Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Vô Tận Đan Điền

Chương 3093: Khó có thể tin



Lúc này nhanh chóng tới buổi trưa, ánh mặt trời từ trên cao chiếu xuống hết sức nóng bức.
Xì xì xì!
Ngẩng đầu nhìn mặt trời chói chan, Tần lão lập tức cảm thấy ổ bụng đau đớn kịch liệt.
Bệnh... Lại phát tác!
Bệnh của hắn đúng như thiếu niên nói, khi tới buổi chưa sẽ đau hai canh giờ, đau dữ dội và thống khổ, nếu như không vì như thế hắn cũng không hạ quyết tâm ăn Vong Căn Thảo.
Mở hộp ngọc ra, tiện tay cầm dược liệu và há miệng ăn vào.
Tuy dược liệu tươi đẹp nhưng hương vị cũng không tốt, có phần đắng, sau khi ăn xong trong dạ dày co rút một lúc, sau đó Tần lão cảm thấy bụng trướng và đau đớn kịch liệt.
- Ah...
Mặc dù hắn có nghị lực lớn nhưng vẫn phải kêu thảm thiết.
Đau đớn tiếp tục hơn mười giây liền dần dần giảm bớt, ngay sau đó buồn nôn liền vịn bồn phun ra.
- Là... Là cái gì?
Ngự tiền y sư vẫn canh giữ trước mặt sợ hắn gặp chuyện không may, thấy hắn nôn mửa cũng không thèm để ý, lúc hắn nhìn thấy thứ bị phun ra liền kinh hô.
Tần lão lúc này cũng ói xong, cảm thấy thân thể nhẹ nhõm không ít, cúi đầu xem xét thì đồng tử co rút dữ dội.
Chỉ thấy trong bồn là một loại giòi giống như côn trùng, nó đang giãy dụa trong bồn, không ngừng vặn vẹo làm người ta buồn nôn.
- Đây là... Côn trùng?
Tần lão không ngừng run rẩy.
Chính hắn nôn ra thứ này, bảo hắn không sợ chính là giả.
- Mau nhìn, những côn trùng này chết...
Ngự tiền y sư nói.
Côn trùng trong bồn giãy dụa một lát quả nhiên không động đậy, miệng còn phun ra nước đen, rất rõ ràng đã chết.
- là độc Vong Căn Thảo... Giết chết những côn trùng này!
Nhìn thấy côn trùng tử vong, linh quang trong mắt Tần lão tỏa sáng, rốt cục hiểu dụng ý đối phương bảo hắn ăn Vong Căn Thảo.
Vong Căn Thảo là kịch độc, độc tính rất lớn, sau khi mình ăn xong lại không có bất cứ dị thương nào, chỉ có thể nói rõ vấn đề, độc tính đã bị đám côn trùng hấp thu... Chính bởi vì như thế, côn trùng mới bị độc chết.
- Lão gia, ngươi đừng nhúc nhích, ta bắt mạch cho ngươi...
Nghe được Tần lão nói như vậy, ngự tiền y sư sững sờ, vội vàng đi lên cầm tay hắn, ngón tay bắt mạch đập.
Thời gian qua một lát, sắc mặt trở nên phi thường cổ quái.
- Như thế nào? Ta có trùng độc hay không?
Nhìn bộ dạng của hắn, Tần lão nhịn không được hỏi.
- Lão gia không có trúng độc... Dường như bệnh đã được trị khỏi, ngươi lại cảm giác một chút, có phải không còn cảm giác bụng trướng hay không?
Ngự tiền y sư do dự sau đó lên tiếng.
- Ân?
Tần lão vừa rồi còn bị côn trùng làm khiếp sợ cho nên không để ý tới, lúc này tinh thần khẽ động, cảm ứng toàn thân, sắc mặt của hắn biến thành cổ quái.
Cảm giác bụng trướng hành hạ hắn nhiều năm, loại bệnh tật này có còn hay không thì hắn biết rõ nhất, chỉ cảm một chút liền biết rõ, bệnh này... Đã triệt để tốt, thân thể không còn cảm giác không khỏe như lúc trước.
Làm... Làm sao có thể?
Tần lão có chút không thích ứng.
Chẳng lẽ thật ăn một cây Vong Căn Thảo liền có thể chữa bệnh tốt như vậy?
Ta không có nằm mơ chứ?
Bệnh này cho dù nằm mơ hắn cũng muốn chữa tốt, vào lúc chính thức chữa khỏi thì hắn còn không thích ứng, cảm thấy khó mà tin được.
