Vô Tận Đan Điền
Chương 2736: Khuynh Thành, làm thê tử của ta được không? (2)
Nhiều năm như vậy mà không được gặp người mình nhung nhớ. Cho dù có tu luyện làm động lực, sợ rằng vẫn sẽ cảm thấy trống trải, cảm thấy thời gian dài vô tận.
- Nhất định ngươi đã có chuyện quan trọng hơn cần phải đi làm... Lại nói, không ngừng tu luyện cũng có thể quên đi thời gian a!
Lạc Khuynh Thành mỉm cười, nói một tiếng, đôi mắt xinh đẹp sáng chói giống như ngôi sao trên trời.
Nghe thấy lời này của nàng, trong lòng Nhiếp Vân cảm thấy đau xót.
Nữ tử này từ Khí Hải đại lục đã đi theo sau lưng hắn. Cùng nhau đi tới đây, vẫn luôn ở sau lưng hắn, lặng lẽ trợ giúp hắn. Cũng chưa bao giờ yêu cầu qua một thứ gì, dù là trong lòng mang theo nhớ nhung vô cùng vô tận, thế nhưng vẫn không nói bất kỳ lời nào.
Chỉ riêng phần tình nghĩa này cũng đã hoàn toàn hòa tan trái tim của hắn.
Biết cảm tình giữa hắn và Đạm Đài Lăng Nguyệt, nữ tử này không cầu có vị trí gì. Chỉ muốn có thể đứng gần nhìn hắn. Kết quả, yêu cầu đơn giản như vậy... Mà trong thời gian ngắn hắn cũng không thể thực hiện được!
- Có phải ngươi sắp phải đi xa hay không?
Thấy trong ánh mắt của Nhiếp Vân mang theo vẻ phức tạp, dường như Lạc Khuynh Thành cũng đã đoán ra được cái gì đó, thân thể mềm mại của nàng không ngừng run rẩy.
Hắn... Có phải hắn sẽ lại rời khỏi. Giống như ban đầu rời khỏi Thiên Địa lục đạo hay không?
Mặc dù không biết Nhiếp Vân muốn đi làm cái gì, thế nhưng không biết hai người đã ở chung bao nhiêu vạn năm. Cho nên đối với tâm tư của hắn Lạc Khuynh Thành biết rất rõ. Lần trước rời khỏi Thiên Địa lục đạo đi tới Hỗn Độn đại dương không biết ra sao hắn cũng có loại vẻ mặt này.
Hôm nay lại xuất hiện một lần nữa, nhất định đối phương sẽ lại rời khỏi nơi này.
- Ngươi tới cáo biệt với ta sao? Chỗ đó có nguy hiểm hay không?
Hốc mắt của Lạc Khuynh Thành đỏ lên, nhào vào trong ngực của Nhiếp Vân, trong lòng tràn ngập vẻ không nỡ và lo lắng.
- Ta không để cho ngươi đi nữa... Nếu như ngươi muốn đi, mang theo ta đi có được không?
- Nàng không thể đi...
Nhiếp Vân lắc đầu.
Bây giờ mặc dù Lạc Khuynh Thành đã có thực lực bán bộ Chúa Tể đỉnh phong. Thế nhưng ở dị tộc, nàng ngay cả binh lính bình thường cũng không bằng. Đừng nói là nàng, cho dù là Chúa Tể tiến vào trong đó sợ rằng cũng sẽ nguy hiểm vô cùng!
Hắn không muốn nữ tử này xuất hiện bất kỳ vấn đề gì.
- Ta có yêu cầu, ta muốn đi cùng với ngươi, cho dù có chết thì ta cũng sẽ không hối tiếc!
Lạc Khuynh Thành nói, thanh âm mang theo vẻ kiên định trước nay chưa từng có.
Lần trước để cho hắn rời đi, nàng ở trong Thiên Địa lục đạo lo lắng vô cùng. Lần này sẽ không xuất hiện tình huống như vậy nữa. Cho dù có chết thì cũng phải đi cùng một chỗ.
- Đừng có gấp, kỳ thực ta đến tìm nàng, là... Có một việc muốn cầu nàng.
Thấy bộ dáng này của nàng, Nhiếp Vân lắc đầu một cái, sau đó lại thở dài một tiếng rồi nói.
- Ta biết ngươi muốn cầu ta chăm sóc cho thân nhân của ngươi đúng không? Ngươi không muốn để cho ta cùng đi với ngươi đúng không? Lần trước ta đồng ý với ngươi rồi, lần này ta sẽ không nghe, cũng sẽ không đồng ý...
