Vô Tận Đan Điền
Chương 2746: Đế Huyền (1)
- Ồ? Chẳng lẽ người phi thăng còn có những cấp bậc khác hay sao?
Đối với từ người phi thăng này Nhiếp Vân cũng không bài xích. Sau khi hắn biết Hoàn Vũ Thần Giới này mênh mông vĩ đại cho nên cũng đã biết, bằng vào thực lực như vậy của bọn họ đi tới nơi này cũng không khác gì ban đầu từ Phù Thiên đại lục tiến vào linh giới cả.
- Cũng không phải là có cấp bậc khác, trước đó không phải ta đã nói với ngươi tới Vô Biên vệ hay sao?
Quán Lăng cười nói:
Đây là quy củ của người tiểu thế giới tới đây quyết định ra. Chỉ có sáu cấp bậc, cũng chính là cái gọi là nhất tinh, nhị tinh, tam tinh... Mãi cho đến lục linh! Vô Biên vệ lục tinh trên cơ bản đều là cao thủ Hoàng cảnh viên mãn, chỉ cần cường giả Đại Đế không ra tay, trên cơ bản không ai có thể địch được bọn họ.
- Vô Biên vệ lục tinh...
Nhiếp Vân gật đầu, lại lần nữa đem chuyện này ghi nhớ vào trong lòng.
- Chỉ cần gia nhập vào Vô Biên vệ thì sẽ được nhận một huy chương, Vô Biên công hội cũng sẽ có ghi chép lại. Cấp bậc càng cao, đãi ngộ hưởng thụ cũng càng cao, đương nhiên cũng sẽ được tôn trọng nhiều hơn! Dĩ nhiên, cũng không phải Vô Biên vệ dễ gia nhập như vậy, thực lực kém cỏi nhất sợ rằng cũng cần thực lực Vương cảnh!
Nói tới Vương cảnh, trong mắt Quán Lăng hiện lên vẻ hâm mộ.
Mặc dù hắn ở trong Thanh Sơn bộ này được gọi là đệ nhất cao thủ. Thế nhưng thực lực chân chính cũng chỉ là Bán bộ Phong vương mà thôi. Cách Vương cảnh chân chính vẫn còn có một khoảng cách rất lớn.
- Kém cỏi nhất cũng phải có thực lực Vương cảnh sao?
Nhiếp Vân chậc lưỡi.
Cường giả Phong vương ở trong Hỗn Độn đại dương là người mạnh nhất. Thế nhưng đến nơi này chỉ có thể chạm tới ngưỡng cửa gia nhập Vô Biên vệ, thế lực này quả thực là đáng sợ.
- Gia gia, nghe nói có khách tới? Ở đâu? Để cho con gặp một chút.
Nhiếp Vân cảm khái một câu, đang muốn tiếp tục hỏi thăm chuyện của Hoàn Vũ Thần Giới thì đã nghe được một đạo thanh âm vang dội truyền vào trong phòng. Ngay sau đó có một tiếng két vang lên, một bóng người đã từ bên ngoài sải bước đi vào trong.
Là một cô nương, bộ dáng ước chừng mười bảy, tám tuổi, đôi mắt to như nước trong veo. Lúc vừa mới tiến vào phong thì hai mắt đã rơi vào trên người hai huynh đệ Nhiếp Vân, Nhiếp Đồng.
- Các ngươi chính là khách nhân mới tới sao?
Nữ tử này mỉm cười một tiếng, nói:
- Ta tên là Uyển nhi, tham kiến nhị vị!
- Ha ha, tham kiến Uyển nhi cô nương!
Thấy nữ tử tự nhiên hào phóng, không có chút làm bộ nào, Nhiếp Vân âm thầm gật đầu, lại cười trả lời với nàng một câu.
Thực lực của nữ tử này so với những đứa trẻ trước đó hắn nhìn thấy còn mạnh hơn một ít, bất quá, cũng chỉ có bán bộ Chúa Tể mà thôi. Cách Chúa Tể chân chính vẫn còn kém một đoạn.
- Một nữ hài tử tùy tiện xông loạn như vậy còn ra thể thống gì chứ?
Tộc trưởng quát tháo một câu, mặc dù giọng nói rất là nghiêm túc thế nhưng trên mặt lại mang theo vẻ cưng chiều. Xem ra đối với tôn nữ này hắn hết sức sủng ái.
- Nữ tử tùy tiện thì thế nào chứ? Nam nữ ngang hàng, hay là gia gia cảm thấy nữ nhân không bằng nam nhân?
Uyển nhi lè lưỡi, vẻ mặt có chút không phục.
