Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Vô Tận Đan Điền

Chương 3175: Truyền nhân Thần Nông



- Ngươi ăn thứ này?
Tiếp nhận dược hoàn, Vân Lang Y Tiên chỉ liếc mắt nhìn sau đó đồng tử co rút lại.
- Đúng thế!
Nhìn thấy biểu lộ của hắn, lão gia tử khó hiểu.
- Ai... Khó trách vừa rồi có người nói y không trị sẽ chết người... Trước đó ta chỉ cho rằng là lời trù dập, hiện tại mới biết được, không phải trù dập... Phải nói... Y không trị sẽ chết người, không sai!
Vân Lang Y Tiên lắc đầu, không hề để ý tới lão gia tử, quay người đi tới vị trí cũ.
- Y không trị sẽ chết người... Vân Lang đại sư, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Có thể cáo tri?
Nhìn thấy biểu lộ của hắn, sắc mặt lão gia tử biến thành trắng bệch, hắn vội vàng tiến lên hỏi thăm.
Vân Lang Y Tiên là y đạo đại sư nổi danh cả Thần giới, khẳng định không nói bậy.
- Có gì mà nói? Dù sao ta cũng không có biện pháp...
Vân Lang Y Tiên lắc đầu.
- Kjhông có biện pháp...
Thần sắc lão gia tử uể oải, y đạo đại sư nổi danh nói như vậy, đủ để nói rõ bệnh tình của hắn không có biện pháp nào.
- Mặc kệ có biện pháp nào không, kính xin đại sư cáo tri rõ ràng để cho ta biết rõ chứng bệnh của mình trước khi chết.
Cắn răng một cái, lão gia tử hỏi.
- Được rồi!
Nhìn thấy ánh mắt của hắn kiên định như thế, Vân Lang Y Tiên khoát khoát tay nói:
- Kỳ thật bệnh của ngươi cũng không có nặng tới mức này, là chính ngươi tìm đường chết nên mới đi tới bước đường cùng.
- Bệnh của ngươi là thân thể suy kiệt, thể lực dần dần yếu bớt, tuy khó có thể khỏi hẳn nhưng chỉ cần ân cần săn sóc, tốn hao cái giá lớn cũng không phải không khỏi hẳn, ngươi vì khôi phục tinh thần trong thời gian ngắn nên ăn đan dược tiêu hao sinh mạng...
- Tuy đan dược này có thể giúp ngươi thanh tỉnh trong thời gian ngắn, thân thể thoải mái nhưng tiêu hao sinh mệnh rất lớn...
- Cũng có thể nói, nếu như không ăn đan dược như vậy, cho dù ngươi chịu đựng thống khổ cũng có thể sống trên trăm năm, ăn đan dược như vậy tiêu hao sinh mệnh, sống không bao lâu, lần này có thể tỉnh táo là may mắn.
- Cho nên ta vừa rồi mới bảo người nói câu y không trị sẽ chết người là đúng!
- Ăn thuốc này là tìm chết mà không phải chữa bệnh!
- Tìm chết...
Sắc mặt lão gia tử cứng ngắc.
Làm... Làm sao có thể?
Trong nháy mắt hắn nghĩ tới Diệp Đào.
Sau khi phục dụng đan dược, Diệp Đào và Việt lão thường xuyên tới khuyên can, nói thuốc này không đúng, bảo hắn dừng phục dụng, kết quả hắn vì chuyển biến tốt một cho nên không quan tâm, thậm chí còn hoài nghi có phải Diệp Đào cố ý làm như vậy muốn đả kích Diệp Tân... Hiện tại xem ra là hắn hiểu lầm đối phương.
Thuốc này có vấn đề.
- Khẩn cầu y tiên cứu ta...
Nghĩ đến những chuyện này, lão gia tử đổ mồ hôi lạnh, vội vàng đi tới trước mặt Vân Lang Y Tiên.
Đối phương có thể nhìn ra nguyên nhân bệnh tình của hắn, có lẽ có thể cứu chữa.
- Cứu ngươi? Y thuật của ta quá thấp, thật sự không có biện pháp...
Nghe hắn cầu khẩn, Vân Lang Y Tiên lắc đầu:
- Trừ khi...
Hắn cũng muốn cứu, đáng tiếc thân thể đối phương xong rồi, không có biện pháp cứu chữa.
Giống như lầu các, nếu như chỉ rỉ nước còn có thể sửa chữa, hiện tại nền móng đã bị rệu rã từ bên trong, dù cho kiến trúc sư gặp được cũng không tu bổ được.
- Trừ khi cái gì? Kính xin y tiên cho biết!