Lạc Khuynh Thành ôm chặt lấy thiếu niên ở trước mặt, dường như sợ hắn đột nhiên rời đi vậy.
- Không phải ta cầu nàng chiếu cố cho thân nhân của ta, mà là cầu nàng...
Nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc đen nhánh, trơn mượt của nữ tử trong ngực, Nhiếp Vân dừng lại một chút, trên mặt hiện lên nụ cười nhàn nhạt:
- Mà là cầu nàng... Làm thê tử của ta! Không biết... Nàng có nguyện ý hay không?
- Làm thê tử của ngươi?
Lạc Khuynh Thành sửng sốt một chút, thân thể mềm mại khẽ run rẩy, nước mắt trong nháy mắt chảy xuống, rốt cuộc đã không thể áp chế được nữa.
- Ca ca, đám người Hỗn Độn vương đi vào từ chỗ này.
Trước chiến trường đã vỡ nát, Nhiếp Đồng chỉ tay về phía phong ấn trước mắt, bàn tay run lên, lấy ra hai khỏa ngọc phù ẩn chứa dấu vết đặc thù:
- Đệ lo lắng sau khi ca ca tỉnh lại nhất định sẽ đi theo mọi người, cho nên đệ đã chuẩn bị trước hai khỏa ngọc phù. Một khi sử dụng cái này, phong ấn cũng sẽ không thể ngăn cản được chúng ta, chúng ta có thể ung dung đi qua bên kia.
- Chỉ có đệ hiểu ta, chúng ta đi thôi!
Thấy đệ đệ đã chuẩn bị xong mọi thứ từ trước, Nhiếp Vân nở nụ cười, đưa tay nhận lấy ngọc phù, sau đó lại đi tới bên cạnh phong ấn.
Chiến trường lúc này trải qua ba tháng đã bắt đầu khôi phục. Trừ những Pháp tắc không bạch khu kia, những nơi khác đã lần nữa tràn ngập Hỗn Độn khí, nhìn dáng vẻ khí lưu cuồn cuộn này, muốn lần nữa có một thế giới mới sinh ra đời cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Về phần phong ấn trước mắt, quả nhiên đã được gia cố lần nữa, nhìn dáng dấp của nó dường như không chỉ có Đạm Đài Lăng Nguyệt xuất thủ. Tất cả cường giả bên Hỗn Độn đại dương đều vận dụng tất cả lực lượng của mình. Vì vậy phong ấn lúc này so với lúc A Dục Vương thiêu đốt linh hồn trước đó còn kiên cố hơn. Cho dù hắn có thể vận dụng lực lượng thì cũng không có cách nào phá vỡ được nó. Chứ đừng nói là hiện tại không có cách nào vận dụng được lực lượng.
- Vì phòng ngừa chúng ta bị dị tộc bắt lại, cho nên ngọc phù này chẳng qua là thứ có tính duy nhất, chỉ cần thông qua phong ấn thì sẽ tự động bị hủy diệt, cho nên... Sau khi chúng ta đi qua đó, nếu như muốn trở lại, sẽ rất khó khăn.
Thấy ca ca cầm ngọc phù đứng ở trước phong ấn suy tư. Dường như đang cảm giác cái gì đó, Nhiếp Đồng lập tức giải thích.
- Làm như vậy là tốt nhất!
Nhiếp Vân khẽ gật đầu.
Ngọc phù này chắc hẳn là do Đạm Đài Lăng Nguyệt luyện chế, phía trên ẩn chứa khí tức của nàng. Lại có hô ứng với phong ấn trước mắt, có thể để cho hắn tùy ý tiến vào trong đó mà không bị trở ngại à công kích. Thế nhưng loại lực lượng này lại là loại lực lượng tiêu hao, chỉ cần đi qua phong ấn, như vậy lực lượng sẽ lập tức hoàn toàn biến mất. Khi đó ngọc phù cũng sẽ không còn tác dụng, hóa thành bụi phấn.
Xem ra đám người Đạm Đài Lăng Nguyệt suy tính rất chu toàn, tình huống bên dị tộc không biết như thế nào. Vạn nhất vừa mới tiến vào trong đó đã bị bắt. Như vậy ngọc phù qua lại giữ đôi bên rất có thể sẽ rơi vào trong tay đối phương. Như vậy đồng nghĩa với việc mang đến tai nạn vô cùng cho Hỗn Độn đại dương. Vì vậy sử dụng loại ngọc phù chỉ có tác dụng một lần này, cho dù người đi qua địa bàn đối phương sẽ có nguy hiểm rất lớn, thế nhưng lại có thể bảo đảm sự an toàn của Hỗn Độn đại dương trong thời gian ngắn, chuyện này cũng coi như không tệ.
