Vô Tận Đan Điền
Chương 2796: Ngũ Hành Quang di trận (2)
- Đây là trận pháp do cường giả Hoàng cảnh lợi dụng Giới lực bố trí ra, không có đạt tới Hoàng cảnh thì căn bản sẽ không nhìn ra được. Dựa theo lẽ thường mà nói, thực lực của ta như vậy cũng rất khó nhìn ra. Cũng may trước kia ta đã từng gặp được trận pháp tương tự, từng bị kẹt bên trong rất lâu.Cho nên đối với loại lực lượng này cũng có cảm ứng đặc thù. Cho nên mới có thể thuận lợi phát hiện ra được.
Dường như đã nhìn ra vẻ nghi hoặc trên mặt đám người Nhiếp Vân, Chí Hào tướng quân nói.
- Giới lực?
- Giới lực là lực lượng đặc hữu của cường giả Hoàng cảnh, bây giờ các ngươi còn cách Hoàng cảnh rất xa. Cho nên không biết cũng là rất bình thường, cũng không cần phải nghĩ quá nhiều. Chỉ biết là một khi cường giả Hoàng cảnh sử dụng giới lực, chỉ cần không có đạt tới loại cảnh giới này. Như vậy cái gì cũng không cản nhận ra được!
Chí Hào tướng quân nói.
- Còn có loại lực lượng này sao?
Nhiếp Vân có chút kỳ quái hỏi.
Vốn hắn cho là cường giả Hoàng cảnh chẳng qua chỉ là lực lượng gia tăng, đạt tới đẳng cấp nhất định mà thôi. Xem ra cũng không phải là như vậy.
- Đúng vậy, muốn đạt tới cường giả Hoàng cảnh, đầu tiên phải thai nghén ra thế giới, sáng chế ra giới thạch. Chỉ có giới thạch mới có thể dung hợp cùng với Hoàn Vũ Thần giới mà không chịu chèn ép, mới coi như là có cơ hội đánh vào Hoàng cảnh. Đương nhiên, người có thể thành công tỷ lệ cũng rất thấp, nghe nói không vượt qua một thành!
Chí Hào tướng quân không lên tiếng, dường như Bích Nhi tiểu thư đối với việc làm thế nào mới có thể tấn cấp Hoàng cảnh lại biết rất rõ. Nàng nhẹ giọng giải thích rõ.
Nàng thân là đệ tử của Hỏa Thần tông, trong tông môn có giới thiệu cặn kẽ về việc tấn cấp Hoàng cảnh.
- Thai nghén một giới? Giới thạch...
Nhiếp Vân nhíu mày lại, càng ngày càng hồ đồ.
Bất quá, hắn cũng biết bây giờ không phải là lúc nên hỏi cái này. Dù sao hắn cũng vẫn còn cách thực lực Hoàng cảnh còn một khoảng cách rất lớn. Dù có hỏi thăm nhiều hơn nữa cũng là vô ích, lúc này hắn che giấu tạp niệm, cũng không có hỏi vấn đề này nữa mà ngẩng đầu nhìn về phía Chí Hào tướng quân, nói:
- Trận pháp này có thể phá giải hoặc là đi vòng qua được không?
Nếu là trận pháp mà cường giả Hoàng cảnh bố trí, như vậy nhất định không thể nào tùy tiện ở trong này. Trước đó bọn họ không có xúc động, không có nghĩa là không có cách nào xúc động tới nó. Rất có thể tiến vào sâu hơn nó sẽ tự động mở ra.
Ngay cả Chí Hào tướng quân cũng kiêng kỵ như vậy, nếu thực sự bị kẹt trong đó, nhất định phiền toái sẽ không nhỏ.
Nếu có thể trước khi trận pháp này mở ra phá hỏng nó, hoặc là đi vòng qua, đương nhiên là tốt nhất.
- Đi vòng qua nhất định không được. Nếu là phá giải nói, đến lúc đó có thể thử một chút... Bất quá ta cũng không có nắm chắc quá lớn!
Chí Hào tướng quân hít sâu một hơi, lông mày nhướng lên, nhìn chằm chằm vào trong trong sơn động.
Đứng tại chỗ nhìn một hồi, đột nhiên hắn búng ngón tay ra một cái, một đạo kình khí bắn ra ngoài. Đánh vào trên tảng đá cách đó không xa, trong nháy mắt nham thạch to lớn đã bị chẻ thành từng cái cột lớn cao cỡ một người, ước chừng có hơn ba mươi cái.
