Vô Tận Đan Điền
Chương 2870: Để cho người ta kinh khủng giá cả (2)
Trong lòng rung động, đang muốn hỏi một chút đối phương rốt cuộc có thể lấy ra nhiều tiền như vậy hay không, liền nghe được thanh âm hoa lạp lạp vang lên, một đám mây đen lần nữa đánh tới.
Hoa lạp lạp!
Vô số Hỏa Thần Tệ rơi trên đài, may là đài bán đấu giá không nhỏ, lúc này cũng bị chất đầy, đấu giá sư Trương Trung Triêu không có biện pháp, không thể làm gì khác hơn là đứng ở trên bàn, không ngừng tránh né Hỏa Thần Tệ từ trên đầu rơi xuống.
Mặc dù đây là hắn từ trước tới nay chủ trì buổi đấu giá quy mô nhất, nhưng trong lòng vẫn rất buồn bực... không bởi vì cái khác, chỉ vì chỉ cần không cẩn thận sẽ bị Hỏa Thần Tệ từ trên bầu trời rơi xuống đập chết!
Thật bị đập chết mà nói... nhất định sẽ thành trò cười cho cả thiên hạ!
Ầm!
Tất cả Hỏa Thần Tệ rơi xong, sức nặng quá lớn, mặt đất bị đè xuống vài thước, khắp nơi đều là sáng loáng, để cho người ta choáng váng.
Mặc dù người người thích tiền, tiền càng nhiều càng tốt, nhưng chân thực quá nhiều, cũng không thấy là chuyện gì tốt a.
Mười ba ức Hỏa Thần Tệ toàn bộ chất ở trên đài đấu giá, đài bán đấu giá biến thành một tòa kim sơn, đám người Huyết Ảnh lão quỷ trước kia vô cùng phách lối, từng cái trố mắt nhìn nhau, đầu óc sắp nổ tung.
Trước còn cuồng vọng cho là, Ngọc Trản Lưu Ly Tử khẳng định là của mình, bằng vào mấy ngàn vạn tài sản, mua lại dễ dàng... Bây giờ mới biết, loại ý nghĩ này buồn cười biết bao.
So với người có tiền chân chính, chút tiền của bọn họ, thật không khác quỷ nghèo.
- Thế nào? Còn cần tăng giá nữa không?
Mười ức Hỏa Thần Tệ rơi trên đài, giọng nói mới vừa rồi tiếp tục vang lên, trong giọng nói không có chút háo hức nào ba động, tựa như số tiền này giống như gió nhẹ thổi tới, không có chút đau lòng nào.
- Tăng giá...
Thu Minh quản sự cắn chặc răng, toàn thân run lẩy bẩy.
Mặc dù Tụ Bảo Các rất có tiền, nhưng hắn chẳng qua là quản sự, cho dù có quyền lợi nắm tiền tài trong tay, cũng có danh ngạch nhất định, không phải toàn bộ.
Rất rõ ràng, danh ngạch này, đã sắp tới giới hạn.
- Thêm liền thêm, ta ra mười hai ức!
Ngọa nguậy hồi lâu, Thu Minh điên cuồng hét lên.
- Đại nhân... nghĩ lại!
Thanh niên nghe đại nhân kêu ra cái giá tiền này, trên người căng thẳng.
Người khác không biết Thu Minh quản sự có thể nắm quyền lợi gì trong tay, nhưng hắn biết, mười ức đã đến đỉnh, cho dù có phạm vi hoạt động, cũng nhiều nhất hai ức, có thể nói mười hai ức là quyền hạn tối cao hắn có thể nắm trong tay, một khi đưa ra, trở về còn cần bẩm báo lên trên, để cho các trưởng lão của Tụ Bảo Các phát hiện, xài nhiều tiền như vậy chỉ bởi vì đấu khí, chức quản sự của hắn có thể tiếp tục hay không còn khó nói!
- Hừ, ta không tin hắn không có cực hạn...
Thu Minh quản sự đã mù quáng.
Hắn thân là quản sự của Tụ Bảo Các, nắm tiền tài trong tay cũng có hạn chế, không tin tiền trên người đối phương không có cực hạn, sợ rằng mười ức cũng là cực hạn của đối phương, lại thêm hai ức sẽ biến thành cây rơm rạ cuối cùng đè chết lạc đà.
Trên thực tế đây chính là một loại đánh bạc!
Một loại đánh bạc vì tôn nghiêm.
