Vô Tận Đan Điền
Chương 3210: Cứu sống
- Đảo lại? muốn làm gì?
Sắc mặt Văn Thiểu khó coi.
Muội muội hiện tại mặc quần áo thập phần rộng thùng thình, đảo lại không quá lịch sự.
Người đã chết, không thể lại vũ nhục a!
- Muốn nàng sống lại thì động tác nhanh lên, làm gì nói nhảm nhiều như thế?
Không để ý tới hắn phẫn nộ, Nhiếp Vân lườm sang và nói.
- Ngươi...
Nghe được hắn nói thế, Văn Thiểu muốn phản bác hai câu, bị ánh mắt của hắn nhìn và thân thể như lâm vào hầm băng, hắn không biết nên nói cái gì.
Hắn nhìn bề ngoài thực lực của thiếu niên không được tốt lắm, ánh mắt lạnh lùng như đế vương, mặc dù là hắn cũng không ngăn cản nổi.
Hô!
Bàn tay của hắn đảo thi thể Văn tiểu thư lại.
Mọi người ở đây nghi hoặc, vì sao phải làm như thế, sắc mặt thiếu niên ngưng trọng, đầu ngón tay của hắn xuất hiện mấy cây kim châm.
Những kim châm này dài bảy tấc, không biết làm bằng chất liệu gì, hào quang tỏa sáng, khí tức kỳ lạ.
Sưu sưu sưu sưu!
Ngón tay chấn động, kim châm rời tay và lăng không bay vào thi thể, cùng lúc đó đâm vào rất nhiều huyết vị.
Những kim châm này Nhiếp Vân đạt được trong Viêm Hoàng điện, là bảo vật Thần Nông Đại Đế lưu lại, còn cường đại hơn trước kia quá nhiều.
Kim châm vừa tiến vào huyệt đạo, thi thể vốn cứng ngắt biến thành mềm mại, làn da tái nhợt biến thành hồng nhuận phơn phớt.
- Việc này...
- Chẳng lẽ có thể cứu người sống lại?
- Điều này sao có thể? Ta chưa từng nghe qua chuyện như thế...
- Người chết phục sinh... Quá kinh khủng a!
Nhìn thấy thi thể biến hóa, tất cả mọi người sững sốt và khó mà tin nổi.
Người chết phục sinh... Loại y thuật này đừng nói bái kiến, nghe cũng chưa nghe nói qua.
Chuyện xảy ra ngay trước mắt của mọi người, không tin cũng không được.
Chuyện không có khả năng lại xảy ra trước mắt, mọi người sững sờ tại chỗ, không biết nên làm thế nào cho phải.
- Xuất hiện đi!
Thi thể xuất hiện biến hóa, sắc mặt Nhiếp Vân ngưng trọng, hắn nhíu mày đi lên phía trước.
Một đạo kiếm khí xuất hiện trên ngón tay và đâm vào lưng thi thể.
Ầm ầm ầm!
Kiếm quang đâm vào, miệng thi thể Văn tiểu thư há ra và phun một dòng nước đen ra ngoài giống như nôn mửa.
Bởi vì Văn Thiểu ở gần thi thể nên bị nước đen dính vào người, nghe thấy mùi hôi thối, thiếu chút nữa hắn nôn cơm sáng nay ra ngoài.
Vù vù vù hô!
Hắc thủy càng nhả càng nhiều, lúc chảy trên mặt đất tỏa ra mùi rất thúi, mọi người chung quanh che mũi, kìm lòng không được lui về phía sau.
- Mau nhìn, bụng của Văn tiểu thư nhỏ lại...
- Thì ra là thế, chẳng lẽ trong bụng của nàng không phải hài tử, mà là đám nước đen này?
- Những nước đen này là gì? Rốt cuộc là gì mà thúi như thế?
- Ta cũng không biết, thiếu niên kia đã có thể làm nước đen chảy ra ngoài, khẳng định biết rõ nguyên nhân a, qua một hồi có lẽ sẽ giải thích...
- Đúng là quá thần kỳ.
Đột nhiên trong đám người có tiếng la lên.
Nghe được những lời này, Văn Thiểu ngẩng đầu lên, hắn nhìn một cái liền sững sốt.
Chỉ thấy bụng bầu bảy tám tháng của muội muội đang nhỏ lại và không thấy nữa.
Phun nước đen, bụng nhỏ lại... Xảy ra chuyện gì?
Vù vù vù hô!
Qua chừng thời gian uống cạn chén trà đã ói hết nước đen, bụng của Văn tiểu thư bằng phẳng không có gì khác thường.
- Chẳng lẽ... Nàng không có mang thai, trong bụng là nước đen?