- Trước hết tiên phải nhìn rõ trận pháp thì mới có thể phá giải được!
Sauk hi làm xong những chuyện này, sắc mặt Chí Hào tướng quân càng thêm ngưng trọng, bàn tay lăng không chộp ra một trảo, một cây cột đá đã bay tới. Nhẹ nhàng đẩy một cái, bay thẳng vào sâu trong sơn động.
- Rơi!
Quát nhẹ một tiếng, cột đá nhoáng một cái đã rơi xuống, cắm thẳng vào một xó xỉnh ở trong sơn động.
Cứ như vậy, tốc độ ra tay của Chí Hào tướng quân rất nhanh, chỉ trong chốc lát hơn ba mươi cái cột đá đã rơi toàn bộ vào bên trong động, phân tán ra các ngõ ngách.
- Phù.
Bố trí xong hơn ba mươi cái cột đá, Chí Hào tướng quân thở ra một hơi, sắc mặt không những không có buông lỏng mà ngược lại còn trở nên càng thêm ngưng trọng.
Nhiếp Vân ở bên cạnh nhìn vào, chỉ thấy trên trán hắn đã có một tầng mồ hôi dày đặc tiết ra.
Thực lực đạt tới loại cảnh giới này như hắn cũng đã trở nên vạn độc bất xâm, bách tà bất nhập., Đừng nói là cường giả Hoàng cảnh, có thể khiến cho Chí Hào tướng quân đổ ra nhiều mồ hôi như vậy cũng đủ để chứng minh vừa rồi đối phương đã tiêu hao lớn như thế nào.
Xem ra những cột đá này cũng không phải là nói đặt là đặt, nhất định trong đó có dính dáng tới không ít thứ.
Đúng như Nhiếp Vân đoán vậy, Chí Hào tướng quân cũng không có tiếp tục động thủ, mà là nghỉ ngơi tại chỗ trong mấy chục hô hấp. Sua đó mới mở mắt ra lần nữa.
- Đi!
Khẽ hô một tiếng, cắn nát ngón tay giữa, Chí Hào tướng quân bắn ra một giọt máu tươi trong ngón tay về phía trước.
Giọt máu tươi này bắn ra tia sáng chói mắt trên không trung, giống như một khối thủy tinh vậy. Không cần đến gần thì Nhiếp Vâncũng đã có thể cảm nhận được bên trong giọt máu tươi này có ẩn chứa lực lượng đáng sợ.
Bên trong máu tươi dười như có áp súc một chút lực lượng có thể áp súc thời không. Có thể đoán ra được, nếu như đem giọt máu này ném vào trong Hỗn Độn đại dương, tam đại Chí Tôn vực tất sẽ không chịu nổi mà trực tiếp sụp đổ!
Một giọt máu cũng đã đáng sợ như thế, không hổ là cường giả Hoàng cảnh, thực lực mạnh mẽ khiến cho người ta không có cách nào tưởng tượng nổi.
Máu tươi đang bay về phía trước thì đột ngột tất cả cột đá ở khắp nơi dường như đã bị vô số lực lượng dẫn dắt, không có biện pháp nhúc nhích nữa.
Trên mặt Chí Hào tướng quân tràn ngập vẻ ngưng trọng, hai tay liên tục đánh ra mấy đạo pháp ấn, điểm qua về phía trước.
Ầm Ầm!
Một tiếng nổ ầm vang lên, máu tươi nhất thời tỏa ra vạn đạo ánh sáng. Một đạo lực lượng đặc thù chiếu sáng cả sơn động bừng sáng, tất cả cột đá xếp hàng lúc trước giống như đồng thời bành trướng, giống như đã bị cái gì đó chèn ép, chui thẳng vào trong mặt đất. Trong nháy mắt đã biến mất không còn tung tích.
Tí tách tí tách!
Cột đá cắm xuống đất, khí lưu trên không trung lập tức kích động một trận. Giống như là động đất vậy, khiến cho mọi người lắc lư mấy cái, bất quá mọi thứ lại nhanh chóng khôi phục lại như cũ.
- Ồ? Dường như không có xảy ra biến hóa gì a...