- Nhất định ngươi đã có chuyện quan trọng hơn cần phải đi làm... Lại nói, không ngừng tu luyện cũng có thể quên đi thời gian a!
Lạc Khuynh Thành mỉm cười, nói một tiếng, đôi mắt xinh đẹp sáng chói giống như ngôi sao trên trời.
Nghe thấy lời này của nàng, trong lòng Nhiếp Vân cảm thấy đau xót.
Nữ tử này từ Khí Hải đại lục đã đi theo sau lưng hắn. Cùng nhau đi tới đây, vẫn luôn ở sau lưng hắn, lặng lẽ trợ giúp hắn. Cũng chưa bao giờ yêu cầu qua một thứ gì, dù là trong lòng mang theo nhớ nhung vô cùng vô tận, thế nhưng vẫn không nói bất kỳ lời nào.
Chỉ riêng phần tình nghĩa này cũng đã hoàn toàn hòa tan trái tim của hắn.
Biết cảm tình giữa hắn và Đạm Đài Lăng Nguyệt, nữ tử này không cầu có vị trí gì. Chỉ muốn có thể đứng gần nhìn hắn. Kết quả, yêu cầu đơn giản như vậy... Mà trong thời gian ngắn hắn cũng không thể thực hiện được!
- Có phải ngươi sắp phải đi xa hay không?
Thấy trong ánh mắt của Nhiếp Vân mang theo vẻ phức tạp, dường như Lạc Khuynh Thành cũng đã đoán ra được cái gì đó, thân thể mềm mại của nàng không ngừng run rẩy.
Hắn... Có phải hắn sẽ lại rời khỏi. Giống như ban đầu rời khỏi Thiên Địa lục đạo hay không?
Mặc dù không biết Nhiếp Vân muốn đi làm cái gì, thế nhưng không biết hai người đã ở chung bao nhiêu vạn năm. Cho nên đối với tâm tư của hắn Lạc Khuynh Thành biết rất rõ. Lần trước rời khỏi Thiên Địa lục đạo đi tới Hỗn Độn đại dương không biết ra sao hắn cũng có loại vẻ mặt này.
Hôm nay lại xuất hiện một lần nữa, nhất định đối phương sẽ lại rời khỏi nơi này.
- Ngươi tới cáo biệt với ta sao? Chỗ đó có nguy hiểm hay không?
Hốc mắt của Lạc Khuynh Thành đỏ lên, nhào vào trong ngực của Nhiếp Vân, trong lòng tràn ngập vẻ không nỡ và lo lắng.
- Ta không để cho ngươi đi nữa... Nếu như ngươi muốn đi, mang theo ta đi có được không?
- Nàng không thể đi...
Nhiếp Vân lắc đầu.
Bây giờ mặc dù Lạc Khuynh Thành đã có thực lực bán bộ Chúa Tể đỉnh phong. Thế nhưng ở dị tộc, nàng ngay cả binh lính bình thường cũng không bằng. Đừng nói là nàng, cho dù là Chúa Tể tiến vào trong đó sợ rằng cũng sẽ nguy hiểm vô cùng!
Hắn không muốn nữ tử này xuất hiện bất kỳ vấn đề gì.
- Ta có yêu cầu, ta muốn đi cùng với ngươi, cho dù có chết thì ta cũng sẽ không hối tiếc!
Lạc Khuynh Thành nói, thanh âm mang theo vẻ kiên định trước nay chưa từng có.
Lần trước để cho hắn rời đi, nàng ở trong Thiên Địa lục đạo lo lắng vô cùng. Lần này sẽ không xuất hiện tình huống như vậy nữa. Cho dù có chết thì cũng phải đi cùng một chỗ.
- Đừng có gấp, kỳ thực ta đến tìm nàng, là... Có một việc muốn cầu nàng.
Thấy bộ dáng này của nàng, Nhiếp Vân lắc đầu một cái, sau đó lại thở dài một tiếng rồi nói.
- Ta biết ngươi muốn cầu ta chăm sóc cho thân nhân của ngươi đúng không? Ngươi không muốn để cho ta cùng đi với ngươi đúng không? Lần trước ta đồng ý với ngươi rồi, lần này ta sẽ không nghe, cũng sẽ không đồng ý...
Lạc Khuynh Thành ôm chặt lấy thiếu niên ở trước mặt, dường như sợ hắn đột nhiên rời đi vậy.
