Vô Tận Đan Điền
Chương 2693: Khải linh thảo tới tay (hạ) (1)
- Không sao!
Hai người đồng thời lắc đầu.
- Gốc Khải linh thảo này là dó các ngươi nuôi lớn, bên trong có máu tươi của các ngươi, cho nên sẽ không tiến hành công kích đối với các ngươi a.
Nhiếp Vân suy đoán.
Thực lực của hai người bất quá chỉ là tông chủ, bán bộ Chúa Tể, kém hắn rất xa. Thế nhưng ngay cả hắn cũng cảm thấy mệt mỏi mà bọn họ lại không có chuyện gì. Như vậy cũng chỉ có một lời giải thích như vậy mà thôi.
- Chắc là vậy. Bất quá... Trước kia ta cũng không có mang người khác tới nhìn Khải linh thảo, cho nên cũng không có lực lượng lớn như vậy a!
Bích Dao cung chủ có chút nghi ngờ.
Từ lúc bồi dưỡng Khải linh thảo cho tới bây giờ không biết đã bao nhiêu năm. Trong quá trình này nàng cũng từng mang một ít người vào đây, mặc dù cũng có chút mệt mỏi, thế nhưng lại không giống như hôm nay, tùy thời sẽ bất tỉnh.
Loại lực lượng này hơi quá mạnh mẽ, sau này nếu như cầm gốc dược liệu này, chẳng phải ngay cả bán bộ Chúa Tể cũng không phải là đối thủ của nàng hay sao?
- Không phải lần trước ngươi nói cánh hoa của Khải linh thảo vốn là màu đỏ lại đột nhiên biến thành màu vàng sao? Chẳng lẽ có liên quan tới chuyện này?
Nghe thấy nàng nói như vậy. Nhiếp Vân mới nhớ ra một chuyện.
Trước đó nàng đã từng nói qua, mười ngày trước cánh hoa của Khải linh thảo đột nhiên xuất hiện biến cố. Từ màu đỏ biến thành màu vàng, liệu có phải là nguyên nhân này hay không?
- Chắc là vậy. Đó chính là Khải linh thảo, bây giờ nó thuộc về ngươi, ngươi có thể nhìn thấy, muốn mang đi thế nào thì mang.
Bích Dao cung chủ cũng không xoắn xuýt về vấn đề này, mà chỉ tay về phía trước rồi nói một tiếng.
Thuận tay nàng chỉ nhìn qua, quả nhiên Nhiếp Vân đã nhìn thấy một gốc hoa màu vàng đang lẳng lặng treo lơ lửng trên không trung, lóe lên quang mang chói mắt.
Thời gian bồi dưỡng Khải linh thảo rất dài, bình thường chỉ có bộ dáng như vậy cỏ. Muốn cho nó nở hoa, không có thời gian ức vạn năm tích lũy, khó mà nở được! Lúc này nó đã nở hoa, khiến cho người ta vừa nhìn một chút là không tự chủ được rơi vào trong đó.
Quá đẹp!
Nhiếp Vân đã từng chu du qua tất cả thế giới, nhìn qua vô số đóa hoa, thảm thực vật, rất nhiều thứ xinh đẹp. Thế nhưng đây vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy thứ như vậy. Cả người hắn không nhịn được có chút thất thần.
Khó trách lại là chí bảo cấp bậc Hỗn Độn, trình độ quan trọng không thấp hơn thần binh Chúa Tể. Nếu chỉ tính riêng trình độ xinh đẹp của gốc dược liệu này đã có thể khiến cho vô số người không thể tự chủ thoát ra được.
Cẩn thận nhìn về phía dược liệu, gốc dược liệu này xinh đẹp khiến cho người ta phải nín thở, giống như đã có trí tuệ của bản thân mình. Nhìn thấy hai người Bích Dao cung chủ đi tới, cành lá giãn ra, tràn ngập vẻ vui sướng. Mà đám người hắn đến gần sẽ mang theo địch ý nồng đậm, dường như tùy thời sẽ chiếm đoạt tinh khí thần trên người bọn hắn, khiến cho bọn hắn rơi vào trong hôn mê vậy.
- Gốc dược liệu này lại có được trí tuệ như vậy, khó trách Nhiếp Đồng lại không cho ta cứng rắn đi cướp.
Nhiếp Vân đã hiểu ra.
