Vô Tận Đan Điền
Chương 2695: Đạm Đài Lăng Nguyệt sống lại (thượng)
Đối với việc cứu chữa những dược liệu này, nếu như thực sự nói tới công lao, nhất định là Vân Phi lớn hơn hắn. Nếu không tìm được nguyên nhân bệnh, như vậy cho dù có thủ đoạn nhiều hơn nữa thì có ích lợi gì chứ?
- Vâng!
Bích Dao cung chủ gật đầu một cái.
Được Nhiếp Vân Chúa Tể tán dương, nàng cũng biết Vân Phi trước mắt này không đơn giản. Nàng cười một tiếng, lại nhìn về phía đối phương rồi nói:
- Vân Phi đại sư, Vô Lượng cung chúng ta hy vọng có thể mời ngươi làm Khách Khanh trưởng lão, không biết có được như nguyện hay không?
Bích Dao cung chủ cũng biết Nhiếp Vân chắc chắn sẽ không làm Khách Khanh trưởng lão của Vô Lượng cung các nàng. Cho nên trực tiếp mời vị thiếu niên trước mắt này.
- Ta... Đương nhiên là đồng ý rồi.
Sắc mặt của Vân Phi đỏ lên, thiếu chút nữa đã bị hạnh phúc tới đột ngột làm cho choáng váng.
Mục đích hắn tới Vô Lượng cung chính là vì vị trí Khách Khanh trưởng lão này, lúc này thấy mình được như nguyện, thân thể vì hưng phấn mà run rẩy, miệng nói:
- Đa tạ cung chủ! Đa tạ Chúa Tể tác thành!
- Sau này sẽ còn gặp lại!
Nhiếp Vân thét dài một tiếng, thân thể nhoáng một cái đã biến mất ở trước mặt mọi người.
- Đi rồi sao?
- Lần này là đi thật...
Nhìn đám mây trắng trên không trung, không thấy được thân ảnh của thiếu niên kia đâu nữa, trong lòng mọi người đều có chút cảm xúc khác biệt.
Mặc dù thời gian tiếp xúc với Nhiếp Vân Chúa Tể này không dài, thế nhưng vô luận là khí độ hay là thủ đoạn đều đã hoàn toàn thuyết phục bọn họ.
Khó trách trẻ tuổi như vậy mà đã có được thực lực như vậy. Lại còn để lại nhiều truyền thuyết như vậy, quả thực đúng là không đơn giản.
- Cũng không biết hắn... Sau này còn có thể trở lại thăm ta một chút... hay không.
Nhìn bầu trời, hốc mắt của Tinh Liên ửng đỏ, không biết trong lòng đang suy nghĩ cái gì.
- Đừng có suy nghĩ nữa, hắn có chuyện quan trọng hơn phải đi làm, không phải là người cùng thế giới với chúng ta, cơ hội sau này gặp mặt... Sợ rằng cũng sẽ không có nhiều lắm!
Thấy bộ dáng này của đệ tử, Bích Dao cung chủ khẽ thở dài một tiếng...................
Hỗn Độn đại dương cuồn cuộn không ngừng, Nhiếp Vân đứng ở trên cổ thuyền do Chân Huyết Vương quan biến thành, bắng thẳng về phía Hỗn Độn Chí Tôn Chi Địa mà bay đi.
Khải linh thảo tới tay, cũng là lúc cần phải trở về!
Toàn lực phi hành, không bao lâu hắn lại lần nữa trở lại Hỗn Độn Chí Tôn Chi Địa, trước mắt đã xuất hiện vòng xoáy đen nhánh trước kia.
Có kinh nghiệm lần trước tiến vào, lần thứ hai tiến vào này hắn không tốn phí nhiều thời gian là đã có thể tiến vào trong đó. Đi ngang qua viễn cổ Tạo Hóa Chi Môn cùng với Phù Không Kiều, hắn lại lần nữa đi tới Tứ tướng thế giới
- Ca ca, ca ca trở lại rồi sao? Đã lấy được Khải linh thảo rồi chứ?
Thấy ca ca xuất hiện, Nhiếp Đồng chợt đứng dậy, trong lòng có chút kinh ngạc.
Hắn biết bản tính của Bích Dao cung chủ, ban đầu đám người A Dục Vương cũng phải chịu thua nàng ta, thế nhưng lúc này ca ca hắn mới đi được bao lâu chứ? Chẳng lẽ đã thành công?
- Đúng vậy.
Nhiếp Vân cười nhạt một tiếng, bàn tay khẽ lộn một cái, Khải linh thảo xuất hiện ở trên không trung, lẳng lặng trôi lơ lửng, tản mát ra quang mang khiến cho người ta khiếp sợ.