Bất quá... Đáng tiếc, rất rõ ràng hắn thua cuộc, thanh âm nhàn nhạt kia nghe hắn thêm đến mười hai ức, không chút do dự, giọng nói vẫn lạnh nhạt bình tĩnh, nhẹ nhàng khạc ra ba chữ.
- Hai mươi ức!
Ầm!
Thu Minh quản sự lần nữa té ngã trên đất.
Đứng mấy lần cũng không đứng lên được, cả người có chút chóng mặt, sắp điên rồi.
Thiệt hay giả?
Hai tỷ?
Phốc!
Chỉ cảm thấy cổ họng ngòn ngọt, mép tràn ra máu tươi.
Những cái khác thua thì thôi, một mực kiêu ngạo vì tiền tài, bị một người không biết tên đánh cho không thể hoàn phu, để cho hắn khó có thể tiếp nhận.
Hoa lạp lạp!
Không cần hắn nghi ngờ, thanh âm kim thiết va chạm, Hỏa Thần Tệ ở trên đầu mọi người giống như ánh nắng chiều, chiếu sáng tứ phương.
Mười ức Hỏa Thần Tệ!
Không có sai lầm chút nào!
- Ta nhận thua...
Lòng tràn đầy không cam lòng, nhưng Thu Minh không có biện pháp nào.
Nhìn dáng vẻ tùy ý của đối phương, tựa hồ tiền tài vô cùng vô tận, so với người như vậy... trừ khi tìm chết!
- Ngụy lão bản, người ở trong sương phòng kia rốt cuộc là người nào? Giúp ta tra một chút...
Phun ra một ngụm máu tươi, nói ra nhận thua, Thu Minh quản sự buông lỏng không ít, quay đầu nhìn về phía Ngụy Bất Tân.
Thua thì thua, bất kể nói thế nào hắn cũng phải biết đối phương rốt cuộc là người nào, tại sao lại có tiền hơn Tụ Bảo Các!
- Được, ta sẽ để cho người điều tra... Lưu trưởng lão, ngươi đi qua một chuyến!
Không chỉ hắn tò mò, Ngụy Bất Tân cũng có chút kỳ quái, phân phó một câu, Lưu trưởng lão xoay người đi ra ngoài, mấy chục hô hấp sau, lần nữa đi tới, trên mặt cổ quái.
- Thế nào? Sương phòng đó rốt cuộc là người nào?
Thấy vẻ mặt của hắn, Ngụy Bất Tân nhíu mày hỏi.
- Cái đó... người trong sương phòng kia cho hai ức Hỏa Thần Tệ ém miệng phí, chỉ cần thân phận của hắn có thể giữ bí mật. Hai ức chính là của phòng đấu giá, cho nên...
Lưu trưởng lão mặt mũi lúng túng.
- Hai ức?
Ngụy Bất Tân cũng hít một hơi lãnh khí.
Nhiều Hỏa Thần Tệ như vậy, là không biết bao nhiêu năm tiền lời của phòng đấu giá a... Nhiều tiền như vậy, chỉ vì ém miệng... Mẹ kiếp, quả nhiên có tiền tùy hứng!
- Đáng ghét...
Thu Minh quản sự lần nữa lảo đảo.
Hắn luôn dùng tiền nói chuyện, biết uy lực của tiền, hai ức Hỏa Thần Tệ ém miệng phí, thật là thiên văn sổ tự!
Hắn chỉ cho đối phương năm trăm vạn, đối phương liền hưng phấn coi hắn là gia gia, người ta cho hai ức, loại hào phóng này, ai có thể chống cự!
Lúc nào Hoàn Vũ Thần giới xuất hiện một người có tiền như vậy? Hơn nữa vận dụng tiền, so với hắn còn thuần thục, nhắm thẳng vào nhân tính!
- Thu Minh quản sự, cái này... thật ngại, bảo vệ tin tức khách hàng là trách nhiệm của chúng ta. Cho nên...
Nghe được hai ức, Ngụy Bất Tân lập tức biết chọn lựa như thế nào, vội nói.
Không hổ là lão giang hồ, da mặt dày giống như tường thành, trước lời thề son sắt nói muốn tra tin tức của đối phương, vừa lấy tiền ra, lập tức trở quẻ.
- Rất tốt...
Thấy đối phương vô sỉ, mở mắt nói mò như vậy, Thu Minh quản sự tức giận đến lần nữa phun ra một ngụm máu tươi.
Tụ Bảo Các tài đại khí thô, luôn lấy tiền đập người, vẫn là lần đầu tiên ăn thua thiệt như vậy.
- Đại nhân, có thể một hơi lấy ra nhiều tiền như vậy, thân phận khẳng định không thấp, ta xem hôm nay không bằng... bỏ qua a!