Không nghĩ tới gốc dược liệu này lại có trí tuệ như vậy, khó trách lại không thể cứng rắn cướp đi. Một khi cướp đoạt, sợ rằng nó sẽ lập tức hóa thân thành độc dược, sẽ không còn bất cứ tác dụng nào nữa.
- Mấy vị này là bằng hữu của ta, không được đối phó với bọn họ!
Dường nhưBích Dao cung chủ cũng đã nhìn thấu suy nghĩ của dược liệu cho nên mới cười nói.
Sưu!
Dược liệu xoay tít trên không trung mấy vòng rồi mới ngừng lại, Nhiếp Vân lập tức cảm thấy địch ý trước đó biến mất, đối phương cũng không cướp đoạt tinh khí thần của bọn hắn nữa.
Sưu sưu!
Tiện tay tịch thu quang mang trên thân đám người Vân Phi, quả nhiên đã phát hiện ra bọn họ cũng không có bị hôn mê nữa.
- Lại có thể nghe hiểu ngôn ngũ con người, thật là lợi hại!
Nhiếp Vân khen ngợi.
Trước đó hắn đã từng nhìn thấy vô số dược liệu, thứ có linh tính cũng không phải là số ít. Thế nhưng nhìn linh động như vậy, lại có thể nghe hiểu tiếng người thì cũng không nhiều!
Phần lớn trí tuệ của bọn chúng, bất quá cũng chỉ là xu cát tị hung, gặp phải nguy hiểm thì sẽ né tránh, không giống gốc dược liệu trước mắt này vậy, lại đi tiến hành công kích với người khác.
- Khải linh thảo, bắt đầu từ hôm nay, ta không còn là chủ nhân của ngươi nữa. Ngươi đi theo vị Nhiếp Vân Chúa Tể này đi!
Thấy Khải linh thảo nghe lời như vậy, Bích Dao cung chủ khẽ cười một tiếng, tiếp tục nói.
Sưu!
Khải linh thảo lần nữa xoay tròn, dường như cực đoan không cam tâm tình nguyện vậy. Ngay sau đó Nhiếp Vân lần nữa cảm thấy tinh lực toàn thân bị đối phương lấy đi, cả người lại lần nữa mệt mỏi không chịu nổi.
Xem ra đối phương không những không muốn mà còn đùa bỡn tính khí, lại định cho Nhiếp Vân một chút sắc mặt.
Thân thể khẽ nhoáng một cái, tinh lực lần nữa khôi phục, hai mắt nhìn về phía gốc dược liệu trước mắt này.
Thực lực của hắn như vậy đã có thể ngang dọc chư thiên, không nghĩ tới lại bị một gốc dược liệu liên tục đánh lén hai lần. Chuyện này khiến cho hắn có chút dở khóc dở cười.
- Sau này đi theo Nhiếp Vân Chúa Tể đi, ta không còn là chủ nhân của ngươi nữa!
Bích Dao cung chủ không nghĩ tới một gốc dược liệu lại còn như vậy, cho nên sắc mặt nàng lập tức trầm xuống.
Thấy nàng tức giận, dường như Khải linh thảo có chút sợ hãi. Lá cây vốn thư giãn lại đột nhiên căng cứng, đóa hoa rụt lại một cái. Cũng không có tiến hành công kích đối với Nhiếp Vân nữa. Bất quá dường như cũng không quá có thiện ý, giống như cũng không muốn thừa nhận vị chủ nhân này vậy.
- Chuyện này... Nhiếp Vân Chúa Tể, Khải linh thảo đã thông linh, nếu như không
làm cho nó hoàn toàn thừa nhận, ta sợ vào lúc mấu chốt nó vẫn sẽ biến thành độc dược, ngươi xem...
Thấy dáng vẻ và thái độ căm thù của Khải linh thảo, Bích Dao cung chủ xoa xoa mi tâm. Dường như ngay cả nàng cũng không có biện pháp nào khác, trên mặt cũng tràn ngập vẻ lúng túng.
Đối phương trợ giúp nàng nhiều như vậy cũng chỉ là vì gốc Khải linh thảo này. Mà nàng thân là chủ nhân, lại không có biện pháp nào khác, quả thực có chút ngại ngùng.
- Loại linh thảo cấp bậc này, nếu như ai cầm vào cũng có thể lấy đi thì cũng không có gì là trân qus. Như vậy đi, các ngươi đi ra ngoài trước đi, ta sẽ câu thông cảm tình với nó một chút. Nhìn xem có thể khiến cho nó thuận phục hay không.