- Không phải ta cầu nàng chiếu cố cho thân nhân của ta, mà là cầu nàng...
Nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc đen nhánh, trơn mượt của nữ tử trong ngực, Nhiếp Vân dừng lại một chút, trên mặt hiện lên nụ cười nhàn nhạt:
- Mà là cầu nàng... Làm thê tử của ta! Không biết... Nàng có nguyện ý hay không?
- Làm thê tử của ngươi?
Lạc Khuynh Thành sửng sốt một chút, thân thể mềm mại khẽ run rẩy, nước mắt trong nháy mắt chảy xuống, rốt cuộc đã không thể áp chế được nữa.
- Ca ca, đám người Hỗn Độn vương đi vào từ chỗ này.
Trước chiến trường đã vỡ nát, Nhiếp Đồng chỉ tay về phía phong ấn trước mắt, bàn tay run lên, lấy ra hai khỏa ngọc phù ẩn chứa dấu vết đặc thù:
- Đệ lo lắng sau khi ca ca tỉnh lại nhất định sẽ đi theo mọi người, cho nên đệ đã chuẩn bị trước hai khỏa ngọc phù. Một khi sử dụng cái này, phong ấn cũng sẽ không thể ngăn cản được chúng ta, chúng ta có thể ung dung đi qua bên kia.
- Chỉ có đệ hiểu ta, chúng ta đi thôi!
Thấy đệ đệ đã chuẩn bị xong mọi thứ từ trước, Nhiếp Vân nở nụ cười, đưa tay nhận lấy ngọc phù, sau đó lại đi tới bên cạnh phong ấn.
Chiến trường lúc này trải qua ba tháng đã bắt đầu khôi phục. Trừ những Pháp tắc không bạch khu kia, những nơi khác đã lần nữa tràn ngập Hỗn Độn khí, nhìn dáng vẻ khí lưu cuồn cuộn này, muốn lần nữa có một thế giới mới sinh ra đời cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Về phần phong ấn trước mắt, quả nhiên đã được gia cố lần nữa, nhìn dáng dấp của nó dường như không chỉ có Đạm Đài Lăng Nguyệt xuất thủ. Tất cả cường giả bên Hỗn Độn đại dương đều vận dụng tất cả lực lượng của mình. Vì vậy phong ấn lúc này so với lúc A Dục Vương thiêu đốt linh hồn trước đó còn kiên cố hơn. Cho dù hắn có thể vận dụng lực lượng thì cũng không có cách nào phá vỡ được nó. Chứ đừng nói là hiện tại không có cách nào vận dụng được lực lượng.
- Vì phòng ngừa chúng ta bị dị tộc bắt lại, cho nên ngọc phù này chẳng qua là thứ có tính duy nhất, chỉ cần thông qua phong ấn thì sẽ tự động bị hủy diệt, cho nên... Sau khi chúng ta đi qua đó, nếu như muốn trở lại, sẽ rất khó khăn.
Thấy ca ca cầm ngọc phù đứng ở trước phong ấn suy tư. Dường như đang cảm giác cái gì đó, Nhiếp Đồng lập tức giải thích.
- Làm như vậy là tốt nhất!
Nhiếp Vân khẽ gật đầu.
Ngọc phù này chắc hẳn là do Đạm Đài Lăng Nguyệt luyện chế, phía trên ẩn chứa khí tức của nàng. Lại có hô ứng với phong ấn trước mắt, có thể để cho hắn tùy ý tiến vào trong đó mà không bị trở ngại à công kích. Thế nhưng loại lực lượng này lại là loại lực lượng tiêu hao, chỉ cần đi qua phong ấn, như vậy lực lượng sẽ lập tức hoàn toàn biến mất. Khi đó ngọc phù cũng sẽ không còn tác dụng, hóa thành bụi phấn.
Xem ra đám người Đạm Đài Lăng Nguyệt suy tính rất chu toàn, tình huống bên dị tộc không biết như thế nào. Vạn nhất vừa mới tiến vào trong đó đã bị bắt. Như vậy ngọc phù qua lại giữ đôi bên rất có thể sẽ rơi vào trong tay đối phương. Như vậy đồng nghĩa với việc mang đến tai nạn vô cùng cho Hỗn Độn đại dương. Vì vậy sử dụng loại ngọc phù chỉ có tác dụng một lần này, cho dù người đi qua địa bàn đối phương sẽ có nguy hiểm rất lớn, thế nhưng lại có thể bảo đảm sự an toàn của Hỗn Độn đại dương trong thời gian ngắn, chuyện này cũng coi như không tệ.