Thấy ánh mắt đối phương tức giận, tựa hồ không chịu từ bỏ ý đồ, Ngụy Bất Tân nói.
Hoa lạp lạp!
Vô số Hỏa Thần Tệ rơi trên đài, may là đài bán đấu giá không nhỏ, lúc này cũng bị chất đầy, đấu giá sư Trương Trung Triêu không có biện pháp, không thể làm gì khác hơn là đứng ở trên bàn, không ngừng tránh né Hỏa Thần Tệ từ trên đầu rơi xuống.
Mặc dù đây là hắn từ trước tới nay chủ trì buổi đấu giá quy mô nhất, nhưng trong lòng vẫn rất buồn bực... không bởi vì cái khác, chỉ vì chỉ cần không cẩn thận sẽ bị Hỏa Thần Tệ từ trên bầu trời rơi xuống đập chết!
Thật bị đập chết mà nói... nhất định sẽ thành trò cười cho cả thiên hạ!
Ầm!
Tất cả Hỏa Thần Tệ rơi xong, sức nặng quá lớn, mặt đất bị đè xuống vài thước, khắp nơi đều là sáng loáng, để cho người ta choáng váng.
Mặc dù người người thích tiền, tiền càng nhiều càng tốt, nhưng chân thực quá nhiều, cũng không thấy là chuyện gì tốt a.
Mười ba ức Hỏa Thần Tệ toàn bộ chất ở trên đài đấu giá, đài bán đấu giá biến thành một tòa kim sơn, đám người Huyết Ảnh lão quỷ trước kia vô cùng phách lối, từng cái trố mắt nhìn nhau, đầu óc sắp nổ tung.
Trước còn cuồng vọng cho là, Ngọc Trản Lưu Ly Tử khẳng định là của mình, bằng vào mấy ngàn vạn tài sản, mua lại dễ dàng... Bây giờ mới biết, loại ý nghĩ này buồn cười biết bao.
So với người có tiền chân chính, chút tiền của bọn họ, thật không khác quỷ nghèo.
- Thế nào? Còn cần tăng giá nữa không?
Mười ức Hỏa Thần Tệ rơi trên đài, giọng nói mới vừa rồi tiếp tục vang lên, trong giọng nói không có chút háo hức nào ba động, tựa như số tiền này giống như gió nhẹ thổi tới, không có chút đau lòng nào.
- Tăng giá...
Thu Minh quản sự cắn chặc răng, toàn thân run lẩy bẩy.
Mặc dù Tụ Bảo Các rất có tiền, nhưng hắn chẳng qua là quản sự, cho dù có quyền lợi nắm tiền tài trong tay, cũng có danh ngạch nhất định, không phải toàn bộ.
Rất rõ ràng, danh ngạch này, đã sắp tới giới hạn.
- Thêm liền thêm, ta ra mười hai ức!
Ngọa nguậy hồi lâu, Thu Minh điên cuồng hét lên.
- Đại nhân... nghĩ lại!
Thanh niên nghe đại nhân kêu ra cái giá tiền này, trên người căng thẳng.
Người khác không biết Thu Minh quản sự có thể nắm quyền lợi gì trong tay, nhưng hắn biết, mười ức đã đến đỉnh, cho dù có phạm vi hoạt động, cũng nhiều nhất hai ức, có thể nói mười hai ức là quyền hạn tối cao hắn có thể nắm trong tay, một khi đưa ra, trở về còn cần bẩm báo lên trên, để cho các trưởng lão của Tụ Bảo Các phát hiện, xài nhiều tiền như vậy chỉ bởi vì đấu khí, chức quản sự của hắn có thể tiếp tục hay không còn khó nói!
- Hừ, ta không tin hắn không có cực hạn...
Thu Minh quản sự đã mù quáng.
Hắn thân là quản sự của Tụ Bảo Các, nắm tiền tài trong tay cũng có hạn chế, không tin tiền trên người đối phương không có cực hạn, sợ rằng mười ức cũng là cực hạn của đối phương, lại thêm hai ức sẽ biến thành cây rơm rạ cuối cùng đè chết lạc đà.
Trên thực tế đây chính là một loại đánh bạc!
Một loại đánh bạc vì tôn nghiêm.
Bất quá... Đáng tiếc, rất rõ ràng hắn thua cuộc, thanh âm nhàn nhạt kia nghe hắn thêm đến mười hai ức, không chút do dự, giọng nói vẫn lạnh nhạt bình tĩnh, nhẹ nhàng khạc ra ba chữ.
- Hai mươi ức!