- Nữ nhân giúp chồng dạy con, sinh con đẻ cái, ai giống như con cả ngày đánh đánh giết giết, không giống bộ dáng của nữ nhân, đến lúc đó để xem ai dám lấy con?
Tộc trưởng hừ lạnh nói.
- Giúp chồng dạy con, con không cần lập gia đình a. Con sẽ giống như Đế Huyền, sẽ trở thành cường giả nổi bật nhất trong thế giới này!
Uyển nhi phản bác.
- Tộc trưởng, nếu không còn chuyện gì, ta và đệ đệ xin phép đi nghỉ ngơi trước!
Thấy tổ tôn hai người cãi vã, càng ngày càng có chút kịch liệt. Nhiếp Vân cảm thấy có chút lúng túng cho nên khẽ cười, lại ôm quyền nói một câu.
Chuyện nên biết hắn cũngđã biết, thứ không biết thì đối phương cũng không biết. So với việc lãng phí thì giờ còn không bằng đi tìm một chỗ hiệp trợ Nhiếp Đồng, làm cho đệ đệ hắn sớm ngày đột phá.
- Được rồi. Quán Lăng, ngươi mang nhị vị đi tới chỗ ở của bọn họ đi.
Tộc trưởng gật đầu nói.
- Vâng, mời nhị vị đi theo ta, vừa vặn bên kia có một phòng trống, còn chưa có ai ở...
Quán Lăng tươi cười dẫn đường, hai người Nhiếp Vân theo sát phía sau hắn đi ra ngoài.
- Gia gia. Hai người này là ai? Sao ca ca lại khách khí như vậy chứ?
Thấy hai người rời đi, Uyển nhi nháy mắt, nhìn về phía gia gia rồi hỏi.
Gia gia nàng là tộc trưởng của Thanh Sơn bộ, người người đều nghe theo mệnh lệnh của gia gia. Nàng chưa từng thấy qua gia gia khách khí đối với người nào như vậy.
- Bọn họ là người phi thăng từ tiểu thế giới tới!
Tộc trưởng nói.
- Người phi thăng? Con còn tưởng rằng là đại nhân vật gì, hóa ra là hai tên thổ dân.
Uyển nhi khoát tay, vẻ mặt có chút không quan tâm.
- Không nên nói như vậy, những người phi thăng này ở trong mắt chúng ta rất thấp. Thế trên thực tế ở trong thế giới của bọn họ, bọn họ cũng là nhân vật đứng trên đỉnh phong. Một khi đến Hoàn Vũ Thần Giới, chỉ cần thích ứng với không gian chèn ép nơi này. Khi đó tu vi rất dễ đột nhiên tăng mạnh... Cho nên, loại người như vậy phải lui tới cho tốt, ngàn vạn lần không thể đắc tội!
Vẻ mặt Tộc trưởng ngưng trọng nói.
- Ngừng. Cho dù thực lực có thể gia tăng, thế nhưng không biết là chuyện bao nhiêu vạn năm sau a. Bây giờ cũng không cần thiết phải khách khí như vậy a!
Uyển nhi có chút tùy ý.
- Như vậy con lại sai lầm rồi, hai người kia, lúc tiến vào Thanh Sơn bộ rất đúng mực, trong mắt không có một chút hốt hoảng nào. Nhìn bộ dáng của bọn họ đúng là không hiểu nhiều đối với Hoàn Vũ thế giới. Chắc là mới vừa tới không lâu. Trong thời gian ngắn như vậy đã hoàn toàn thích ứng với quy tắc trong thế giới mới. Lại còn có can đảm như vậy, sợ rằng thực lực sẽ không thấp!
Tộc trưởng nói.
- Thực lực không thấp? Thật hay giả vậy? Con nhìn tuổi tác của bọn họ cũng không lớn, có thể có được thực lực gì chứ? Không phải gia gia suy nghĩ đó chứ?
Uyển nhi bĩu môi một cái, nói ngoài miệng thi ung dung, thế nhưng đôi mắt to trong lại nhìn về phía phương hướng hai người Nhiếp Vân rời đi. Trong lòng không khỏi sinh ra vẻ nghi hoặc.
Hai người này... Không phải thực sự sẽ là cao thủ đó chứ?
Muốn quả thực là như thế, vậy cũng tốt... Hắc hắc!
Chậm rãi nhếch miệng. Ai cũng không biết rốt cuộc trong lòng nàng đang có chủ ý gì.......
- Mới vừa rồi lời mà Uyển nhi tiểu thư kia nói... Không biết là có ý gì?
