Vô Tận Đan Điền
Chương 3117: Cảm kích vô tận (2)
- Mười năm... Có phương pháp nhanh hơn không?
Nghe được thời gian mười năm, hai người vốn hưng phấn, qua một lúc thanh niên Nghiêu Huyền không tự chủ được hỏi.
Đã chờ nhiều năm như vậy, không có hi vọng cũng bỏ đi, một khi nhìn thấy hi vọng, thời gian mười năm qua giày vò.
- Có phương pháp nhanh hơn, đó chính là tìm linh dược tẩm bổ linh hồn đặt trong quan tài băng, như vậy Chân Linh Đăng sẽ hấp thu linh khí trong đó, dùng nó lớn mạnh linh hồn của nàng... Kỳ thật hai vị không cần gấp gáp như vậy, có Chân Linh Đăng thủ hộ, linh hồn Dao Sương tiểu thư sẽ càng ngày càng vững chắc, hiện tại chỉ nói một vài câu, một tháng sau có thể nói chuyện nguyên vẹn với các ngươi!
- Đến lúc đó các ngươi có thể trao đổi linh hồn với nàng, như thế không kém phục sinh bao nhiêu đâu.
Nhiếp Vân cười nói.
- Ân!
Nghe được có thể khôi phục rất nhanh, trung niên nhân gật gật đầu, nhìn sang gương mặt trong hỏa diễm.
- Dao Sương, yên tâm đi, phụ thân từ giờ trở đi sẽ không làm khó ngươi, làm việc ngươi ưa thích đi, ngươi ưa thích ai, ta đều ủng hộ, chỉ cần ngươi sống thật tốt...
Dường như nghe được hứa hẹn, gương mặt trên bấc đèn không có lực lượng nói chuyện nhưng hỏa diễm không ngừng chớp động vài cái biểu đạt nội tâm vui sướng.
Đúng vậy, vì những lời này của phụ thân, nàng đã chờ không biết bao nhiêu năm.
Rốt cục có thể ở cùng người âu yếm, vui sướng không cách nào hình dung.
- Dao Sương...
Nghiêu Huyền nhìn chằm chằm hỏa diễm, hốc mắt cũng bắt đầu đỏ hồng.
Thủ hộ nhiều năm như thế, rốt cục đổi được lời muốn nghe, mặc dù hắn là cường giả Đế cấp cũng khó ức chế được.
- Linh hồn Dao Sương tiểu thư hiện tại còn tương đối yếu, tối đa chỉ có thể xuất hiện nửa canh giờ... Các ngươi chậm rãi trò chuyện đi, ta qua bên kia chờ các ngươi.
Biết chắc có lời tư ẩn muốn nói, Nhiếp Vân bàn giao một câu sau đó đi nơi khác.
- Mặc dù chân linh của Dao Sương tiểu thư có Chân Linh Đăng thủ hộ nhưng hiện tại thật sự quá yếu, kiên trì không thời gian quá dài, cho dù có lời gì cũng nói ngắn gọn, không nên chậm trễ quá lâu.
Trung niên nhân và Nghiêu Huyền cũng biết việc này nên gật đầu.
- Ai!
Đứng ở nơi cách xa quan tài băng nhìn bọn họ, Nhiếp Vân thở dài.
Phụ nữ, người yêu... Trung niên nhân làm sai sao? Kỳ thật đúng vậy, đứng trên lập trường của hắn không hi vọng con gái gả cho một người phi thăng tùy thời bị diệt sát... Mà với tư cách con gái vì truy cầu tình yêu, không tiếc thân vẫn cũng không có bất kỳ sai lầm gì... Về phần Nghiêu Huyền, hắn thủ vững vì tình yêu, chỉ có vĩ đại, càng không sai lầm!
Tất cả mọi người không có làm sai, sai chính là đại chiến giữa người phi thăng và thổ dân Thần tộc.
Nếu như không có tranh đấu sẽ không có bi kịch xảy ra.
Không đến nửa canh giờ, quan tài băng bị thu lị, trung niên nhân và Nghiêu Huyền đi tới trước mặt Nhiếp Vân.
- Đa tạ Nhiếp Vân đại sư cứu chữa Dao Sương, vô cùng cảm kích, về sau ngươi chính là bằng hữu tốt nhất của chúng ta, ai dám đối phó ngươi chính là đối phó chúng ta!
Hai người tới trước mặt sau đó cùng cúi đầu.
Sâu trong nội tâm bọn họ cảm kích vô tận thiếu niên trước mặt, cũng làm ra đầy đủ hứa hẹn.