Ầm!
Thu Minh quản sự lần nữa té ngã trên đất.
Đứng mấy lần cũng không đứng lên được, cả người có chút chóng mặt, sắp điên rồi.
Thiệt hay giả?
Hai tỷ?
Phốc!
Chỉ cảm thấy cổ họng ngòn ngọt, mép tràn ra máu tươi.
Những cái khác thua thì thôi, một mực kiêu ngạo vì tiền tài, bị một người không biết tên đánh cho không thể hoàn phu, để cho hắn khó có thể tiếp nhận.
Hoa lạp lạp!
Không cần hắn nghi ngờ, thanh âm kim thiết va chạm, Hỏa Thần Tệ ở trên đầu mọi người giống như ánh nắng chiều, chiếu sáng tứ phương.
Mười ức Hỏa Thần Tệ!
Không có sai lầm chút nào!
- Ta nhận thua...
Lòng tràn đầy không cam lòng, nhưng Thu Minh không có biện pháp nào.
Nhìn dáng vẻ tùy ý của đối phương, tựa hồ tiền tài vô cùng vô tận, so với người như vậy... trừ khi tìm chết!
- Ngụy lão bản, người ở trong sương phòng kia rốt cuộc là người nào? Giúp ta tra một chút...
Phun ra một ngụm máu tươi, nói ra nhận thua, Thu Minh quản sự buông lỏng không ít, quay đầu nhìn về phía Ngụy Bất Tân.
Thua thì thua, bất kể nói thế nào hắn cũng phải biết đối phương rốt cuộc là người nào, tại sao lại có tiền hơn Tụ Bảo Các!
- Được, ta sẽ để cho người điều tra... Lưu trưởng lão, ngươi đi qua một chuyến!
Không chỉ hắn tò mò, Ngụy Bất Tân cũng có chút kỳ quái, phân phó một câu, Lưu trưởng lão xoay người đi ra ngoài, mấy chục hô hấp sau, lần nữa đi tới, trên mặt cổ quái.
- Thế nào? Sương phòng đó rốt cuộc là người nào?
Thấy vẻ mặt của hắn, Ngụy Bất Tân nhíu mày hỏi.
- Cái đó... người trong sương phòng kia cho hai ức Hỏa Thần Tệ ém miệng phí, chỉ cần thân phận của hắn có thể giữ bí mật. Hai ức chính là của phòng đấu giá, cho nên...
Lưu trưởng lão mặt mũi lúng túng.
- Hai ức?
Ngụy Bất Tân cũng hít một hơi lãnh khí.
Nhiều Hỏa Thần Tệ như vậy, là không biết bao nhiêu năm tiền lời của phòng đấu giá a... Nhiều tiền như vậy, chỉ vì ém miệng... Mẹ kiếp, quả nhiên có tiền tùy hứng!
- Đáng ghét...
Thu Minh quản sự lần nữa lảo đảo.
Hắn luôn dùng tiền nói chuyện, biết uy lực của tiền, hai ức Hỏa Thần Tệ ém miệng phí, thật là thiên văn sổ tự!
Hắn chỉ cho đối phương năm trăm vạn, đối phương liền hưng phấn coi hắn là gia gia, người ta cho hai ức, loại hào phóng này, ai có thể chống cự!
Lúc nào Hoàn Vũ Thần giới xuất hiện một người có tiền như vậy? Hơn nữa vận dụng tiền, so với hắn còn thuần thục, nhắm thẳng vào nhân tính!
- Thu Minh quản sự, cái này... thật ngại, bảo vệ tin tức khách hàng là trách nhiệm của chúng ta. Cho nên...
Nghe được hai ức, Ngụy Bất Tân lập tức biết chọn lựa như thế nào, vội nói.
Không hổ là lão giang hồ, da mặt dày giống như tường thành, trước lời thề son sắt nói muốn tra tin tức của đối phương, vừa lấy tiền ra, lập tức trở quẻ.
- Rất tốt...
Thấy đối phương vô sỉ, mở mắt nói mò như vậy, Thu Minh quản sự tức giận đến lần nữa phun ra một ngụm máu tươi.
Tụ Bảo Các tài đại khí thô, luôn lấy tiền đập người, vẫn là lần đầu tiên ăn thua thiệt như vậy.
- Đại nhân, có thể một hơi lấy ra nhiều tiền như vậy, thân phận khẳng định không thấp, ta xem hôm nay không bằng... bỏ qua a!
Thấy ánh mắt đối phương tức giận, tựa hồ không chịu từ bỏ ý đồ, Ngụy Bất Tân nói.