Vô Tận Đan Điền
Chương 3099: Vạch trần âm mưu (Hạ)
- Ai, ngươi tránh ra, hắn đã nói có thể cứu nhi tử của ngươi, vì cái gì còn ngăn cản? Chẳng lẽ có kết cục còn tệ hơn cả chết sao?
Nhìn thấy cử chỉ cổ quái của lão giả, đám người chung quanh cũng cảm thấy kỳ quái.
Chí thân tử vong, nghe được có người có thể cứu sống hắn, dựa theo lẽ thường có lẽ sẽ kích động mới đúng, hiện tại lão giả này thần sắc bối rối đi ra ngăn cản, nếu như không nhìn ra vấn đề mới là ngu ngốc.
- Ta...
Nghe được mọi người chung quanh nói thế, sắc mặt của lão giả lúc đỏ lúc trắng, hắn cưỡng ép nói:
- Nhi tử của ta bị hắn hại chết, ta lo lắng hắn sẽ cướp đi thi thể và hủy thi diệt tích...
- Cướp đi thi thể? Ngươi nghĩ nhiều, nơi này có nhiều người nhìn như thế, lại có người Hạo Thiên lâu đích thân tới, ta làm sao có thể làm ra loại chuyện này? Như vậy đi, con của ngươi chết, khẳng định rất khổ sở a, ta hiện tại ra tay cứu trị, cam đoan cứu hắn sống sót, đến lúc đó, phụ tử đoàn tụ với nhau không phải rất tốt? Nếu như cứu không sống, không cần ngươi nói, ta lập tức đóng cửa tiệm rời đi.
- Bắt đầu từ hôm nay không làm nghề y nữa!
Bỏ qua hắn đang xấu hổ, Nhiếp Vân nói.
- Đúng thế!
- Người ta đã nói như vậy, khẳng định có nắm chắc, chẳng lẽ ngươi thực không muốn nhi tử của ngươi sống lại?
- Tại sao còn do dự như thế? Rốt cuộc có phải con ruột của ngươi hay không?
- Đã cam đoan đóng cửa tiệm, không làm nghề y thì đáp ứng hắn trị liệu đi, chúng ta cũng muốn nhìn một chút người chết làm sao phục sinh...
Nhiếp Vân nói chuyện thâm thúy, tất cả mọi người nghe rõ rành mạch, vốn người xem náo nhiệt sinh y về y quán cũng nhìn ra vấn đề, liên tục thét to.
- Công đạo tự tại nhân tâm, dù sao ta sẽ không tin tưởng ngươi, chúng ta đi!
Nghe được mọi người nghị luận, lão giả biết rõ tiếp ở lại nơi này sẽ bị lộ, vẫy tay một cái dẫn đám người nháo sự rời đi.
- Chậm đã... Lúc này muốn đi? Không phải mới vừa rồi hùng hổ tới tìm ta gây phiền toái sao? Đã đến mà không nói rõ đã đi như vậy, có phải ngươi cho rằng y quán của ta dễ khi dễ hay không?
Nhiếp Vân mỉm cười cũng biến thành mặt lạnh, ánh mắt mang theo hàn khí.
Nương theo tiếng nói của hắn, một trung niên nhân đi tới ngăn cản ở phía trước, chính là Viên Cửu.
Lúc này Viên Cửu đã thành công đột phá gông cùm xiềng xích trở thành cường giả Hoàng cảnh viên mãn, khí tức phóng xuất ra bao phủ cả đại sảnh, dường như đám người này chỉ cần tiến lên một bước thì hắn sẽ ra tay đánh chết.
- Mọi người mau tới đây xem, lang băm hại chết người, đề phòng dừng lại chúng ta truyền tin tức đi, không nên để hắn lừa gạt tiền, còn muốn giết người diệt khẩu...
Hắn hô thật lớn vang vọng cả đại sảnh, đám người bên ngoài còn nghị luận, cảm thấy lang băm hại người, lúc này tất cả không nói chuyện nữa, lẳng lặng nhìn qua, dường như muốn xem gia hỏa này còn xiếc gì nữa.
Chỉ cần không ngốc lúc này cũng hiểu mục đích của hắn, quán chủ đã nói rõ có thể phục sinh nhi tử của hắn, hắn lại không đồng ý, không có vấn đề mới là lạ.
Nhìn thấy hắn hô xong không có cục diện người người căm phẫn, sắc mặt lão giả xấu hổ, hắn nhìn Viên Cửu và thái độ mọi người, biết rõ không đi được cho nên cắn răng một cái.