Cường giả Đế cấp trở ngại thân phận, ít hứa hẹn, một khi hứa hẹn chắc như đinh đóng cột.
Thiếu niên trước mắt giải quyết chuyện làm phức tạp bọn họ trăm triệu năm, ân tình to lớn tột đỉnh, còn nữa, y thuật và nghị lực như thế, về sau thành tựu tuyệt đối không thể hạn lượng, hiện tại hứa hẹn cũng vì ý định về sau.
- Tiền bối ưu ái... Tại hạ xấu hổ không dám nhận!
Không nghĩ tới hai vị Đại Đế nói trịnh trọng như thế, Nhiếp Vân đã giật mình.
Hắn xem ra cứu chữa tốt cho Dao Sương, đối phương tối đa đưa tặng một ít bảo vật, bảo vật trân quý cũng không bằng một câu hứa hẹn về sau của đối phương.
- Ngươi không nên gọi ta là tiền bối, ta tên là Duẫn Duyên, về sau ngươi cứ gọi ta là Duẫn Duyên huynh là được!
Trung niên nhân cười nói.
- Ách!
Nhiếp Vân đã giật mình.
Hắn là Vương cảnh viên mãn, xưng hô cường giả Đế cấp là huynh, xưng hô này có phần xấu hổ.
Tuy đối phương đã nhìn chuẩn năng lực của mình, về sau nhất định có thể trùng kích Đại Đế, lúc này mới cố ý xưng hô huynh đệ, miễn phiền toái về sau.
- Cường giả Đế cấp đều dùng huynh đệ xưng hô, không có chú ý nhiều như vậy, bằng không dựa theo bối hận mà tính không cách nào xưng hô, ta là Nghiêu Huyền, ngươi cũng có thể gọi ta Nghiêu Huyền huynh!
Nghiêu Huyền bên cạnh cũng gật đầu nói.
Nhiếp Vân choáng váng.
Nghiêu Huyền có quan hệ con rể nhạc phụ với Duẫn Duyên, hai người bọn họ là “Huynh” của mình, xem ra có phần mơ hồ không rõ.
Nghĩ lại cũng hiểu, Đế cấp khó có thể đạt tới, mỗi khi Hoàn Vũ thần giới có một người trở thành cường giả Đế cấp đều cần tốn hao không biết bao nhiêu thời gian, vài vạn năm, trăm vạn năm, ngàn vạn năm chỉ sợ còn ít.
Chính bởi vì như thế, mỗi một cường giả Đế cấp, theo số tuổi thật sự mà tính có thể là tổ gia gia cũng không quá phận, nếu như cùng là huyết mạch, nhìn thấy cũng không thể xưng hô tổ tông a!
Cho nên đề phòng xuất hiện cục diện khó xử như thế, cường giả Đế cảnh đều dùng huynh đệ tương xưng.
Lại nói cường giả Đế cảnh đều lĩnh ngộ đại đạo của mình, đại đạo và đại đạo không có bối phận.
Nghĩ thông suốt những chuyện này, hiểu ý của đối phương, Nhiếp Vân vẫn có cảm giác không biết làm sao.
Cũng khó trách, người có thể trở thành Đại Đế đều sống ít nhất trăm triệu năm, trải qua quá nhiều sinh tử, bối phận trong lòng bọn họ đã không còn là khái niệm, Nhiếp Vân thì khác, tính toán chỉ sống vài vạn năm, bối phận vẫn rất trọng yếu.
- Như thế nào? Không thích ứng? Ha ha, chờ ngươi trở thành cường giả Đế cấp cũng sẽ hiểu trên thế giới này chỉ có thực lực là trọng yếu nhất, những thứ khác không có gì cả.
Thấy bộ dạng hắn xoắn xuýt, trung niên nhân Duẫn Duyên cười cười.
- Vậy được rồi, nhận được hai vị Đại Đế không bỏ, ta tiếp tục xoắn xuýt thật sự có chút băn khoăn, Duẫn Duyênhuynh, Nghiêu Huyền huynh!
Biết rõ đối phương có ý giao hảo, Nhiếp Vân không xoắn xuýt.
Đối phương thân phận như thế, chịu hạ thấp thân phận kết giao thì ngươi xoắn xuýt làm gì.
Lại nói từ trong miệng thạch quy biết rõ, đệ tử Thần Nông lúc trước xuất thế đều trở thành thượng khách của cường giả Đế cấp, xưng huynh gọi đệ, nghe đối phương xưng hô như thế là chuyện sớm muộn.
- Như vậy cũng tốt!