- Nếu như có thể chữa hết bệnh cho ta, Diệp phủ tốn hao cái giá lớn cũng không tiếc.
Lão gia tử vội nói.
- Tốn hao cái giá lớn... Cho dù ngươi mang cả Diệp phủ cho ta, ta cũng không có biện pháp!
- Ta chỉ có thực lực như thế, dùng toàn lực cũng không làm được.
Vân Lang Y Tiên lắc đầu:
- Trừ khi... Thần Nông Đại Đế phục sinh!
- Hoặc là hiện tại tìm được truyền nhân của hắn, nếu không, ta thật không biết trong Thần giới còn ai có thể trị bệnh của ngươi.
- Truyền nhân Thần Nông?
Ánh mắt lão gia tử ảm đạm.
Thần Nông Đại Đế biến mất trăm triệu năm, truyền nhân Thần Nông chỉ xuất hiện hai lần, hơn nữa đều là phù dung sớm nở tối tàn, thoáng qua tức thì, muốn tìm được là ít có khả năng.
- Ha ha, truyền nhân Thần Nông? Nhiếp Vân lão đệ, ngươi không phải là truyền nhân Thần Nông sao? Như thế nào, Diệp Huyền không biết?
Đúng lúc này đột nhiên có tiếng cười vang lên, Nguyên Dương Đế Quân tươi cười lên tiếng.
- Truyền nhân Thần Nông?
- Nhiếp Vân là truyền nhân Thần Nông?
- Đế Quân tự mình mở miệng, khẳng định không có vấn đề gì...
Nghe được Nguyên Dương Đế Quân nói chuyện, mọi người sững sờ không nhỏ, cả đám trợn mắt há hốc mồm.
Nhiếp Vân là truyền nhân Thần Nông... Thiệt giả?
- Tại hạ may mắn đạt được Thần Nông truyền thừa, trong mắt của hắn chỉ là lang y vườn mà thôi.
Nhiếp Vân cười nói.
- Lang y vườn... Truyền nhân Thần Nông!
Sắc mặt lão gia tử tối sầm, hắn phun máu tươi, tâm tâần không chịu nổi.
Lão gia tử chỉ cảm thấy trái tim không ngừng run rẩy, hắn sắp điên rồi.
Thời điểm Nhiếp Vân vừa tới Diệp phủ đã xem bệnh cho hắn, hắn cảm giác đối phương không có sư thừa, không có tên tuổi nên đuổi đi, cũng không cho xem bệnh.
Cho tới nay vẫn cảm thấy tiểu tử này là thế hệ mua danh chuốc tiếng, trên thực tế không có gì bản lĩnh thật sự, hiện tại mới biết được là hắn mắt mù.
Xem truyền nhân Thần Nông nói thành lang y vườn, không phải mắt mù là gì?
- Đuổi truyền nhân Thần Nông đi, lại bảo hắn là lang y vườn, đuổi đi hậu bối chân chính quan tâm mình đi, lập tên hậu bối gấp tâm giết mình thành người kế thừa... Ánh mắt Diệp lão gia tử cao như vậy, ta thật bội phục rạp đầu xuống đất.
Phùng Miểu sau lưng Phùng quốc công là người biết rõ tình hình cho nên lên tiếng.
Không nói cũng bỏ đi, vừa nói lão gia tử suýt nữa hôn mê.
Đúng thế, là hắn bị mù!
Cho dù y thuật Nam Thiên Y Thánh không bằng Vân Lang Y Tiên nhưng cũng là y sư danh tiếng, không có khả năng không biết tình huống của hắn, sau khi hiểu rõ còn kê thuốc tiêu hao sinh mạng như thế, rất rõ ràng không có ý định để hắn sống quá lâu, chỉ muốn hắn thanh tỉnh thời gian ngắn là đủ rồi.
Sau khi hiểu rõ điểm này, kết hợp với hành động của Diệp Tân... Hắn làm sao không rõ xảy ra chuyện gì?
Đáng giận ah đáng giận!
- Nhiếp Vân đại nhân, ta trước kia có nhiều mạo phạm, kính xin...
Cắn răng đứng dậy, lão gia tử vội vàng nhìn về phía Nhiếp Vân, ánh mắt mang theo khẩn cầu.
Nếu đối phương là truyền nhân Thần Nông, bây giờ có thể đủ cứu hắn cũng chỉ có đối phương.
- Lão gia tử không cần khách khí, tại hạ chỉ là lang y vườn mà thôi, không có biện pháp!
Nhiếp Vân khoát khoát tay.
Chương trước Chương tiếp
Loading...