc trị liệu cho Hạo Kiền, Văn tiểu thư, hắn đã đoán ra Thi Vương làm như vậy khẳng định có mưu đồ, vừa mới nhìn thấy Văn Đào gia chủ dễ dàng bị ảo cảnh chế ngự như thế, trong nội tâm càng thêm xác định suy đoán.
Thi Vương biết rõ mình là công địch của nhân loại còn dám làm như vậy, rất rõ ràng, Văn gia có thứ nàng muốn.
Nếu không, chỉ nghĩ biện pháp tiêu trừ thi khí là được, hoàn toàn có thể tìm gia tộc bình thường chuyển sinh, không cần phải liên lụy đại gia tộc lớn nhất Lang Yên Cổ
thành vào.
- Việc này...
Thấy anh mắt sáng ngời của thiếu niên nhìn mình, Văn Đào gia chủ do dự sau đó vẫn lắc đầu.
- Nnếu như ta đoán không sai... Hẳn là thứ này!
Nói xong, Văn Đào gia chủ lật tay sau đó cầm một viên châu đưa tới.
- Đây là cái gì?
Hạo Long gia chủ nhìn qua.
Hạt châu có màu đen kịt, nhìn không ra tài liệu gì tạo thành, cũng không có hào quang sáng bóng, nếu như không đề cập tới nó là bảo bối Thi Vương cần, chỉ sợ đặt ở trước mặt cũng không thèm nhặt.
Nhìn từ vẻ ngoài nó quá bình thường, không có đặc thù gì cả.
Tiếng cười tiếp tục vang lên, nói được một nửa thì Nhiếp Vân động.
Vừa rồi cố ý dẫn nàng nói chuyện chính là để xác định vị trí, hiện tại đã có thể xác nhận.
Hô!
Hỏa diễm bốc cháy, thân thể hắn lập tức biến mất ngay tại chỗ.
Minh Hỏa thân pháp!
Nương theo thực lực tấn chức, lực lượng thân thể gia tăng, Minh Hỏa thân pháp đã sớm đạt tới cảnh giới ngũ biến, thân thể khẽ động có thể bạo tăng tốc độ gấp năm lần, hai người Hạo Long tộc trưởng chỉ cảm thấy thấy hoa mắt, thiếu niên đã mất đi tung tích.
Hô!
Sau một khắc Nhiếp Vân đã xuất hiện trước một khối nham thạch đen như mực.
Đối mặt này nham thạch, Nhiếp Vân không có chút lưu thủ, năm ngón tay mở ra đánh tới một trảo, cùng thời khắc đó giới vực đặc thù xuất hiện và bao phủ nó vào bên trong.
Ầm ầm!
Nham thạch dưới trảo vỡ ra, lộ ra một động quật lớn, phía dưới có quan tài đen kịt tỏa ra khí tức âm u.
- Muốn chết!
Thấy bị phát hiện chân thân, Thi Vương trong quan tài tức giận gầm lên một tiếng, một quỷ trảo đen như mực xuất hiện, lăng không tấn công Nhiếp Vân.
Quỷ trảo vô cùng to lớn và mang theo mùi tanh hôi, khí thế lăng lệ ác liệt đánh tới, đồng thời chung quanh xuất hiện bảy quỷ trảo bao phủ bốn phương tám hướng, nhìn không ra cái nào thật cái nào giả.
- Huyễn giới thật cao minh!
Nhiếp Vân sắc mặt ngưng tụ.
Không hổ là Thi Vương vạn năm, đã khống chế huyễn giới đạt tới cảnh giới lô hỏa thuần thanh, mặc dù nhãn lực như thế cũng không thể xác nhận tám quỷ trảo chung quanh có phải thật giả hay không.
Không cách nào xác nhận thiệt giả, mà song quyền nan địch tứ thủ, chỉ có thể đối phó một, đổi lại người khác khẳng định không có cách nào, nhưng Nhiếp Vân thì khác.
Hắn căn bản không đi ngăn cản, cũng không tránh né, hắn đứng đó thản nhiên thừa nhận.
Có Linh Lung Trân Châu Tháp là nửa bước đế cảnh thần binh hộ thể, đối phương công kích không cần quan tâm.
Ông!
Sóng nước nhộn nhạo, một binh khí hình tháp bao phủ quanh người hắn ngăn cản quỷ trảo của đối phương.
Ảo ảnh chỉ có thể tạo được tác dụng mê hoặc, không cách nào tiến hành công kích chân chính, vừa rồi Nhiếp Vân còn không cách nào đoán được tám quỷ tráo cái nào là thật, cái nào là giả, công kích đánh trúng sẽ biết ngay.
Lúc này cười nhạt một tiếng, Tinh Thần Kiếm xuất hiện trong lòng bàn tay.
Ầm ầm ầm!
Kiếm quang xuất hiện, không gian sụp đổ, sương mù chung quanh hóa thành hư vô.
Đại Diễn Thiên Cơ Kiếm thức thứ tám, Hoàn Vũ Khuynh Tháp!
- Ngươi... Không phải Vương cảnh viên mãn... Điều đó không có khả năng!
- Ah...
Trong quan tài phát ra âm thanh lo lắng khủng hoảng, ngay sau đó tiếng kêu thảm vang lên, quan tài đen kịt bị chém thành hai khúc, một thi thể khô quắt bên trong rơi xuống.
Hô!