Nghiêu Huyền gật gật đầu, cũng cười.
Nghe được thời gian mười năm, hai người vốn hưng phấn, qua một lúc thanh niên Nghiêu Huyền không tự chủ được hỏi.
Đã chờ nhiều năm như vậy, không có hi vọng cũng bỏ đi, một khi nhìn thấy hi vọng, thời gian mười năm qua giày vò.
- Có phương pháp nhanh hơn, đó chính là tìm linh dược tẩm bổ linh hồn đặt trong quan tài băng, như vậy Chân Linh Đăng sẽ hấp thu linh khí trong đó, dùng nó lớn mạnh linh hồn của nàng... Kỳ thật hai vị không cần gấp gáp như vậy, có Chân Linh Đăng thủ hộ, linh hồn Dao Sương tiểu thư sẽ càng ngày càng vững chắc, hiện tại chỉ nói một vài câu, một tháng sau có thể nói chuyện nguyên vẹn với các ngươi!
- Đến lúc đó các ngươi có thể trao đổi linh hồn với nàng, như thế không kém phục sinh bao nhiêu đâu.
Nhiếp Vân cười nói.
- Ân!
Nghe được có thể khôi phục rất nhanh, trung niên nhân gật gật đầu, nhìn sang gương mặt trong hỏa diễm.
- Dao Sương, yên tâm đi, phụ thân từ giờ trở đi sẽ không làm khó ngươi, làm việc ngươi ưa thích đi, ngươi ưa thích ai, ta đều ủng hộ, chỉ cần ngươi sống thật tốt...
Dường như nghe được hứa hẹn, gương mặt trên bấc đèn không có lực lượng nói chuyện nhưng hỏa diễm không ngừng chớp động vài cái biểu đạt nội tâm vui sướng.
Đúng vậy, vì những lời này của phụ thân, nàng đã chờ không biết bao nhiêu năm.
Rốt cục có thể ở cùng người âu yếm, vui sướng không cách nào hình dung.
- Dao Sương...
Nghiêu Huyền nhìn chằm chằm hỏa diễm, hốc mắt cũng bắt đầu đỏ hồng.
Thủ hộ nhiều năm như thế, rốt cục đổi được lời muốn nghe, mặc dù hắn là cường giả Đế cấp cũng khó ức chế được.
- Linh hồn Dao Sương tiểu thư hiện tại còn tương đối yếu, tối đa chỉ có thể xuất hiện nửa canh giờ... Các ngươi chậm rãi trò chuyện đi, ta qua bên kia chờ các ngươi.
Biết chắc có lời tư ẩn muốn nói, Nhiếp Vân bàn giao một câu sau đó đi nơi khác.
- Mặc dù chân linh của Dao Sương tiểu thư có Chân Linh Đăng thủ hộ nhưng hiện tại thật sự quá yếu, kiên trì không thời gian quá dài, cho dù có lời gì cũng nói ngắn gọn, không nên chậm trễ quá lâu.
Trung niên nhân và Nghiêu Huyền cũng biết việc này nên gật đầu.
- Ai!
Đứng ở nơi cách xa quan tài băng nhìn bọn họ, Nhiếp Vân thở dài.
Phụ nữ, người yêu... Trung niên nhân làm sai sao? Kỳ thật đúng vậy, đứng trên lập trường của hắn không hi vọng con gái gả cho một người phi thăng tùy thời bị diệt sát... Mà với tư cách con gái vì truy cầu tình yêu, không tiếc thân vẫn cũng không có bất kỳ sai lầm gì... Về phần Nghiêu Huyền, hắn thủ vững vì tình yêu, chỉ có vĩ đại, càng không sai lầm!
Tất cả mọi người không có làm sai, sai chính là đại chiến giữa người phi thăng và thổ dân Thần tộc.
Nếu như không có tranh đấu sẽ không có bi kịch xảy ra.
Không đến nửa canh giờ, quan tài băng bị thu lị, trung niên nhân và Nghiêu Huyền đi tới trước mặt Nhiếp Vân.
- Đa tạ Nhiếp Vân đại sư cứu chữa Dao Sương, vô cùng cảm kích, về sau ngươi chính là bằng hữu tốt nhất của chúng ta, ai dám đối phó ngươi chính là đối phó chúng ta!
Hai người tới trước mặt sau đó cùng cúi đầu.
Sâu trong nội tâm bọn họ cảm kích vô tận thiếu niên trước mặt, cũng làm ra đầy đủ hứa hẹn.