Đi theo sau lưng Quán Lăng, Nhiếp Vân hỏi.
Đối với từ người phi thăng này Nhiếp Vân cũng không bài xích. Sau khi hắn biết Hoàn Vũ Thần Giới này mênh mông vĩ đại cho nên cũng đã biết, bằng vào thực lực như vậy của bọn họ đi tới nơi này cũng không khác gì ban đầu từ Phù Thiên đại lục tiến vào linh giới cả.
- Cũng không phải là có cấp bậc khác, trước đó không phải ta đã nói với ngươi tới Vô Biên vệ hay sao?
Quán Lăng cười nói:
Đây là quy củ của người tiểu thế giới tới đây quyết định ra. Chỉ có sáu cấp bậc, cũng chính là cái gọi là nhất tinh, nhị tinh, tam tinh... Mãi cho đến lục linh! Vô Biên vệ lục tinh trên cơ bản đều là cao thủ Hoàng cảnh viên mãn, chỉ cần cường giả Đại Đế không ra tay, trên cơ bản không ai có thể địch được bọn họ.
- Vô Biên vệ lục tinh...
Nhiếp Vân gật đầu, lại lần nữa đem chuyện này ghi nhớ vào trong lòng.
- Chỉ cần gia nhập vào Vô Biên vệ thì sẽ được nhận một huy chương, Vô Biên công hội cũng sẽ có ghi chép lại. Cấp bậc càng cao, đãi ngộ hưởng thụ cũng càng cao, đương nhiên cũng sẽ được tôn trọng nhiều hơn! Dĩ nhiên, cũng không phải Vô Biên vệ dễ gia nhập như vậy, thực lực kém cỏi nhất sợ rằng cũng cần thực lực Vương cảnh!
Nói tới Vương cảnh, trong mắt Quán Lăng hiện lên vẻ hâm mộ.
Mặc dù hắn ở trong Thanh Sơn bộ này được gọi là đệ nhất cao thủ. Thế nhưng thực lực chân chính cũng chỉ là Bán bộ Phong vương mà thôi. Cách Vương cảnh chân chính vẫn còn có một khoảng cách rất lớn.
- Kém cỏi nhất cũng phải có thực lực Vương cảnh sao?
Nhiếp Vân chậc lưỡi.
Cường giả Phong vương ở trong Hỗn Độn đại dương là người mạnh nhất. Thế nhưng đến nơi này chỉ có thể chạm tới ngưỡng cửa gia nhập Vô Biên vệ, thế lực này quả thực là đáng sợ.
- Gia gia, nghe nói có khách tới? Ở đâu? Để cho con gặp một chút.
Nhiếp Vân cảm khái một câu, đang muốn tiếp tục hỏi thăm chuyện của Hoàn Vũ Thần Giới thì đã nghe được một đạo thanh âm vang dội truyền vào trong phòng. Ngay sau đó có một tiếng két vang lên, một bóng người đã từ bên ngoài sải bước đi vào trong.
Là một cô nương, bộ dáng ước chừng mười bảy, tám tuổi, đôi mắt to như nước trong veo. Lúc vừa mới tiến vào phong thì hai mắt đã rơi vào trên người hai huynh đệ Nhiếp Vân, Nhiếp Đồng.
- Các ngươi chính là khách nhân mới tới sao?
Nữ tử này mỉm cười một tiếng, nói:
- Ta tên là Uyển nhi, tham kiến nhị vị!
- Ha ha, tham kiến Uyển nhi cô nương!
Thấy nữ tử tự nhiên hào phóng, không có chút làm bộ nào, Nhiếp Vân âm thầm gật đầu, lại cười trả lời với nàng một câu.
Thực lực của nữ tử này so với những đứa trẻ trước đó hắn nhìn thấy còn mạnh hơn một ít, bất quá, cũng chỉ có bán bộ Chúa Tể mà thôi. Cách Chúa Tể chân chính vẫn còn kém một đoạn.
- Một nữ hài tử tùy tiện xông loạn như vậy còn ra thể thống gì chứ?
Tộc trưởng quát tháo một câu, mặc dù giọng nói rất là nghiêm túc thế nhưng trên mặt lại mang theo vẻ cưng chiều. Xem ra đối với tôn nữ này hắn hết sức sủng ái.
- Nữ tử tùy tiện thì thế nào chứ? Nam nữ ngang hàng, hay là gia gia cảm thấy nữ nhân không bằng nam nhân?
Uyển nhi lè lưỡi, vẻ mặt có chút không phục.
