Vô Tận Đan Điền
Chương 269: Cường đại
Dùng thực lực của hắn bây giờ, tìm được hai người Dương Ngạn cũng không phí bao nhiêu công sức, cho nên, thời gian không dài đã tránh thoát tất cả mọi người tuần tra, lặng lẽ không một tiếng động đi vào nhà giam.
Cho dù động tác của hắn rất nhẹ, hắn vừa tiến vào phạm vi nhà giam đã bị người trông coi phát hiện.
- Nhiếp Vân, đi mau, Di Thiên tông chủ được xưng là đệ nhất cao thủ Thần Phong đế quốc, thực lực thâm bất khả trắc, ngươi nhanh rời đi đi.
Thấy thiếu niên bị phát hiện, Phùng Tiêu khẩn trương vội vàng rống to.
- Ta tới nơi này là muốn cứu các ngươi, sao có thể một mình trở về, các ngươi không cần lo lắng, mấy tên rác rưới này không thể ngăn cản ta.
Thấy hai người Phùng Tiêu, Dương Ngạn không không chết, thương thế cũng không quá nghiêm trọng, tâm tình của Nhiếp Vân khoan khoái dễ chịu không ít, hắn cười nhạt lên tiếng.
Trước kia máu nhuộm Lạc Thủy hà, đại chiến yêu nhân Chí Tôn, đại náo hoàng cung cũng bởi vì hắn cho rằng hai người này bị giết, hiện tại nhìn thấy bọn họ bình yên không có việc gì, trong nội tâm hưng phấn có thể nghĩ.
- Dám nói chúng ta là rác rưới, muốn chết!
- Đồ không biết sống chết, các huynh đệ, chúng ta băm gia hỏa này thành thịt nát.
- Băm thành thịt nát quá tiện nghi cho hắn, đầu tiên phải hủy bỏ tu vi trước, lại bẻ gẫy tứ chi, chúng ta phải làm hắn muốn sống không được, muốn chết không xong.
Mấy người chung quanh Nhiếp Vân không ngờ thiếu niên bị vây quanh còn dám nói móc như vậy, tất cả bọn họ tức giận đầu tóc bóc khói, đao kiếm trong tay tỏa sáng chém thẳng vào người thiếu niên.
Đinh đinh đang đang!
Đao kiếm còn chưa rơi vào người Nhiếp Vân đã phát ra âm thanh giòn tan, toàn bộ rơi xuống mặt đất, lúc này Phùng Tiêu, Dương Ngạn và cả lão giả nhìn thấy cũng ngạc nhiên không nói thành lời.
Chỉ thấy mấy tên đệ tử Di Thiên Tông hung hăng càn sau khi mất đi binh khí liền té xuống mặt đất, đầu của mỗi người xoay về phía sau lưng, cái đầu vặn vẹo như bánh quai chèo, không cần nhìn cũng biết không sống nổi.
- Thật nhanh? Thực lực như vậy là người mới tiến vào cảnh giới Chí Tôn sao?
Lão giả ở cùng nhà giam với Dương Ngạn giật mình, vẻ mặt cổ quái.
Sau khi dùng một chiêu đánh chết sáu, bảy Binh Giáp Cảnh đỉnh phong, mình cũng có thể làm được, nhưng hắn là cường giả Khí Tông đỉnh phong cũng không nhìn ra thiếu niên ra tay thế nào thì quá khó tin, chẳng lẽ cường giả Chí Tôn thật sự lợi hại như vậy sao?
Bề ngoài dường như Chí Tôn đỉnh phong cũng không có mạnh như thế.
- Các ngươi không có việc gì là tốt rồi, chúng ta đi thôi!
Sau khi xử lý xong mấy tên ngục tốt Binh Giáp Cảnh, Nhiếp Vân đi hai bước vào trong nhà giam, hắn nhìn về phía hai người Phùng Tiêu và cười nói.
Hắn vốn cho rằng có tìm được hai người thì hai người cũng hấp hối, hiện tại xem ra thương thế của bọn họ cũng không nặng như hắn suy nghĩ.
- Tiểu huynh đệ, trong nhà giam có phong ấn do cường giả Chí Tôn lưu lại, một khi bài trừ sẽ làm cường giả Di Thiên Tông chú ý, ngươi thừa dịp bọn chúng còn chưa phát hiện nắm chặt thời gian rời đi đi, có lẽ còn có một đường sinh cơ, bằng không nếu thật bị vây ở nơi này, cho dù muốn chết cũng biến thành hy vọng xa vời.
Cố nén rung độngt rong nội tâm, lão giả vội vàng an ủi.