Cường giả Đế cấp trở ngại thân phận, ít hứa hẹn, một khi hứa hẹn chắc như đinh đóng cột.
Thiếu niên trước mắt giải quyết chuyện làm phức tạp bọn họ trăm triệu năm, ân tình to lớn tột đỉnh, còn nữa, y thuật và nghị lực như thế, về sau thành tựu tuyệt đối không thể hạn lượng, hiện tại hứa hẹn cũng vì ý định về sau.
- Tiền bối ưu ái... Tại hạ xấu hổ không dám nhận!
Không nghĩ tới hai vị Đại Đế nói trịnh trọng như thế, Nhiếp Vân đã giật mình.
Hắn xem ra cứu chữa tốt cho Dao Sương, đối phương tối đa đưa tặng một ít bảo vật, bảo vật trân quý cũng không bằng một câu hứa hẹn về sau của đối phương.
- Ngươi không nên gọi ta là tiền bối, ta tên là Duẫn Duyên, về sau ngươi cứ gọi ta là Duẫn Duyên huynh là được!
Trung niên nhân cười nói.
- Ách!
Nhiếp Vân đã giật mình.
Hắn là Vương cảnh viên mãn, xưng hô cường giả Đế cấp là huynh, xưng hô này có phần xấu hổ.
Tuy đối phương đã nhìn chuẩn năng lực của mình, về sau nhất định có thể trùng kích Đại Đế, lúc này mới cố ý xưng hô huynh đệ, miễn phiền toái về sau.
- Cường giả Đế cấp đều dùng huynh đệ xưng hô, không có chú ý nhiều như vậy, bằng không dựa theo bối hận mà tính không cách nào xưng hô, ta là Nghiêu Huyền, ngươi cũng có thể gọi ta Nghiêu Huyền huynh!
Nghiêu Huyền bên cạnh cũng gật đầu nói.
Nhiếp Vân choáng váng.
Nghiêu Huyền có quan hệ con rể nhạc phụ với Duẫn Duyên, hai người bọn họ là “Huynh” của mình, xem ra có phần mơ hồ không rõ.
Nghĩ lại cũng hiểu, Đế cấp khó có thể đạt tới, mỗi khi Hoàn Vũ thần giới có một người trở thành cường giả Đế cấp đều cần tốn hao không biết bao nhiêu thời gian, vài vạn năm, trăm vạn năm, ngàn vạn năm chỉ sợ còn ít.
Chính bởi vì như thế, mỗi một cường giả Đế cấp, theo số tuổi thật sự mà tính có thể là tổ gia gia cũng không quá phận, nếu như cùng là huyết mạch, nhìn thấy cũng không thể xưng hô tổ tông a!
Cho nên đề phòng xuất hiện cục diện khó xử như thế, cường giả Đế cảnh đều dùng huynh đệ tương xưng.
Lại nói cường giả Đế cảnh đều lĩnh ngộ đại đạo của mình, đại đạo và đại đạo không có bối phận.
Nghĩ thông suốt những chuyện này, hiểu ý của đối phương, Nhiếp Vân vẫn có cảm giác không biết làm sao.
Cũng khó trách, người có thể trở thành Đại Đế đều sống ít nhất trăm triệu năm, trải qua quá nhiều sinh tử, bối phận trong lòng bọn họ đã không còn là khái niệm, Nhiếp Vân thì khác, tính toán chỉ sống vài vạn năm, bối phận vẫn rất trọng yếu.
- Như thế nào? Không thích ứng? Ha ha, chờ ngươi trở thành cường giả Đế cấp cũng sẽ hiểu trên thế giới này chỉ có thực lực là trọng yếu nhất, những thứ khác không có gì cả.
Thấy bộ dạng hắn xoắn xuýt, trung niên nhân Duẫn Duyên cười cười.
- Vậy được rồi, nhận được hai vị Đại Đế không bỏ, ta tiếp tục xoắn xuýt thật sự có chút băn khoăn, Duẫn Duyênhuynh, Nghiêu Huyền huynh!
Biết rõ đối phương có ý giao hảo, Nhiếp Vân không xoắn xuýt.
Đối phương thân phận như thế, chịu hạ thấp thân phận kết giao thì ngươi xoắn xuýt làm gì.
Lại nói từ trong miệng thạch quy biết rõ, đệ tử Thần Nông lúc trước xuất thế đều trở thành thượng khách của cường giả Đế cấp, xưng huynh gọi đệ, nghe đối phương xưng hô như thế là chuyện sớm muộn.
- Như vậy cũng tốt!
Nghiêu Huyền gật gật đầu, cũng cười.