- Nữ nhân giúp chồng dạy con, sinh con đẻ cái, ai giống như con cả ngày đánh đánh giết giết, không giống bộ dáng của nữ nhân, đến lúc đó để xem ai dám lấy con?
Tộc trưởng hừ lạnh nói.
- Giúp chồng dạy con, con không cần lập gia đình a. Con sẽ giống như Đế Huyền, sẽ trở thành cường giả nổi bật nhất trong thế giới này!
Uyển nhi phản bác.
- Tộc trưởng, nếu không còn chuyện gì, ta và đệ đệ xin phép đi nghỉ ngơi trước!
Thấy tổ tôn hai người cãi vã, càng ngày càng có chút kịch liệt. Nhiếp Vân cảm thấy có chút lúng túng cho nên khẽ cười, lại ôm quyền nói một câu.
Chuyện nên biết hắn cũngđã biết, thứ không biết thì đối phương cũng không biết. So với việc lãng phí thì giờ còn không bằng đi tìm một chỗ hiệp trợ Nhiếp Đồng, làm cho đệ đệ hắn sớm ngày đột phá.
- Được rồi. Quán Lăng, ngươi mang nhị vị đi tới chỗ ở của bọn họ đi.
Tộc trưởng gật đầu nói.
- Vâng, mời nhị vị đi theo ta, vừa vặn bên kia có một phòng trống, còn chưa có ai ở...
Quán Lăng tươi cười dẫn đường, hai người Nhiếp Vân theo sát phía sau hắn đi ra ngoài.
- Gia gia. Hai người này là ai? Sao ca ca lại khách khí như vậy chứ?
Thấy hai người rời đi, Uyển nhi nháy mắt, nhìn về phía gia gia rồi hỏi.
Gia gia nàng là tộc trưởng của Thanh Sơn bộ, người người đều nghe theo mệnh lệnh của gia gia. Nàng chưa từng thấy qua gia gia khách khí đối với người nào như vậy.
- Bọn họ là người phi thăng từ tiểu thế giới tới!
Tộc trưởng nói.
- Người phi thăng? Con còn tưởng rằng là đại nhân vật gì, hóa ra là hai tên thổ dân.
Uyển nhi khoát tay, vẻ mặt có chút không quan tâm.
- Không nên nói như vậy, những người phi thăng này ở trong mắt chúng ta rất thấp. Thế trên thực tế ở trong thế giới của bọn họ, bọn họ cũng là nhân vật đứng trên đỉnh phong. Một khi đến Hoàn Vũ Thần Giới, chỉ cần thích ứng với không gian chèn ép nơi này. Khi đó tu vi rất dễ đột nhiên tăng mạnh... Cho nên, loại người như vậy phải lui tới cho tốt, ngàn vạn lần không thể đắc tội!
Vẻ mặt Tộc trưởng ngưng trọng nói.
- Ngừng. Cho dù thực lực có thể gia tăng, thế nhưng không biết là chuyện bao nhiêu vạn năm sau a. Bây giờ cũng không cần thiết phải khách khí như vậy a!
Uyển nhi có chút tùy ý.
- Như vậy con lại sai lầm rồi, hai người kia, lúc tiến vào Thanh Sơn bộ rất đúng mực, trong mắt không có một chút hốt hoảng nào. Nhìn bộ dáng của bọn họ đúng là không hiểu nhiều đối với Hoàn Vũ thế giới. Chắc là mới vừa tới không lâu. Trong thời gian ngắn như vậy đã hoàn toàn thích ứng với quy tắc trong thế giới mới. Lại còn có can đảm như vậy, sợ rằng thực lực sẽ không thấp!
Tộc trưởng nói.
- Thực lực không thấp? Thật hay giả vậy? Con nhìn tuổi tác của bọn họ cũng không lớn, có thể có được thực lực gì chứ? Không phải gia gia suy nghĩ đó chứ?
Uyển nhi bĩu môi một cái, nói ngoài miệng thi ung dung, thế nhưng đôi mắt to trong lại nhìn về phía phương hướng hai người Nhiếp Vân rời đi. Trong lòng không khỏi sinh ra vẻ nghi hoặc.
Hai người này... Không phải thực sự sẽ là cao thủ đó chứ?
Muốn quả thực là như thế, vậy cũng tốt... Hắc hắc!
Chậm rãi nhếch miệng. Ai cũng không biết rốt cuộc trong lòng nàng đang có chủ ý gì.......
- Mới vừa rồi lời mà Uyển nhi tiểu thư kia nói... Không biết là có ý gì?
Đi theo sau lưng Quán Lăng, Nhiếp Vân hỏi.