Trong mắt hắn, thiếu niên trước mắt mặc dù có chút cổ quái, thực lực không kém, Di Thiên Tông chính là tồn tại cự phách, bản thân thiếu niên không có ưu thế, biện pháp tốt nhất chính là nắm chắc cơ hội bỏ trốn, một khi chậm thì không ai cứu nổi.
- Đúng vậy, Nhiếp Vân, đi nhanh đi, đây là Di Thiên Tông, đệ nhất tông môn của Thần Phong đế quốc, ngươi còn phải đi cứu phụ mẫu của ngươi, không nên vì chúng ta mà lâm vào nguy hiểm.
Dương Ngạn sốt ruột nói ra.
- Yên tâm đi, Di Thiên Tông cũng không có gì đáng sợ cả.
Nhìn thấy hai người có hảo ý khuyên can mình, Nhiếp Vân bất đắc dĩ lắc đầu, hắn giơ tay thăm dò nhà giam, ngay sau đó có tiếng nổ ầm ầm vang lên, phong ấn nhà giam bị xé rách.
- Các ngươi chữa thương trước.
Phá vỡ phong ấn, Nhiếp Vân đi vào nhà giam, hai tay phân biệt đặt lên lưng Phùng Tiêu, Dương Ngạn, sau đó hắn rót trị liệu chi khí vào người hai người.
- Chúng ta rời đi lại chữa thương, đừng có chậm trễ thời gian ở nơi này, đi mau...
Không nghĩ tới thiếu niên này chẳng những không nghe khuyên can, hắn lại chữa thương vào lúc này, hai người Dương Ngạn, Phùng Tiêu sắp phát điên.
Nơi này chính là Di Thiên Tông, đệ nhất tông môn của Thần Phong đế quốc, cướp ngục hiển nhiên như thế đương nhiên sẽ nguy hiểm, sau khi thành công còn không trốn đi, hơn nữa còn đứng chữa thương tại chỗ... Lá gan cũng quá lớn rồi.
- Người nào dám tới Di Thiên Tông quấy rối, muốn chết!
Tổn thương còn chưa chữa xong, chợt có tiếng thét dài từ xa bay tới, bởi vì tốc độ quá nhanh cho nên tiếng xé gió vang vọng không gian giống như vòi rồng.
- Là cường giả Chí Tôn!
Nghe tiếng gió vang lên, vừa rồi lão giả nói chuyện vớ Dương Ngạn, Phùng Tiêu vừa rồi biến sắc, run rẩy không thôi, hắn không dám chạy trốn.
- Ân? Không hổ danh là Di Thiên Tông, trừ Di Hoằng tôn giả ra còn có ba Chí Tôn.
Cảm nhận được có vài khí tức từ xa tới gần, khóe miệng của Nhiếp Vân nhuếch lên.
Vốn cho rằng Di Thiên Tông chỉ có một mình Di Hoằng là Chí Tôn, hiện tại xem ra hắn thật sự xem thường đệ nhất tông môn Thần Phong đế quốc.
Kiếp trước mình cũng diệt sát qua Di Thiên Tông một lần, lúc ấy thực lực bản thân đã têến vào Đoạt Thiên Tạo Hóa Bí Cảnh, một quyền đánh xuống cả tông môn hóa thành bột mịn, cũng không biết bên trong có bao nhiêu Chí Tôn.
Hiện tại xem ra Di Thiên Tông đúng là cường đại hơn Bách Hoa Tông quá nhiều.
Sưu sưu sưu!
Trong lúc đang suy nghĩ, ba bóng người từ xa bay tới đáp xuống trước mặt, khí tức của mỗi người nóng như lửa, cường đại, bá đạo.
- Rống!
Nương theo tiếng rống to chính là yêu thú có bộ lông vàng bay tới.
- Lại là một con yêu thú cấp bậc Chí Tôn, hơn nữa thực lực cũng không kém.
Ba người bay tới không có làm Nhiếp Vân chú ý bao nhiêu, ánh mắt của hắn tỏa sáng nhìn con yêu thú lông vàng.
Con yêu thú lông vàng này có lẽ sớm tiến vào cảnh giới Chí Tôn, cho dù khí tức hay thực lực đều mạnh hơn đám Phong Lang Vương, Tử Đồng rất nhiều.
Không hổ là Di Thiên Tông, nội tình hùng hậu.
- Ah, ta còn tưởng rằng là ai, thì ra là tân tấn Chí Tôn Vân Vương đại nhân, ngày đó ở thành Thần Phong đúng là uy phong to lớn, nhưng nơi này là Di Thiên Tông, đệ nhất tông môn của Thần Phong đế, không phải thành Thần Phong, còn cũng không phải nơi ngươi tới giương oai.