Mọi người lần nữa nhìn về phía trước mắt, toàn bộ đều có chút mê hoặc. Chỉ thấy sơn động trước mắt so với mới vừa rồi cũng không có gì khác nhau. Cột đá không có xuống mặt đất mà song song cùng với mặt đất, màu sắc không kém nhiều. Nếu như không nhìn kỹ, có lẽ cũng không nhìn ra được cái gì, máu tươi cũng tiêu tán trên không trung, không tìm được dấu vết nữa.
Dường như đã nhìn ra vẻ nghi hoặc trên mặt đám người Nhiếp Vân, Chí Hào tướng quân nói.
- Giới lực?
- Giới lực là lực lượng đặc hữu của cường giả Hoàng cảnh, bây giờ các ngươi còn cách Hoàng cảnh rất xa. Cho nên không biết cũng là rất bình thường, cũng không cần phải nghĩ quá nhiều. Chỉ biết là một khi cường giả Hoàng cảnh sử dụng giới lực, chỉ cần không có đạt tới loại cảnh giới này. Như vậy cái gì cũng không cản nhận ra được!
Chí Hào tướng quân nói.
- Còn có loại lực lượng này sao?
Nhiếp Vân có chút kỳ quái hỏi.
Vốn hắn cho là cường giả Hoàng cảnh chẳng qua chỉ là lực lượng gia tăng, đạt tới đẳng cấp nhất định mà thôi. Xem ra cũng không phải là như vậy.
- Đúng vậy, muốn đạt tới cường giả Hoàng cảnh, đầu tiên phải thai nghén ra thế giới, sáng chế ra giới thạch. Chỉ có giới thạch mới có thể dung hợp cùng với Hoàn Vũ Thần giới mà không chịu chèn ép, mới coi như là có cơ hội đánh vào Hoàng cảnh. Đương nhiên, người có thể thành công tỷ lệ cũng rất thấp, nghe nói không vượt qua một thành!
Chí Hào tướng quân không lên tiếng, dường như Bích Nhi tiểu thư đối với việc làm thế nào mới có thể tấn cấp Hoàng cảnh lại biết rất rõ. Nàng nhẹ giọng giải thích rõ.
Nàng thân là đệ tử của Hỏa Thần tông, trong tông môn có giới thiệu cặn kẽ về việc tấn cấp Hoàng cảnh.
- Thai nghén một giới? Giới thạch...
Nhiếp Vân nhíu mày lại, càng ngày càng hồ đồ.
Bất quá, hắn cũng biết bây giờ không phải là lúc nên hỏi cái này. Dù sao hắn cũng vẫn còn cách thực lực Hoàng cảnh còn một khoảng cách rất lớn. Dù có hỏi thăm nhiều hơn nữa cũng là vô ích, lúc này hắn che giấu tạp niệm, cũng không có hỏi vấn đề này nữa mà ngẩng đầu nhìn về phía Chí Hào tướng quân, nói:
- Trận pháp này có thể phá giải hoặc là đi vòng qua được không?
Nếu là trận pháp mà cường giả Hoàng cảnh bố trí, như vậy nhất định không thể nào tùy tiện ở trong này. Trước đó bọn họ không có xúc động, không có nghĩa là không có cách nào xúc động tới nó. Rất có thể tiến vào sâu hơn nó sẽ tự động mở ra.
Ngay cả Chí Hào tướng quân cũng kiêng kỵ như vậy, nếu thực sự bị kẹt trong đó, nhất định phiền toái sẽ không nhỏ.
Nếu có thể trước khi trận pháp này mở ra phá hỏng nó, hoặc là đi vòng qua, đương nhiên là tốt nhất.
- Đi vòng qua nhất định không được. Nếu là phá giải nói, đến lúc đó có thể thử một chút... Bất quá ta cũng không có nắm chắc quá lớn!
Chí Hào tướng quân hít sâu một hơi, lông mày nhướng lên, nhìn chằm chằm vào trong trong sơn động.
Đứng tại chỗ nhìn một hồi, đột nhiên hắn búng ngón tay ra một cái, một đạo kình khí bắn ra ngoài. Đánh vào trên tảng đá cách đó không xa, trong nháy mắt nham thạch to lớn đã bị chẻ thành từng cái cột lớn cao cỡ một người, ước chừng có hơn ba mươi cái.
- Trước hết tiên phải nhìn rõ trận pháp thì mới có thể phá giải được!