Nhìn cảnh này vào trong mắt, không riêng người chung quanh hiểu ra, ngay cả người Hạo gia cũng ngây ngốc.
Nếu như là nước đen, như vậy không phải khó sinh mà chết?
- Được rồi, mang nàng tới đây.
Không để ý tới vẻ mặt cổ quái của mọi người, làm xong những chuyện này, bàn tay Nhiếp Vân thu hồi kim châm và nói một câu.
- Được rồi!
Lần này Văn Thiểu không do dự.
Nếu như nói trước kia hắn không tin thiếu niên nói chuyện, không biết hắn muốn làm gì, tận mắt nhìn thấy làn da muội muội biến hóa, nhổ ra nhiều nước đen như thế, hắn cũng biết thủ đoạn đối phương không tầm thường.
- Cho nàng ăn dược hoàn này vào.
Ngón tay bắn ra, một viên thuốc từ ngón tay Nhiếp Vân bay vào tay Văn Thiểu.
Văn Thiểu không dám lãnh đạm, hắn mở miệng muội muội ra và cho ăn vào.
Ăn đan dược vào, làn da Văn tiểu thư trở nên hồng nhuận phơn phớt, dường như đã có huyết sắc, giờ phút này Nhiếp Vân không làm gì cả.
- Còn muốn ta làm gì nữa?
Thấy hắn không có bàn giao, Văn Thiểu không nhịn được hỏi.
- Không cần, lẳng lặng chờ là được rồi!
Nhiếp Vân thản nhiên nói.
- Chờ?
Văn Thiểu sốt ruột vò đầu bứt tai, thực sự không có biện pháp, chờ chừng một nén ngang, đột nhiên ngón tay trong quan tài động đậy.
- Động?
- Là thật, ta cũng nhìn thấy, mau nhìn, nàng có hô hấp...
- Điều... Điều này sao có thể...
Ngay vào lúc Văn Thiểu không kiên nhẫn lại nghe có ai đó kêu lên, nghe được tiếng la, ánh mắt mọi người nhìn sang, sau khi nhìn liền há to mồm thiếu chút nữa không khép lại được.
Chỉ thấy Văn tiểu thư biến thành thi thể có nhúc nhích, ngón tay co rúm, bộ ngực phập phồng, đã có hô hấp.
Người chết phục sinh...
Ta không nhìn lầm a!
- Ta đang ở đâu? Ca ca? Tại sao ngươi ở đây...
Mọi người ở đây mở to mắt xác nhận không có nhìn lầm, lúc này giọng nói nghi hoặc vang lên, chỉ thấy Văn tiểu thư đang nằm chẳng biết lúc nào mở mắt với vẻ mặt mê man.
- Muội muội, ngươi... Sống? Thực sống...
Nghe được muội muội hỏi thăm, nhìn thấy đôi mắt nhìn mình, Văn Thiểu kích động suýt nữa nhảy lên, tận mắt nhìn thấy thi thể muội muội, hắn nằm mơ cũng không ngờ nàng sống lại.
Phù phù!
Một câu chưa nói, Văn Thiểu trước tiếp quỳ xuống dập đầu với Nhiếp Vân vài cái.
- Vừa rồi có mắt không nhìn thấy thái sơn, đắc tội thần y, xin hãy tha thứ!
Có ngốc cũng hiểu người này chính là thần y cứu muội muội của hắn.
- Văn Thiểu quá khách khí, mau đứng lên.
Không có nghĩ tới tên này nhìn lỗ mãng nhưng là người ngay thẳng, Nhiếp Vân vội vàng kéo hắn lên.
- Phụ thân... Hạo gia chủ... Quan tài... Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Nhìn thấy ca ca quỳ xuống, Văn tiểu thư sửng sốt, lúc này phát hiện tình hình chung quanh, phụ thân và công công (cha chồng) đều ở đây, nàng hỏi thăm.
Rất nhanh Văn tiểu thư cũng biết rõ xảy ra chuyện gì, đôi mắt của nàng không dám tin tưởng.
Nàng đã chết, cảm giác hồn phách sắp phiêu tán nhưng có người cứu nàng trở về... Chuyện này không tự mình trải qua căn bản không tin nổi.
Thở ra một hơi, khẽ cắn môi, nàng nâng thân thể suy yếu tới trước mặt Nhiếp Vân và quỳ xuống.
- Yến Bình dập đầu tạ ơn ân nhân.
- Xin đứng lên!
Nhiếp Vân vươn tay nâng Văn tiểu thư đứng lên, lúc này nhìn sang Văn Đào gia chủ, mang theo vui vẻ:
- Vừa rồi Văn gia chủ nói chuyện có chắc chắn?