- Quả nhiên là Khải linh thảo, hơn nữa... Nhìn dáng vẻ của nó dường như là cam tâm tình nguyện đi cùng ca ca... Lợi hại!
Hai mắt của Nhiếp Đồng sáng rực lên.
Hắn thân là Tu La vương, kiến thức rộng rãi, vừa mới liếc mắt đã có thể nhìn ra được dược liệu trước mắt không có một chút ý tứ bị cưỡng ép nào, hoàn toàn là cam tâm tình nguyện đi theo ca ca hắn.
Như vậy dược liệu sẽ có thể phát huy tốt nhất dược hiệu, đưa đến tác dụng mà ngay cả hắn cũng không thể tưởng tượng nổi được.
- Làm thế nào mới có thể khiến cho Đạm Đài Lăng Nguyệt sống lại? Còn cần ta làm gì nữa?
Sắc mặt Nhiếp Vân có chút khẩn trương.
- Tiến vào tứ tướng thế giới trước, đem Thiên Địa lục đạo và phù lục Thiên Vị luyện chế thành một cỗ thân thể hoàn mỹ, sau đó lại dùng Khải linh thảo và linh hồn Hỗn Độn vương thạch cứu sống lại linh hồn của Lăng Nguyệt tẩu tử.
Nhiếp Đồng nói.
- Đi thôi!
Nghe thấy phương pháp này, trong mắt Nhiếp Vân hiện lên vẻ hưng phấn, lập tức xoay người bay đi về phía tứ tướng thế giới.
Nhiếp Đồng thì theo sau hắn.
Tứ tướng thế giới vẫn giống như mấy ngày trước tới vậy, không có bất kỳ biến hóa nào. Ở trong Hỗn Độn Chí Tôn Chi Địa này không có thời gian lưu chuyển, tất cả các vật tồn tại đều không thay đổi.
Lần nữa tìm được vị trí trung tâm của tứ tướng thế giới, tìm ra tế đàn kia. Lúc này phù lục Thiên Vị vẫn lẳng lặng nằm ở trên đài cao.
- Đây chính là phù lục Thiên Vị, đệ có thể cảm nhận được rõ ràng nó đang chèn ép phù lục Phong vương của đệ.
Nhiếp Vân không nhận ra vật này, thế nhưng Nhiếp Đồng vừa nhìn một cái đã nhận ra.
Trong cơ thể hắn có phù lục Phong vương của Tu La vương, nắm trong tay Hỗn Độn đại dương, dựa theo đạo lý mà nói, không ai có thể áp chế được hắn. Thế nhưng tấm phù lục trước mắt này lại khiến cho hắn có một loại cảm giác thở không nổi, đủ để thấy được chỗ đáng sợ của nó.
Không cần suy nghĩ, nhất định là phù lục Thiên Vị không thể nghi ngờ!
- Ca ca, lấy ra Thiên Địa lục đạo đi!
Nhiếp Đồng nói.
- Được, trước tiên xử lý những sinh linh này một chút.
Tinh thần của Nhiếp Vân khẽ động một cái, đem tất cả sinh linh của Thiên Địa lục đạo bỏ vào một nơi ở trong Nạp Vật thế giới.
Bây giờ Nạp Vật thế giới đã giống như Chí Tôn vực vậy, lực áp bách cực lớn. Sinh linh Thiên Địa lục đạo nếu như trực tiếp tiến vào trong đó mà nói, sợ rằng sẽ bị đè chết.
Cho nên hắn mở ra một chỗ mới, lại đặt bọn họ vào. Đợi sau khi bọn hắn có thể thích ứng được, như vậy hắn sẽ chậm rãi tăng lên không gian chèn ép, cho đến khi bọn họ hoàn toàn thích ứng với Nạp Vật thế giới mới thôi.
Sưu!
Thiên Địa lục đạo không có sinh mạng thì cũng chỉ là một tiểu thế giới trống rỗng, Nhiếp Vân cũng không có bất kỳ cố kỵ nào nữa. Bàn tay khẽ động một cái, nó lập tức từ trong Nạp Vật thế giới bay ra, xoáy tít, xoay tròn ở trên đầu ngón tay của hắn. Tựa như một quả cầu vậy.
- Ca ca, đây là phương pháp luyện chế thân thể hoàn mỹ cùng với làm thế nào mới khiến cho Lăng Nguyệt tẩu tử lần nữa sống lại. Ca ca tự mình luyện chế đi, đệ sẽ không tham dự nữa!