Sauk hi làm xong những chuyện này, sắc mặt Chí Hào tướng quân càng thêm ngưng trọng, bàn tay lăng không chộp ra một trảo, một cây cột đá đã bay tới. Nhẹ nhàng đẩy một cái, bay thẳng vào sâu trong sơn động.
- Rơi!
Quát nhẹ một tiếng, cột đá nhoáng một cái đã rơi xuống, cắm thẳng vào một xó xỉnh ở trong sơn động.
Cứ như vậy, tốc độ ra tay của Chí Hào tướng quân rất nhanh, chỉ trong chốc lát hơn ba mươi cái cột đá đã rơi toàn bộ vào bên trong động, phân tán ra các ngõ ngách.
- Phù.
Bố trí xong hơn ba mươi cái cột đá, Chí Hào tướng quân thở ra một hơi, sắc mặt không những không có buông lỏng mà ngược lại còn trở nên càng thêm ngưng trọng.
Nhiếp Vân ở bên cạnh nhìn vào, chỉ thấy trên trán hắn đã có một tầng mồ hôi dày đặc tiết ra.
Thực lực đạt tới loại cảnh giới này như hắn cũng đã trở nên vạn độc bất xâm, bách tà bất nhập., Đừng nói là cường giả Hoàng cảnh, có thể khiến cho Chí Hào tướng quân đổ ra nhiều mồ hôi như vậy cũng đủ để chứng minh vừa rồi đối phương đã tiêu hao lớn như thế nào.
Xem ra những cột đá này cũng không phải là nói đặt là đặt, nhất định trong đó có dính dáng tới không ít thứ.
Đúng như Nhiếp Vân đoán vậy, Chí Hào tướng quân cũng không có tiếp tục động thủ, mà là nghỉ ngơi tại chỗ trong mấy chục hô hấp. Sua đó mới mở mắt ra lần nữa.
- Đi!
Khẽ hô một tiếng, cắn nát ngón tay giữa, Chí Hào tướng quân bắn ra một giọt máu tươi trong ngón tay về phía trước.
Giọt máu tươi này bắn ra tia sáng chói mắt trên không trung, giống như một khối thủy tinh vậy. Không cần đến gần thì Nhiếp Vâncũng đã có thể cảm nhận được bên trong giọt máu tươi này có ẩn chứa lực lượng đáng sợ.
Bên trong máu tươi dười như có áp súc một chút lực lượng có thể áp súc thời không. Có thể đoán ra được, nếu như đem giọt máu này ném vào trong Hỗn Độn đại dương, tam đại Chí Tôn vực tất sẽ không chịu nổi mà trực tiếp sụp đổ!
Một giọt máu cũng đã đáng sợ như thế, không hổ là cường giả Hoàng cảnh, thực lực mạnh mẽ khiến cho người ta không có cách nào tưởng tượng nổi.
Máu tươi đang bay về phía trước thì đột ngột tất cả cột đá ở khắp nơi dường như đã bị vô số lực lượng dẫn dắt, không có biện pháp nhúc nhích nữa.
Trên mặt Chí Hào tướng quân tràn ngập vẻ ngưng trọng, hai tay liên tục đánh ra mấy đạo pháp ấn, điểm qua về phía trước.
Ầm Ầm!
Một tiếng nổ ầm vang lên, máu tươi nhất thời tỏa ra vạn đạo ánh sáng. Một đạo lực lượng đặc thù chiếu sáng cả sơn động bừng sáng, tất cả cột đá xếp hàng lúc trước giống như đồng thời bành trướng, giống như đã bị cái gì đó chèn ép, chui thẳng vào trong mặt đất. Trong nháy mắt đã biến mất không còn tung tích.
Tí tách tí tách!
Cột đá cắm xuống đất, khí lưu trên không trung lập tức kích động một trận. Giống như là động đất vậy, khiến cho mọi người lắc lư mấy cái, bất quá mọi thứ lại nhanh chóng khôi phục lại như cũ.
- Ồ? Dường như không có xảy ra biến hóa gì a...
Mọi người lần nữa nhìn về phía trước mắt, toàn bộ đều có chút mê hoặc. Chỉ thấy sơn động trước mắt so với mới vừa rồi cũng không có gì khác nhau. Cột đá không có xuống mặt đất mà song song cùng với mặt đất, màu sắc không kém nhiều. Nếu như không nhìn kỹ, có lẽ cũng không nhìn ra được cái gì, máu tươi cũng tiêu tán trên không trung, không tìm được dấu vết nữa.