- Đại sư cứu nữ nhi của ta, là ân nhân của Văn gia!
Sắc mặt Văn Thiểu khó coi.
Muội muội hiện tại mặc quần áo thập phần rộng thùng thình, đảo lại không quá lịch sự.
Người đã chết, không thể lại vũ nhục a!
- Muốn nàng sống lại thì động tác nhanh lên, làm gì nói nhảm nhiều như thế?
Không để ý tới hắn phẫn nộ, Nhiếp Vân lườm sang và nói.
- Ngươi...
Nghe được hắn nói thế, Văn Thiểu muốn phản bác hai câu, bị ánh mắt của hắn nhìn và thân thể như lâm vào hầm băng, hắn không biết nên nói cái gì.
Hắn nhìn bề ngoài thực lực của thiếu niên không được tốt lắm, ánh mắt lạnh lùng như đế vương, mặc dù là hắn cũng không ngăn cản nổi.
Hô!
Bàn tay của hắn đảo thi thể Văn tiểu thư lại.
Mọi người ở đây nghi hoặc, vì sao phải làm như thế, sắc mặt thiếu niên ngưng trọng, đầu ngón tay của hắn xuất hiện mấy cây kim châm.
Những kim châm này dài bảy tấc, không biết làm bằng chất liệu gì, hào quang tỏa sáng, khí tức kỳ lạ.
Sưu sưu sưu sưu!
Ngón tay chấn động, kim châm rời tay và lăng không bay vào thi thể, cùng lúc đó đâm vào rất nhiều huyết vị.
Những kim châm này Nhiếp Vân đạt được trong Viêm Hoàng điện, là bảo vật Thần Nông Đại Đế lưu lại, còn cường đại hơn trước kia quá nhiều.
Kim châm vừa tiến vào huyệt đạo, thi thể vốn cứng ngắt biến thành mềm mại, làn da tái nhợt biến thành hồng nhuận phơn phớt.
- Việc này...
- Chẳng lẽ có thể cứu người sống lại?
- Điều này sao có thể? Ta chưa từng nghe qua chuyện như thế...
- Người chết phục sinh... Quá kinh khủng a!
Nhìn thấy thi thể biến hóa, tất cả mọi người sững sốt và khó mà tin nổi.
Người chết phục sinh... Loại y thuật này đừng nói bái kiến, nghe cũng chưa nghe nói qua.
Chuyện xảy ra ngay trước mắt của mọi người, không tin cũng không được.
Chuyện không có khả năng lại xảy ra trước mắt, mọi người sững sờ tại chỗ, không biết nên làm thế nào cho phải.
- Xuất hiện đi!
Thi thể xuất hiện biến hóa, sắc mặt Nhiếp Vân ngưng trọng, hắn nhíu mày đi lên phía trước.
Một đạo kiếm khí xuất hiện trên ngón tay và đâm vào lưng thi thể.
Ầm ầm ầm!
Kiếm quang đâm vào, miệng thi thể Văn tiểu thư há ra và phun một dòng nước đen ra ngoài giống như nôn mửa.
Bởi vì Văn Thiểu ở gần thi thể nên bị nước đen dính vào người, nghe thấy mùi hôi thối, thiếu chút nữa hắn nôn cơm sáng nay ra ngoài.
Vù vù vù hô!
Hắc thủy càng nhả càng nhiều, lúc chảy trên mặt đất tỏa ra mùi rất thúi, mọi người chung quanh che mũi, kìm lòng không được lui về phía sau.
- Mau nhìn, bụng của Văn tiểu thư nhỏ lại...
- Thì ra là thế, chẳng lẽ trong bụng của nàng không phải hài tử, mà là đám nước đen này?
- Những nước đen này là gì? Rốt cuộc là gì mà thúi như thế?
- Ta cũng không biết, thiếu niên kia đã có thể làm nước đen chảy ra ngoài, khẳng định biết rõ nguyên nhân a, qua một hồi có lẽ sẽ giải thích...
- Đúng là quá thần kỳ.
Đột nhiên trong đám người có tiếng la lên.
Nghe được những lời này, Văn Thiểu ngẩng đầu lên, hắn nhìn một cái liền sững sốt.
Chỉ thấy bụng bầu bảy tám tháng của muội muội đang nhỏ lại và không thấy nữa.
Phun nước đen, bụng nhỏ lại... Xảy ra chuyện gì?
Vù vù vù hô!
Qua chừng thời gian uống cạn chén trà đã ói hết nước đen, bụng của Văn tiểu thư bằng phẳng không có gì khác thường.
- Chẳng lẽ... Nàng không có mang thai, trong bụng là nước đen?