Cho dù động tác của hắn rất nhẹ, hắn vừa tiến vào phạm vi nhà giam đã bị người trông coi phát hiện.
- Nhiếp Vân, đi mau, Di Thiên tông chủ được xưng là đệ nhất cao thủ Thần Phong đế quốc, thực lực thâm bất khả trắc, ngươi nhanh rời đi đi.
Thấy thiếu niên bị phát hiện, Phùng Tiêu khẩn trương vội vàng rống to.
- Ta tới nơi này là muốn cứu các ngươi, sao có thể một mình trở về, các ngươi không cần lo lắng, mấy tên rác rưới này không thể ngăn cản ta.
Thấy hai người Phùng Tiêu, Dương Ngạn không không chết, thương thế cũng không quá nghiêm trọng, tâm tình của Nhiếp Vân khoan khoái dễ chịu không ít, hắn cười nhạt lên tiếng.
Trước kia máu nhuộm Lạc Thủy hà, đại chiến yêu nhân Chí Tôn, đại náo hoàng cung cũng bởi vì hắn cho rằng hai người này bị giết, hiện tại nhìn thấy bọn họ bình yên không có việc gì, trong nội tâm hưng phấn có thể nghĩ.
- Dám nói chúng ta là rác rưới, muốn chết!
- Đồ không biết sống chết, các huynh đệ, chúng ta băm gia hỏa này thành thịt nát.
- Băm thành thịt nát quá tiện nghi cho hắn, đầu tiên phải hủy bỏ tu vi trước, lại bẻ gẫy tứ chi, chúng ta phải làm hắn muốn sống không được, muốn chết không xong.
Mấy người chung quanh Nhiếp Vân không ngờ thiếu niên bị vây quanh còn dám nói móc như vậy, tất cả bọn họ tức giận đầu tóc bóc khói, đao kiếm trong tay tỏa sáng chém thẳng vào người thiếu niên.
Đinh đinh đang đang!
Đao kiếm còn chưa rơi vào người Nhiếp Vân đã phát ra âm thanh giòn tan, toàn bộ rơi xuống mặt đất, lúc này Phùng Tiêu, Dương Ngạn và cả lão giả nhìn thấy cũng ngạc nhiên không nói thành lời.
Chỉ thấy mấy tên đệ tử Di Thiên Tông hung hăng càn sau khi mất đi binh khí liền té xuống mặt đất, đầu của mỗi người xoay về phía sau lưng, cái đầu vặn vẹo như bánh quai chèo, không cần nhìn cũng biết không sống nổi.
- Thật nhanh? Thực lực như vậy là người mới tiến vào cảnh giới Chí Tôn sao?
Lão giả ở cùng nhà giam với Dương Ngạn giật mình, vẻ mặt cổ quái.
Sau khi dùng một chiêu đánh chết sáu, bảy Binh Giáp Cảnh đỉnh phong, mình cũng có thể làm được, nhưng hắn là cường giả Khí Tông đỉnh phong cũng không nhìn ra thiếu niên ra tay thế nào thì quá khó tin, chẳng lẽ cường giả Chí Tôn thật sự lợi hại như vậy sao?
Bề ngoài dường như Chí Tôn đỉnh phong cũng không có mạnh như thế.
- Các ngươi không có việc gì là tốt rồi, chúng ta đi thôi!
Sau khi xử lý xong mấy tên ngục tốt Binh Giáp Cảnh, Nhiếp Vân đi hai bước vào trong nhà giam, hắn nhìn về phía hai người Phùng Tiêu và cười nói.
Hắn vốn cho rằng có tìm được hai người thì hai người cũng hấp hối, hiện tại xem ra thương thế của bọn họ cũng không nặng như hắn suy nghĩ.
- Tiểu huynh đệ, trong nhà giam có phong ấn do cường giả Chí Tôn lưu lại, một khi bài trừ sẽ làm cường giả Di Thiên Tông chú ý, ngươi thừa dịp bọn chúng còn chưa phát hiện nắm chặt thời gian rời đi đi, có lẽ còn có một đường sinh cơ, bằng không nếu thật bị vây ở nơi này, cho dù muốn chết cũng biến thành hy vọng xa vời.
Cố nén rung độngt rong nội tâm, lão giả vội vàng an ủi.