- Tốt, ngươi không nói có thể cứu sống nhi tử của ta sao? Ngươi cứu được sao? Ngươi đã trị chết người còn dám dõng dạc ở đây, ta thật muốn xem ngươi làm sao cứu hắn sống lại.
- Ha ha!
Thấy hắn như thế, Nhiếp Vân cười cười, không hề để ý làm gì, lúc này đi hai bước tới trước mặt thanh niên, ngón tay liên tục điểm lên đầu ngón tay của tên thanh niên, ngay sau đó mấy đạo hàn mang đâm vào vài khiếu huyệt của thanh niên.
- Sống lại, mau nhìn, sắc mặt bắt đầu hồng nhuận phơn phớt!
- Thật nha, vừa rồi làn da cứng ngắc và tái nhợt, hiện tại hồng hào...
- Người chết còn có thể cứu sống? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
- Không cần nói nhiều, có trò hay xem rồi.
Kim châm của Nhiếp Vân đâm xuống, sắc mặt thanh niên tái nhợt lúc này biến thành hồng nhuận phơn phớt, trái tim cũng dần đập trở lại, cảnh tượng thần kỳ như thế làm tất cả mọi người nơi đây trố mắt ngạc nhiên.
Nhìn thấy người đã chết, lúc này châm vài cái cứu sống trở lại... Đổi lại ai cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Vào lúc mọi người đang cảm thấy kỳ quái, lão giả “Phụ thân” của tên thanh niên càng khó coi, hắn nhìn thiếu niên trước mắt mang theo kiêng kị nồng đậm.
Người khác không biết, hắn rất tinh tường, mấy châm vừa rồi đã làm vật kia mất đi tác dụng... Y thuật của người này thật sự không thể tưởng tượng nổi.
- Khục khục khục khục!
Thanh niên “thi thể” có tiếng tim đập càng ngày càng nhanh, qua không lâu đã ho khan và có hô hấp.
- Lão tử sắp kìm nén chết rồi, thế nào, Nhiếp Vân y quán có bị đóng cửa hay không...
Ho khan xong, thanh niên mở to mắt, hắn giãy dụa đứng lên, bên hắn hỏi lão giả bên cạnh.
Hắn vừa mở mắt đã nhìn thấy lão giả, cũng không chú ý người chung quanh, còn tưởng đã trở về.
Hắn còn chưa nói xong, lập tức cảm nhận được hào khí chung quanh không đúng, lập tức ngậm miệng lại và nhìn chung quanh, lúc này mới phát hiện vẫn còn đang ở y quán, mọi người chung quanh đang nhìn hắn như kẻ đần.
- Ah, nhi tử, ngươi có thể sống lại thật sự quá tốt, còn không mau cảm tạ ân tình Nhiếp Vân đại sư cứu chữ cho ngươi?
Sợ gia hỏa này nói bậy, lão giả vội vàng đi tới sau đó vừa hô vừa nháy amwts.
- Thì ra là Nhiếp Vân đại sư cứu ta, tại hạ vô cùng cảm kích...
Thanh niên cũng không ngốc, từ lời nói biết rõ hắn không phải được người nhà cứu tỉnh, mà là Nhiếp Vân đại sư cứu tỉnh, lúc này quay đầu cảm tạ.
- Cảm kích? Không cần!
Thấy tốc độ trở mặt của hắn nhanh như thế, Nhiếp Vân cũng không thèm để ý, lúc này ánh mắt mang theo hàn ý và nói:
- Hiện tại ta muốn biết các ngươi lấy đan dược trân quý như Bế Huyết Tỏa Mạch Đan từ nơi nào, là ai giao cho các ngươi? Là ai trăm phương ngàn kế gây phiền toái cho ta?
- Bế Huyết... Cái gì Bế Huyết Tỏa Mạch Đan? Ta không biết...
Nghe được cái tên này, sắc mặt lão giả và thanh niên đồng thời biến sắc và lắc đầu.
Dường như sớm biết bọn chúng sẽ phủ nhận, Nhiếp Vân không chờ bọn chúng nói
xong đã lên tiếng
- Bế Huyết Tỏa Mạch Đan có thể khóa kinh mạch, khí huyết, làm cho người ta lâm vào trạng thái chết giả, loại đan dược này vô cùng trân quý, mỗi một viên đổi thành giá tiền cũng hơn vạn thần thạch, hơn nữa có tiền không mua được... Có thể luyện chế đan dược như thế, lại tiện tay xuất ra... Chỉ sợ cả thành Vân Châu không cao hơn mười...