Kiếm quang đảo qua, thi thể hóa thành một đám tro bụi tiêu tán chung quanh.
Đại Diễn Thiên Cơ Kiếm thức thứ tám phối hợp giới vực đặc thù của Nhiếp Vân, cho dù là Nam Hoa lão tiên lúc trước cũng có thể bị chém giết huống chi Thi Vương thực lực không bằng hắn.
Leng keng!
Thi Vương biến thành tro tàn, một viên châu xuất hiện trên mặt đất.
- Quả nhiên có thứ này, cũng không biết có làm được cái gì!
Lăng không một trảo thu viên cầu.
Trước kia quy linh nói với hắn, trong cơ thể Thi Vương vạn năm có thi đan, là lực lượng của Thi Vương biến thành, trình độ trân quý có thể so với thần binh Hoàng cảnh viên mãn.
Lần này mạo hiểm đuổi giết Thi Vương, kỳ thật đại bộ phận là vì thứ này.
Chỉ vì quy linh chưa nói, hắn cũng không rõ sử dụng nó như thế nào.
- Thi khí thật nồng đậm.
Nắm thi đan, Nhiếp Vân muốn nhìn kỹ nhưng không có phương pháp sử dụng, lập tức cảm thấy toàn thân âm hàn, thi khí nồng dậm dọc theo ngón tay làm cánh tay của hắn cứng ngắc.
Thi khí bên trong quá khủng khiếp, mặc dù tu vi như hắn cũng không dám đụng vào quá lâu.
Đừng nói luyện hóa, chỉ chạm vào cũng làm cánh tay cứng ngắc, thật muốn luyện hóa, không cần suy nghĩ nhiều, gây chuyện không tốt hắn cũng biến thành quái vật sống không sống, chết không chết.
- Thu!
Cảm thấy cánh tay cứng ngắc, Nhiếp Vân không dám cầm thêm, tinh thần khẽ động thu thi đan vào nạp vật thế giới.
Mặc dù thứ này tốt, hiện tại còn không sử dụng được, trở về hỏi quy linh mới tốt.
Thu thi đan trở về, Nhiếp Vân quay người đi về.
Ưng Sầu Giới là chiến trường thượng cổ, bên trong có vô số bảo vật nhưng hắn còn không có ý định tìm kiếm.
Hiện tại trọng yếu nhất mang theo đệ đệ tìm được truyền thừa của Lục Hi Đại Đế, sau đó chính mình tiến vào Vạn Giới Động Thiên nghĩ biện pháp ngưng tụ hoàn mỹ giới vực, về phần thứ khác không quan trọng.
Đi không xa, lần nữa nhìn thấy hai người Văn Đào gia chủ cùng Hạo Long gia chủ.
Thi Vương bị giết, Văn Đào gia chủ cũng thoát ra khỏi ảo cảnh.
Vừa rồi hai người chêến đấu không lưu thủ, đều thụ thương không nhẹ.
Đi tới trước mặt hai người, liếc mắt nhìn, thấy không có gì đáng ngại, Nhiếp Vân cười nhạt một tiếng sau đó nhìn sang Văn Đào gia chủ:
- Văn gia chủ có gì muốn nói không?
- Nói? Nói cái gì?
Văn gia chủ sững sờ một lúc, ánh mắt trốn tránh.
- Thi Vương vạn năm sẽ không vô duyên vô cớ tìm người phiền toái... Nó hao tổn tâm cơ như vậy muốn chui ra từ bụng con gái của ngươi, tất nhiên có cái gì đó mà nó cần... Hơn nữa, vừa rồi Thi Vương bố trí ảo cảnh,ta và Hạo Long tộc trưởng đều không có việc gì, chỉ ngươi lâm vào trong đó, nếu như không có nguyên nhân, ngươi cảm thấy ta sẽ tin tưởng?
Nhiếp Vân thản nhiên nói.
Cho dù lúc trị liệu cho Hạo Kiền, Văn tiểu thư, hắn đã đoán ra Thi Vương làm như vậy khẳng định có mưu đồ, vừa mới nhìn thấy Văn Đào gia chủ dễ dàng bị ảo cảnh chế ngự như thế, trong nội tâm càng thêm xác định suy đoán.
Thi Vương biết rõ mình là công địch của nhân loại còn dám làm như vậy, rất rõ ràng, Văn gia có thứ nàng muốn.
Nếu không, chỉ nghĩ biện pháp tiêu trừ thi khí là được, hoàn toàn có thể tìm gia tộc bình thường chuyển sinh, không cần phải liên lụy đại gia tộc lớn nhất Lang Yên Cổ
thành vào.
- Việc này...
Thấy anh mắt sáng ngời của thiếu niên nhìn mình, Văn Đào gia chủ do dự sau đó vẫn lắc đầu.
- Nnếu như ta đoán không sai... Hẳn là thứ này!
Nói xong, Văn Đào gia chủ lật tay sau đó cầm một viên châu đưa tới.
- Đây là cái gì?
Hạo Long gia chủ nhìn qua.
Hạt châu có màu đen kịt, nhìn không ra tài liệu gì tạo thành, cũng không có hào quang sáng bóng, nếu như không đề cập tới nó là bảo bối Thi Vương cần, chỉ sợ đặt ở trước mặt cũng không thèm nhặt.
Nhìn từ vẻ ngoài nó quá bình thường, không có đặc thù gì cả.