Trong mắt hắn, thiếu niên trước mắt mặc dù có chút cổ quái, thực lực không kém, Di Thiên Tông chính là tồn tại cự phách, bản thân thiếu niên không có ưu thế, biện pháp tốt nhất chính là nắm chắc cơ hội bỏ trốn, một khi chậm thì không ai cứu nổi.
- Đúng vậy, Nhiếp Vân, đi nhanh đi, đây là Di Thiên Tông, đệ nhất tông môn của Thần Phong đế quốc, ngươi còn phải đi cứu phụ mẫu của ngươi, không nên vì chúng ta mà lâm vào nguy hiểm.
Dương Ngạn sốt ruột nói ra.
- Yên tâm đi, Di Thiên Tông cũng không có gì đáng sợ cả.
Nhìn thấy hai người có hảo ý khuyên can mình, Nhiếp Vân bất đắc dĩ lắc đầu, hắn giơ tay thăm dò nhà giam, ngay sau đó có tiếng nổ ầm ầm vang lên, phong ấn nhà giam bị xé rách.
- Các ngươi chữa thương trước.
Phá vỡ phong ấn, Nhiếp Vân đi vào nhà giam, hai tay phân biệt đặt lên lưng Phùng Tiêu, Dương Ngạn, sau đó hắn rót trị liệu chi khí vào người hai người.
- Chúng ta rời đi lại chữa thương, đừng có chậm trễ thời gian ở nơi này, đi mau...
Không nghĩ tới thiếu niên này chẳng những không nghe khuyên can, hắn lại chữa thương vào lúc này, hai người Dương Ngạn, Phùng Tiêu sắp phát điên.
Nơi này chính là Di Thiên Tông, đệ nhất tông môn của Thần Phong đế quốc, cướp ngục hiển nhiên như thế đương nhiên sẽ nguy hiểm, sau khi thành công còn không trốn đi, hơn nữa còn đứng chữa thương tại chỗ... Lá gan cũng quá lớn rồi.
- Người nào dám tới Di Thiên Tông quấy rối, muốn chết!
Tổn thương còn chưa chữa xong, chợt có tiếng thét dài từ xa bay tới, bởi vì tốc độ quá nhanh cho nên tiếng xé gió vang vọng không gian giống như vòi rồng.
- Là cường giả Chí Tôn!
Nghe tiếng gió vang lên, vừa rồi lão giả nói chuyện vớ Dương Ngạn, Phùng Tiêu vừa rồi biến sắc, run rẩy không thôi, hắn không dám chạy trốn.
- Ân? Không hổ danh là Di Thiên Tông, trừ Di Hoằng tôn giả ra còn có ba Chí Tôn.
Cảm nhận được có vài khí tức từ xa tới gần, khóe miệng của Nhiếp Vân nhuếch lên.
Vốn cho rằng Di Thiên Tông chỉ có một mình Di Hoằng là Chí Tôn, hiện tại xem ra hắn thật sự xem thường đệ nhất tông môn Thần Phong đế quốc.
Kiếp trước mình cũng diệt sát qua Di Thiên Tông một lần, lúc ấy thực lực bản thân đã têến vào Đoạt Thiên Tạo Hóa Bí Cảnh, một quyền đánh xuống cả tông môn hóa thành bột mịn, cũng không biết bên trong có bao nhiêu Chí Tôn.
Hiện tại xem ra Di Thiên Tông đúng là cường đại hơn Bách Hoa Tông quá nhiều.
Sưu sưu sưu!
Trong lúc đang suy nghĩ, ba bóng người từ xa bay tới đáp xuống trước mặt, khí tức của mỗi người nóng như lửa, cường đại, bá đạo.
- Rống!
Nương theo tiếng rống to chính là yêu thú có bộ lông vàng bay tới.
- Lại là một con yêu thú cấp bậc Chí Tôn, hơn nữa thực lực cũng không kém.
Ba người bay tới không có làm Nhiếp Vân chú ý bao nhiêu, ánh mắt của hắn tỏa sáng nhìn con yêu thú lông vàng.
Con yêu thú lông vàng này có lẽ sớm tiến vào cảnh giới Chí Tôn, cho dù khí tức hay thực lực đều mạnh hơn đám Phong Lang Vương, Tử Đồng rất nhiều.
Không hổ là Di Thiên Tông, nội tình hùng hậu.
- Ah, ta còn tưởng rằng là ai, thì ra là tân tấn Chí Tôn Vân Vương đại nhân, ngày đó ở thành Thần Phong đúng là uy phong to lớn, nhưng nơi này là Di Thiên Tông, đệ nhất tông môn của Thần Phong đế, không phải thành Thần Phong, còn cũng không phải nơi ngươi tới giương oai.