Thấy hắn lấy ra Thiên Địa lục đạo, Nhiếp Đồng điểm ra một ngón tay, một đạo khí tức huyền ảo lập tức hiện lên trong đầu hắn.
- Vâng!
Bích Dao cung chủ gật đầu một cái.
Được Nhiếp Vân Chúa Tể tán dương, nàng cũng biết Vân Phi trước mắt này không đơn giản. Nàng cười một tiếng, lại nhìn về phía đối phương rồi nói:
- Vân Phi đại sư, Vô Lượng cung chúng ta hy vọng có thể mời ngươi làm Khách Khanh trưởng lão, không biết có được như nguyện hay không?
Bích Dao cung chủ cũng biết Nhiếp Vân chắc chắn sẽ không làm Khách Khanh trưởng lão của Vô Lượng cung các nàng. Cho nên trực tiếp mời vị thiếu niên trước mắt này.
- Ta... Đương nhiên là đồng ý rồi.
Sắc mặt của Vân Phi đỏ lên, thiếu chút nữa đã bị hạnh phúc tới đột ngột làm cho choáng váng.
Mục đích hắn tới Vô Lượng cung chính là vì vị trí Khách Khanh trưởng lão này, lúc này thấy mình được như nguyện, thân thể vì hưng phấn mà run rẩy, miệng nói:
- Đa tạ cung chủ! Đa tạ Chúa Tể tác thành!
- Sau này sẽ còn gặp lại!
Nhiếp Vân thét dài một tiếng, thân thể nhoáng một cái đã biến mất ở trước mặt mọi người.
- Đi rồi sao?
- Lần này là đi thật...
Nhìn đám mây trắng trên không trung, không thấy được thân ảnh của thiếu niên kia đâu nữa, trong lòng mọi người đều có chút cảm xúc khác biệt.
Mặc dù thời gian tiếp xúc với Nhiếp Vân Chúa Tể này không dài, thế nhưng vô luận là khí độ hay là thủ đoạn đều đã hoàn toàn thuyết phục bọn họ.
Khó trách trẻ tuổi như vậy mà đã có được thực lực như vậy. Lại còn để lại nhiều truyền thuyết như vậy, quả thực đúng là không đơn giản.
- Cũng không biết hắn... Sau này còn có thể trở lại thăm ta một chút... hay không.
Nhìn bầu trời, hốc mắt của Tinh Liên ửng đỏ, không biết trong lòng đang suy nghĩ cái gì.
- Đừng có suy nghĩ nữa, hắn có chuyện quan trọng hơn phải đi làm, không phải là người cùng thế giới với chúng ta, cơ hội sau này gặp mặt... Sợ rằng cũng sẽ không có nhiều lắm!
Thấy bộ dáng này của đệ tử, Bích Dao cung chủ khẽ thở dài một tiếng...................
Hỗn Độn đại dương cuồn cuộn không ngừng, Nhiếp Vân đứng ở trên cổ thuyền do Chân Huyết Vương quan biến thành, bắng thẳng về phía Hỗn Độn Chí Tôn Chi Địa mà bay đi.
Khải linh thảo tới tay, cũng là lúc cần phải trở về!
Toàn lực phi hành, không bao lâu hắn lại lần nữa trở lại Hỗn Độn Chí Tôn Chi Địa, trước mắt đã xuất hiện vòng xoáy đen nhánh trước kia.
Có kinh nghiệm lần trước tiến vào, lần thứ hai tiến vào này hắn không tốn phí nhiều thời gian là đã có thể tiến vào trong đó. Đi ngang qua viễn cổ Tạo Hóa Chi Môn cùng với Phù Không Kiều, hắn lại lần nữa đi tới Tứ tướng thế giới
- Ca ca, ca ca trở lại rồi sao? Đã lấy được Khải linh thảo rồi chứ?
Thấy ca ca xuất hiện, Nhiếp Đồng chợt đứng dậy, trong lòng có chút kinh ngạc.
Hắn biết bản tính của Bích Dao cung chủ, ban đầu đám người A Dục Vương cũng phải chịu thua nàng ta, thế nhưng lúc này ca ca hắn mới đi được bao lâu chứ? Chẳng lẽ đã thành công?
- Đúng vậy.
Nhiếp Vân cười nhạt một tiếng, bàn tay khẽ lộn một cái, Khải linh thảo xuất hiện ở trên không trung, lẳng lặng trôi lơ lửng, tản mát ra quang mang khiến cho người ta khiếp sợ.
- Quả nhiên là Khải linh thảo, hơn nữa... Nhìn dáng vẻ của nó dường như là cam tâm tình nguyện đi cùng ca ca... Lợi hại!