Nhiếp Vân cũng không có ý tứ trách tội.
Hai người đồng thời lắc đầu.
- Gốc Khải linh thảo này là dó các ngươi nuôi lớn, bên trong có máu tươi của các ngươi, cho nên sẽ không tiến hành công kích đối với các ngươi a.
Nhiếp Vân suy đoán.
Thực lực của hai người bất quá chỉ là tông chủ, bán bộ Chúa Tể, kém hắn rất xa. Thế nhưng ngay cả hắn cũng cảm thấy mệt mỏi mà bọn họ lại không có chuyện gì. Như vậy cũng chỉ có một lời giải thích như vậy mà thôi.
- Chắc là vậy. Bất quá... Trước kia ta cũng không có mang người khác tới nhìn Khải linh thảo, cho nên cũng không có lực lượng lớn như vậy a!
Bích Dao cung chủ có chút nghi ngờ.
Từ lúc bồi dưỡng Khải linh thảo cho tới bây giờ không biết đã bao nhiêu năm. Trong quá trình này nàng cũng từng mang một ít người vào đây, mặc dù cũng có chút mệt mỏi, thế nhưng lại không giống như hôm nay, tùy thời sẽ bất tỉnh.
Loại lực lượng này hơi quá mạnh mẽ, sau này nếu như cầm gốc dược liệu này, chẳng phải ngay cả bán bộ Chúa Tể cũng không phải là đối thủ của nàng hay sao?
- Không phải lần trước ngươi nói cánh hoa của Khải linh thảo vốn là màu đỏ lại đột nhiên biến thành màu vàng sao? Chẳng lẽ có liên quan tới chuyện này?
Nghe thấy nàng nói như vậy. Nhiếp Vân mới nhớ ra một chuyện.
Trước đó nàng đã từng nói qua, mười ngày trước cánh hoa của Khải linh thảo đột nhiên xuất hiện biến cố. Từ màu đỏ biến thành màu vàng, liệu có phải là nguyên nhân này hay không?
- Chắc là vậy. Đó chính là Khải linh thảo, bây giờ nó thuộc về ngươi, ngươi có thể nhìn thấy, muốn mang đi thế nào thì mang.
Bích Dao cung chủ cũng không xoắn xuýt về vấn đề này, mà chỉ tay về phía trước rồi nói một tiếng.
Thuận tay nàng chỉ nhìn qua, quả nhiên Nhiếp Vân đã nhìn thấy một gốc hoa màu vàng đang lẳng lặng treo lơ lửng trên không trung, lóe lên quang mang chói mắt.
Thời gian bồi dưỡng Khải linh thảo rất dài, bình thường chỉ có bộ dáng như vậy cỏ. Muốn cho nó nở hoa, không có thời gian ức vạn năm tích lũy, khó mà nở được! Lúc này nó đã nở hoa, khiến cho người ta vừa nhìn một chút là không tự chủ được rơi vào trong đó.
Quá đẹp!
Nhiếp Vân đã từng chu du qua tất cả thế giới, nhìn qua vô số đóa hoa, thảm thực vật, rất nhiều thứ xinh đẹp. Thế nhưng đây vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy thứ như vậy. Cả người hắn không nhịn được có chút thất thần.
Khó trách lại là chí bảo cấp bậc Hỗn Độn, trình độ quan trọng không thấp hơn thần binh Chúa Tể. Nếu chỉ tính riêng trình độ xinh đẹp của gốc dược liệu này đã có thể khiến cho vô số người không thể tự chủ thoát ra được.
Cẩn thận nhìn về phía dược liệu, gốc dược liệu này xinh đẹp khiến cho người ta phải nín thở, giống như đã có trí tuệ của bản thân mình. Nhìn thấy hai người Bích Dao cung chủ đi tới, cành lá giãn ra, tràn ngập vẻ vui sướng. Mà đám người hắn đến gần sẽ mang theo địch ý nồng đậm, dường như tùy thời sẽ chiếm đoạt tinh khí thần trên người bọn hắn, khiến cho bọn hắn rơi vào trong hôn mê vậy.
- Gốc dược liệu này lại có được trí tuệ như vậy, khó trách Nhiếp Đồng lại không cho ta cứng rắn đi cướp.
Nhiếp Vân đã hiểu ra.
Không nghĩ tới gốc dược liệu này lại có trí tuệ như vậy, khó trách lại không thể cứng rắn cướp đi. Một khi cướp đoạt, sợ rằng nó sẽ lập tức hóa thân thành độc dược, sẽ không còn bất cứ tác dụng nào nữa.