Nhìn thấy cử chỉ cổ quái của lão giả, đám người chung quanh cũng cảm thấy kỳ quái.
Chí thân tử vong, nghe được có người có thể cứu sống hắn, dựa theo lẽ thường có lẽ sẽ kích động mới đúng, hiện tại lão giả này thần sắc bối rối đi ra ngăn cản, nếu như không nhìn ra vấn đề mới là ngu ngốc.
- Ta...
Nghe được mọi người chung quanh nói thế, sắc mặt của lão giả lúc đỏ lúc trắng, hắn cưỡng ép nói:
- Nhi tử của ta bị hắn hại chết, ta lo lắng hắn sẽ cướp đi thi thể và hủy thi diệt tích...
- Cướp đi thi thể? Ngươi nghĩ nhiều, nơi này có nhiều người nhìn như thế, lại có người Hạo Thiên lâu đích thân tới, ta làm sao có thể làm ra loại chuyện này? Như vậy đi, con của ngươi chết, khẳng định rất khổ sở a, ta hiện tại ra tay cứu trị, cam đoan cứu hắn sống sót, đến lúc đó, phụ tử đoàn tụ với nhau không phải rất tốt? Nếu như cứu không sống, không cần ngươi nói, ta lập tức đóng cửa tiệm rời đi.
- Bắt đầu từ hôm nay không làm nghề y nữa!
Bỏ qua hắn đang xấu hổ, Nhiếp Vân nói.
- Đúng thế!
- Người ta đã nói như vậy, khẳng định có nắm chắc, chẳng lẽ ngươi thực không muốn nhi tử của ngươi sống lại?
- Tại sao còn do dự như thế? Rốt cuộc có phải con ruột của ngươi hay không?
- Đã cam đoan đóng cửa tiệm, không làm nghề y thì đáp ứng hắn trị liệu đi, chúng ta cũng muốn nhìn một chút người chết làm sao phục sinh...
Nhiếp Vân nói chuyện thâm thúy, tất cả mọi người nghe rõ rành mạch, vốn người xem náo nhiệt sinh y về y quán cũng nhìn ra vấn đề, liên tục thét to.
- Công đạo tự tại nhân tâm, dù sao ta sẽ không tin tưởng ngươi, chúng ta đi!
Nghe được mọi người nghị luận, lão giả biết rõ tiếp ở lại nơi này sẽ bị lộ, vẫy tay một cái dẫn đám người nháo sự rời đi.
- Chậm đã... Lúc này muốn đi? Không phải mới vừa rồi hùng hổ tới tìm ta gây phiền toái sao? Đã đến mà không nói rõ đã đi như vậy, có phải ngươi cho rằng y quán của ta dễ khi dễ hay không?
Nhiếp Vân mỉm cười cũng biến thành mặt lạnh, ánh mắt mang theo hàn khí.
Nương theo tiếng nói của hắn, một trung niên nhân đi tới ngăn cản ở phía trước, chính là Viên Cửu.
Lúc này Viên Cửu đã thành công đột phá gông cùm xiềng xích trở thành cường giả Hoàng cảnh viên mãn, khí tức phóng xuất ra bao phủ cả đại sảnh, dường như đám người này chỉ cần tiến lên một bước thì hắn sẽ ra tay đánh chết.
- Mọi người mau tới đây xem, lang băm hại chết người, đề phòng dừng lại chúng ta truyền tin tức đi, không nên để hắn lừa gạt tiền, còn muốn giết người diệt khẩu...
Hắn hô thật lớn vang vọng cả đại sảnh, đám người bên ngoài còn nghị luận, cảm thấy lang băm hại người, lúc này tất cả không nói chuyện nữa, lẳng lặng nhìn qua, dường như muốn xem gia hỏa này còn xiếc gì nữa.
Chỉ cần không ngốc lúc này cũng hiểu mục đích của hắn, quán chủ đã nói rõ có thể phục sinh nhi tử của hắn, hắn lại không đồng ý, không có vấn đề mới là lạ.
Nhìn thấy hắn hô xong không có cục diện người người căm phẫn, sắc mặt lão giả xấu hổ, hắn nhìn Viên Cửu và thái độ mọi người, biết rõ không đi được cho nên cắn răng một cái.