Hai mắt của Nhiếp Đồng sáng rực lên.
Hắn thân là Tu La vương, kiến thức rộng rãi, vừa mới liếc mắt đã có thể nhìn ra được dược liệu trước mắt không có một chút ý tứ bị cưỡng ép nào, hoàn toàn là cam tâm tình nguyện đi theo ca ca hắn.
Như vậy dược liệu sẽ có thể phát huy tốt nhất dược hiệu, đưa đến tác dụng mà ngay cả hắn cũng không thể tưởng tượng nổi được.
- Làm thế nào mới có thể khiến cho Đạm Đài Lăng Nguyệt sống lại? Còn cần ta làm gì nữa?
Sắc mặt Nhiếp Vân có chút khẩn trương.
- Tiến vào tứ tướng thế giới trước, đem Thiên Địa lục đạo và phù lục Thiên Vị luyện chế thành một cỗ thân thể hoàn mỹ, sau đó lại dùng Khải linh thảo và linh hồn Hỗn Độn vương thạch cứu sống lại linh hồn của Lăng Nguyệt tẩu tử.
Nhiếp Đồng nói.
- Đi thôi!
Nghe thấy phương pháp này, trong mắt Nhiếp Vân hiện lên vẻ hưng phấn, lập tức xoay người bay đi về phía tứ tướng thế giới.
Nhiếp Đồng thì theo sau hắn.
Tứ tướng thế giới vẫn giống như mấy ngày trước tới vậy, không có bất kỳ biến hóa nào. Ở trong Hỗn Độn Chí Tôn Chi Địa này không có thời gian lưu chuyển, tất cả các vật tồn tại đều không thay đổi.
Lần nữa tìm được vị trí trung tâm của tứ tướng thế giới, tìm ra tế đàn kia. Lúc này phù lục Thiên Vị vẫn lẳng lặng nằm ở trên đài cao.
- Đây chính là phù lục Thiên Vị, đệ có thể cảm nhận được rõ ràng nó đang chèn ép phù lục Phong vương của đệ.
Nhiếp Vân không nhận ra vật này, thế nhưng Nhiếp Đồng vừa nhìn một cái đã nhận ra.
Trong cơ thể hắn có phù lục Phong vương của Tu La vương, nắm trong tay Hỗn Độn đại dương, dựa theo đạo lý mà nói, không ai có thể áp chế được hắn. Thế nhưng tấm phù lục trước mắt này lại khiến cho hắn có một loại cảm giác thở không nổi, đủ để thấy được chỗ đáng sợ của nó.
Không cần suy nghĩ, nhất định là phù lục Thiên Vị không thể nghi ngờ!
- Ca ca, lấy ra Thiên Địa lục đạo đi!
Nhiếp Đồng nói.
- Được, trước tiên xử lý những sinh linh này một chút.
Tinh thần của Nhiếp Vân khẽ động một cái, đem tất cả sinh linh của Thiên Địa lục đạo bỏ vào một nơi ở trong Nạp Vật thế giới.
Bây giờ Nạp Vật thế giới đã giống như Chí Tôn vực vậy, lực áp bách cực lớn. Sinh linh Thiên Địa lục đạo nếu như trực tiếp tiến vào trong đó mà nói, sợ rằng sẽ bị đè chết.
Cho nên hắn mở ra một chỗ mới, lại đặt bọn họ vào. Đợi sau khi bọn hắn có thể thích ứng được, như vậy hắn sẽ chậm rãi tăng lên không gian chèn ép, cho đến khi bọn họ hoàn toàn thích ứng với Nạp Vật thế giới mới thôi.
Sưu!
Thiên Địa lục đạo không có sinh mạng thì cũng chỉ là một tiểu thế giới trống rỗng, Nhiếp Vân cũng không có bất kỳ cố kỵ nào nữa. Bàn tay khẽ động một cái, nó lập tức từ trong Nạp Vật thế giới bay ra, xoáy tít, xoay tròn ở trên đầu ngón tay của hắn. Tựa như một quả cầu vậy.
- Ca ca, đây là phương pháp luyện chế thân thể hoàn mỹ cùng với làm thế nào mới khiến cho Lăng Nguyệt tẩu tử lần nữa sống lại. Ca ca tự mình luyện chế đi, đệ sẽ không tham dự nữa!
Thấy hắn lấy ra Thiên Địa lục đạo, Nhiếp Đồng điểm ra một ngón tay, một đạo khí tức huyền ảo lập tức hiện lên trong đầu hắn.