- Có lẽ không sai!
Tuy ngự tiền y sư có y thuật kém Nhiếp Vân rất nhiều nhưng bệnh đã chữa khỏi, hơn nữa hắn tận mắt nhìn thấy quá trình cho nên không khỏi kinh ngạc.
- Có lẽ lão gia bụng trướng là vì đám côn trùng hành hạ, Vong Căn Thảo hạ độc chết đám côn trùng này, bệnh của ngươi tự nhiên khỏi hẳn... Cũng chính bởi vì hạ độc chết đám côn trùng, bản thân ngươi không có vấn đề gì khác.
- Ah...
Tần lão gật gật đầu.
Ngự tiền y sư nói như vậy hắn cũng thông suốt.
Có lẽ chính vì như vậy, nếu không, không có khả năng ăn một gốc Vong Căn Thảo mà không có việc gì.
- Buổi trưa, lão gia đau bụng làm chúng ta tưởng ngươi đau bệnh gì đó, cho dù thế nào cũng không ngờ là đám côn trùng này tác quái.
- Đúng giờ uống thuốc, hơn nữa không bằng cho đám côn trùng này ăn thuốc độc, hơn nữa không tổn thương bản thân... Người kê đơn thuốc này cho lão gia có y thuật mạnh, ta bình sinh chưa gặp qua.
Ngự tiền y sư vui lòng phục tùng.
Vong Căn Thảo là độc dược, ăn vào còn có thể độc chết côn trùng, còn không tổn thương căn bản, điều này cần phải nắm chắc bệnh lý mới có thể làm như thế, trước kia cho rằng người kê đơn không hiểu gì về bệnh, hiện tại mới biết được đối phương biết bệnh, nắm chắc bệnh tình không sai chút nào, không dư thừa hay thiếu thốn.
Chỉ bằng vào bắt mạch có thể nhìn ra những chuyện này, khai ra dược vật chuẩn xác như thế... Y thuật của người này mạnh tới mức khó tưởng tượng.
Tuy ngự tiền y sư hiểu ra, cũng biết mình không thể so sánh với người này, bởi vì hai bên không cùng đẳng cấp.
- Đúng vậy, người này y thuật thật cao minh...
Tần lão lúc này cũng ý thức được, nhớ tới lời đối phương nói lúc xem bệnh cho nên càng bái phục.
Đối phương nói rõ tình huống sau khi phục dụng Vong Căn Thảo, sớm nói không sai chút nào, rất hiển nhiên đã triệt để nhìn ra bệnh cảu hắn, hơn nữa tìm được phương pháp trị liệu tốt nhất.
Khó trách tự tin và dám khai ra giá cao như vậy.
Giá cả...
- Nhanh đi chuẩn bị sáu cái hỗn độn thế giới, ta lập tức muốn bái phỏng y đạo đại sư.
Tần lão quay đầu phân phó một tiếng, hắn đứng lên, cũng không còn suy yếu như lúc trước, trên người tràn ngập lực lượng.
Trước kia đối phương báo giá ba cái hỗn độn thế giới, hắn cảm thấy có hại chịu thiệt, trong nội tâm đầy lửa giận, hiện tại hắn cảm thấy sáu cái vẫn còn có lời.
Tùy tiện bắt mạch có thể nhìn ra bệnh tình của hắn, hơn nữa hốt thuốc đúng bệnh, phần y thuật như vậy tuyệt đối đáng giá, thậm chí còn cảm giác đối phương thu ít!
Bệnh của hắn đã mời qua không ít danh y trong thành Vân Châu, tiền tiêu vô số kể, đáng tiếc thuốc gì cũng uống qua nhưng không thành công.
Đối phương sau xem bệnh cùng chữa khỏi ngay lập tức, cảm kích trong nội có thể nhỏ hay sao?
- Đúng thế, chuẩn bị bảng hiệu cho ta, thanh thế huyên náo càng lớn càng tốt, ta muốn đích thân đi cảm tạ, cũng muốn tất cả người trong thành Vân Châu này biết rõ vị y sư kia thật sự ghê gớm, có thể chữa tốt quái bệnh.
Sau khi trừ tận gốc bệnh tình, Tần lão hưng phấn cười ha ha.
Lúc này hắn hiểu rõ vì sao đệ tử thế gia cao quý như Phùng Miểu lại cam tâm tình nguyện đi làm học đồ, có thể trở thành bằng hữu với y đạo đại sư như thế, cho dù từ phương diện nào cũng lời lớn.
Chương trước Chương tiếp
Loading...