Nhìn cảnh này vào trong mắt, không riêng người chung quanh hiểu ra, ngay cả người Hạo gia cũng ngây ngốc.
Nếu như là nước đen, như vậy không phải khó sinh mà chết?
- Được rồi, mang nàng tới đây.
Không để ý tới vẻ mặt cổ quái của mọi người, làm xong những chuyện này, bàn tay Nhiếp Vân thu hồi kim châm và nói một câu.
- Được rồi!
Lần này Văn Thiểu không do dự.
Nếu như nói trước kia hắn không tin thiếu niên nói chuyện, không biết hắn muốn làm gì, tận mắt nhìn thấy làn da muội muội biến hóa, nhổ ra nhiều nước đen như thế, hắn cũng biết thủ đoạn đối phương không tầm thường.
- Cho nàng ăn dược hoàn này vào.
Ngón tay bắn ra, một viên thuốc từ ngón tay Nhiếp Vân bay vào tay Văn Thiểu.
Văn Thiểu không dám lãnh đạm, hắn mở miệng muội muội ra và cho ăn vào.
Ăn đan dược vào, làn da Văn tiểu thư trở nên hồng nhuận phơn phớt, dường như đã có huyết sắc, giờ phút này Nhiếp Vân không làm gì cả.
- Còn muốn ta làm gì nữa?
Thấy hắn không có bàn giao, Văn Thiểu không nhịn được hỏi.
- Không cần, lẳng lặng chờ là được rồi!
Nhiếp Vân thản nhiên nói.
- Chờ?
Văn Thiểu sốt ruột vò đầu bứt tai, thực sự không có biện pháp, chờ chừng một nén ngang, đột nhiên ngón tay trong quan tài động đậy.
- Động?
- Là thật, ta cũng nhìn thấy, mau nhìn, nàng có hô hấp...
- Điều... Điều này sao có thể...
Ngay vào lúc Văn Thiểu không kiên nhẫn lại nghe có ai đó kêu lên, nghe được tiếng la, ánh mắt mọi người nhìn sang, sau khi nhìn liền há to mồm thiếu chút nữa không khép lại được.
Chỉ thấy Văn tiểu thư biến thành thi thể có nhúc nhích, ngón tay co rúm, bộ ngực phập phồng, đã có hô hấp.
Người chết phục sinh...
Ta không nhìn lầm a!
- Ta đang ở đâu? Ca ca? Tại sao ngươi ở đây...
Mọi người ở đây mở to mắt xác nhận không có nhìn lầm, lúc này giọng nói nghi hoặc vang lên, chỉ thấy Văn tiểu thư đang nằm chẳng biết lúc nào mở mắt với vẻ mặt mê man.
- Muội muội, ngươi... Sống? Thực sống...
Nghe được muội muội hỏi thăm, nhìn thấy đôi mắt nhìn mình, Văn Thiểu kích động suýt nữa nhảy lên, tận mắt nhìn thấy thi thể muội muội, hắn nằm mơ cũng không ngờ nàng sống lại.
Phù phù!
Một câu chưa nói, Văn Thiểu trước tiếp quỳ xuống dập đầu với Nhiếp Vân vài cái.
- Vừa rồi có mắt không nhìn thấy thái sơn, đắc tội thần y, xin hãy tha thứ!
Có ngốc cũng hiểu người này chính là thần y cứu muội muội của hắn.
- Văn Thiểu quá khách khí, mau đứng lên.
Không có nghĩ tới tên này nhìn lỗ mãng nhưng là người ngay thẳng, Nhiếp Vân vội vàng kéo hắn lên.
- Phụ thân... Hạo gia chủ... Quan tài... Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Nhìn thấy ca ca quỳ xuống, Văn tiểu thư sửng sốt, lúc này phát hiện tình hình chung quanh, phụ thân và công công (cha chồng) đều ở đây, nàng hỏi thăm.
Rất nhanh Văn tiểu thư cũng biết rõ xảy ra chuyện gì, đôi mắt của nàng không dám tin tưởng.
Nàng đã chết, cảm giác hồn phách sắp phiêu tán nhưng có người cứu nàng trở về... Chuyện này không tự mình trải qua căn bản không tin nổi.
Thở ra một hơi, khẽ cắn môi, nàng nâng thân thể suy yếu tới trước mặt Nhiếp Vân và quỳ xuống.
- Yến Bình dập đầu tạ ơn ân nhân.
- Xin đứng lên!
Nhiếp Vân vươn tay nâng Văn tiểu thư đứng lên, lúc này nhìn sang Văn Đào gia chủ, mang theo vui vẻ:
- Vừa rồi Văn gia chủ nói chuyện có chắc chắn?
- Đại sư cứu nữ nhi của ta, là ân nhân của Văn gia!