- Tốt, ngươi không nói có thể cứu sống nhi tử của ta sao? Ngươi cứu được sao? Ngươi đã trị chết người còn dám dõng dạc ở đây, ta thật muốn xem ngươi làm sao cứu hắn sống lại.
- Ha ha!
Thấy hắn như thế, Nhiếp Vân cười cười, không hề để ý làm gì, lúc này đi hai bước tới trước mặt thanh niên, ngón tay liên tục điểm lên đầu ngón tay của tên thanh niên, ngay sau đó mấy đạo hàn mang đâm vào vài khiếu huyệt của thanh niên.
- Sống lại, mau nhìn, sắc mặt bắt đầu hồng nhuận phơn phớt!
- Thật nha, vừa rồi làn da cứng ngắc và tái nhợt, hiện tại hồng hào...
- Người chết còn có thể cứu sống? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
- Không cần nói nhiều, có trò hay xem rồi.
Kim châm của Nhiếp Vân đâm xuống, sắc mặt thanh niên tái nhợt lúc này biến thành hồng nhuận phơn phớt, trái tim cũng dần đập trở lại, cảnh tượng thần kỳ như thế làm tất cả mọi người nơi đây trố mắt ngạc nhiên.
Nhìn thấy người đã chết, lúc này châm vài cái cứu sống trở lại... Đổi lại ai cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Vào lúc mọi người đang cảm thấy kỳ quái, lão giả “Phụ thân” của tên thanh niên càng khó coi, hắn nhìn thiếu niên trước mắt mang theo kiêng kị nồng đậm.
Người khác không biết, hắn rất tinh tường, mấy châm vừa rồi đã làm vật kia mất đi tác dụng... Y thuật của người này thật sự không thể tưởng tượng nổi.
- Khục khục khục khục!
Thanh niên “thi thể” có tiếng tim đập càng ngày càng nhanh, qua không lâu đã ho khan và có hô hấp.
- Lão tử sắp kìm nén chết rồi, thế nào, Nhiếp Vân y quán có bị đóng cửa hay không...
Ho khan xong, thanh niên mở to mắt, hắn giãy dụa đứng lên, bên hắn hỏi lão giả bên cạnh.
Hắn vừa mở mắt đã nhìn thấy lão giả, cũng không chú ý người chung quanh, còn tưởng đã trở về.
Hắn còn chưa nói xong, lập tức cảm nhận được hào khí chung quanh không đúng, lập tức ngậm miệng lại và nhìn chung quanh, lúc này mới phát hiện vẫn còn đang ở y quán, mọi người chung quanh đang nhìn hắn như kẻ đần.
- Ah, nhi tử, ngươi có thể sống lại thật sự quá tốt, còn không mau cảm tạ ân tình Nhiếp Vân đại sư cứu chữ cho ngươi?
Sợ gia hỏa này nói bậy, lão giả vội vàng đi tới sau đó vừa hô vừa nháy amwts.
- Thì ra là Nhiếp Vân đại sư cứu ta, tại hạ vô cùng cảm kích...
Thanh niên cũng không ngốc, từ lời nói biết rõ hắn không phải được người nhà cứu tỉnh, mà là Nhiếp Vân đại sư cứu tỉnh, lúc này quay đầu cảm tạ.
- Cảm kích? Không cần!
Thấy tốc độ trở mặt của hắn nhanh như thế, Nhiếp Vân cũng không thèm để ý, lúc này ánh mắt mang theo hàn ý và nói:
- Hiện tại ta muốn biết các ngươi lấy đan dược trân quý như Bế Huyết Tỏa Mạch Đan từ nơi nào, là ai giao cho các ngươi? Là ai trăm phương ngàn kế gây phiền toái cho ta?
- Bế Huyết... Cái gì Bế Huyết Tỏa Mạch Đan? Ta không biết...
Nghe được cái tên này, sắc mặt lão giả và thanh niên đồng thời biến sắc và lắc đầu.
Dường như sớm biết bọn chúng sẽ phủ nhận, Nhiếp Vân không chờ bọn chúng nói
xong đã lên tiếng
- Bế Huyết Tỏa Mạch Đan có thể khóa kinh mạch, khí huyết, làm cho người ta lâm vào trạng thái chết giả, loại đan dược này vô cùng trân quý, mỗi một viên đổi thành giá tiền cũng hơn vạn thần thạch, hơn nữa có tiền không mua được... Có thể luyện chế đan dược như thế, lại tiện tay xuất ra... Chỉ sợ cả thành Vân Châu không cao hơn mười...