- Mấy vị này là bằng hữu của ta, không được đối phó với bọn họ!
Dường nhưBích Dao cung chủ cũng đã nhìn thấu suy nghĩ của dược liệu cho nên mới cười nói.
Sưu!
Dược liệu xoay tít trên không trung mấy vòng rồi mới ngừng lại, Nhiếp Vân lập tức cảm thấy địch ý trước đó biến mất, đối phương cũng không cướp đoạt tinh khí thần của bọn hắn nữa.
Sưu sưu!
Tiện tay tịch thu quang mang trên thân đám người Vân Phi, quả nhiên đã phát hiện ra bọn họ cũng không có bị hôn mê nữa.
- Lại có thể nghe hiểu ngôn ngũ con người, thật là lợi hại!
Nhiếp Vân khen ngợi.
Trước đó hắn đã từng nhìn thấy vô số dược liệu, thứ có linh tính cũng không phải là số ít. Thế nhưng nhìn linh động như vậy, lại có thể nghe hiểu tiếng người thì cũng không nhiều!
Phần lớn trí tuệ của bọn chúng, bất quá cũng chỉ là xu cát tị hung, gặp phải nguy hiểm thì sẽ né tránh, không giống gốc dược liệu trước mắt này vậy, lại đi tiến hành công kích với người khác.
- Khải linh thảo, bắt đầu từ hôm nay, ta không còn là chủ nhân của ngươi nữa. Ngươi đi theo vị Nhiếp Vân Chúa Tể này đi!
Thấy Khải linh thảo nghe lời như vậy, Bích Dao cung chủ khẽ cười một tiếng, tiếp tục nói.
Sưu!
Khải linh thảo lần nữa xoay tròn, dường như cực đoan không cam tâm tình nguyện vậy. Ngay sau đó Nhiếp Vân lần nữa cảm thấy tinh lực toàn thân bị đối phương lấy đi, cả người lại lần nữa mệt mỏi không chịu nổi.
Xem ra đối phương không những không muốn mà còn đùa bỡn tính khí, lại định cho Nhiếp Vân một chút sắc mặt.
Thân thể khẽ nhoáng một cái, tinh lực lần nữa khôi phục, hai mắt nhìn về phía gốc dược liệu trước mắt này.
Thực lực của hắn như vậy đã có thể ngang dọc chư thiên, không nghĩ tới lại bị một gốc dược liệu liên tục đánh lén hai lần. Chuyện này khiến cho hắn có chút dở khóc dở cười.
- Sau này đi theo Nhiếp Vân Chúa Tể đi, ta không còn là chủ nhân của ngươi nữa!
Bích Dao cung chủ không nghĩ tới một gốc dược liệu lại còn như vậy, cho nên sắc mặt nàng lập tức trầm xuống.
Thấy nàng tức giận, dường như Khải linh thảo có chút sợ hãi. Lá cây vốn thư giãn lại đột nhiên căng cứng, đóa hoa rụt lại một cái. Cũng không có tiến hành công kích đối với Nhiếp Vân nữa. Bất quá dường như cũng không quá có thiện ý, giống như cũng không muốn thừa nhận vị chủ nhân này vậy.
- Chuyện này... Nhiếp Vân Chúa Tể, Khải linh thảo đã thông linh, nếu như không
làm cho nó hoàn toàn thừa nhận, ta sợ vào lúc mấu chốt nó vẫn sẽ biến thành độc dược, ngươi xem...
Thấy dáng vẻ và thái độ căm thù của Khải linh thảo, Bích Dao cung chủ xoa xoa mi tâm. Dường như ngay cả nàng cũng không có biện pháp nào khác, trên mặt cũng tràn ngập vẻ lúng túng.
Đối phương trợ giúp nàng nhiều như vậy cũng chỉ là vì gốc Khải linh thảo này. Mà nàng thân là chủ nhân, lại không có biện pháp nào khác, quả thực có chút ngại ngùng.
- Loại linh thảo cấp bậc này, nếu như ai cầm vào cũng có thể lấy đi thì cũng không có gì là trân qus. Như vậy đi, các ngươi đi ra ngoài trước đi, ta sẽ câu thông cảm tình với nó một chút. Nhìn xem có thể khiến cho nó thuận phục hay không.
Nhiếp Vân cũng không có ý tứ trách tội.